The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Kỳ Lạ
ương Dạ nằm mơ cũng không ngờ rằng, cuộc sống bình thường thậm chí là tự ti mười mấy năm qua của mình, chỉ trong một ngày, đã xảy ra một sự thay đổi khủng bố không cách nào hình dung được, dùng cái câu mà hắn thường hay nói chính là: "Thì ra mình căn bản không phải là mình"
Nếu thật sự phải tìm hiểu về nguồn gốc của sự thay đổi, Dương Dạ vẫn cho rằng, tất cả những gì trải qua, đều là nhờ tuyệt thế mỹ nữ ngồi trên chiếc Ferrari đỏ rực kia, bắt đầu bằng một cái liếc mắt dầy oán hận.
Tối qua Dương Dạ lại nằm mơ, trong mơ khắp nơi đều đang cháy, ngọn lửa vô cùng vô tận cháy lớn khắp nơi, không chừa cho hắn đường lui. Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện ra trên cổ tay trái cũng có vết đau giống như bị phỏng vậy.
Mà giấc mơ này, đã lập đi lập lại một năm rồi.
.................................................
Buổi sáng rời giường vẫn chưa có dấu hiệu khác thường gì, nói đúng hơn là Dương Dạ căn bản không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện khủng bố. Sau khi rời giường, Dương Dạ lại tập đi tập lại cái động tác ngày nào cũng thế, tìm cái quần tối qua vứt lung tung, sau đó mơ màng cầm lấy bàn chải đánh răng và cái chén, rồi ra ngoài đi đến phòng tắm công cộng đánh răng.
Sau khi sửa soạn xong, Dương Dạ trở về phòng, cầm lấy cái khăn mặt theo hắn đánh giá là sạch sẽ, bắt đầu lau lau di ảnh của lão thái thái. Lau chùi rất cẩn thận, sau khi lau xong, hắn còn cười với di ảnh một cái, rồi mới thay bộ quần áo lao động vào.
Tuy rằng nhiệt độ hơi bị nóng, nhưng Dương Dạ vẫn mặc bộ quần áo lao động dài tay. Không có biện pháp, bởi vì cái bớt trên cổ tay trái khiến hắn phải như vậy. Ngay cả mặt mũi của cha mẹ như thế nào hắn cũng không biết, bọn họ cũng không có để lại cái gì cho hắn, chỉ chừa lại một thứ chết tiệt này, cái bớt màu hồng thật lớn vòng quanh ở cổ tay trái, nhìn giống như hình xâm vậy.
Hai mươi ba năm qua, Dương Dạ chưa từng có cha mẹ, hắn thậm chí còn không biết mình thật sự có cha mẹ hay không, haha, nói đùa thôi, nếu không phải là do Dương lão thái thái nuôi dưỡng hắn, thì hắn đã sợ rằng đã bị đói chết hoặc lạnh chết rồi, không có người tốt bụng như Dương lão thái thái nuôi dưỡng Dương Dạ hai mươi năm, hơn nữa còn cho hắn một cái tên, à, cái tên này là do lúc giữa đêm, Dương lão thái thái vô tình nhặt được một sinh mạng nhỏ, nên đặt cái tên là vậy đấy.
Nhưng mà, Dương lão thái thái mấy năm trước đã qua đời, bây giờ Dương Dạ đã trở nên cô đơn rồi, không bằng cấp, làm công lâm thời, ở tại căn phòng hơn mười mét vuông do Dương lão thái thái để lại.
Dương Dạ gần đây tìm được một công việc mới, làm công nhân ột nhà xưởng. Phụ trách việc chỉnh sửa thiết bị sau khi sản xuất, cái công tác này thật sự là mệt chết đi được, dơ bỏ mẹ ra, hơn nữa chẳng có niềm vui gì cả, hắn thậm chí là không có bạn nữa. Nhưng trừ cái nghề này ra thì hắn còn có thể làm gì? Không học vấn, không bằng cấp, không cha mẹ, không người quen giới thiệu, không không không và không.... hơn nữa còn bởi vì cái bớt trên cổ tay trái, nhiều lần bị tưởng là hình xâm cho nên không tìm được việc làm.
Mẹ nó, mỗi buổi chiều sau khi tan ca, Dương Dạ đều mua một chút dưa muối và rượu rẻ tiền, sau đó ngồi nhậu với bức tường, mắng chửi về cuộc sống không có niềm vui của mình.
Sau khi chửi bới xong, lại leo lên giường ngủ.
...................................................
