Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 129
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2153 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96: Ta Muốn Đi Xa
hái Đồ Nhĩ và Nhã Dịch An hai người cũng trước sau đi tới chung quanh hầm ngầm, nhìn hầm ngầm quỷ dị này cũng thấy trong đó nhất định có huyền cơ. Nhã Dịch An thấp giọng nói: “ Phải có người đi xuống xem một chút.” Ánh mắt lại nhìn Thái Đồ Nhĩ, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Thái Đồ Nhĩ trừng mắt liếc hắn một cái nói: “ Đã như vậy thì ngươi đi xuống trước xem một chút đi!”
Nhã Dịch An hấp tấp khoát tay nói: “ Ta không có bản lãnh như vậy.” Trên mặt khởi lên nụ cười nói: “ Độn địa đào thành vốn là chỗ mạnh của ngươi, tự nhiên là do ngươi đi làm!”
Thái Đồ Nhĩ kỳ thật cũng có ý định như vậy, chủ động nói với Đường Liệp: “ Huynh đệ, ta đi xuống xem một chút!”
Đường Liệp có chút băn khoăn nói: “ Hầm ngầm này có chút quỷ dị, phía dưới chỉ sợ có nguy hiểm.”
Thái Đồ Nhĩ cười ha ha nói: “ Ngươi yên tâm, với bản lãnh của ta, cho dù gặp phải nguy hiểm, ta cũng có thể an toàn trở ra.” Những lời này là nói với Nhã Dịch An.
Đường Liệp do dự chốc lát mới gật đầu nói: “ Được rồi, nhưng ta và ngươi cùng nhau đi xuống, lẫn nhau có thể chiếu ứng.”
Thái Đồ Nhĩ lắc đầu nói: “ Không cần, ngươi theo ta đi xuống, chỉ biết sẽ làm chậm trễ tốc độ của ta.” Không chờ Đường Liệp ngăn cản, hắn đã bước tới bên bờ hầm ngầm, thả người nhảy xuống.
Chờ đám người Đường Liệp vọt tới bên bờ hầm ngầm, thân hình của Thái Đồ Nhĩ đã biến mất không thấy.
Thái Đồ Nhĩ nhảy xuống động ngay tức khắc cảm thấy nhiệt độ chung quanh nhanh chóng giảm xuống, tựa như đưa thân vào trong băng tuyết mùa đông, hắn tựa như linh vượn bám vào trên vách động, hai mắt trong bóng đêm phiếm xuất ra quang mang màu đỏ, Đạo tộc nhân đối với bóng tối có lực lượng nhìn rất rõ ràng linh mẫn, thân mình Thái Đồ Nhĩ còn là một trong những chiến sĩ Đạo tộc cường đại nhất.
Tốc độ leo xuống của hắn càng lúc càng nhanh, bàn tay chạm đến những bộ vị cũng cảm giác được nhiệt độ đang cấp tốc giảm xuống, vách động đã từ bùn đất biến thành huyền băng.
Hầm ngầm càng xuống thấp thì đường kính càng lớn, đến khi hai chân Thái Đồ Nhĩ chạm đến mặt đất tầng dưới chót, đường kính đã đạt tới một trăm thước thật kinh người.
Thái Đồ Nhĩ tay trái rút ra búa ngắn, tay phải rút kiếm răng cưa, kiếm này và Đồ Long Đao của Đường Liệp cùng nguồn gốc, đều là sau khi phụ thân của hắn Thiết Ma Ngao giết chết Long Tích Dịch, dùng hai sừng của Long Tích Dịch chế thành.
Dưới chân đều là băng tầng, Thái Đồ Nhĩ nhìn bốn phía chung quanh, ngoại trừ huyền băng cấu trúc thành bốn vách tường, đúng là thỉnh thoảng có thể thấy được băng trụ, cả hầm ngầm bên dưới này thập phần trống trải.
Hắn dọc theo vách băng đi tới, rốt cuộc tìm được một động khẩu nhỏ trong đó, Thái Đồ Nhĩ vung búa mở rộng miệng động, rất nhanh động khẩu có thể dung nạp một người xuyên qua.
Đi vào bên trong động, nhìn thấy trong đó che kín khói băng, Thái Đồ Nhĩ mặc dù có khả năng nhìn bóng tối, nhưng trong hoàn cảnh này cũng đành bó tay. Dùng nội lực hướng phía trước xuất chưởng, đánh lung tung vào sương mù dày đặc chung quanh, mới nhìn rõ được tình cảnh cách đó không xa.
Địa phương phía trước không xa đang đứng một bóng người, Thái Đồ Nhĩ nội tâm cả kinh, trong tích tắc không kịp suy nghĩ, một búa hung hăng bổ tới, bên tai truyền đến tiếng băng tầng vỡ vụn, vật thể hình người cũng bị hắn bổ nát bấy, lúc này hắn mới nhìn rõ phía trước còn có vô số vật thể hình người giống như vậy.
Thái Đồ Nhĩ thử thăm dò dùng bàn tay vuốt lên bức tượng, nhận ra đường viền của pho tượng này hẳn là tượng hình người. Rốt cuộc là ai ở thế giới dưới lòng đất lại điêu khắc ra nhiều hình người như vậy? Chẳng lẽ đây lại là một bảo tàng? Thái Đồ Nhĩ mang theo sự mê hoặc trong lòng hướng chung quanh sờ soạng, làm cho hắn ngạc nhiên chính là chung quanh pho tượng cùng với pho tượng đầu tiên hắn sờ tới là hoàn toàn giống nhau.
Sờ soạng xuống phía dưới cánh tay của pho tượng, vị trí tay chạm tới lại dính chút nước, lông mao trên lưng bàn tay rõ ràng có thể nhận thấy được. Thái Đồ Nhĩ kinh ngạc tới cực điểm, cho dù có người điêu khắc được pho tượng sinh động như thật nhưng cũng không có khả năng lại tới trình độ cẩn thận như thế.
