Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 129
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2153 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76: Cùng Chung Mối Thù
a nói rồi, nhất định phải đích tay bằm thây ngươi vạn đoạn, giải đi mối hận trong lòng của ta…” Thân thể Cách Phong loạng choạng hướng Lý Tạp Độ khó khăn đi tới, máu tươi từ khóe môi chậm rãi chảy ra, vẻ mặt dị thường kinh khủng.
Trong lòng Sa Hoàng Lý Tạp Độ dâng lên một sự bi ai không hiểu, hắn căn bản không nghĩ đến lúc sắp thủ thắng lại phát sinh biến cố như vậy, đối với sự âm hiểm của Cách Phong cũng không thể đoán trước.
Cách Phong dùng mũi kiếm chĩa lên ngực Lý Tạp Độ, hạ giọng nói: “ Trong cả đời ta, chưa bao giờ yêu chân thành như thế, chưa bao giờ đối với bất luận kẻ nào nỗ lực như đối với Phù Vân, nhưng ngươi vì sao phải vũ nhục nàng, vì sao phải đoạt đi trinh tiết của nàng, vì sao phải phá hư hạnh phúc của ta…”
Lý Tạp Độ căm tức nhìn Cách Phong, khói độc đã làm cho chân tay hắn tê dại, không thể di động mảy may, lưỡi cũng cứng lại, ngay cả một câu cũng nói không nên lời. Từ lời nói của Cách Phong hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn vốn tưởng rằng người đoạt đi trinh tiết của Phù Vân là Cách Phong, nhưng hiện tại xem ra thủ phạm chính thức còn có người khác.
Cách Phong run run đâm mạnh mũi kiếm vào cánh tay trái của Lý Tạp Độ, sự đau đớn tận tâm can làm cho đồng tử của Lý Tạp Độ co rút lại.
Cách Phong gần như điên cuồng kêu lên: “ Vì sao ngươi phải đối với nàng như vậy, thân thể của nàng là thuộc về ta…” Hắn hướng mũi kiếm chuẩn bị đâm vào bụng dưới của Lý Tạp Độ.
Một âm thanh lạnh như băng từ phía sau vang lên: “ Chuyện này không có quan hệ gì tới hắn.”
Toàn thân Cách Phong và Lý Tạp Độ đều chấn động, lúc này trong mắt Lý Tạp Độ đã ngập lệ, rốt cuộc hắn gặp được Phù Vân, Phù Vân mặc bộ y phục màu trắng giống như một đóa hoa bách hợp trong u cốc chậm rãi đi về phía bọn họ, hai bàn chân trần không chút tỳ vết của nàng nhẹ nhàng dẫm lên mặt đất vỡ nát, da thịt của lòng bàn chân non mềm bị mảnh vụn của cát đá cắt vỡ, máu tươi dọc theo từng bước chân của nàng chảy ra, nhưng nàng vẫn không hề cảm giác.
Lòng đố kỵ làm cho hai mắt của Cách Phong như thiêu đốt lên, hắn giận dữ hét: “ Ở trong lòng của ngươi hắn vẫn luôn trọng yếu hơn!”
Phù Vân chậm rãi lắc đầu, đi vào trước mặt bọn họ, bàn tay chụp lấy mũi kiếm của Cách Phong, mũi kiếm sắc bén tức khắc cắt vỡ bàn tay của nàng, máu tươi dọc theo mũi kiếm sắc bén từng giọt chảy xuống, rơi trên mặt đất bung ra tựa như những đóa hoa nhỏ thê mỹ.
Ánh mắt Phù Vân nhìn Lý Tạp Độ, lại nhìn lên mặt Cách Phong, nhẹ giọng nói: “ Ngươi vẫn luôn hỏi ta một năm nay rốt cuộc ta đã xảy ra chuyện gì?”
Cách Phong cắn chặt môi dưới, sự thống khổ cực độ thậm chí làm cho hắn cắn nát môi, yêu càng đậm hận càng sâu, hôm nay hắn mới chính thức cảm nhận thực tế của những lời này.
Phù Vân nói: “ Ta và ngươi, với Lý Tạp Độ đại ca, đều là trong sạch.”
Trong mắt Lý Tạp Độ lóe ra thống khổ, hắn bắt đầu cảm thấy chuyện Phù Vân trải qua so với tưởng tượng của hắn còn muốn bi thảm hơn.
Đối mặt với Cách Phong và Lý Tạp Độ, hai nam nhân yêu thương mình, trong lòng Phù Vân như bị dao cắt, nàng nhẹ nhàng giật cổ áo, Cách Phong và Lý Tạp Độ hai người đồng thời vô ý thức nhắm mắt lại, nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệt lại làm cho họ mở mắt.
