Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 129
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2153 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Mặc Tử Kiếm Pháp
nh mắt Mặc Cô Uyên hạ xuống Đồ Long Đao bên hông Đường Liệp, mỉm cười nói: " Muốn đặt chân trên phiến đại lục này, phải có vũ lực cường đại, xem ra ngươi đã nhận thức ra điểm này."
Đường Liệp lạnh nhạt cười nói: " Quá khứ ta là một gã thầy thuốc, chỉ biết trị bệnh cứu người, sau khi đến nơi đây, mới học được cách dùng đao giết người!"
Mặc Cô Uyên gật đầu, tư tưởng của Mặc thị luôn gặp phải trắc trở khắp các nơi trên Cách Lan Đế Á đại lục, tại nơi chỉ tôn trọng bá quyền và thực lực, quyền thế và lực lượng mới chính là đạo căn bản để giải quyết hết thảy các vấn đề, Mặc Cô Uyên nói: " Đao có thể giết người cũng có thể cứu người, người sử dụng với mục đích khác nhau mới quyết định tác dụng khác nhau của nó! Ngươi đi theo ta!" Hắn đứng dậy đi ra ngoài sân ngập đầy sương. Đường Liệp tò mò đi theo Mặc Cô Uyên ra ngoài sân, Mặc Cô Uyên chậm rãi xoay người lại, đứng đối diện Đường Liệp, mỉm cười nói: " Ngươi dùng đao đánh ta!"
Đường Liệp nao nao, từ kinh nghiệm được Ma Đao Khánh Đạt chỉ điểm, lực công kích của hắn càng ngày càng tăng, đã có thể sơ bộ khống chế năng lượng tinh thạch thánh quang trong cơ thể, đối với vũ lực bản thân tràn ngập lòng tin tưởng trước nay chưa từng có. Mặc dù hắn có nghe nói qua Mặc thị là một trong những nền móng võ học Trung Quốc, nhưng võ học truyền thống đứng trước mặt thánh long năng lượng, chỉ sợ không chịu nổi một kích.
Mặc Cô Uyên tựa hồ xem ra băn khoăn của Đường Liệp, mỉm cười nói: " Ngươi không cần có bất luận sự băn khoăn gì, chỉ toàn lực tấn công, chớ quên, Mặc gia lấy thủ làm công!"
Đường Liệp gật đầu, chậm rãi rút Đồ Long Đao, mở miệng nhắc nhở: " Tiền bối cẩn thận, đao phong của ta lợi hại dị thường."
Mặc Cô Uyên nhịn không được mắng: " Đừng nói dây dưa, động thủ đi!"
Đường Liệp xuất ra thức thứ nhất của Đồ Ma Thất Thức, một chiêu siêu việt khó thể tưởng tượng hướng bụng dưới của Mặc Cô Uyên chém tới, bởi vì lo lắng Mặc Cô Uyên không chịu nổi công kích của mình, Đường Liệp vẫn chưa truyền năng lượng của cơ thể vận dụng trong đó, thân đao của Đồ Long Đao không có bất luận luồng đao diễm nào. Khi cây đao sắp đến gần bụng dưới của Mặc Cô Uyên, chia làm bảy đạo đao ảnh khác nhau, bảo phủ cả ngực bụng của Mặc Cô Uyên. Mặc Cô Uyên lạnh nhạt cười, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, bắn thẳng vào thân đao của Đồ Long Đao.
Góc độ xuất đao của Đường Liệp nhất thời thay đổi, xẹt qua bên phải trống rống cạnh thân thể của Mặc Cô Uyên.
Mặc Cô Uyên cười nói: " Như thế nào? Sợ làm ta bị thương sao? Xuất đao lại giống như là đàn bà vậy?"
Đường Liệp nghe hắn nói khích, lòng hiếu thắng nhất thời dâng lên, năng lượng trong cơ thể truyền vào thân đao, thân đao tức khắc dấy lên đao diễm màu lam, đao diễm trong gió đêm càng lúc càng sáng rực.
" Có điểm ý tứ!" Mặc Cô Uyên khen.
" Xem đao!" Đường Liệp hét lớn một tiếng, lần này đem hết toàn lực hướng Mặc Cô Uyên công tới, bước chân Mặc Cô Uyên hơi lùi về phía sau, tránh thoát mũi nhọn công kích của Đường Liệp lần này, tay phải lại lộ ra như vừa rồi, " thương!" một tiếng bắn tới trên thân đao.
Trong khi Mặc Cô Uyên phóng ra, là lúc Đường Liệp dùng hết lực lượng, nắm chắc thời cơ tinh chuẩn tới cuối cùng, lúc bắn ra, vẫn chưa dùng tới lực lượng lớn nhất, lại xảo diệu làm cho Đường Liệp lảo đảo không ngừng, Đồ Long Đao " leng keng" rơi trên mặt đất.