Hắn kề sát mắt nhìn lại, nhìn thấy đó là một quái vật bị phong kín trong băng tầng, với lại bên ngoài băng tầng đã bắt đầu hòa tan, chỗ bàn tay là hòa tan nhiều nhất, đã hiện ra đường viền cả bàn tay. Cả hầm ngầm nơi nơi đều tràn ngập vụ khí, nguyên lai là băng tầng hòa tàn phát ra hơi nước dày đặc.
Trong nội tâm Thái Đồ Nhĩ một trận sợ hãi, lúc này hắn mơ hồ nghe được phía sau có tiếng bước chân, hấp tấp lao ra ngoài băng động, nhìn thấy trên đỉnh đầu có ánh lửa, nguyên lai Đường Liệp thấy hắn đã thật lâu không ra khỏi hầm ngầm, bèn cùng huynh đệ Bồ Ni, Bồ Thị dùng dây thừng leo xuống để chi viện.
Thái Đồ Nhĩ dẫn Đường Liệp bọn họ đi vào trong băng động, lúc này vụ khí bên trong băng động càng lúc càng lớn, pho tượng vừa rồi đã hoàn toàn muốn hòa tan hết.
Đường Liệp kinh hô: “ Cổ Liệt tộc thú nhân!” Qua sự nhắc nhở của hắn, Thái Đồ Nhĩ mới ý thức được những pho tượng bên dưới này đều là Cổ Liệt tộc thú nhân bị đóng băng.
Bồ Ni lẩm bẩm nói: “ Rốt cuộc là ai có thể đem đóng băng nhiều Cổ Liệt tộc thú nhân như thế?”
Đường Liệp đột nhiên nhớ tới một chuyện, thấp giọng kêu lên: “ Không hay!”
Ba người đồng thời nhìn hắn, Đường Liệp chỉ hướng những pho tượng nói: “ Các ngươi xem, thân thể chúng đang gia tốc hòa tan, nếu hoàn toàn hòa tan xong, vô cùng có khả năng khôi phục sinh mệnh.”
Bồ Thị và Bồ Ni cùng liên tưởng đến mới mấy ngày trước Liệp Yến mục trường bị Cổ Liệt tộc thú nhân tàn sát, chẳng trách gì lại xuất hiện Cổ Liệt tộc thú nhân xuất quỷ nhập thần như thế, chẳng lẽ bọn họ là sau khi được hòa tan khi đóng băng mà chạy ra.
Pho tượng tên Cổ Liệt tộc thú nhân lúc này tựa hồ có phản ứng, bàn tay hơi hơi cử động.
“ Làm sao bây giờ?” Trong lòng Thái Đồ Nhĩ không khỏi sợ hãi, Cổ Liệt tộc thú nhân bị đóng băng dưới đất này còn chưa biết được là có bao nhiêu tên, nếu bọn họ toàn bộ sống lại, đủ để hình thành một quân đoàn thú nhân cường đại, với sức chiến đấu của nhóm người bọn họ bây giờ căn bản chỉ là kết quả bị xâm lược.
Đường Liệp quyết đoán nói: “ Giết chết hết toàn bộ không để lại một tên nào!” Đồ Long Đao trong tay hắn đã như tia chớp hướng đầu lâu của thú nhân kia chém tới, đầu lâu to tướng của Cổ Liệt tộc thú nhân bay tung ra. Tại cuộc chiến ở mục trường hôm trước Đường Liệp đã ý thức được, những Cổ Liệt tộc thú nhân này đã sớm mê thất bản tính, hung tàn vô cùng, đối với bọn hắn không hề có chút lòng thương hại nào.
Có mệnh lệnh của Đường Liệp, Bồ Thị và Bồ Ni đồng thời hướng đám thú nhân đóng băng phóng đi, giết chết quân đoàn thú nhân bị đóng băng này thật sự chỉ là chuyện dễ dàng. Thái Đồ Nhĩ lại chạy tới gọi đại đa số võ sĩ đi xuống hầm ngầm, nhiều người lực lượng lớn, trước khi quân đoàn thú nhân kịp hòa tan đã giết sạch không còn một mảnh. Đáng thương cho đám thú nhân bị đông lạnh ngủ say, cũng bị chém cho tan xương nát thịt.
Đường Liệp mệnh lệnh cho những người tham gia việc này tạm thời giữ bí mật, dẫu sao chuyện này cũng là chuyện quá mức tàn nhẫn.
Vì bảo đảm không còn sơ thất, Đường Liệp mật lệnh Bồ Thị bọn họ mua dầu hỏa, đổ vào dưới đất rồi châm lửa, đem di hài của thú nhân quân đoàn đốt cháy không còn, cuối cùng đem hầm ngầm lấp kín.
Chuyện này làm tốn hết hai ngày công phu của bọn họ, Yến Nguyệt các nàng mặc dù hiếu kỳ, nhưng Đường Liệp đã không muốn nói, các nàng cũng không tiện hỏi đến.
Đường Liệp cho người dùng cự thạch xây dựng một tòa tháp đá trên miệng động, lúc này nhớ tới lúc cùng Yến Nguyệt đi tới Hắc Thạch Tháp, tiên tri từng nói qua, Hắc Ám chi môn vừa mở ra, chẳng lẽ vết nứt che giấu thú nhân quân đoàn bên dưới Liệp Yến mục trường này chỉ là một trong số đó?
Yến Nguyệt lặng yên đi tới phía sau Đường Liệp, nhẹ nhàng ôm thân thể Đường Liệp, ôn nhu nói: “ Hai ngày nay huynh chưa từng nghỉ ngơi qua.”
Đường Liệp cười thấp giọng nói: “ Nếu muội nguyện ý, ta vẫn có thể cho muội sự hưởng thụ đầy đủ đó.”
Yến Nguyệt hờn dỗi nhéo nhẹ một cái trên cánh tay Đường Liệp, sau đó chỉ vào thạch tháp tò mò hỏi: “ Huynh xây một thạch tháp nơi này làm gì?”
Đường Liệp lạnh nhạt nói: “ Phía dưới có thứ không sạch sẽ, thạch tháp có tác dụng trấn yêu phong ma, dùng nó để trấn áp một chút, đỡ phải có yêu ma đến hại người.”