Trên bầu ngực trái của Phù Vân có một dấu ấn màu đen, Lý Tạp Độ thì không có gì, nhưng Cách Phong giống như bị búa tạ đánh trúng, gương mặt vốn trắng bệch càng trở nên không có huyết sắc, trong ánh mắt của hắn toát ra vẻ hoảng sợ và phẫn nộ nói không nên lời.
Đôi mắt đẹp của Phù Vân vô cùng ai oán nhìn Cách Phong chăm chú: “ Ngươi hiện tại đã biết rõ vì sao ta phải đi không từ giã?”
Cả người Cách Phong như muốn nằm rũ xuống, thế giới trong mắt hắn đã xảy ra thay đổi, thanh âm khô khốc mà vô lực: “ Ngươi…ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết…”
Nước mắt khuất nhục đã tuôn ra hai mắt Phù Vân, nàng nhẹ giọng nói: “ Ngay trong đế quốc dù là đế quân cũng phải nhượng hắn ba phần, quyền thế và thực lực của hắn chúng ta có thể chống lại sao? Hắn vũ nhục ta, giết cha mẹ ta, nhưng…nhưng ta lại không thể nói…bởi vì có nói ra cũng không ai tin tưởng ta…”
“ Ta sẽ tin ngươi!” Cách Phong rống lớn.
Phù Vân chậm rãi lắc đầu, gương mặt trắng bệch hiện ra một nụ cười hiếm có: “ Ta yêu ngươi, cho nên càng không để cho hắn có cơ hội hại ngươi…ta có khả năng làm được chỉ có thể rời đi…”
Nước mắt cuồn cuộn tuôn xuống từ trên đôi mắt của Cách Phong, Phù Vân chua xót biểu lộ càng làm cho hắn thêm đau lòng, nguyên lai nàng vẫn yên lặng bảo vệ chính mình, chưa bao giờ thay lòng đổi dạ đối với mình. Mà hắn lại cứ thương tổn nàng, nàng…Phù Vân nhẹ giọng nói: “ Ta sớm đã quyết tâm muốn chết, nhưng không nghĩ tới lúc cận kề cái chết lại được Lý Tạp Độ đại ca cứu.” Đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập cảm kích nhìn Lý Tạp Độ, lúc này Lý Tạp Độ cũng là cảm xúc ngổn ngang, rốt cuộc hắn hiểu được, Phù Vân ngay từ ngày đầu cũng chưa từng yêu mình.
Phù Vân nói: “ Trong lòng ta thủy chung vẫn xem ngươi là đại ca của ta, nếu như không có ngươi, ta đã chết từ lâu, đoạn thời gian ở trong cổ bảo, ta thậm chí đã quên đi khuất nhục, quên đi hết thảy chuyện xảy ra, nhưng ta thật không ngờ…trong cơ thể vậy mà để lại nghiệt chủng của hắn…”
Cách Phong đã không còn dám nhìn ánh mắt thống khổ của Phù Vân, phân không rõ trên mặt đến tột cùng là nước mắt hay là nước mưa.
Phù Vân vươn tay ra, Cách Phong tức khắc hiểu được, bỏ giải dược vào lòng bàn tay Phù Vân, Phù Vân đi vào trước mặt Lý Tạp Độ, đưa tay bỏ giải dược vào trong miệng hắn, nhẹ giọng nói: “ Lý Tạp Độ đại ca, cảm ơn những gì ngươi đã làm cho ta, trong lòng ta ngươi thủy chung vẫn mãi là đại ca tốt của ta…”
Lý Tạp Độ rưng rưng nói: “ Muội tử tốt…”
Thân thể mềm mại của Phù Vân đột nhiên lảo đảo ngã xuống mặt đất, trước khi nàng đến đã uống độc dược, lúc này đã bắt đầu phát tác. Cách Phong và Lý Tạp Độ đồng thời vọt tới trước mặt của nàng, Cách Phong ôm lấy thân thể mềm mại của Phù Vân, lớn tiếng nói: “ Phù Vân, Phù Vân, ta sẽ không để ý chuyện đã phát sinh, ngươi thủy chung đều là hảo thê tử của ta…”
Khóe môi Phù Vân hiện ra tia cười thông cảm, nhẹ giọng nói: “ A Phong..hãy quên ta…” Cánh tay của nàng mềm nhũn rơi xuống, tính mạng đã thoát ly khỏi thể xác xinh đẹp của nàng.