Trong lòng Đường Liệp uể oải khó nói nên lời, hắn nghĩ mình đã sơ bộ nắm vững tinh yếu của đao pháp, nhưng ở trước mặt Mặc Cô Uyên còn không chịu nổi một kích, Mặc Cô Uyên và hắn có kết cấu cơ thể giống nhau, trong cơ thể hẳn là không có dị năng gì đáng nói, vậy mà mình toàn lực phóng ra lại không chạm được cả một chéo áo của hắn.
Mặc Cô Uyên mỉm cười nói: " Không có đao, ngươi còn có nắm tay!"
Đường Liệp dùng sức mím môi, Mặc Cô Uyên nhắc nhở hắn, hắn thật sự muốn nhìn xem Mặc Cô Uyên rốt cuộc lợi hại đến cỡ nào? Hắn huy động hai nắm tay giống như gió lốc công tới Mặc Cô Uyên, Đường Liệp căn bản ra quyền không hề có phương thức, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, vô luận mình ra quyền như thế nào, thủy chung không thể phát huy ra uy lực chính thức, lúc sắp phát lực là bị Mặc Cô Uyên nhẹ nhàng hóa giải. Sau khi liên tục công kích hơn trăm quyền, Đường Liệp thở hổn hển dừng lại, đối mặt với siêu cấp cao thủ như Mặc Cô Uyên, hắn căn bản không có bất luận cơ hội gì.
Mặc Cô Uyên vỗ vai hắn, cười nói: " Bất luận cái gì cũng có hai mặt mạnh yếu, thế công càng mạnh, thì thế thủ càng yếu, lúc ngươi bắt đầu thời điểm tiến công, ta đã bắt đầu phòng thủ, lúc phòng thủ đã chuẩn xác nhắm vào yếu điểm lớn nhất của ngươi, còn nói về lực lượng có lẽ ta không bằng ngươi, nhưng nói về phán đoán và kỹ xảo, ngươi kém ta hàng vạn hàng nghìn!"
Đường Liệp biết hắn nói đều là tình hình thực tế, yên lặng gật đầu.
Mặc Cô Uyên nói: " Ta có nghiên cứu qua các loại vũ kỹ của Cách Lan Đế Á đại lục, phát hiện trong đó đều là dùng công kích làm chính, đây có lẽ có quan hệ đến tính cách của dân tộc trên đại lục này..." Hắn dừng một chút mới cười khổ nói: " Có lẽ đây là lí do " Phi Công" của Mặc gia không được thừa nhận trên phiến đại lục này đó."
Đường Liệp cảm thán nói: " Hôm nay ta mới biết được, kì thật võ học Trung Hoa chúng ta bác đại tinh thâm."
Mặc Cô Uyên lạnh nhạt cười nói: " Chủng tộc sinh hoạt tại Cách Lan Đế Á đại lục rất nhiều, cấu tạo tiên thiên của thân thể bọn họ mạnh mẽ hơn chúng ta, nhưng trời xanh luôn có công bình đối với mọi người, cho bọn hắn lực lượng, lại cho chúng ta kỹ xảo, cho bọn hắn công kích chi đao, liền dạy cho chúng ta hiểu được phòng thủ chi đạo, đối phương mạnh như tùng bách, chúng ta lại dẻo dai như tre trúc."
Đường Liệp toàn thân kịch chấn, ánh mắt trở nên dị thường sáng ngời, một buổi nói chuyện của Mặc Cô Uyên thế mà đã như xối nước lạnh lên đầu hắn.
Mặc Cô Uyên nói: " Ta ở trên phiến đại lục này không còn thân nhân gì, tâm đắc bao đời của Mặc thị ta không muốn bị mất đi trong tay chính mình."
Đôi mắt hắn lấp lánh hữu thần nhìn Đường Liệp: " Mặc thị tuy có môn quy, người khác họ không được nhập môn, nhưng ta thân là Mặc gia cự tử, có lẽ nên quyền biến."
Đường Liệp mở to hai mắt, rốt cuộc là hoàn cảnh và thời đại khác nhau, Mặc Cô Uyên không ngờ cũng hiểu được làm người phải quyền biến. Mặc Cô Uyên nói: " Đường Liệp, ta có ý thu ngươi làm đệ tử, chẳng biết ý của ngươi như thế nào?"
Đường Liệp là người thông minh, vừa rồi lúc giao thủ với Mặc Cô Uyên đã bị vũ kĩ tinh thâm của hắn thuyết phục, sớm sinh ra ý niệm như vậy trong đầu, hấp tấp quỳ trên mặt đất lớn tiếng nói: " Đệ tử Đường Liệp bái kiến sư phụ!"
Mặc Cô Uyên nhẹ nhàng vuốt hàm râu bạc trắng, trong hai mắt lóe ra hai điểm lệ quang, hắn vốn tưởng rằng Mặc thị tâm đắc bao đời sẽ mất đi trong tay mình, nhưng không nghĩ tới lúc còn sống lại gặp được Đường Liệp đến từ quê hương, đây không thể nghi ngờ là do trời ban thưởng cho hắn một phần hậu lễ.
Mặc Cô Uyên đưa tay nâng Đường Liệp lên, thấp giọng nói: " Từ hôm nay, ta sẽ đem hết tâm đắc bình sinh dạy cho ngươi!"