Lúc này Huyên nhi và tiểu công chúa cũng hướng bọn họ đi tới, Đường Liệp cười nói: “ Khó được hôm nay chúng ta có thời gian rảnh rỗi, không bằng gọi Nhã Dịch An và Thái Đồ Nhĩ đại ca, chúng ta ra thảo nguyên cắm trại một bữa!”
Huyên nhi lại lắc đầu nói: “ Chủ nhân, chỉ sợ kết hoạch của huynh đã thất bại rồi.”
Đường Liệp nao nao, nhìn thấy trong tay Huyên nhi cầm một quyển tơ trắng, thấp giọng nói: “ Lại có người nào đưa tin tới đây sao?” Nhưng trong lòng lại cảm thấy dị thường ngạc nhiên, chính mình vốn tưởng rằng đi vào Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên sẽ có thể né tránh được rất nhiều người chú ý, nhưng thật không ngờ vẫn có nhiều người dễ dàng tìm được tung tích của mình.
Huyên nhi vẻ mặt buồn bã nói: “ Thư do một trong bốn hiền giả Mộng Dực hiền giả Trang Dật Phi mang tới!”
“ Trang Dật Phi?” Đường Liệp kinh ngạc mở to hai mắt, hắn rất khó tưởng tượng Trang Dật Phi tại sao tìm được mình, hắn và vị Mộng Dực hiền giả này chỉ có tiếp xúc qua một lần là lúc bị Hải tộc truy sát.
Huyên nhi rung giọng nói: “ Lăng Ưng đại ca đã rơi vào trong tay bọn họ, bọn họ muốn huynh lập tức đi Thủy Tinh Thành, nếu trong vòng hai tháng huynh không tới thì bọn họ sẽ xử quyết Lăng đại ca.”
Đường Liệp tiếp nhận tơ trắng, sau khi xem xong trầm ngâm nói: “ Tin tức do người nào đưa tới?”
Huyên nhi nói: “ Là kim ưng của Lăng đại ca, chân của kim ưng đã bị bẽ gãy, bọn họ thật tàn nhẫn.”
“ Khoảng cách nơi này cách Thủy Tinh Thành xa xôi như thế, kim ưng làm sao tìm được tới?” Đường Liệp trong lòng vẫn thập phần tò mò.
Huyên nhi xuất ra sáo ngọc bên hông nói: “ Cây sáo ngọc này là do Lăng Ưng đại ca đưa cho muội, nói là trong đó ẩn chứa lực lượng thần kỳ, chỉ có kim ưng theo đó mới tìm được muội.”
Đường Liệp cảm thán nói: “ Không thể tưởng được Trang Dật Phi này đúng là có chút thủ đoạn.”
Huyên nhi nhẹ giọng nói: “ Làm sao bây giờ?”
Đường Liệp bước qua lại hai bước, lộ ra vẻ tươi cười: “ Xem ra là ông trời nhất định cho ta không được an bình.” Hắn cầm bàn tay Huyên nhi nói: “ Lăng Ưng là bằng hữu cùng hoạn nạn với ta, cho dù không phải vì muội, ta cũng phải đi một chuyến.”
Huyên nhi trầm trọng gật đầu, ôm ngực Đường Liệp, nhẹ giọng nói: “ Muội biết huynh nhất định sẽ đi.”
Đường Liệp quyết định đi Thủy Tinh Thành làm cho rất nhiều người hoan hô nhảy nhót, Thái Đồ Nhĩ là người thứ nhất hưởng ứng, lần này hắn đến đây mục đích chủ yếu là thuyết phục Đường Liệp trở về cùng hắn sóng vai chiến đấu, vốn đã bỏ qua hy vọng, không nghĩ tới Đường Liệp lại chủ động đưa ra ý sẽ đi Thủy Tinh Thành.
Nhã Dịch An cũng có tính toán của hắn, lần này vô luận thế nào cũng phải dụ Đường Liệp cùng hắn đi lấy bảo tàng của Hoàng Kim Quật.
Tiểu công chúa càng cao hứng, luôn luôn ở lại Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên, nàng cũng sớm buồn muốn chết, lần này cuối cùng lại có cơ hội rời khỏi nhà ngắm cảnh.
Đường Liệp lớn tiếng nói: “ Lần này là đi cứu người, không thể bại lộ ra quá nhiều, cho nên không đi được nhiều người như vậy.” Những lời này của hắn vừa nói ra làm mọi người đồng thời trầm mặc xuống, một lát sau tiểu công chúa lên tiếng trước tiên: “ Ta mặc kệ người khác, tóm lại lúc này ta nhất định phải đi theo ngươi.”
Đường Liệp cười nói: “ Liệp Yến mục trường vừa mua xong, trọng kiến mục trường và xử lý cũng cần không ít người.” Hắn chuyển hướng Yến Nguyệt nói: “ Yến Nguyệt, mục trường giao cho muội!” Sau khi cùng Yến Nguyệt gặp lại, Đường Liệp từ lời nói của nàng nhận ra sự lưu luyến của nàng đối với phiến thổ địa này, đoán được nàng không muốn rời đi nơi này, cho nên mới quyết định như vậy.
Yến Nguyệt dịu dàng cười, Đường Liệp đích thật là người trong mộng của mình, làm ra điều gì cũng suy nghĩ cho mình, có thể nghĩ đến cùng Đường Liệp chia lìa, trong lòng lại sinh ra vô tận phiền muộn, nhẹ giọng nói: “ Nhưng muội sợ không có năng lực xử lý mục trường lớn như vậy.”
Đường Liệp cười ha ha nói: “ Không sao, có Lâm Tái trợ thủ xuất sắc như vậy giúp muội, muội sợ cái gì?”
Lâm Tái mỉm cười gật đầu nói: “ Chủ nhân yên tâm, Lâm Tái nhất định sẽ đem hết toàn lực phụ tá Yến Nguyệt tiểu thư.”
Đường Liệp chỉ hướng Bồ Thị, Bồ Ni nói: “ Hai người các ngươi mang hết thảy huynh đệ, tất cả đều lưu lại!”