Nhưng hôm nay lại khác, bình thường sau khi ra khỏi cửa, hắn có chào hỏi hàng xóm, nhưng mà hàng xóm thì chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái, cũng không nói chuyện gì. Dương Dạ đèo xe đạp đi làm, và vô tình có một cảm giác rằng, kiến trúc xung quanh có cái gì đó khác với bình thường, nhưng mà rốt cục là khác chổ nào thì bản thân Dương Dạ không rõ, là hình dạng, hay màu sắc?
Phía trước là đèn đỏ rồi, Dương Dạ dừng xe đạp lại, chống chân xuống đường, đúng lúc này, một chiếc Ferrari màu đỏ rực chạy đến, cũng dừng lại, Dương Dạ nhìn thấy người lái xe là một cô gái, mặc một cái váy màu xanh da trời, mang cặp mắt kính cũng màu xanh, tuy rằng kính mát đã che mất phần lớn khuôn mặt nàng, nhưng mà Dương Dạ vẫn dễ dàng nhìn ra nàng là mỹ nữ, là một loại mỹ nữ tuyệt đối còn xinh đẹp hơn trên TV hoặc mấy em làm car model này nọ, làm da trắng noãn, môi hồng hồng, mái tóc đen huyền, cái cằm tinh xảo. Còn nữa, khi chiếc xe của nàng dừng lại bên cạnh mình, thì trên người nàng cũng mang đến một mùi nước hoa mê người.
Dương Dạ cao hứng vô cùng, không ngờ hôm nay mình may mắn vậy, trên đường đi làm vô tình gặp phải một cô gái đẹp như vậy, hơn nữa còn lái Ferrari, khẳng định là thiên kim của một đại gia tộc nào đó.
Dương Dạ si mê nhìn nàng, trong lòng thầm nuốt nước miếng, thành thật mà nói, từ nhỏ đến giờ, Dương Dạ chỉ quen đúng với một người bạn gái, sau này bởi vì biết được gia cảnh cũng hắn mà chia tay với hắn.
Bay giờ Dương Dạ đã hai mươi ba tuổi rồi, mà hàng vẫn còn nguyên tem. Hơn nữa mỗi tháng hắn chỉ có mấy trăm đồng tiền lương, bình thường chỉ có thể ngồi xoay vào góc tường mà tưởng tượng, sau đó thì xoay tay, dùng tay phải để giải quyết vấn đề sinh lý.
Một mỹ nữ như vậy, cũng đủ để Dương Dạ ảo tưởng vài ngày, hắc hắc, hắn vui nghĩ tưởng tượng.
Nhưng, làm cho Dương Dạ bất ngờ chính là, mỹ nữ kia cũng nhìn thấy hắn. Nàng ngồi trong xe, quay đầu lại nhìn Dương Dạ, sau đó lấy kính mát ra, kinh ngạc nhìn hắn.
Dương Dạ rốt cục đã nhìn thấy được hết khuôn mặt của nàng, 100% là mỹ nữ! 200% là mỹ nữ! 1000% là mỹ nữ!
Ngũ quan xinh xắn, sạch sẽ giống như là không cần trang điểm, thanh thuần, không có chút bụi bậm, ánh mắt của Dương Dạ cũng bắt đầu chú ý đến thân thể của nàng, bên dưới cái váy liền thân màu xanh da trời kia, khẳng định là bao lấy một thân thể đầy đặn ngọt ngào, cái điểm này từ đường cong trên người của nàng cũng có thể nhìn ra.
Mỹ nữ lấy kính mát xuống kinh ngạc nhìn Dương Dạ, thậm chí nhìn thấy ánh mắt đê tiện, ti tiện và cái gì đó tiện nữa đang ngắm nhìn và đánh giá thân thể của mình, sau đó, Dương Dạ phát hiện ra, trong ánh mắt của nàng bắt đầu trở nên oán hận, thậm chí là phẫn nộ. Đúng lúc này, đèn xanh, tiếc bỏ mẹ ra, mỹ nữ hung hăng trừng mắt nhìn hắn lần cuối, rồi lái xe rời đi trong sự tiếc nuối của Dương Dạ.
Nàng ta hận gì mình? Hình như chỉ mới quen thôi mà? Dương Dạ kì quái nhìn chiếc xe màu đỏ đã rời đi xa....
Dương Dạ thật không ngờ, bắt đầu từ cái liếc nhìn đầy oán hận của mỹ nữ này, mà cuộc sống của hắn đã xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất không thể tưởng tượng được.
.................................................