Cách Phong ôm chặt thân thể mềm mại của Phù Vân, bộc phát ra một tiếng hét điên cuồng tê tâm liệt phế.
Lý Tạp Độ cũng không cách khống chế nội tâm cực kỳ bi ai của chính mình, bật khóc lớn lên.
Đường Liệp và Toa Lạp Mạn chạy tới cửa Triệu phủ thì vừa lúc nhìn thấy một màn trước mắt, đều là chấn động, Đường Liệp hấp tấp xông lên phía trướ, dò xét mạch đập của Phù Vân, thấy rõ nàng đã chết đi, trong lúc nhất thời không biết rốt cuộc đã xảy ra điều gì, cũng không tiện mở miệng hỏi, nhưng nhìn thấy Lý Tạp Độ cũng không phát sinh điều gì ngoài ý muốn, tâm sự cũng thả lỏng trở xuống.
Lý Tạp Độ lau khô nước mắt trên mặt, chụp cánh tay Cách Phong nói: “ Hắn là ai vậy?”
Khuôn mặt anh tuấn của Cách Phong co quắp, cũng không trả lời Lý Tạp Độ, chỉ dùng sức ôm lấy thân thể mềm mại của Phù Vân, đi về phía trước một bước, nhưng bỗng nhiên thình lình phun ra một búng máu, vừa rồi hắn bị nội thương do huyền thiết kiếm của Lý Tạp Độ, bây giờ lại bị kích động về cái chết đột ngột của Phù Vân, nội tâm đã sớm sắp hỏng mất, cho tới bây giờ đều bằng vào nghị lực ương ngạnh chống đỡ, lúc này cũng không cách tiếp tục thêm nữa, liền té ngã trên mặt đất.
Đường Liệp kiểm tra cho hắn, thấp giọng nói: “ Không có việc gì, hắn chỉ là kích động công tâm nên hôn mê bất tỉnh, nghỉ ngơi rồi sẽ hồi phục.”
Cách Phong cùng Lý Tạp Độ mặt đối mặt đứng nơi đó, di thể của Phù Vân được đặt cách đó không xa, ánh mắt hai người đã tràn ngập bi thương cùng thống khổ, nhưng không còn cừu hận nhau như lúc trước.
“ Nói cho ta biết, hắn là ai vậy?” Thanh âm của Lý Tạp Độ ngập đầy máu tươi.
Cách Phong nhìn lên bầu trời âm u, mưa đã ngừng rơi, nhưng mây đen vẫn không tiêu tán, đêm tối sắp đến, hắn thấp giọng khuyên nhủ: “ Chuyện này không có quan hệ gì tới ngươi, không nên bị cuốn vào trong đó.”
Lý Tạp Độ dứt khoát lắc đầu: “ Phù Vân mặc dù không thương ta, nhưng không thể ngăn trở ta yêu nàng, ta từng nói qua, vô luận là ai thương tổn nàng, ta phải cho hắn trả giá thật thảm trọng…”
Hắn kích động nhìn thẳng Cách Phong nói: “ Nếu ngươi không nói tên thủ phạm cho ta biết, ta sẽ thời thời khắc khắc quấn quýt lấy ngươi!”
Cách Phong yên lặng gật đầu, chậm rãi hướng Phù Vân đi đến, ánh mắt lưu luyến thật lâu trên gương mặt trắng bệch của nàng. Hắn gằn từng chữ: “ Đại tế ti Liễu Cô Yên.”
Sa Hoàng Lý Tạp Độ bởi vì quá độ chấn động, vô ý thức bật lui ra sau một bước, hắn dùng lực lắc đầu, run giọng nói: “ Hắn…hắn không phải sư phụ của ngươi sao?”
Cách Phong thống khổ cúi đầu xuống.
“ Ta đi giết hắn!” Lý Tạp Độ hướng ngoài cửa phóng đi, lại bị Đường Liệp chụp được cánh tay: “ Lý Tạp Độ, không được lỗ mãng.”
Trong hai mắt Lý Tạp Độ lộ ra vẻ điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Buông! Ta phải vì Phù Vân báo thù rửa hận.”
Cách Phong đi tới trước mặt hắn ngăn trở đường đi, ánh mắt Cách Phong dần dần khôi phục sự tỉnh táo, cừu hận của hắn đối với Liễu Cô Yên không kém Lý Tạp Độ, nhưng hắn cũng rõ ràng, bây giờ tìm tới cửa, chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Cách Phong nói: “ Cừu ta nhất định sẽ báo, nhưng phải có kế hoạch chu đáo, quyền thế của Liễu Cô Yên kéo qua cả hai lĩnh vực Thần, Chánh của đế quốc, mặc dù là đế quân cũng phải dùng lễ nhường hắn ba phần, không đến lúc thời cơ chín muồi, chúng ta tuyệt không thể ra tay. Huống chi hắn bây giờ đang tu hành ở Bắc Mạc, ngay cả ta cũng không biết địa điểm cụ thể.”
