If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Cái Bớt Chết Tiệt
ương Dạ nhìn chằm chằm vực chủ nửa ngày, ho khan vài tiếng, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Vực chủ, không biết là con có hiểu sai hay không, ý của ông là... bởi vì sợ cấp trên chửi, cho nên muốn con gian lận trong công việc của ông?"
Bị Dương Dạ nói đúng sự thật, làm cho vực chủ đỏ mặt, cũng may là ông ta mang một cái áo choàng màu đỏ và cặp kính mát màu đỏ, cho nên cũng không nhìn ra được, nhưng cũng cúi đầu thấp giọng nói: "ừ... không khác biệt lắm, là ý này"
"Nhưng mà, làm sao con có thể giúp ông? Vực chủ, con chỉ là một người bình thường thôi" Dương Dạ buồn bực nghĩ, vốn đây chỉ là một giấc mộng, nhưng lại phát triển thành không phải là một giấc mộng, còn xuất hiện rất nhiều chuyện kì quái.
"Không phải như vậy, nếu đã chọn con, thì con sẽ không phải là người thường, ta đương nhiên sẽ cho con trở nên siêu việt trong phạm vi của các loại lực lượng. Chọn con, đương nhiên là không có khả năng cho con dùng máu thịt để đi mạo hiểm rồi" Vực chủ khôi phục lại bản sắc, giọng nói cũng trở nên thoải mái hơn.
"Siêu năng lực? Con sẽ có siêu năng lực sao?' Dương Dạ hưng phấn nói.
"Ừ, nói chung sẽ làm cho con mạnh hơn người thường" Vực chủ cười, phủ áo choàng một cái, nói: "Hơn nữa, ta đã nói, thù lao cho việc con giúp ta, ta sẽ cho con tiếp cận cuộc sống hoàn mỹ mà con người mong muốn"
"Như vậy thì cuộc sống hiện tại của con..." Dương Dạ muốn nói lại thôi: "Vậy chính là, nếu con không giúp được ông, thì cuộc sống bây giờ của con sẽ biến mất?"
"Con sẽ giúp được ta thôi" Vực chủ cười nói: "Mỗi tu sĩ của một giới đều hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, tu bà là một chứng minh, bà ta là tu sĩ thượng giới"
"Lão thái thái! Bà là..." Dương Dạ giật mình, vội vàng quay sang nhìn Dương lão thái thái.
Dương lão thái thái đứng bên cạnh, nhìn Dương Dạ, cười mà như không cười, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
"Tiểu tử, con nhớ kỹ! Ta cho con những cái tốt nhất, nói cách khác, ta chuyển con đến một không gian mà con sống một cách hoàn mỹ, có được cái vị trí mà trước đây con không hề có, nhưng thật ra phần lớn đều như nhau" Vực chủ bỗng nhiên nghiêm túc, nói: "Những người tồn tại trong không gian cũ, cũng sẽ tồn tại trong không gian này, nói cách khác, ngoại trừ một số ít ra, thì tất cả còn lại đều giống như không gian lúc trước của con, chỉ có thân phận của con là thay đổi"
"Con hiểu rồi, nhưng mà..."
"Tiểu tử, con nhớ cho kỹ, con sẽ chậm rãi nắm giữ năng lực của mình, trong không gian này, con muốn làm gì thì làm, chỉ cần không thay đổi quỹ đạo phát triển nhân loại của không gian này, hiểu chứ?" Giọng nói của vực chủ to lên, như vẻ muốn cảnh cáo vậy.
"Con hiểu rồi, nhưng mà...."
"Tiểu tử, con nhớ cho kỹ, con không đơn giản là giúp ta, mà còn là giúp nhân loại của con, vạn sự vạn vật đều có quy luật, thay đổi quỹ đạo phát triển sẽ dẫn đến diệt vọng. Lúc nào con cũng phải nhớ rõ điểm này, hiểu chưa?" Giọng nói của vực chủ càng lúc càng nghiêm túc hơn.
"Con hiểu rồi, nhưng mà..."
"Tiểu tử, con nhớ cho kỹ..." Vực chủ nói mãi không dứt.
"Mẹ kiếp, lão già chết tiệt! Ông để tôi nói một câu đi chứ!" Dương Dạ tức giận quát lớn, cắt lời vực chủ: "Ông chọn tôi là đến hỗ trợ mà! Chứ không phải là nghe ông dạy dỗ! Còn như vậy thì tôi mặc kệ!"
Vực chủ nhẹ nhàng cười nói: "Con sẽ không mặc kệ, tiểu tử, những cái ta cho con, đều là ước mơ tha thiết của một con người"
"Haha! Vực chủ đại nhân! Ông nghĩ sai rồi! Dương Dạ tôi tuyệt đối không phải là người cúi đầu khuất phục trước uy vũ, là loại người đói cho sạch, rách cho thơm!" Dương Dạ cười lớn, ưỡn ngực nói.
"A?" Vực chủ giật mình, quay đầu lại nói: "Nói như vậy là con không muốn?"
"Muốn!" Dương Dạ kiên định đáp: "Điều kiện hấp dẫn như vậy, có thằng ngu mới từ chối!"
Vực chủ suýt vấp giò té xỉu.
.......................
"Dạ tử, những người được chọn như con, sẽ trải qua những chuyện khó có thể tưởng tượng được, có đôi khi sẽ ép buộc mình tiếp nhận sự thay đổi đó, con cũng phải chuẩn bị tâm lý đi" Dương lão thái thái vuốt ve cánh tay của Dương Dạ: "Xích ấn trên tay trái của con, chính là mạng của con"
"Xích ấn?" Dương Dạ nhìn thoáng qua cánh tay trái của mình, từ cổ tay đến van, có một cái bớt màu đỏ như lửa kéo dài đến tận cổ: "Đây là mạng của con"
"Được rồi, tiểu tử, đến hưởng thụ thù lao sinh hoạt của con đi" Vực chủ lại nói một câu.
