Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 222
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 555 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: Bận Rộn Một Ngày
HƯƠNG 19: BẬN RỘN MỘT NGÀY
Lôi Thiết ném túi tiền cho Tần Miễn, mở cửa, vác cái lu to vào nhà.
Tần Miễn cười cười, cầm tiền túi vào phòng, vẫn là cất trong rương gỗ, dùng ổ khoá mới khoá kỹ, chìa khóa đặt dưới đệm giường trước rồi mới xuyên vào sợi dây, mang theo trong người.
“Tức phụ, ta đi gánh nước.”
Kháng nghị với xưng hô này không có hiệu quả, Tần Miễn cũng không tốn hơi đấu võ mồm với y nữa, gật đầu “Được.”
Sau khi Lôi Thiết gánh hai thùng nước đi khỏi, Tần Miễn lấy bột, gạo, bát đĩa ra, nấu nước sôi tráng lu nước vài lần, lại dùng nước sôi rửa bát đĩa, bộ trà cụ để khử trùng. Không có tủ bát, hắn chuyển bàn thấp trong phòng mình qua đây, bày bát đĩa lên bàn. Bột và gạo tạm thời để trong phòng họ, buổi tối thuận tiện trông coi tránh bị lũ chuột ăn vụng.
Sau đó Tần Miễn trộn chút bột mì với nước để làm hồ dán, nhặt giấy trắng trên đất lên dán cửa sổ.
Sau khi Lôi Thiết đong đầy lu nước, không nói tiếng nào, đi tới hỗ trợ.
“Mình ta làm được rồi” Tần Miễn nhìn nhìn sắc trời “Thời gian không sớm, huynh đến Trương gia mời Trương ca trước, để Trương tẩu không cần nấu phần cơm cho Trương ca.”
Nghĩ nghĩ, hắn nhìn Lôi Thiết, giải thích một chút, nếu hai người ở chung với nhau thì nên tránh những hiểu lầm không đáng có “Không phải ta không muốn mời Trương tẩu và con của họ, nhưng Trương ca và Trương tẩu nhất định không muốn để hài tử họ biết hai nam nhân chúng ta chung sống với nhau, tuỳ tiện mời không chừng sẽ khiến họ khó xử. Để sau này hai nhà thân hơn hãy tính.”
“Ta biết.” Lôi Thiết ấn bờ vai hắn.
Tần Miễn yên tâm, tiếp tục phân việc cho y “Tiện thể huynh cầm theo giỏ rau đến vườn hái chút rau củ như cà tím, khổ qua chẳng hạn, ớt thì hái nhiều chút, rau xanh huynh xem loại nào được thì hái, tốt nhất mang thêm vài củ khoai tây về nữa. Có hành thì đừng quên hái một ít. Trứng gà… Quên mất, nhất định người trong thôn đều trữ trứng cho vụ mùa, có trả tiền cũng chưa chắc mua được. Á, quên mua rượu!” Hắn ảo não vỗ trán.
“Trong thôn có xưởng rượu, yên tâm.” Lôi Thiết gật đầu đi.
Tần Miễn thấy y đã đi xa, nhanh chóng lấy từ trong không gian ra một bát nước linh tuyền đổ vào lu nước, rồi tiếp tục bận rộn.
Sau khi dán giấy lên hết cửa sổ trong nhà, với hai cửa sổ trong phòng ngủ, hắn đóng hai cây đinh ở phía trên hai bên mỗi cửa sổ, giữa buộc sợi dây nhỏ, rồi máng hai khúc vải lên, khâu thêm mấy mũi kim để tránh bị rơi, thế là thành tấm màn trượt mở được. Không tính đẹp mắt, nhưng thực dụng.
“Tức phụ, ta đã về.”
Tần Miễn đang vo gạo, thiếu chút nữa đã đổ nước vo gạo xuống chân. Về thì về, có cần thiết báo cáo không? Có cần thiết thêm từ ‘tức phụ’ không? Có cần thiết hô lớn vậy không hả?
Lôi Thiết đặt vò rượu lên bàn, lại đặt giỏ rau bên cạnh Tần Miễn, “Giang đại gia cách vách cho mười quả trứng gà.”
Tần Miễn cảm khái: “Giang đại gia thật có lòng.” Người đối tốt với họ, hắn đều ghi tạc vào lòng, về sau lại trả nhân tình.