Đường Liệp và Phỉ Na tạm thời lưu lại trong Uy Hổ Trấn, thứ nhất Đường Liệp muốn học tập Mặc Tử kiếm pháp và Mặc thị " Phi Công Thủ Thành", lại có thể điều dưỡng thương thế bản thân một chút.
Ngộ tính trong võ học của Đường Liệp xa xa vượt qua khỏi sự tưởng tượng của Mặc Cô Uyên, vẻn vẹn chỉ ba ngày thời gian, đã học hết trọn bộ Mặc Tử kiếm pháp và diễn luyện y đúc, mặc dù tinh hoa biến hóa trong đó hắn không thể lĩnh ngộ trong thời gian ngắn, nhưng với tiến cảnh trước mắt của hắn, sau này thành tựu chắc không còn phải đánh giá.
Đồng thời với việc Đường Liệp nắm vững Mặc Tử kiếm pháp, nhân cơ hội đem Đồ Ma Thất Thức do Ma Đao Khánh Đạt truyền cho hướng Mặc Cô Uyên thỉnh giáo, Mặc Cô Uyên hiển nhiên đối với bộ đao pháp sát khí quá nặng này không hề có hảo cảm, chỉ ra những điểm phòng thủ yếu trong đó, cũng không còn bình luận gì khác.
Lúc rảnh rỗi Đường Liệp lại cùng Khổng Lệnh Thủy nói chuyện về những tâm đắc trong Luận Ngữ, phát hiện Khổng Lệnh Thùy nếu sinh trong xã hội hiện đại, ít nhất cũng là giáo sư, Khổng Lệnh Thùy mặc dù không tập võ công, nhưng có uy vọng cực cao bên trong Uy Hổ Trấn, rất nhiều cư dân trong trấn đều là đệ tử được hắn dạy dỗ, bất quá từ sự thô lỗ của Quan Tam mà xem, hiệu quả giáo dục của hắn cơ hồ cũng không tốt lắm.
Trong nháy mắt đã trôi qua bảy ngày, Phỉ Na mặc dù biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm nóng như lửa đốt, từng thời khắc đều lo lắng về tin tức của đại quân, nếu không phải bởi vì Đường Liệp muốn dốc lòng học nghệ, nàng đã sớm rời đi Uy Hổ Trấn.
Lúc Phỉ Na quyết định rời đi, Mặc Cô Uyên và Khổng Lệnh Thùy lại chủ động đưa ra lời từ biệt. Đường Liệp vừa nghe tin tức này cũng ngẩn ra, tràn ngập mê hoặc nói: " Sư phụ, nơi này không phải là nhà của ngài sao?"
Mặc Cô Uyên cười ha hả: " Ta và Khổng lão đầu ở đây cũng chỉ có một năm thời gian, không nghĩ tới có điều kiện gặp được ngươi, càng không nghĩ tới ngươi cùng chúng ta lại là có quan hệ sâu xa."
Phỉ Na nhẹ giọng nói: " Hai vị tiền bối định đi đâu?"
Khổng Lệnh Thùy thở dài nói: " Hai người chúng ta sắp có đại nạn buông xuống, đời này đã vô vọng trở về quê hương, lựa chọn duy nhất là đi tới nơi chúng ta sinh ra, từ đâu tới thì về nơi đó, coi như là lựa chọn không sai."
Đường Liệp cung kính nói: " Đồ nhi nguyện phụng dưỡng sư phụ và Khổng lão tiền bối đi tới địa phương hai vị muốn."
Mặc Cô Uyên lắc đầu nói: " Ta và ngươi mặc dù là thầy trò, nhưng duyên phận chỉ đến đây thôi."
Ông ta cởi xuống một phương ấn do gỗ mun chế thành, bên trên dùng chữ triện khắc một chữ " Mặc". Đường Liệp thầm nghĩ: " Đây chẳng lẽ là Mặc Tử Lệnh trong truyền thuyết?"
Mặc Cô Uyên nói: " Đây là Cự Tử Lệnh, chính là các đời Mặc thị tương truyền tín vật, ngươi thân là truyền nhân của ta, nên tiếp nhận."
Đường Liệp mặc dù hiểu được Cự Tử Lệnh này dù không có ý nghĩa gì thực chất, nhưng đối với Mặc Cô Uyên mà nói lại cực kì trọng yếu, cung kính đưa hai tay tiếp nhận.
Mặc Cô Uyên lại lấy ra một quyển trúc: " Trong đây ghi chép phương pháp Phi Công Thủ Thành, ngươi muốn đặt chân trên Cách Lan Đế Á đại lục, có lẽ đối với ngươi có chút tác dụng."
" Đa tạ sư phụ!"
Khổng Lệnh Thùy nhìn thấy Mặc Cô Uyên trước sau đưa ra hai phần lễ trọng, tự mình suy nghĩ một chút cũng xuất ra hai quyển trúc, hắn cũng là người có điểm ý tứ, phân ra đưa cho Đường Liệp và Phỉ Na mỗi người một quyển, mỉm cười nói: " Luận Ngữ mặc dù ngươi đã nhớ, nhưng bên trên cũng là tinh hoa nhiều năm nghiên cứu, quyển Nho Học Tinh Yếu này tặng cho Phỉ Na cô nương, đối với ngươi nhất định sẽ có lợi."