Đường Liệp nhân cơ hội khuyên nhủ: “ Việc cấp bách đầu tiên, chúng ta nên mau chóng an táng cho Phù Vân cô nương.”
Cách Phong và Lý Tạp Độ đồng thời trầm mặc xuống, sự thật đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là thống khổ và tàn khốc.
Bọn họ đem Phù Vân an táng ở hoa viên phía sau Triệu phủ, Toa Lạp Mạn rải hoa tươi chung quanh, dùng hoa tươi kết thành vòng tròn kính hiến trước mộ.
Cách Phong và Lý Tạp Độ đồng thời quỳ rạp xuống trước mộ của Phù Vân, hai hán tử cứng rắn như sắt thép, lúc này đều rơi nước mắt như mưa, trước đó còn cừu hận lẫn nhau, đều bởi vì người mình yêu mất đi mà tan thành mây khói.
Toa Lạp Mạn tràn ngập áy náy nhìn mộ Phù Vân, trong lòng vô cùng áy náy với sự vô lễ gây thương tổn cho Phù Vân khi trước của mình, nhưng lại không còn cơ hội giải thích, nghĩ tới đây, nội tâm đau xót, hai hàng nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống, nàng nghiêng người qua, tựa trán lên đầu vai Đường Liệp, lặng lẽ bật khóc nức nở.
Đường Liệp thấp giọng nói: “ Phù Vân trời sinh tính thiện lương, ở thiên quốc sẽ được chiếu cố rất tốt.”
Cách Phong và Lý Tạp Độ vì cái chết của Phù Vân mà đã quên hết ân oán trước kia, lại cùng chung địch nhân là Liễu Cô Yên, bọn họ đã chặt chẽ đoàn kết cùng với nhau.
Lý Tạp Độ một lòng muốn báo thù, trước khi đạt thành mục đích không muốn rời đi Phiêu Hương Thành, dưới sự đề nghị của Đường Liệp, hắn dời đến ở chung với đám người Nhã Dịch An và Đường Liệp.
Kế hoạch bí mật của Cách Phong đối phó Liễu Cô Yên, nếu có gì tiến triển mới nhất sẽ đến thông báo cho bọn họ, bất tri bất giác quan hệ của bọn họ trở nên thân mật rất nhiều.
Một vòng trôi qua, lần thứ hai Cách Phong bái phỏng bọn họ, Đường Liệp để cho Huyên nhi chuẩn bị rượu thịt, cùng Cách Phong, Lý Tạp Độ ba người đi tới trong phòng hắn nói chuyện.
“ Hắn sẽ nhanh trở lại.” Cách Phong vừa mới ngồi xuống đã đưa tin tức Liễu Cô Yên sắp trở về nói cho Lý Tạp Độ.
Lý Tạp Độ không ức chế được sự kích động trong lòng, lớn tiếng nói: “ Khi nào thì động thủ?”
Cách Phong thấp giọng nói: “ Chuyện này không thể nóng vội, chúng ta đầu tiên phải hiểu rõ hành tung cụ thể của hắn sau khi trở về, sau đó mới nghĩ ra biện pháp ám sát hắn.”
Lý Tạp Độ đã sớm không thể nhịn được nữa, giận dữ hét: “ Nhẫn! Bây giờ lão tử đã không thể nhịn được nữa, xương cốt của Phù Vân đã lạnh, tên vô liêm sỉ hèn hạ này vẫn đang tiêu diêu tự tại, ta nhịn không nổi nữa!”
Nhắc tới Phù Vân, trong mắt Cách Phong đã bắt đầu trở nên ươn ướt, hắn thấp giọng nói: “ Lần này hắn trở về là vì bệnh tình của đế quân, dựa theo lẽ thường hẳn là ở tạm tại Thiên Miếu.”
Lý Tạp Độ nghiến răng nói: “ Chỉ cần hắn trở về, chúng ta liền có cơ hội!”
Cách Phong gật đầu.
Đường Liệp vẫn đang nghe nói chuyện đột nhiên hỏi: “ Đế quân các ngươi bị bệnh gì vậy?”
Cách Phong nao nao, do dự một chút mới nói: “ Tình hình cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng ta nghe được bệnh tình của đế quân vô cùng có khả năng quan hệ tới đàn bà.”