Bồ Thị, Bồ Ni hai người cung kính tuân mệnh.
Ánh mắt Đường Liệp chuyển hướng Huyên nhi và tiểu công chúa nói: “ Lần này đi Thủy Tinh Thành dám chắc hung hiểm trọng trọng, ta không muốn hai người đi theo ta mạo hiểm.”
Huyên nhi muốn nói cái gì, lại bị Đường Liệp dùng ánh mắt ôn nhu chặn lại.
Tiểu công chúa giận dữ nói: “ Như vậy ta càng muốn đi!”
Đường Liệp nói: “ Lưu ngươi ở chỗ này, còn có một nguyên nhân, chúng ta trở về vẫn phải đi qua Mê Thất sâm lâm, nếu bị phụ vương ngươi phát hiện tung tích của ngươi, hậu quả ngươi hẳn là có thể tưởng tượng được.”
Tiểu công chúa tức giận đến dậm chân, trong đôi mắt đẹp đã tràn đầy nước mắt, Huyên nhi ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng nói: “ Đã chủ nhân quyết định như vậy, tiểu công chúa không nên kiên trì nữa.”
Nhã Dịch An nói: “ Nói như vậy, có phải là ngươi quyết định chỉ có ta và Thái Đồ Nhĩ đi với ngươi không?”
Đường Liệp lắc đầu nói: “ Là ta và Thái Đồ Nhĩ, ngươi cũng phải ở lại chỗ này.”
Nhã Dịch An kêu lên: “ Ta kháo! Tại sao? Tại sao ta phải ở lại chỗ này, chẳng lẽ ngươi không sợ hãi ta câu dẫn lão bà ngươi sao?”
Đường Liệp cười tủm tỉm nói: “ Có lá gan ngươi cứ thử xem, nhưng ta tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của ngươi!”
Nhã Dịch An nuốt ngụm nước bọt, gần như cầu khẩn nói: “ Đường Liệp, ngươi không nên chơi ta nữa, để cho ta đi theo ngươi, ta cam đoan không làm nháo sự.”
Đường Liệp nói: “ Nơi này biểu hiện ra thập phần bình tĩnh, nhưng vẫn còn nguy hiểm ẩn núp chung quanh, ta cho ngươi lưu lại kỳ thật là nhiệm vụ gian khổ nhất, ngươi chẳng những phải giúp ta bảo vệ các nàng, còn phải phụ trách trách nhiệm phát triển mục trường, ta biết trong lòng ngươi lo nghĩ chính là Hoàng Kim Quật, với thực lực trước mắt của chúng ta cho dù đến nơi nào cũng không có năng lực đem bảo tàng thuận lợi di chuyển ra, việc cấp bách là chúng ta cần phải phát triển lực lượng của chính mình.”
Nhã Dịch An nghe được liên tục gật đầu.
Đường Liệp nói: “ Ta có một ý định sơ bộ, dùng mục trường của chúng ta làm trung tâm, lợi dụng năng lực và tài phú của chúng ta không ngừng hướng chung quanh khuếch trương, hình thành vương quốc riêng của chúng ta.” Kỳ thật hắn chỉ là bịa chuyện, hắn làm gì có hùng tâm tráng chí như vậy. Nhưng Nhã Dịch An nghe được lại ngẩn người mê mẩn, dường như chính mình quả nhiên đang gánh nặng trách nhiệm, trịnh trọng nói: “ Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm được.”
Đường Liệp vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “ Chỉ cần ngươi làm tốt chuẩn bị sung túc, ta tùy thời đều có thể bồi ngươi đi Hoàng Kim Quật, đem cả Hoàng Kim chiến thuyền đào hết ra!”
Nhã Dịch An mừng rỡ cười ha ha.
Đêm đã rất sâu, Yến Nguyệt, Huyên nhi, tiểu công chúa đều ở lại trong lều vải của Đường Liệp thật lâu không muốn rời đi, ngày mai Đường Liệp phải đi xa, tình lưu luyến trong lòng các nàng thật không lời nào có thể diễn tả.
Đường Liệp ôm bên này, ấp bên kia, trong lòng cũng vô cùng lưu luyến không muốn rời đi.
Huyên nhi bỏ cây sáo ngọc vào trong bọc hành lý của Đường Liệp, ôn nhu nói: “ Lăng Ưng đại ca có thể nghe được tiếng sáo ngọc, huynh giữ bên người có lẽ có thể dùng được.”
Đường Liệp gật đầu.
Tiểu công chúa ngấn nước mắt cầm một lọ Tinh Linh Chi Lệ nhét vào trong tay Đường Liệp: “ Bình Tinh Linh Chi Lệ này ngươi mang theo, vạn nhất nếu bị thương gì…” Trong lòng nàng một trận chua xót, cũng không nói ra lời.
Đường Liệp ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn một cái, ôn nhu nói: “ Yên tâm, ta nhất định mau chóng trở về gặp mọi người.”
Tiểu công chúa nức nở nói: “ Ta biết, ngươi thủy chung chỉ xem ta như một tiểu hài tử, nhưng ta chỉ cần ngươi nhớ kỹ, trong lòng ta không lúc nào không nhớ tới ngươi, nhớ nhung ngươi…” Nàng nói đến chỗ thương tâm, rốt cuộc nhịn không được, oa một tiếng khóc lớn lên, che mặt nói: “ Ta đi ngủ đây!” Nàng chạy nhanh ra khỏi lều.
Huyên nhi hấp tấp đuổi theo.
Hai mắt Đường Liệp cũng không khỏi ươn ướt, Yến Nguyệt ôn nhu nói: “ Đường Liệp, huynh nhất định phải sớm ngày bình an trở về.” Nàng vốn định rời đi, nhưng lại bị Đường Liệp chụp cổ tay nói: “ Yến Nguyệt, chẳng lẽ muội cũng muốn bỏ đi, lưu lại một mình ta cô độc sao?”
Yến Nguyệt mềm nhũn trong lòng, bị Đường Liệp kéo ôm vào trong ngực, Đường Liệp nói: “ Muội còn nhớ lần đầu nhìn thấy ta không?”