Trong lòng Đường Liệp cười thầm, Khổng Lệnh Thùy đưa cho Phỉ Na nhất định là Phụ Đạo Nữ Tắc nói về tam tòng tứ đức, lão đầu nhi thật sự là tuyệt diệu, bằng vào tư tưởng muốn trợ giúp mình chinh phục Phỉ Na.
Lúc sắp chia tay, trong lòng Đường Liệp sinh ra cảm giác luyến tiếc, tại Cách Lan Đế Á đại lục rộng lớn mà có thể tìm được người đồng tộc, làm cho hắn cảm thấy mình vẫn không cô đơn. Lúc ly biệt, Khổng Lệnh Thùy có vẻ có chút do dự, qua hồi lâu mới đặt quyết tâm nói: " Đường Liệp, có lẽ trên phiến đại lục này vẫn còn hậu nhân của chín đại gia tộc..."
Mặc Cô Uyên cười nói: " Khổng lão đầu nhi lại người si nói mộng, nếu còn có hậu nhân ở lại trên phiến đại lục này, vì sao đến bây giờ không có bất luận tin tức gì, chẳng lẽ bọn họ đã quên Đào Nguyên..." Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại.
Đường Liệp thầm nghĩ: " Đào nguyên này có lẽ là địa phương mà Mặc Cô Uyên và Khổng Lệnh Thùy sắp đi tới."
Khổng Lệnh Thùy ho khan một tiếng, cười nói: " Ta chỉ là giả thiết, bỏ đi, các ngươi coi như ta không có nói gì."
Mặc Cô Uyên và Khổng Lệnh Thùy hai người tiễn Đường Liệp và Phỉ Na đến ngoài Uy Hổ Trấn mới chia tay cùng bọn họ. Dừng lại tại Uy Hổ Trấn bảy ngày, nhìn bề ngoài giống như chậm trễ đuổi theo hành trình của đại quân Hắc Thiếp Nhĩ, nhưng trên thực tế lại làm bọn họ tránh thoát sự truy kích của cao thủ Lam Đức đế quốc, huống chi trong khoảng thời gian này, Đường Liệp thu hoạch càng không thể đánh giá.
Nhìn ra núi rừng xanh um tươi tốt phía trước, Phỉ Na nhẹ giọng nói: " Lướt qua ngọn núi phía trước, chúng ta có thể đi ra khỏi Vân Vụ sơn mạch rồi."
Đường Liệp gật đầu, thấp giọng nói: " Chẳng lẽ ngươi nhất định phải đi Mặc Vân Thành?"
Phỉ Na nao nao, đôi mắt đẹp băng màu lam chuyển hướng Đường Liệp, nàng vốn thông minh, nên nhạy cảm nhận thấy được những lời này của Đường Liệp nhất định càng có hàm nghĩa sâu hơn.
Đường Liệp nói: " Đế quân mặc dù đưa quyền trượng giao cho ta, nhưng Huyền Ba công chúa đến bây giờ vẫn không biết ở đâu, mặc dù chúng ta có đi Mặc Vân Thành, cũng chưa chắc có thể hoàn thành được di nguyện của hắn, huống chi Huyền Diên nếu biết tin tức đế quân đã chết, rất có thể trút tội lên người Hắc Thiếp Nhĩ đại soái, đến lúc đó Mặc Vân Thành chỉ sợ sẽ trở thành chỗ nguy hiểm nhất."
Phỉ Na nhẹ giọng nói: " Từ nhỏ ta được đại soái nuôi dưỡng thành người, trong lòng ta đã sớm xem đại soái như phụ thân, bây giờ là lúc ông ấy cần được duy trì nhất, vô luận thế cục tương lai có biến hóa như thế nào, ta đều sẽ đứng bên cạnh đại soái."
Đường Liệp rốt cuộc hiểu được lòng trung tâm của Phỉ Na đối với Hắc Thiếp Nhĩ không chỉ trong thời gian ngắn là có thể thay đổi, tưởng muốn thuyết phục nàng bỏ qua ý định đi tới Mặc Vân Thành căn bản không thể nào, chỉ đành thở dài.
Phỉ Na nhẹ nhàng cắn môi dưới nói: " Đường Liệp, ngươi không phải người của Huyền Vũ quốc, cũng không cần vì vậy mà mạo hiểm, nếu ngươi có ý nghĩ khác, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi." Kỳ thật tận sâu trong nội tâm nàng hy vọng Đường Liệp sẽ đi cùng nàng, trong khoảng thời gian này cùng chung hoạn nạn đã làm cho Phỉ Na sinh ra tình ý lưu luyến đối với Đường Liệp.
Đường Liệp lộ ra ý cười thông hiểu, bàn tay cầm tay Phỉ Na nói: " Ngươi đứng bên nào, ta sẽ đứng bên đó, nhưng ngươi phải chính miệng thừa nhận là thích ta."