Đường Liệp nhíu mày, có quan hệ với đàn bà, chẳng lẽ là bệnh giữa nam nữ, chướng ngại của cơ năng sinh lý hay là cái khác? Bất quá lần này là cơ hội tốt đánh vào trong nội bộ địch nhân, nếu có thể hóa giải được tật bệnh trên thân thể của Lam Đức đế quân, có lẽ có điều kiện lấy được tín nhiệm của hắn, tìm được cơ hội tiến nhập thần thành Thiên Miếu.
Đường Liệp không chút phản ứng nói: “ Ta có chút nghiên cứu với phương diện y học, không bằng Cách tướng quân giới thiệu ta vào cung thử xem, nếu thành công, có thể thêm chút công lao cho tướng quân, cho dù không thành công, cũng không có gì tổn thất.”
Cách Phong lạnh nhạt nói: “ Ta bây giờ đối với công danh không có gì hứng thú, nếu Đường huynh muốn thông qua chuyện này kết giao với đế quân, ta có thể ra mặt.” Hắn liếc mắt đã nhìn ra Đường Liệp đưa ra chuyện này là nhất định có mục đích khác.
Đường Liệp lạnh nhạt cười cười, rót rượu cho hai người, ra hiệu mọi người cùng uống. Đáng tiếc Cách Phong và Lý Tạp Độ cũng không có tâm tình, chén rượu nhấp môi liền thả xuống, đồng thời thở dài.
Đường Liệp nói: “ Có chuyện ta không rõ, Liễu Cô Yên đã là đại tế ti của Lam Đức đế quốc, vì sao thu Cách tướng quân làm đồ đệ?”
Cách Phong buồn bã nói: “ Đây là bởi vì gia phụ là bằng hữu tốt nhất của Liễu Cô Yên, Liễu Cô Yên nể tình ông ấy mới thu ta, không nghĩ tới hắn còn không bằng cầm thú…” Nhớ tới việc ác Liễu Cô Yên đã làm, Cách Phong nhất thời bi thương, nói không ra lời.
Lý Tạp Độ bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nói: “ Thứ vô liêm sỉ cầm thú còn không bằng mỗi người đều có thể giết, ta sẽ lấy lại công đạo cho Phù Vân.”
Sau khi tiễn Cách Phong, Lý Tạp Độ vẫn còn bi phẫn, Đường Liệp thở dài nói: “ Có chuyện ta muốn thương lượng với ngươi một chút.”
Lý Tạp Độ gật đầu nói: “ Nói đi!”
Đường Liệp nói: “ Trong khoảng thời gian này, trong đầu ngươi đều chứa đựng đại cừu của Phù Vân, chuyện khác ngươi không thèm nghĩ, cũng không đi hỏi.”
Lý Tạp Độ nhìn Đường Liệp, không biết những lời này là có ý gì.
Đường Liệp nói: “ Kế hoạch của ngươi và Cách Phong liên thủ đối phó đại tế ti Liễu Cô Yên xem ra sẽ không thay đổi, nhưng ngươi có nhớ hay không, một khi kế hoạch báo thù của các ngươi bắt đầu khải động, thì thân nhân và bằng hữu chung quanh sẽ thân bất do kỷ bị liên lụy tới hành động báo thù của ngươi.”
Lúc này Lý Tạp Độ mới hiểu được Đường Liệp băn khoăn điều gì, thấp giọng nói: “ Ta sẽ không liên lụy các ngươi!”
Đường Liệp ha ha cười nói: “ Lý Tạp Độ, Đường Liệp ta cũng không sợ ngươi liên lụy, ta lo lắng chính là Toa Lạp Mạn, nếu kế hoạch ám sát của ngươi thành công, thì hết thảy sẽ chấm dứt, nhưng nếu ngươi thất bại, khó bảo toàn Liễu Cô Yên sẽ không xuống tay đối phó với thân nhân của ngươi.”
Lý Tạp Độ trầm mặc xuống.
Đường Liệp lại nói: “ Trước mắt Cách Phong mặc dù cùng chung mối thù với ngươi, nhưng ngươi không được quên, hắn dù sao cũng là đại tướng quân của Lam Đức đế quốc, cái chết của Phù Vân đả kích hắn không kém gì ngươi, dưới loại tình huống này, hắn có thể bảo trì được sự tỉnh táo, có thể thấy được Cách Phong không phải là nhân vật tầm thường, ta thậm chí nghĩ, sở dĩ hắn cho ngươi tham dự chuyện đối phó Liễu Cô Yên, nói trắng ra là hắn có mưu định.”