Yến Nguyệt gật đầu, gương mặt lại đỏ lên, nàng làm sao quên được, Đường Liệp là lần đầu tiên hoàn toàn trần truồng xuất hiện trước mặt nàng.
Đường Liệp ôm thân thể mềm mại của Yến Nguyệt, mặt kề sát gương mặt nhẵn nhụi bóng loáng của nàng.
Yến Nguyệt nhẹ giọng nói: “ Muội chỉ nhớ rõ huynh là một tên dâm tặc, còn thiếu chút nữa…cường bạo chủ nhân của muội…”
Đường Liệp mỉm cười, bàn tay thăm dò vào bên trong vạt áo của Yến Nguyệt, nhẹ nhàng xoa nắn hai vú đầy đặn của nàng, thấp giọng nói: “ Ta cũng không thuộc về thế giới này, ngày ấy ta bị người bắn vào đại lượng xuân dược, xuyên qua thời không, trong khi rơi xuống liền đã nhìn thấy Mai Thiến đang tắm, lúc ấy ta bị dục hỏa đốt người, muốn cường bạo nàng ta cũng là chuyện cực kỳ bình thường.”
Yến Nguyệt chặn bàn tay Đường Liệp nói: “ Huynh không ngờ lại còn nói được chuyện đó là chuyện bình thường!”
Đường Liệp hôn nàng một hơi nói: “ Sau đó chuyện tình muội hẳn là có thể chú ý tới, một nam tính bình thường biểu hiện ra tình dục mạnh mẽ như thế nào, lần ở trong thủy lao, ta còn thiếu chút nữa đem muội…”
Yến Nguyệt nhẹ giọng thở một hơi, cắn nhẹ lên môi Đường Liệp: “ Không cho huynh nói…”
Đường Liệp nói: “ Còn nhớ chuyện phát sinh giữa chúng ta không? Ta chỉ lo phát tiết lửa dục mà quên đi thống khổ của muội?”
Yến Nguyệt gắt giọng: “ Người ta là lần đầu tiên, làm sao mà biết?”
Tình dục vốn đang xúc động của Đường Liệp bị những lời này của Yến Nguyệt làm cho càng thêm không thể khống chế, hắn kéo áo Yến Nguyệt, đẩy nàng ngã xuống trên thảm.
Yến Nguyệt lo lắng Huyên nhi và tiểu công chúa quay lại, kinh hãi nói: “ Không thể, nếu Huyên nhi các nàng trở về, xấu hổ chết được.”
Đường Liệp kề sát bên tai nàng nói: “ Nếu muội không cứu ta, chỉ sợ ta sẽ bị lửa dục đốt người mà chết…”
Yến Nguyệt bị lời tâm tình của Đường Liệp làm cho mềm nhũn, trong thế giới của nàng dường như chỉ còn mỗi hình bóng của Đường Liệp…
Lúc sắc trời còn chưa sáng Đường Liệp đã lên đường, Yến Nguyệt đã rời đi lúc nửa đêm, cho nên hắn không muốn làm kinh động mọi người.
Thái Đồ Nhĩ đã chờ ngoài cửa lớn của mục trường, nhìn thấy Đường Liệp phóng ngựa đến, hắn mở miệng cười nói: “ Ta còn nghĩ hôm nay ngươi không bò dậy nổi chứ?”
Đường Liệp cười nói: “ Đại ca, ngươi lấy cái sọ nhỏ xíu của mình so đo sự cao thượng của ta đi.”
“ Phi!” Thái Đồ Nhĩ nói: “ Câu dẫn đàn bà ngươi giỏi hơn ta, nhưng công phu trên giường chỉ sợ kém xa ta!”
Đường Liệp cười nói: “ Không bằng ta kéo tới một con ngựa cái, ngươi tại hiện trường biểu thị xem một chút!”
“ Ta kháo! Tổn hại ta!”
Đường Liệp cười ha ha, phóng ngựa giơ roi hướng chính đông chạy như bay.
Ánh sáng mặt trời vừa lên, ánh sáng màu vàng bao phủ cả Nạp Đạt Nhĩ thảo nguyên, cỏ xanh hòa lẫn lá xanh đọng giọt sương bày ra màu sắc cũng như hoàng kim, dưới móng ngựa chấn động mặt đất, những giọt sương ào ào rơi xuống.
Đường Liệp kéo cương ngựa, để cho tuấn mã giảm tốc độ, Thái Đồ Nhĩ rốt cuộc chạy tới phía sau hắn, cười to nói: “ Xem ra bản lãnh đối phó ngựa cái ta sẽ không bằng ngươi!”
Đường Liệp mỉm cười lấy túi nước bên hông ra, uống ngụm lớn, sau đó ném cho Thái Đồ Nhĩ. Xoay người nhìn lại phương hướng mục trường xa xa, trong lòng dâng lên một trận phiền muộn.
Thái Đồ Nhĩ uống nước xong, lau miệng nói: “ Nhanh như vậy đã bắt đầu nhớ các nàng rồi sao?”
Đường Liệp nói: “ Cái này gọi là anh hùng chân chính cũng hữu tình.”
Thái Đồ Nhĩ nói: “ Lần này tại sao ngươi muốn lưu lại Nhã Dịch An?”
Đường Liệp đầy thâm ý nói: “ Ngươi có phát hiện Nhã Dịch An hay không, người này thật không đơn giản.”
Thái Đồ Nhĩ gật đầu nói: “ Rất hiếm thấy một tên ăn trộm vặt mà giảng nghĩa khí như vậy.” Bị cả Đạo tộc nhân gọi là trộm vặt, có thể thấy được phẩm hạnh của Nhã Dịch An.
Đường Liệp nói: “ Ta không phải ý tứ này.”
Thái Đồ Nhĩ không giải thích được nhìn Đường Liệp.
Đường Liệp nói: “ Ta hoài nghi Nhã Dịch An có thân phận không đơn giản như chúng ta nhìn thấy bên ngoài.”