Phỉ Na bị Đường Liệp nói trắng ra xấu hổ đỏ mặt cười, nhẹ giọng nói: " Ngươi đó, luôn luôn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
Nhưng trong lòng nàng thì vô cùng ấm áp, loại cảm giác này là lần đầu tiên nàng có được từ khi chào đời tới nay. Đường Liệp nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, nàng dựa vào người Đường Liệp, yêu kiều nói: " Chẳng lẽ tim ta giờ phút này ngươi còn không rõ hay sao?"
Mưa to giàn giụa, Hắc Thiếp Nhĩ một mình đứng yên trong mưa gió, yên lặng nhìn Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên ở phía sau, từ lúc chào đời tới nay, hắn còn chưa bao giờ gặp phải thất bại như thế, đế quân băng hà, bỏ thành mà chạy. Binh lính đã sớm đánh mất tin tưởng, trên đường số binh lính bỏ trốn đã đạt tới một vạn năm ngàn người, quân pháp nghiêm khắc đã không còn bất luận tác dụng ước thúc gì, hắn bắt đầu cảm thấy hối hận, lúc trước đã quá dễ dàng buông bỏ Hổ Cứ Quan, đó có lẽ là một sự sai lầm lớn.
Nhìn bề ngoài như hắn muốn bảo tồn lực lượng hữu hiệu của quân đội, nhưng sau khi phát sinh sự kiện binh lính đào ngũ làm cho cả đại quân của hắn bị vây trong trạng thái sắp hỏng mất.
Lang Uyên lặng yên đi tới phía sau Hắc Thiếp Nhĩ, hắn muốn khoác thêm áo ngoài cho Hắc Thiếp Nhĩ, nhưng lại bị Hắc Thiếp Nhĩ lạnh lùng cự tuyệt, nước mưa lạnh như băng dọc theo gương mặt rắn như nham thạch của Hắc Thiếp Nhĩ chậm rãi rơi xuống, thanh âm Hắc Thiếp Nhĩ trầm thấp nói: " Có tin tức gì không?"
Lang Uyên mím môi, nước mưa thấm vào trong miệng chát đắng vô cugnf, giống như tâm tình giờ phút này của hắn: " Hổ Cứ Quan đã bị Lam Đức nhân công phá, Phỉ Na tướng quân và thủ hạ cũng đã mất tích."
Hổ Cứ Quan bị phá đã sớm nằm trong dự liệu của Hắc Thiếp Nhĩ, hắn cũng không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, trong nội tâm cảm thấy đau đớn, ánh mắt chuyển hướng phương xa: " Lam Đức nhân có tiếp tục tiến quân hướng bắc hay không?"
Lang Uyên lắc đầu, thấp giọng nói: " Lam Đức đại quân chiếm được Hổ Cứ Quan, cũng không tiếp tục bắc thượng( tiến quân hướng bắc), xem ra bọn họ đang muốn điều dưỡng quân lực, chuẩn bị cho bước xâm lược tiếp theo."
Hắc Thiếp Nhĩ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt xuyên phá tầng màn mưa: " Huyền Ba công chúa có tin tức gì hay không?"
Lang Uyên lắc đầu: " Ta đã phái rất nhiều người đi tìm, nhưng đến bây giờ còn không có tin tức gì của công chúa."
Hắc Thiếp Nhĩ đi tới phía trước hai bước, đứng lặng, điều này càng làm cho hắn càng có vẻ thêm cao lớn, hồi lâu mới nói: " Khoảng cách của chúng ta với Mặc Vân Thành còn ba ngày đường đi, sĩ khí của bộ đội đã hạ thấp xuống cực điểm, như vậy tiếp tục, chỉ sợ lúc chúng ta đến được Mặc Vân Thành, ngay cả một nửa binh lính cũng không đủ cam đoan."
Lang Uyên tràn đầy đồng cảm gật đầu, trong lòng hắn thật sâu áy náy, nếu không phải hắn sơ ý, có lẽ hết thảy những việc này sẽ không phát sinh.
Hắc Thiếp Nhĩ đột nhiên nói: " Nếu ta phát sinh điều gì ngoài ý muốn, ngươi có thể thay ta hoàn thành nguyện vọng của đế quân?"
Hai đầu gối Lang Uyên đột nhiên run lên, bỗng nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Hắc Thiếp Nhĩ: " Đại soái! Quân ta sở dĩ lưu lạc tới hôm nay tất cả đều vì Lang Uyên làm hại, mạt tướng tội đáng chết vạn lần, chỉ chờ đại quân tới được Mặc Vân Thành, ta liền tự sát để tạ tội!"
Hắc Thiếp Nhĩ tràn ngập thương tiếc nhìn Lang Uyên, chậm rãi đi tới trước người hắn, bàn tay đặt lên đầu vai Lang Uyên: " Lang Uyên, hết thảy những việc này không phải lỗi của một mình ngươi, ngươi cần gì không giải được khúc mắc này."