Dương Dạ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ánh mắt của mỹ nữ kia như muốn nói gì, vừa đạp xe vừa lục lại trí nhớ của mình, trong cuộc sống của mình từ đó đến giờ, tin rằng mình tuyệt đối không quen không biết, thậm chí là còn chưa từng nhìn thấy mỹ nữ kia, cái này càng kì quái hơn, nếu không biết, vậy tại sao nàng ta trừng mắt nhìn mình? Chẳng lẽ thấy bộ dáng nghèo kiết xác của mình ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố? Ảnh hưởng đến tâm tình của nàng? Tiểu thư nhà giàu thật đúng là kì quái!
Dương Dạ cũng không thèm nghĩ nữa, theo hắn thấy, đây là một lần diễm ngộ, ít nhất là mỹ nữ có nhìn hắn một cái! Thật ra loại chuyện này Dương Dạ cũng đã từng gặp qua, dù sao thì, cái này theo hắn tự đánh giá, một thằng con trai hai mươi ba tuổi có bộ dáng coi như anh tuấn, thân ột mét tám hơn nữa từ nhỏ đã làm rất nhiều chuyện cực khổ, cho nên rèn luyện ra được một thân thể cường tráng. Bình thường đi trên đường cũng thu hút được ánh mắt của mấy cô gái. Có một lần sau khi tan ca đêm trở về, Dương Dạ đi ngang qua một quán bar, và bị hai cô gái say khướt bên trong quán bar đi ra nhéo mông vài cái nữa đấy.
Thật ra dựa theo vẻ bề ngoài của Dương Dạ, muốn tìm bạn gái thì không khó, chỉ là hắn bị tự ti, từ nhỏ đã sống trong tầng dưới chót của xã hội, không có công việc tốt, cũng chẳng có tiền, không bằng cấp, không nhà cửa, muốn cái gì cũng không có, cho nên hắn chưa bao giờ dám hy vọng rằng sẽ có một cô gái nào đó thích hắn. Vì thế hắn cố tình làm tóc của mình rối lên như tổ quạ, râu trên mặt thì xồm xàm, vì thế hắn chưa chỉnh sửa lại cách ăn mặc của mình, sống tự ti trong suốt hai mươi mấy năm qua.
Nhưng mà, thấy một mỹ nữ lái xe thể thao trừng mắt oán hận nhìn hắn, thật ra lại là lần đầu tiên. Hắn ngây ngô suy nghĩ thật lâu, bởi vì cô gái kia quả thật rất đẹp, nhìn nàng một lần, làm cho Dương Dạ cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình như muốn chấp cánh bay đi.
Không biết là đã suy nghĩ bao lâu rồi, chợt, Dương Dạ giật mình, nhìn đồng hồ, mồ hôi liền chảy ra, quát to một tiếng bỏ mẹ, muộn rồi! Bắt đầu nhún giò mà đạp, lòi con mắt ra mà đạp, lấy hết hơi ra mà đạp, phóng như bay trên chiếc xe đạp!
................................................
Sau khi khóa kỹ chiếc xe đạp của mình trong bãi xe công nhân, Dương Dạ nhanh chóng chạy vào phân xưởng. Ở cửa ra vào phân xưởng vô tình gặp phải quản lý phân xưởng, Dương Dạ lập tức nặn ra một nụ cười trên mặt, chạy đến chổ quản lý nói: "Quản lý, thật xin lỗi, tôi đến chậm, giữa đường gặp quả một chút tình huống đặc biệt...."
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị quản lý chặn lại: "Cậu là ai?" Người quản lý trừng mắt nhìn hắn.
Nghe quản lý nói như vậy, Dương Dạ cũng sửng sốt, nhưng sau đó lại cười lấy lòng: "Quản lý, tôi chỉ đến muộn vài phút thôi mà, đừng nói giỡn với tôi như vậy"
Quản lý chấp tay sau đít, nhìn Dương Dạ từ trên xuống dưới, sau nửa ngày mới hỏi: "Cậu là người của phân xưởng? Mới tới?"
Dương Dạ bắt đầu sợ hãi, xem ra quản lý muốn làm khó dễ rồi, hắn đành phải tiếp tục cười trừ nói: "Quản lý, ngài không biết tôi? Tôi là tiểu Dương đây, ngài đừng làm tôi sợ...."
"Cậu có bệnh?" Quản lý trừng mắt nói: "Công nhân trong phân xưởng sao mà tôi không biết được? Cậu rốt cục muốn làm gì?"
"Quản lý, ngài đừng nói giỡn mà" Dương Dạ sắp khóc rồi, quản lý gây khó dễ hắn không sợ, hắn chỉ sợ rằng mình sẽ bị đuổi, dù sao thì khó khăn lắm hắn mới tìm được một công việc ổn định, nhưng mà nhìn sắc mặt của quản lý, sợ rằng hôm nay mình lành ít dữ nhiều rồi.