Thái Đồ Nhĩ cả giận nói: “ Nếu hắn là gian tế do địch nhân phái tới, lão tử bóp nát đầu của hắn.”
Đường Liệp cười nói: “ Hắn tuyệt không phải là địch nhân của chúng ta, nếu không ta cũng không yên tâm để lại hắn ở mục trường Nạp Đạt Nhĩ.”
Thái Đồ Nhĩ cười nói: “ Huynh đệ, cha nói rất đúng, ngươi so với ta thì có nhiều ý nghĩ hơn! Được rồi, rõ ràng lần này chúng ta không đi ngang qua Mê Thất sâm lâm, ngươi vì sao phải gạt tiểu công chúa vậy?”
Đường Liệp nói: “ Ta không muốn các nàng đi theo ta mạo hiểm.”
“ Thủy Tinh Thành có gì đáng sợ? Ngươi đừng vội nâng cao chí khí của người khác mà xem thường chính mình.”
Trong nội tâm Đường Liệp một trận xấu hổ, nếu Thái Đồ Nhĩ biết được mình đã làm chuyện gì với Hải tộc nữ vương Thủy Đại Nhân, chỉ sợ cũng sẽ không suy nghĩ như thế, Đường Liệp đã đoán được, lần này Lăng Ưng sở dĩ gặp rủi ro, tám chín phần mười là do chuyện mình đã làm chắc có quan hệ, lần này vô cùng có khả năng là hướng tới bản thân mình.
Thái Đồ Nhĩ chỉ hướng ánh sáng mặt trời phía đông đang buông xuống: “ Lam Đức và Huyền Vũ quốc chiến tranh đã tạm thời dừng lại, nơi này theo hướng đông, xuyên qua Y Cổ Lạp Ba giang là sẽ đi tới Huyền Vũ quốc gần nhất. Chúng ta có thể thuận tiện đi tới Địa Hạ sâm lâm, gặp cha ta, lão nhân gia vẫn luôn nhắc tới ngươi.”
“ Ta cũng nhớ lão nhân gia nhiều lắm.”
Trong Mặc Vân Thành, Huyền Ba công chúa lo lắng nhìn ra phía xa xa, ba mươi vạn đại quân của đế quốc trú quân tại Lạp Khố Đông Hà, doanh trại của bọn họ nhìn không thấy cuối. Không cần thời gian lâu lắm, đại quân sẽ bắt đầu toàn diện phát động công kích, vượt qua khỏi Lạp Khố Đông Hà, công chiếm thành lũy cuối cùng này.
Phỉ Na một thân nhung trang lặng yên xuất hiện ở phía sau Huyền Ba công chúa, nàng và Huyền Ba giống nhau, trong khoảng thời gian ngắn tiều tụy đi rất nhiều, nhưng đôi mắt đẹp vẫn kiên định mà quật cường, tràn ngập ánh mắt bất khuất.
Huyền Ba nhẹ giọng thở dài một hơi.
“ Công chúa!” Phỉ Na tràn ngập lo lắng nhìn Huyền Ba.
Huyền Ba thản nhiên cười, chỉ có ở trước mặt Phỉ Na nàng mới có thể toát ra sự cảm thụ thật sự từ trong nội tâm: “ Tình huống như thế nào?”
Phỉ Na đưa tin: “ Lần này thống lĩnh đại quân chính là Tư Mã Thiên Phong, nhưng theo Lang Uyên tướng quân tính toán, thống lĩnh chính thức chỉ sợ là một người khác hoàn toàn, năng lực thống lĩnh của Tư Mã Thiên Phong chỉ tầm thường, không thể đảm đương trách nhiệm thống lĩnh ba mươi vạn đại quân.”
Huyền Ba nói: “ Chẳng lẽ là Á Đương Tư đại tướng tự mình đến đây?”
Phỉ Na lắc đầu nói: “ Loại khả năng này rất nhỏ, Á Đương Tư sẽ không yên tâm để lại một mình Tư Mã Thái ở trong đế đô.”
Huyền Ba thở dài nói: “ Tư Mã Thái, Á Đương Tư, Phổ Long Khải, những người này đều có mục đích riêng phải đạt được, chẳng lẽ vương huynh ta…” Nhắc tới Huyền Diên trong trái tim nàng vô cùng khổ sở, vị ca ca ruột thịt này, vậy mà vì vương vị, cùng người khác hại chết cha ruột của mình, nhân tính và lương tri của hắn đã sớm mất đi.
Phỉ Na nói: “ Xem ra trận đại chiến này không thể tránh né được nữa.”
Huyền Ba công chúa chậm rãi gật đầu, tràn ngập phiền muộn nói: “ Phụ vương nếu có linh thiêng trên trời, nhìn thấy đế quốc trở thành cục diện như bây giờ, nhất định sẽ thương tâm không thôi, có lẽ ta thật sự không có bản lĩnh thống lĩnh đế quốc…” Nước mắt dọc theo gương mặt nàng chậm rãi chảy xuống.
Phỉ Na an ủi nàng: “ Công chúa, kỳ thật ngài làm đã thập phần xuất sắc, kiên cường và dũng cảm của ngài, chúng ta đều nhìn thấy tất cả.”
Huyền Ba lau nước mắt, nàng rõ ràng nhận thức, bây giờ cũng không phải lúc rơi lệ. Trong đầu lại đột nhiên hiện ra nụ cười thân thiết mà ấm áp của Đường Liệp, không biết bây giờ hắn đang ở chỗ nào?
Đường Liệp từ trong khe suối nhảy dựng lên, trong tay mang theo hai con vĩ tiên ngư, ném lên bờ, Thái Đồ Nhĩ dùng nhánh cây xỏ qua, cười to nói: “ Huynh đệ, tiêu chuẩn bắt cá của ngươi ngày càng cao đó!”
Đường Liệp toàn thân trần truồng tiêu sái bơi lên bờ, tiếp nhận khăn do Thái Đồ Nhĩ ném tới lau đi nước đọng trên người, thở phào nhẹ nhõm nói: “ Thật lâu không có thoải mái bơi lội như vậy rồi.”