Hắn vẫy vẫy nước dính lên tay, bới cái giỏ đựng rau, buồn cười nhìn Lôi Thiết. Đúng là đương gia xa nhà bếp. Trong giỏ rau ngoài trứng gà, có mấy quả cà tím, mấy trái khổ qua, một nhúm hành, một ít ớt xanh, ba củ khoai tây to, một nắm ngải cứu và một nắm hẹ. Chủng loại không ít, nhưng nhúm hẹ chỉ xào được một đĩa nhỏ ngải cứu nhìn thì nhiều nhưng khi nấu chín ăn hai ba ngụm liền hết. Tối nay nhiều đại nam nhân cùng ăn, bấy nhiêu đây không đủ được. Cũng may trong không gian có hẹ và ngải cứu, thừa dịp Lôi Thiết không chú ý tăng thêm một chút cũng được.
Lôi Thiết nhìn giỏ đựng rau “Sao vậy?”
“Không có gì.” Tần Miễn cười nói.
Lôi Thiết cảm thấy hắn không nói thật, cũng không truy vấn “Ghế không đủ, ta ra sau núi chặt vài cọc gỗ.”
“Đi đi, chỗ này không cần huynh hỗ trợ.”
Tần Miễn bắc nồi cơm trước, sau khi rửa sạch gan heo, xắt thành lát, ngâm trong nước giữ tươi. Tuy gan heo giàu dinh dưỡng, hơn nữa giữ tươi mới ngon miệng, nhưng trước khi ăn nhất định phải khử độc, vì gan là cơ quan chủ yếu giải độc trong cơ thể heo, có thể còn chứa nhiều chất độc. Sau khi rửa sạch, tốt nhất cắt thành lát ngâm nước ít nhất hai giờ để loại bỏ máu dư. Nhưng hôm nay cần dùng vội, chỉ có thể ngâm trước nấu sau cùng, lúc nấu xào lâu thêm một chút là được.
Bởi vì không có bột làm mềm thịt hay tinh bột, Tần Miễn dùng trứng gà để làm mềm thịt, cho lòng trắng trứng vào chỗ thịt đã được xắt mỏng ướp trong chốc lát. Hôm nay là để mình hưởng dụng và đãi khách, chứ trước khi tình hình kinh tế đỡ hơn thì không thể xa xỉ như vầy nữa. Lúc ở trấn trên hắn có hỏi qua, một trứng gà giá một văn tiền, cũng không rẻ.
Kế đó Tần Miễn lại rửa xương heo và thịt mỡ, cũng sơ chế trước.
Lôi Thiết ôm mấy khúc gỗ về, Tần Miễn chỉ huy y lặt rau, hắn bắt đầu nấu nướng.
Lúc chỉ còn hai món cuối cùng, Tần Miễn mới nói Lôi Thiết đi mời người.
Lúc Trương ca, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí, Lôi Xuân Đào đi cùng Lôi Thiết đến nhà đã là chạng vạng hơn sáu giờ, trời chiều nhuộm không trung phía tây thành một vùng màu da cam.
Ngửi được mùi thơm mê người, bước chân cả đám người không tự chủ bước nhanh hơn, đột nhiên nhận ra mình thất thố, vội vàng kiềm chế, cùng Lôi Thiết không nhanh không chậm đi về phía trước.
Vậy nên cả bọn không phát hiện, bước đi của Lôi Thiết cũng mau hơn bình thường.
“Đại ca, từ xa mà đã ngửi được hương thơm. Xem ra đại tẩu chẳng những biết làm cơm, mà tay nghề còn rất tốt.” Lôi Hướng Lễ cười nói.
Trương Đại Xuyên cũng gật đầu, cười ha ha “Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”
Vào tới nhà, mùi thơm càng đậm. Canh xương heo hầm khoai tây, thịt heo xào ớt xanh, thịt mỡ nấu cà tím, thịt xào rau củ đơn giản, khổ qua tráng trứng, ngải cứu xào và rau hẹ xào đã bưng lên bàn ăn nhà chính, sắc hương vị có đủ.
Lôi Thiết ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
Mấy huynh muội Lôi Hướng Nghĩa cùng Trương Đại Xuyên nhìn thức ăn trên bàn, đều sửng sốt, trong lòng đồng thời cảm thán một câu: Nhà Lôi Thiết/Đại tẩu đãi khách quá hào phóng. Kỳ thật Tần Miễn có chừa lại. Thịt nạc chừa một nửa, thịt mỡ nhiều mỡ, nấu với cà tím chỉ có bảy tám miếng thịt mỡ nhưng hương vị tuyệt đối không kém. Thịt mỡ còn lại đều bị hắn nấu thành mỡ heo.