Những lời này, Dương Dạ căn bản là không nghe vào, bởi vì trong đầu của hắn còn đang nghĩ về lời nói của Dương lão thái thái, hắn bắt đầu tò mò, mạng của mình? Lẽ nào mạng của mình đã được định từ trước? Nghĩ như vậy, Dương Dạ cũng hỏi như vậy, hắn đột nhiên nắm lấy tay của Dương lão thái thái: "Lão thái thái, lúc đầu bà thu dưỡng con, có phải là bởi vì... bởi vì con được vực chủ chọn không?"
Dương lão thái thái sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
"Vì sao?"
"Xích ấn của con, người được vực chủ chọn, đều có xích ấn" Dương lão thái thái kéo tay Dương Dạ, vuốt ve cái bớt trên cổ tay của hắn: "Dạ tử, bây giờ con đã biết rồi, cái này không phải là cái bớt, mà là xích ấn của con"
Giờ phút này trong lòng Dương Dạ đã hiểu rõ, hắn được vực chủ quản lý không gian lựa chọn, phụ trách chỉnh sửa quỹ đạo phát triển của không gian này, nếu quỹ đạo phát triển của nhân loại xảy ra vấn đề thì sẽ dẫn đến diệt vong, làm cho vực chủ phạm sai lầm, và sẽ bị cấp trên là giáp vực chủ hoặc có lẽ là đại vực chủ trách phạt, mà vực chủ không thể sử dụng năng lực của mình để thay đổi gì cả. Vì vậy, dùng quyền mưu tư, chọn ra một số người để làm việc cho họ, hoàn thành công việc giúp cho các vực chủ, để không mắc phải sai lầm gì. Nhưng mà, trong lòng của Dương Dạ bắt đầu khổ sở, thì ra lão thái thái mà mình từng sống nương tựa vào, lại nuôi dưỡng mình vì có mục đích, như vậy còn có tình thân sao? Còn có thể tin tưởng sao? Hơn nữa, hắn càng lo lắng hơn, trở thành một tu sĩ, rốt cục là phải làm cái gì.
Dương Dạ nhìn Dương lão thái thái, khẽ thở dài một hơi, lại nhìn về hướng vực chủ: "Được rồi, vực chủ, nói cho tôi biết, ông muốn tôi làm gì?"
"Haha, ta nói rồi, tiểu tử, con cứ việc hưởng thụ cuộc sống của con trước đi. Bởi vì tu sĩ không chỉ có một mình con, trong không gian mà con đang sống, còn có những tu sĩ khác, chờ đến khi ta gặp được bọn họ, ta sẽ tìm con" Vực chủ tỏ vẻ hiên ngang nói, mỉm cười làm tỏ ra vẻ là người thống trị, nói: "Nhớ kỹ, tiểu tử, khi xích ấn của con nóng lên, là ta muốn tìm con, chỉ cần xuyên qua bất kỳ mặt gương nào đều có thể đến không gian trung lập để gặp ta"
Dương Dạ gật đầu, tâm tình phức tạp.
Vực chủ quay đầu lại nói với Dương lão thái thái: "Tu bà, tiễn hắn trở về" Vừa nói xong, tro tàn dưới chân vực chủ bắt đầu tản ra, toàn bộ thân thể cũng bắt đầu chìm vào trong làn nước dưới lớp tro tàn, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
"Được rồi, Dạ tử, trở về thôi" Dương lão thái thái nói xong, liền có một cái gương xuất hiện trong nháy mắt, xuyên qua tấm gương, Dương Dạ có thể nhìn thấy được khung cảnh bên trong phòng vệ sinh của hắn.
Dương Dạ nhìn tấm gương, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, đứng trước mặt gương quay đầu lại nhìn Dương lão thái thái: "Lão thái thái, không không, tu bà đại nhân, con muốn hỏi một câu, trước đây bà cũng từng là tu sĩ, đúng không?"
"Đúng vậy” Nghe Dương Dạ gọi mình như vậy, trong mắt của Dương lão thái thái hiện ra một tia đau thương, bà ta cũng hiểu tại sao Dương Dạ lại thay đổi thái độ đột ngột như vậy Dương Dạ đã từng coi bà là người thân, cho nên rất khó tiếp nhận chuyện này.
"Nhưng mà, tu sĩ không phải là đều có thù lao sao? Vinh hoa phú quý cái gì cũng có, vì sao khi bà ở cùng với con, lại phải sống nghèo khó như vậy?" Dương Dạ nhíu mày, vừa suy nghĩ vừa nhìn Dương lão thái thái.
"Haha, Dạ Tử, đó chính là yêu cầu của ta" Dương lão thái thái cười khổ nói: "Ta cần một cuộc sống bình yên đơn giản, chỉ muốn suy nghĩ một chút thôi, đến cuối cùng là ta đã phạm vào cái gì"
"Có ý gì?" Dương Dạ cảnh giác hỏi.
"Dạ tử, chờ khi con lên làm tu sĩ, một ngày nào đó con sẽ hiểu" Dương lão thái thái giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt của Dương Dạ: "Đừng hận ta, con cứ tin tưởng, ta là người thân của con, ta yêu con"
Dương Dạ còn muốn hỏi gì nữa, thì Dương lão thái thái đã dùng sức đẩy ngực hắn một cái, sức lực thật lớn, làm cho hắn ngã vào trong gương, bên tai còn truyền đến giọng nói của Dương lão thái thái: "Ta là người thân của con, nhưng con là người được chọn...."
Ý Râm Vạn Tuế Ý Râm Vạn Tuế - Khuyết Danh