Thái Đồ Nhĩ cười nói: “ Cởi truồng bơi lội quả thật dễ chịu tới như vậy sao?”
Đường Liệp vừa mặc quần áo, vừa làm ra vẻ say mê: “ Rất dễ chịu, ngươi nếm thử qua mới biết được.”
Thái Đồ Nhĩ đặt hai con cá lên đống lửa: “ Không biết trên phiến đại lục này khi nào có thể đạt được sự hòa bình thật sự, đến lúc đó huynh đệ chúng ta ban đêm uống rượu đi săn, không phải là vô cùng vui sướng?”
Đường Liệp đi tới bên người Thái Đồ Nhĩ ngồi xuống: “ Hòa bình thật sự rất khó thực hiện, vô luận tại bất cứ thời đại nào, bất luận xã hội nào.” Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Đường Liệp rốt cuộc khắc sâu hiểu được, từ chuyện xảy ra không ngừng chung quanh mà xem, Ma Đế Thu Thiện mặc dù chưa hiện thân, nhưng những thế lực đen tối chung quanh hắn đang rục rịch, đang lặng lẽ chiếm lĩnh quyền lực của hai đại đế quốc. Đường Liệp có thể tưởng tượng được bây giờ áp lực mà Huyền Ba gặp phải, Mặc Vân Thành đã trở thành pháo đài cuối cùng đối kháng với lực lượng bóng tối.
Thái Đồ Nhĩ đưa con cá đã nướng xong cho Đường Liệp: “ Ăn no nhanh lên còn đi tiếp, phiến sâm lâm này tồn tại từ thời thượng cổ, quái vật hoành hành, thừa dịp trước khi trời tối, chúng ta phải nhanh chóng chạy tới được chỗ nghỉ chân kế tiếp – Bồng Đê cổ bảo.”
Hai người nhanh chóng ăn no bụng, dập tắt đống lửa, hướng chỗ sâu trong rừng cây đi đến, Thái Đồ Nhĩ đối với hoàn cảnh nơi này thập phần hiểu rõ, có hắn chỉ dẫn, hai người rất nhanh đi tới giữa rừng, nơi này hoàn toàn khác hẳn với Mê Thất sâm lâm, nhiệt độ hơi cao, ẩm ướt dị thường, cây cối tươi tốt cao lớn, mặt đất vô cùng lầy lội, có chút tiếp cận khí hậu nơi rừng miền nhiệt đới.
Bởi vì ngựa không thể tiếp tục đi tới, bọn họ đành phải tự đeo hành lý, thả cho ngựa tự do đi. Đi tiếp xa hơn, mặt đất đã biến thành bãi cỏ.
Thái Đồ Nhĩ nhắc nhở Đường Liệp: “ Loại mặt đất này thoạt nhìn thì bằng phẳng, nhưng bên dưới chỉ toàn là đầm lầy, vô ý sẽ bị lún sâu trong đó, ngươi cẩn thận đi theo phía sau ta, ngàn vạn lần không nên tự hành động.”
Hắn dùng kiếm răng cưa chặt xuống hai khối vỏ cây rộng lớn, dùng dây thừng cột vào đế giày. Đường Liệp học dáng vẻ của hắn, nhờ vậy có thể giảm được sức nặng tiếp xúc với mặt đất.
Hai người cẩn thận hướng phía trước đi đến, bàn chân dẫm lên đầm lầy mềm nhũn dị thường thoải mái, nhưng nghĩ tới hung hiểm trong đó, có thể nói là từng bước sợ hãi, hai người không dám buông lỏng chút nào, không đi bao lâu đã cảm thấy cổ chân tê dại ê ẩm, mới bắt đầu thì cảm giác mềm nhũn bây giờ đã biến thành một loại gánh vác.
Thái Đồ Nhĩ chỉ hướng một gốc cây khô phía trước nói: “ Ở đằng kia có thể nghỉ ngơi một chút.” Khoảng cách không đến hai trăm thước nhưng hai người phải đi mất năm phút đồng hồ, Đường Liệp dựa lên cành cây, lau mồ hôi trán nói: “ Mẹ nó, loại đầm lầy này thật quá hại người.”
Thái Đồ Nhĩ cười nói: “ Nếu có đôi cánh thì thật tốt, chúng ta có thể thoải mái ung dung bay qua.”
Đường Liệp nói: “ Ta từng nhớ Đạo tộc các ngươi có một đội bộ đội phi hành, dùng đôi cánh nọ có thể tự nhiên bay lượn.”
Thái Đồ Nhĩ nói: “ Đôi cánh nọ mang theo không được, với lại muốn bay lên phải theo chiều gió, độ cao phi hành bị hạn chế…”
Lúc này trên bầu trời một tiếng sấm rền ngắt ngang lời nói của Thái Đồ Nhĩ, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, hạt mưa cỡ hạt đậu đang trút xuống.
Đường Liệp và Thái Đồ Nhĩ nhìn nhau lộ nụ cười khổ, vừa rồi cỏ dại màu xanh bao trùm đầm lầy, trong nháy mắt biến thành đầm nước như một đại dương mênh mông.
Thái Đồ Nhĩ nhịn không được mắng: “ Mụ nội nó, lão thiên vì sao cứ đối lập với chúng ta!”
Đường Liệp nói: “ Đại ca, nơi đây không nên ở lâu, trận mưa này không biết khi nào mới ngừng lại, tiếp tục chờ đợi, chúng ta sẽ bị vây ở chỗ này nửa bước khó đi.” Ánh mắt của hắn chuyển hướng cây khô bên người, trong lòng sinh ra một ý nghĩ can đảm, kỳ thật trong xã hội hiện đại, môn lướt ván, lướt trên cây cỏ đã sớm nhìn thấy không có gì kỳ lạ, bây giờ hoàn cảnh thế này có thể vừa lúc thử một chút.
Hắn dùng Đồ Long Đao bổ ra cây khô, tước ra hai tấm ván gỗ, đặt lên trên ao đầm, cùng Thái Đồ Nhĩ phân biệt nằm úp sấp trên tấm ván gỗ dùng hai tay hươ mạnh đi tiếp.