Lý Tạp Độ lớn tiếng nói: “ Ta mặc kệ hắn có mục đích như thế nào, chỉ cần hắn có thể trợ giúp Phù Vân báo thù, ta sẽ hợp tác với hắn.”
Đường Liệp không tránh được thở dài, muốn cho Lý Tạp Độ tỉnh táo lại từ trong cừu hận, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lý Tạp Độ nhanh chóng làm ra quyết định: “ Ngày mai ta dời khỏi nơi này, để tránh liên lụy tới các ngươi.”
Đường Liệp dở khóc dở cười nói: “ Ta cũng không phải ý tứ này.”
Lý Tạp Độ gật đầu nói: “ Ta hiểu được, ta sẽ cho người hộ tống Toa Lạp Mạn trở về cổ bảo trước, nhưng…” Hắn trầm ngâm một chút mới nói: “ Có lẽ chuyện này là ngươi nói với nàng, nàng dường như nghe lời của ngươi.”
Toa Lạp Mạn rõ ràng hao gầy hơn rất nhiều, cái chết của Phù Vân tạo thành đả kích rất lớn đối với nàng, thậm chí nàng cho rằng, nếu không phải mình xuống tay muốn diệt trừ Phù Vân, cô ấy cũng không bị Cách Phong phát hiện, chuyện cũng không bị phát triển tới tình trạng bây giờ.
Đêm dài yên tĩnh, một mình ngồi trong sân, nhìn lên vầng trăng sáng trên không trung giống như phiến băng mỏng, hai mắt Toa Lạp Mạn đẫm lệ mông lung, lúc này nàng mới nhớ tới những gì Phù Vân từng đối đãi với mình, trong lòng càng vô cùng chua xót.
Sau lưng có chiếc áo choàng khoác lên vai nàng, Toa Lạp Mạn bỗng nhiên bừng tỉnh, hấp tấp xóa đi nước mắt, xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt Đường Liệp tươi cười, nhẹ giọng sẵng giọng: “ Người dọa người hù chết người, đêm khuya khoắt, ngươi không ở trong phòng ngủ, tới nơi này làm cái gì?”
Đường Liệp cười nói: “ Một người không ngủ được!” Hắn thói quen nói chuyện kiểu này, không tự chủ được lại buông ra một câu chọc ghẹo.
Toa Lạp Mạn đỏ mặt, nhẹ giọng mắng: “ Vô liêm sỉ!”
“ Ngươi đáp ứng ta trước rồi hãy nói!”
Trái timToa Lạp Mạn đập bình bịch, khe khẽ cắn môi, xấu hổ gật đầu.
Đường Liệp nói: “ Đại ca ngươi muốn ngươi ngày mai cùng với võ sĩ khác trở về sa mạc cổ bảo trước.”
Đường Liệp thầm mắng mình, ngồi xuống bên người Toa Lạp Mạn, thấp giọng nói: “ Ngươi gầy!”
Toa Lạp Mạn nhẹ gật đầu, trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp, thấp giọng nói: “ Ngươi và đại ca nói chuyện gì vậy?”
Đường Liệp thở dài nói: “ Toa Lạp Mạn, ta muốn cầu ngươi một việc, ngươi có đáp ứng hay không?”
Toa Lạp Mạn đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “ Ngươi còn chưa nói ra, ta làm sao biết là chuyện gì?”
Đường Liệp nói: “ Đại ca ngươi muốn ngươi và những võ sĩ khác trở về sa mạc cổ bảo ngày mai.”
Toa Lạp Mạn giận dữ ngẩng đầu lên, nàng không ngờ Đường Liệp lại nói chuyện này với nàng, đôi mắt đẹp như lục bao thạch bịt kín một tầng lệ quang: “ Đường Liệp! Đây là ý của ngươi hay là ý tứ của đại ca ta?”
Đường Liệp vẻ mặt vô tội nói: “ Tự nhiên là ý của đại ca ngươi, hắn nói các ngươi đã đến lâu rồi, cổ bảo như rắn mất đầu, sợ gây ra nhiễu loạn.”
“ Ngươi hỗn đản!” Toa Lạp Mạn thở phì phì đứng lên, giật áo choàng trên người xuống, hung hăng ném lên người Đường Liệp, chỉ vào mặt Đường Liệp nói: “ Muốn đuổi ta ra, ngươi cứ nói thẳng, làm gì tìm nhiều lý do như vậy, ta biết trong lòng ngươi ta chỉ là một nha đầu ngốc, chưa bao giờ xem trọng ta…” Nói đến chỗ thương tâm, Toa Lạp Mạn bật khóc nức nở.