Hắn vỗ lên vai Lang Uyên: " Từ sau khi bệ hạ băng hà, ta thủy chung có một loại dự cảm rất xấu..." Lời của hắn đột nhiên bị một thanh âm dồn dập từ phía xa cắt đứt: " Báo! Đế đô sứ giả Sát Phổ Long cầu kiến đại soái!"
Hắc Thiếp Nhĩ nao nao, hắn ra dấu cho Lang Uyên đứng dậy, ngón tay đưa lên môi thổi mạnh vang dội.
Từ trong mưa gió một con cự lang màu xanh từ trong đêm mưa tăm tối nhanh như tia chớp vọt tới trước mặt Hắc Thiếp Nhĩ, Hắc Thiếp Nhĩ thả người nhảy lên thanh lang dẫn đầu hương doanh địa phóng đi.
Sát Phổ Long lẳng lặng ngồi bên trong doanh trướng, trên mặt vẫn luôn hiện lên ý cười nhộn nhạo bình thản, đối mặt Hắc Thiếp Nhĩ đại soái uy chấn đế quốc, có điều kiện bảo trì vẻ mặt này quả thật đã là không tệ.
Hắc Thiếp Nhĩ ngồi xuống ghế bằng da hổ, lạnh lùng nói: " Lần này ngươi tới có chuyện gì?"
Sát Phổ Long không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: " Lần này hạ quan đến là truyền chỉ của thái tử!"
" Ân!" Hắc Thiếp Nhĩ phát ra thanh âm trầm thấp, hai mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn về phía Sát Phổ Long.
Sát Phổ Long nội tâm một trận kinh hoàng, miễn cưỡng cười nói: " Thái tử ra lệnh Hắc Thiếp Nhĩ đại soái lập tức suất lĩnh đại quân trở về đế đô, nếu như kháng mệnh, phải mang trọng tội."
Hắc Thiếp Nhĩ bộc phát ra một trận cười ha ha.
Sát Phổ Long kinh ngạc kinh hãi, ngay cả gương mặt đều biến trắng, rung giọng nói: " Vì sao đại soái lại cười?"
Hắc Thiếp Nhĩ bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: " Tiễn khách!"
Mưa gió tại đế đô còn hơn Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên, từng tia chớp xẹt qua trên không trung, chiếu sáng đại sảnh Thiên Hòa Cung.
Thái tử Huyền Diên sắc mặt tăm tối ngồi trên long ỷ, ánh mắt lướt qua Á Đương Tư, Tư Mã Thái, Phổ Long Khải những trọng thần trong triều đình, hắn đột nhiên phát hiện vị trí này cũng không dễ dàng ngồi lên như vậy, trong khi còn đang ngồi ngay ngắn, vậy mà tư duy của hắn còn không linh hoạt bằng ngày xưa, hắn kỳ lạ sinh ra một loại cảm giác cô độc, mặc dù rõ ràng nhìn thấy mọi người vây quanh hắn, lại sinh ra loại cảm giác gần nhau trong gang tấc mà như biển trời cách mặt.
Á Đương Tư thanh âm trầm thấp nói: " Hổ Cứ Quan bị Lam Đức nhân công phá, Hắc Thiếp Nhĩ không chiến mà chạy, đế quân đã mất đi tin tức, hết thảy những việc này dường như che giấu âm mưu thật lớn."
" Ngươi đang hoài nghi Hắc Thiếp Nhĩ đã gia hại phụ hoàng của ta?" Huyền Diên nói.
Tư Mã Thái tiến lên một bước nói: " Không phải có thể, mà là nhất định!"
Trên mặt mọi người đồng thời xẹt qua vẻ mặt cực kì phức tạp, Tư Mã Thái lớn tiếng nói: " Hắc Thiếp Nhĩ buông bỏ Hổ Cứ Quan, bằng như mở rộng cửa của đế quốc cho Lam Đức nhân, dụng tâm của hắn rõ ràng phơi bày khắp thiên hạ, ta hoài nghi, bệ hạ vô cùng có khả năng sớm bị hắn làm hại..."
Á Đương Tư và Tư Mã Thái trước nay chưa từng ăn ý, hắn lại gật đầu nói: " Ta đã cho người điều tra rõ, bây giờ Hắc Thiếp Nhĩ suất lĩnh tàn quân hướng Mặc Vân Thành lui lại, theo vi thần xem ra, có lẽ hắn muốn trước khi bị chúng ta phát hiện mà chiếm cứ Mặc Vân Thành, nơi đó dễ thủ khó công, lại là nơi căn cơ của Hắc Thiếp Nhĩ, nếu thật sự rơi vào trong tay hắn, chỉ sợ từ nay về sau đế quốc sẽ rơi vào hoàn cảnh thụ địch hai mặt."
Huyền Diên nổi giận vỗ mạnh lên bàn: " Tên lão hỗn đản vong ân phụ nghĩa này, phụ hoàng ta đối với hắn ân trọng như núi, thật không ngờ hắn lại vong ân phụ nghĩa, nếu có ngày rơi vào trong tay của ta, ta sẽ đưa hắn bầm thây vạn đoạn, giải đi mối hận trong lòng!"