"Tôi nói giỡn với cậu làm gì? Cậu đến quậy hả?" Quản lý hô lớn: "Bảo vệ! Cái người tại sao lại ột tên thần kinh vào đây? Mau đuổi ra cho tôi!"
Ba người bảo vệ tuần tra gần đó nghe tiếng liền đi tới.
Dương Dạ sợ hãi, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Quản lý, tôi sai rồi, được chưa? Tôi không bao giờ... đến muộn nữa! Ngài tha cho tôi đi được không?"
Quản lý hung hăng trừng mắt nhìn Dương Dạ một cái, mắng ột câu: "Bệnh thần kinh!" Sau đó xoay người vào trong phân xưởng.
Ba người bảo vệ kia đã đi đến rồi, Dương Dạ đều nhận ra, dù sao thì mỗi ngày đi lam ra về đều gặp mặt, cũng từng uống rượu đánh bài chung mà, tâm lý của Dương Dạ cũng hơi thả lỏng mộ chút, chào hỏi: "Vương ca, Lí ca, Triệu ca, quản lý hôm nay bị sao vậy? Tâm tình không tốt? Cái này không phải cố ý chỉnh tôi chứ?"
Ba người bảo vệ đi đến trước mặt Dương Dạ, cái người tên là Vương ca hung hăn đẩy Dương Dạ một cái, mắng: "Mẹ nó, còn biết bọn tao! Mau cút ra ngoài, đừng ép tao ra tay!"
Dương Dạ sửng sốt, tại sao hôm nay bọn họ lại làm khó dễ mình đến thế, lắp bắp nói: "Vương ca, anh không biết em? Em là tiểu Dương đây!"
"Tiểu dương tiểu mã cái gì! Mày làm cái nào trà trộn vào trong? Muốn trộm đồ phải không? Mau cút ra ngoài!" Cái người tên là Triệu ca cũng đẩy Dương Dạ một cái.
Dương Dạ như muốn xỉu vậy, biểu tình của những người này không giống như nói giỡn chút nào, sao lại như thế, chẳng lẽ bọn họ thật sự không nhận ra mình?
Ba người bảo vệ không ngừng dùng tay kéo hắn, Dương Dạ bị ba người lôi ra ngoài cửa lớn, vừa bị lôi vừa giải thích, nhưng mà không có ai thương cảm cho hắn, Dương Dạ lo lắng chào hỏi từng người, muốn chứng minh rằng mình làm việc ở đây. Kỳ quái chính là, ai ai cũng nhìn hắn giống như người xa lạ, có vẽ giống như cho đến bây giờ mới gặp hắn lần đầu tiên vậy.
Khi đến cửa lớn, Dương Dạ rốt cục đã từ bỏ, khoát tay với ba người bảo vệ, ủ rũ xoay người đi ra ngoài cửa. Vừa đi vừa liều mạng suy nghĩ, tại sao hôm nay mọi người lại không biết mình, giống như là trước kia mình không có tồn tại vậy, chuyện hôm nay thật kì quái, lẽ nào mọi người hợp lại đùa giỡn với mình?
Dương Dạ đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một chiếc Lincoln màu đen chạy đến ngoài cửa lớn, không ngừng ấn còi, Dương Dạ lập tức cúi đầu, hắn nhận ra chiếc Lincoln này là xe của lãnh đạo cấp trên của nhà xưởng, trước kia hắn cũng từng nhìn thấy một lần, khi chiếc Lincoln này vào trong nhà xưởng, xưởng trưởng cùng tất cả lãnh đạo đều đi ra ngoài nghênh đón, bộ dáng còn cung kính hơn cả đón chủ tịch nước nữa.
Dương Dạ trốn rất xa, nhưng mà chiếc Lincoln này lại cố tình ngừng bên cạnh hắn, rồi có một ông già mặc một bộ âu phục màu xám bước xuống xe, tóc đã bạc màu rất nhiều, đang cẩn thận tỉ mỉ nhìn về phía hắn.
Dương Dạ đang rất là buồn bực vì chuyện kỳ quái hôm nay, vừa định xoay người rời đi, thì thấy lão già từ trên xe bước xuống đi lại hướng mình, đến trước mặt mình, ôm lấy tay mình, kích động nói: "Đại thiếu gia, thì ra cậu thật sự ở trong này!"
........................
Ý Râm Vạn Tuế Ý Râm Vạn Tuế - Khuyết Danh