Đường Liệp quá sợ hãi, hấp tấp đứng dậy cầu khẩn: “ Bà cô à, coi như ta sợ ngươi, đêm dài yên tĩnh, người khác nghe được sẽ cho là ta làm gì ngươi đó.”
Toa Lạp Mạn nhìn thấy dáng dấp khẩn trương của Đường Liệp, nhịn không được lại nín khóc mỉm cười, nhỏ giọng mắng: “ Nhìn hình dạng đáng ghét của ngươi kìa!”
Xa xa truyền đến tiếng bước chân, Toa Lạp Mạn kéo cánh tay Đường Liệp, trốn ra sau thân đại thụ, Đường Liệp cũng không muốn bị người khác nhìn thấy hai người bọn họ trong đêm khuya gặp gỡ trong viện, bèn cùng Toa Lạp Mạn ẩn vào trong bóng tối, thân thể dán sát vào nhau. Họ lặng lẽ nhìn lại phía trước, lại là vị lão nhân Tuyết Mang quốc được cứu trên đường đi đang run rẩy từ phía sau hậu viện đi đến.
Gương mặt của Toa Lạp Mạn dán chặt trên ngực Đường Liệp, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim đập mạnh và hữu lực, đôi mắt đẹp tràn đầy nhu tình vô hạn.
Tiếng hô hấp mềm nhẹ mà gấp gáp khêu gợi quanh cổ Đường Liệp, Đường Liệp quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình mà say mê của Toa Lạp Mạn, hắn vỗ nhẹ vai của Toa Lạp Mạn, ý bảo nàng tách ra, Toa Lạp Mạn khe khẽ nhúc nhích thân thể mềm mại, mở cánh tay ngọc, ôm siết lấy thân thể cường tráng của Đường Liệp.
Đường Liệp thầm kêu cứu mạng, lại nghe Toa Lạp Mạn ôn nhu nói: “ Đường Liệp, ngươi có thích ta hay không?”
Đường Liệp không nói gì.
Toa Lạp Mạn nhỏ giọng nói: “ Ngươi không cần trả lời ta, vô luận ngươi đối với ta như thế nào, ta cũng thích ngươi.”
Đường Liệp dở khóc dở cười, thảo nào Toa Lạp Mạn và Lý Tạp Độ là huynh muội ruột thịt, cả hai đối đãi với tình cảm lại chấp nhất như thế.
Toa Lạp Mạn nói: “ Coi như hiện tại ngươi không thích ta, ta tin tưởng một ngày nào đó sẽ làm cho ngươi không muốn rời khỏi ta.” Ôm Đường Liệp một lúc, nàng mới buông ra, đem ý nghĩ chôn dấu trong lòng đã lâu rốt cuộc biểu lộ ra, cả người Toa Lạp Mạn trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Đường Liệp nhìn thấy Toa Lạp Mạn dám yêu dám hận, phát hiện trên người nàng càng ngày càng có nhiều ưu điểm, đúng như lời Toa Lạp Mạn, nếu như tiếp tục nữa, chính bản thân Đường Liêp cũng rất khó bảo đảm mình có thể yêu Toa Lạp Mạn hay không.
Toa Lạp Mạn cẩn thận tỉ mỉ chỉnh lại quần áo cho Đường Liệp, nhẹ giọng nói: “ Ta biết, sở dĩ đại ca muốn ta rời khỏi, là không muốn bởi vì ta mà phân tâm, ta đáp ứng hắn.”
Đường Liệp lộ vẻ tươi cười, sau khi gặp phải chuyện Phù Vân, Toa Lạp Mạn rõ ràng hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Bàn tay Toa Lạp Mạn kề sát trước ngực Đường Liệp nói: “ Đáp ứng ta, giúp ta bảo hộ an toàn của đại ca, ngàn vạn lần đừng để hắn xảy ra chuyện.”
Đường Liệp gật đầu nói: “ Ngươi yên tâm, ta đáp ứng ngươi!”
Sau khi Toa Lạp Mạn rời khỏi Phiêu Hương Thành không bao lâu, Lý Tạp Độ cùng với thủ hạ của tách khỏi chỗ ở của Đường Liệp, bên người Đường Liệp nhất thời yên lặng hơn rất nhiều, loại bình tĩnh này cũng không có được thời gian bao lâu, Cách Phong rất nhanh đã giới thiệu Đường Liệp cho Lam Đức đế quân Lan Mạt Đức, Đường Liệp được như ý nguyện đạt được cơ hội tiếp cận đế quân Lan Mạt Đức.