Tư Mã Thái và Á Đương Tư đưa mắt nhìn nhau, Tư Mã Thái nói: " Nước không thể một ngày không vua, giờ đây bệ hạ biệt vô âm tín, đế quốc chúng ta đang rơi vào cảnh như rắn mất đầu, trong thời khắc phi thường này, mấy vị thần tử chúng ta đã thương lượng và có đề nghị..." Hắn cố ý dừng một chút mới nói: " Xin thái tử điện hạ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước tạm lên ngôi hoàng đế, thống lĩnh Huyền Vũ quốc thoát khỏi khốn cảnh trước mắt."
Trong nội tâm Huyền Diên cảm thấy một trận bối rối, mặc dù hắn luôn vì ngôi hoàng đế mà cố gắng, bây giờ đã có thể đạt thành tâm nguyện, hắn lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, khuôn mặt uy nghiêm của phụ hoàng lại chớp lên trong đầu hắn, loại cảm giác này làm cho mồ hôi lạnh của hắn chảy xuống lưng.
" Thái tử điện hạ!" Á Đương Tư thấp giọng nhắc nhở, hắn lại nghĩ là Huyền Diên vì quá vui sướng mà lại ngây người ra.
Lúc này Huyền Diên mới tỉnh ngộ, hắn hít sâu một hơi, nói ra một câu khiến cho ai cũng trợn mắt há hốc mồm: " Phụ hoàng ta chết sống chưa biết, ta làm sao lại đăng ngôi lúc này? Như vậy đi, ta tạm thời thay thế phụ hoàng xử lí triều chính, đợi khi có tin tức của phụ hoàng, sẽ ra quyết định."
Á Đương Tư và Tư Mã Thái đồng thời xẹt qua một tia thất vọng trong mắt, Á Đương Tư không cam lòng nói: " Thái tử điện hạ, bây giờ lòng người trong đế quốc hoảng sợ, phải có người đến thống lĩnh hết thảy, thay đổi trạng huống trước mắt, ta nghĩ nếu đế quân biết được nỗi khổ của thái tử, cũng nhất định sẽ không trách cứ."
Huyền Diên lại khoát tay áo nói: " Việc cấp bách chính là tìm cho được phụ hoàng của ta, đem nghịch tặc Hắc Thiếp Nhĩ trị tội, còn chuyện khác không cần phải nhắc lại."
Trong lòng Á Đương Tư thầm mắng Huyền Diên nhát gan, nhưng hắn đã nói đến nước này, cũng không tiện tiếp tục khuyên nhủ, chỉ phải tiếp nhận sự thật trước mắt, bất quá lần này đã đem hết tội lỗi trút lên người Hắc Thiếp Nhĩ, Hắc Thiếp Nhĩ muốn xoay người, chỉ sợ khó hơn lên trời.
" Đại soái! Từ phương hướng của Hồng Thạch Thành và Thương Lộ Thành có một đội quân chừng tám vạn người đang hướng chúng ta mà đến!" Lang Uyên lo lắng báo tin cho Hắc Thiếp Nhĩ.
Hắc Thiếp Nhĩ lạnh nhạt gật đầu, kỳ thật xích long bay lượn trong không trung đã sớm đem tình hình phía trước báo cho hắn, ngón tay hắn bắn vài cái lên thanh cự kiếm răng cưa, bình tĩnh nói: " Chúng ta còn lại bao nhiêu người?"
Lang Uyên vô ý thức nhìn đội ngũ đang tiến lên trong mưa gió, nói: " Bốn vạn ba ngàn người..."
Nội tâm Hắc Thiếp Nhĩ cảm thấy vô cùng khổ sở, từ Hổ Cứ Quan rút quân tới bây giờ, không có chiến đấu, nhưng binh lực lại tổn thất hơn phân nửa, đây là chuyện mà cả đời tung hoành sa trường của hắn chưa từng phát sinh qua. Lòng quân đã sớm tan rã, ba vạn bốn ngàn người còn lưu lại này, lực chiến đấu còn lại được mấy phần?
Lang Uyên tiếp tục nói: " Con đường đi tới Mặc Vân Thành đã hoàn toàn bị phong tỏa, nếu muốn đi Mặc Vân Thành, phải đi hướng đông bắc, vượt qua Mê Huyễn Hải Hạp(eo biển Mê Huyễn)."
Hắc Thiếp Nhĩ lạnh lùng nói: " Mễ Huyễn Hải Hạp mặc dù không rộng, nhưng nước biển rất sâu, nhiệt độ cực thấp, nếu chúng ta không đủ đội thuyền, chỉ sợ sẽ bị truy binh vây trong eo biển."
Lang Uyên nói: " Đại soái yên tâm, thủ lĩnh địa phương Tắc Ban bộ lạc Đạt Ni Nhĩ Tạp là bạn tốt của ta, ta đã đưa tin cho hắn, hắn có thể cung cấp đủ công cụ vượt biển cho chúng ta."