Trong lúc trượt bọn họ dùng hai tay truyền vào năng lượng, dùng sức hoa động, vậy mà có thể lao ra xa mười thước, hai người lần đầu nếm thử, giống như những hài đồng có được món đồ chơi mới mẻ, ở trên ao đầm ngươi truy ta cản thi đua với nhau, không bao lâu toàn thân đã bị dính đầy bùn nhão, trong mưa to giàn giụa, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười to sang sảng của hai người.
Rốt cuộc thành công trượt lên đất cứng, hai người nhìn lại phía sau đã trở thành một hồ nước mênh mông, đồng thời phá lên cười.
Thái Đồ Nhĩ hướng Đường Liệp dựng thẳng ngón cái nói: “ Vẫn là huynh đệ sáng suốt.”
Đường Liệp xóa nước mưa trên mặt, lớn tiếng nói: “ Đi nhanh đi, dựa theo tốc độ bây giờ của chúng ta, chỉ sợ trước khi trời tối không thể đến được Bồng Đê cổ bảo.”
Đi vào trong rừng rậm, hai người cũng không dám có chút buông lỏng, trên bầu trời tiếng sấm sét vang dội, thỉnh thoảng còn đánh xuống cây cối bên dưới, cây cối bị sét bổ ra, đã bốc lên hơi cháy khét.
Hai người ngoài miệng nói chuyện mặc dù ung dung thoải mái, nhưng trong lòng đều khẩn trương tới cực điểm.
“ Cứu ta…” Dường như nơi lòng đất chỗ sâu trong phát ra thanh âm, Đường Liệp và Thái Đồ Nhĩ đồng thời ngẩn ra, ánh mắt bọn họ hướng phía bên phải nhìn lại, nhìn thấy một gốc cây thật lớn đang ngã sấp dưới bùn sình lầy lội, thân thể của nó đã bị tia chớp đánh thành hai nửa, những bộ phận của tán cây đang không ngừng bị thiêu đốt.
Thái Đồ Nhĩ nói: “ Cổ Kha Thụ nhân!” Đây là một loại thụ linh đã có hơn ba ngàn năm tuổi được gọi là Mộc Tinh Linh. Thái Đồ Nhĩ đi nhanh ra phía trước, dùng kiếm răng cưa cắt đoạn nhánh cây bị thiêu đốt, ném ra xa rơi vào trong nước bùn.
Cổ Kha thụ nhân phát ra tiếng hét thảm: “ Loài người lỗ mãng, ngươi đã phá hủy tóc của ta!” Nơi bị gãy của thân thể chảy ra huyết tương màu trắng.
Thái Đồ Nhĩ làm ra một dấu hiệu không thể tránh được: “ Chỉ có như vậy mới bảo trụ được tính mạng của ngươi!”
Cổ Kha thụ nhân từng ngụm thở hào hển, vô lực nói: “ Ta muốn chết…”
Đường Liệp tiến đến trước thân thể thật lớn của nó, lúc này mới phát hiện thân thể nó nứt ra vô cùng bóng loáng, bên trong vỏ cây khô héo, nhưng lại không giống như kết cấu hoa văn tầm thường bằng gỗ hay nhìn thấy.
Cổ Kha thụ nhân thấp giọng nói: “ Hắn là ma quỷ…thật đáng sợ…”
“ Ngươi nói ai?” Đường Liệp kinh ngạc hỏi.
“ Ma Phủ…Hắn là Ma Phủ…” Cổ Kha thụ nhân nói xong câu đó, cành lá trên đỉnh đầu của nó trong nháy mắt biến vàng, tính mạng đã tự do rời khỏi cơ thể nó.
Thái Đồ Nhĩ thấp giọng nói: “ Cổ Kha thụ nhân trải qua mấy ngàn năm mưa gió, tia chớp tầm thường căn bản sẽ không xúc phạm tới chúng nó.”
“ Ý của ngươi là…?”
“ Nhất định có người giết nó!” Thái Đồ Nhĩ nói như đinh chém sắt.
Đường Liệp thấp giọng nói: “ Ma Phủ trong miệng hắn chẳng lẻ đúng là một trong những trợ thủ đắc lực nhất dưới tay Ma Đế Thu Thiện sao?”
Vẻ mặt Thái Đồ Nhĩ nghiêm trọng nói: “ Cổ Kha thụ nhân từng tham gia hành động bao vây tiễu trừ Ma Đế Thu Thiện, có lẽ đây là một hồi trả thù tàn khốc.”
Tâm tình hai người trở nên ngưng trọng lên, đi tiếp xa hơn, lại thấy không ít thi thể của Cổ Kha thụ nhân, Thái Đồ Nhĩ thấp giọng nói: “ Cổ Kha thụ nhân có lực lượng cực kỳ cường đại, có thể trong một chiêu giết chết bọn họ, lực lượng thật là đáng sợ.”
Mang theo tâm tình kiềm nén đi ra khỏi phiến rừng cây, mưa to dần dần ngừng lại. Những giọt nước chảy dọc theo dưới chân bọt họ, Đường Liệp ngạc nhiên phát hiện ra, dòng nước chảy lại là màu đỏ, trực giác nhắc nhở Đường Liệp, đây là do bị máu tươi nhiễm hồng.
Không khí ẩm ướt tràn ngập mùi máu tươi sau cơn mưa làm kẻ khác buồn nôn, đạp lên phiến thổ địa bị dính nhơm nhớp máu tươi, đi tới con đường mòn do những hòn đá màu đen từ thời thượng cổ hình thành.
Trên đường nằm đầy thi thể, mặc dù nhìn đã quen tràng diện thảm sát nhưng Thái Đồ Nhĩ giờ phút này cũng không khỏi hết hồn, người nào lại có thể tàn nhẫn đến như vậy?
Đường Liệp lật ngửa một khối thi thể trong đó, thấp giọng nói: “ Dực tộc nhân!”
Y Quan Cầm Thú Y Quan Cầm Thú - Thạch Chương Ngư