Trước khi vào cung, Đường Liệp dựa theo quy củ của bọn họ, tắm rửa dâng hương, thay quần áo mới tinh, sau khi được võ sĩ trong cung kiểm tra, vững tin hắn không có mang theo vũ khí gì, lúc này mới mang theo hắn ra xe. Khác với Độc Giác Thú tượng trưng thân phận địa vị như Huyền Vũ đế quốc, Lam Đức đế quốc dùng hai con thú máy móc để kéo xe, Đường Liệp nhìn không ra loại thú máy này dùng năng lượng gì để khởi động, nhưng từ sau khi nhìn thấy uy lực của quái vật máy tại Hổ Cứ Quan, trong lòng cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nhiều lắm, xem ra Lam Đức đế quốc đã nắm giữ được mấu chốt để thao túng máy móc. Sau khi vào thùng xe thì nhìn thấy bên trong vẽ đầy thần tượng, Đường Liệp tuy rằng đã sớm biết Lam Đức thờ phụng Quang Minh thần giáo, nhưng không nghĩ đến thần giáo lại có ảnh hưởng sâu sắc như vậy đối với bọn họ.
Sau khi Đường Liệp vào xe, toàn bộ cửa sổ bị bên ngoài đóng lại, Đường Liệp không nhìn thấy cảnh vật ven đường, đơn giản chỉ nhắm mắt lại ở trong xe yên tâm dưỡng thần.
Chuyến này hắn chỉ cầm theo quyển da dê, lại nói quyển da dê này là do bạch viên Di Hư đưa cho hắn, từ khi biết Lam Đức đế quân bị bệnh, Đường Liệp sinh ra một ý nghĩ can đảm, phải trong thời gian ngắn nhất giành được sự tin tưởng với hắn.
Đi tới Cách Lan Đế Á đại lục một thời gian, Đường Liệp là lần thứ hai dấy lên hy vọng trở về thế giới ngày xưa, nếu lời của Phúc Mộ Kim là thật, thì ở bên trong thần thành Thiên Miếu hẳn là có tinh thạch mà Đường Liệp tha thiết ước mơ, chỉ cần có thể vào được Thiên Miếu tìm tinh thạch, thì cự ly hắn cách với thế giới ngày xưa càng tiến gần thêm một bước.
Những gì đã phát sinh sau khi đi tới Cách Lan Đế Á đại lục cứ như một cuốn phim điện ảnh quay lại một vòng trong đầu Đường Liệp, trong lòng sinh ra một nỗi lưu luyến khó tả, hắn lặng yên tự hỏi, nếu thật sự có cơ hội trở về đặt ngay trước mắt, hắn có thể dứt bỏ hết những cảm tình ở nơi này, quay lưng trở về hay không? Khóe môi Đường Liệp lộ ra một tia cười khổ, nhân sinh đúng là tràn ngập gian nan, mà con đường mình đi lại càng thêm nhiều ly kỳ mạo hiểm.
Xe dừng lại trước cửa cung, bắt đầu tiếp thu đạo kiểm tra thứ nhất, đủ thấy hoàng thành của Lam Đức đế quốc phòng bị nghiêm mật hơn Huyền Vũ đế quốc rất nhiều.
Võ sĩ ngoài xe lớn tiếng nói: “ Mang khăn bịt đầu vào!”
Đường Liệp cầm lấy khăn bịt đầu màu đen chuẩn bị sẵn, đội lên đỉnh đầu, toàn bộ thế giới nhất thời trở nên tối đen.
Cửa xe từ từ mở ra, một bàn tay dắt hắn xuống xe, hai gõ võ sĩ vóc người khôi ngô hộ vệ hai bên Đường Liệp, một thanh âm lạnh lùng dặn dò: “ Từ giờ khắc này, vô luận ngươi nghe được cái gì, thấy cái gì, tất cả đều phải làm như không có phát sinh qua, ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, ngoài ra bất cứ chuyện gì cũng không liên can tới ngươi!”
Đường Liệp mỉm cười nói: “ Ta chỉ là một thầy thuốc vừa mù lại điếc, tuyệt không làm ra chuyện gì không phù hợp thân phận của mình.”
Bước chân bước lên thềm đá cứng rắn, Đường Liệp bằng vào sự nhạy cảm nhận ra được, thềm đá này phải do cẩm thạch tốt nhất xây thành, ngoài ra bên trên còn được khắc hoa văn tinh mỹ.
Silverwing
Y Quan Cầm Thú Y Quan Cầm Thú - Thạch Chương Ngư