Hắc Thiếp Nhĩ chậm rãi gật đầu nói: " Tắc Ban nhân dùng đánh cá và săn bắt mà sống, tài nghệ tạo thuyền vẫn xuất sắc, có bọn họ trợ giúp, chúng ta hẳn là có thể vượt qua được Mê Huyễn Hải Hạp."
Đường Liệp và Phỉ Na mua được hai con tuấn mã ở trong tay bình dân cư ngụ tại Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên, ngày đêm lên đường truy theo đại quân của Hắc Thiếp Nhĩ, bọn họ không nghĩ tới chính là, lúc sắp đuổi kịp đại quân của Hắc Thiếp Nhĩ, lại gặp phải đội quân do Huyền Vũ quốc phái ra đang tiến lên bao vây tiễu trừ đại quân của Hắc Thiếp Nhĩ.
Ẩn thân tại gò núi trong rừng cây, nhìn quân đội đế quốc với quy mô khổng lồ, Đường Liệp nhịn không được thở dài một hơi: " Ta kháo! Thật là thái quá, có quân đội xâm lược của Lam Đức nhân mà không đi đánh, nhưng lại nổi lên nội chiến *** trước, Huyền Diên hỗn đản này trong đầu chẳng lẽ đều là bùn đất hay sao?"
Đôi mày thanh tú của Phỉ Na cau chặt, vô cùng lo lắng nói: " Nhân số của đội quân này đại khái khoảng mười vạn, từ phương thức tiến quân mà xem ra, hẳn là trực tiếp tiến tới Mê Huyễn Hải Hạp, xem ra con đường bộ đi Mặc Vân Thành đã bị bọn họ hoàn toàn phong tỏa, đại soái đã lựa chọn đi đường biển vượt qua Mê Huyễn Hải Hạp tiến tới Mặc Vân Thành..." Nàng trầm tư hồi lâu lại nói: " Chuyện này chỉ sợ không lạc quan, nếu đại quân không thể kịp thời vượt qua Mê Huyễn Hải Hạp, thì sẽ bị quân đội đế quốc vây ở trong eo biển."
Đường Liệp an ủi Phỉ Na: " Đã Hắc Thiếp Nhĩ đại soái lựa chọn con đường này, nói vậy hắn đã tính toán cân nhắc lợi hại, ngươi cũng đừng quá lo lắng."
Phỉ Na buồn bã nói: " Trên đường, chúng ta gặp rất nhiều đào binh, từ đó có thể thấy được sĩ khí của đại quân cực độ xuống thấp, dưới loại trạng thái này, sức chiến đấu có thể đoán được."
Đường Liệp gật đầu nói: " Hiện tại xem ra Hắc Thiếp Nhĩ đại soái buông bỏ việc thủ thành, hẳn là đã phạm vào sai lầm lớn, binh bại như núi đổ, một khi mất đi sĩ khí, thì đại quân đã đến lúc hỏng mất không còn xa nữa."
Từ khi có được Mặc thị Phi Công Thủ Thành, Đường Liệp đối với chiến thuật thủ thành đã có sự hiểu rõ sơ bộ, cho nên mới có thể bình luận được như vậy. Ánh mắt của hắn đột nhiên bị một chi đội ngũ đang tiến trong khe núi hấp dẫn, kinh hô: " Đó là ai?"
Phỉ Na theo phương hướng Đường Liệp chỉ mà nhìn tới, lại thấy một đội quái vật cả người đầy lông dài màu nâu, đang tiến thẳng ở giữa đại quân, số lượng của chúng nó khoảng hai trăm, thân cao ngoài ba thước, gương mặt lại giống như khỉ đột, nhưng miệng lớn vô cùng, hai bên còn có răng nanh, hai mắt đỏ đậm như máu tươi, móng vuốt lớn như cây quạt, trên móng còn lóe ra hàn quang bén nhọn của kim khí, dưới chân cũng có móng vuốt sắc bén.
Phỉ Na kinh hô: " Là Huyết Tinh nhân, chúng là là do Bỉ Mông cự thú và Tinh nhân hỗn huyết sinh ra, bởi vì tàn nhẫn khát máu, mà bị đế quốc có mệnh lệnh tiêu diệt, theo ta được biết đã hoàn toàn tuyệt tích bên trong lãnh thổ, vì sao lại xuất hiện trong quân đội của đế quốc?"
Đường Liệp thấp giọng nói: " Nhiều Huyết Tinh nhân như vậy cũng sẽ không trống rỗng xuất hiện, nhất định có người lén lút bồi dưỡng huấn luyện chúng nó."
Phỉ Na tràn ngập âu sầu nói: " Một con Huyết Tinh nhân có thể dễ dàng giết chết một trăm võ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh..."
Đường Liệp trầm mặc xuống, xem ra lần này Hắc Thiếp Nhĩ phiền toái lớn.
Phỉ Na trong khoảng thời gian ngắn đã nhanh chóng làm ra quyết định: " Chúng ta phải nhanh chóng trước khi bọn họ giáp mặt đại soái, phải đem chuyện này báo trước cho đại soái biết."
Y Quan Cầm Thú Y Quan Cầm Thú - Thạch Chương Ngư