Mấy huynh muội Lôi Hướng Nghĩa nhịn không được nuốt nước miếng. Đỗ thị đối tốt với họ hơn với bọn Lôi Thiết, nhưng tổng thể mà nói vẫn là người keo kiệt, cả nhà quanh năm suốt tháng ăn không được mấy bữa thịt, xào rau thì tiếc cho nhiều mỡ. Bàn thức ăn Tần Miễn làm hôm nay đối với họ mà nói có thể so với bàn tiệc trong đám hỏi rồi.
“Nhị ca và nhị tẩu mà biết nhất định hối hận muốn chết.” Lôi Xuân Đào cười hì hì nói nhỏ bên tai Lôi Hướng Lễ.
Lúc bọn họ đi ra ngoài, Lôi Hướng Nhân và Triệu thị đều ngầm chế nhạo Lôi Thiết, Tần Miễn. Lôi Hướng Lễ tưởng tượng vẻ mặt họ nếu biết đại tẩu cho họ ăn đồ ngon, cũng nhịn không được cười rộ lên.
Tần Miễn bưng một một nồi gan heo xào ớt xanh đi ra, cười tiếp đón “Mau ngồi đi.”
“Đại tẩu.” Mấy huynh muội Lôi Hướng Nghĩa cùng mở miệng.
“Nhà Lôi Thiết, quấy rầy rồi.” Trương Đại Xuyên cũng nói.
“Đều ngồi đi.” Tần Miễn buông đồ ăn xuống “Không có người ngoài, mọi người không cần khách khí.”
Mấy người nói cảm ơn, ngồi xuống.
Lôi Thiết mở vò rượu rót rượu cho các nam nhân, không có ly rượu, trực tiếp dùng bát.
Lôi Thiết rót rượu cho đám Trương Đại Xuyên, lúc tính rót cho Tần Miễn thì bị Tần Miễn ngăn lại. Hắn muốn chừa bụng ăn thịt.
“Ta không uống, các ngươi uống đi, nhất định phải tận hứng.”
Trên bàn chỉ có Lôi Xuân Đào là nữ tử, nhưng vì trên bàn hầu như đều là huynh trưởng nàng nên không cần quá để ý nam nữ hữu biệt gì gì, bên trái nàng là Lôi Hướng Lễ, bên phải là Lôi Hướng Trí.
Tần Miễn sợ Lôi Xuân Đào ngại “Tiểu muội, ngươi ăn chút đồ ăn trước hay là ăn cơm luôn? Nhà đại ca ngươi cũng giống như nhà ngươi vậy, đừng khách khí.”
Lôi Xuân Đào vội nói: “Đại tẩu, không cần cố ý tiếp đón muội, muội sẽ không khách khí với mọi người đâu. Tay nghề đại tẩu tốt như vậy, muội ăn đồ ăn trước, lát nữa sẽ tự xới cơm.”
Tần Miễn thấy nàng thoải mái tự nhiên, gật đầu, không nói gì nữa.
Mấy người Trương Đại Xuyên cũng bắt đầu ăn, khen không dứt lời trước tay nghề của Tần Miễn, cảm thấy ngay cả xương heo khoai tây cũng mềm mại thơm ngon, khiến người ăn hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.
“Quá khen, các ngươi đừng chỉ uống rượu, ăn đồ ăn nhiều vào.” Tần Miễn cười ha ha, đáp qua loa vài câu, giả bộ ngại ngùng, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn.
Lôi Thiết ít nói, nhưng Trương Đại Xuyên, Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí đều biết ăn nói, không khí trên bàn rượu tương đối sôi động.
Ăn một bữa cơm, chủ khách tẫn hoan, trừ đĩa ngải cứu xào, rau hẹ xào dư lại một chút, các đĩa thức ăn khác đều hết sạch sẽ.
Trương Đại Xuyên, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ đều uống say khướt, nhưng không tới mức đi không được. Lôi Thiết, Lôi Hướng Trí chỉ uống một chút.
Tần Miễn nói Lôi Thiết đưa họ về, cả bọn từ chối, nói nói cười cười đi xa.
Trời đã tối đen, nhưng ánh trăng treo cao sáng tỏ, không cần lo họ không nhìn thấy đường.
Nhà Trương Đại Xuyên ở đầu bên kia thôn, nửa đường thì tách ra với mấy huynh muội Lôi gia.
Lôi Xuân Đào hừ nhẹ một tiếng “Muội dám nói nhất định nhị tẩu vẫn chưa ngủ, chờ chúng ta về để cười nhạo. Chút nữa muội sẽ kể cho tẩu ấy chúng ta được ăn những món ngon gì, đảm bảo tẩu ấy cả đêm nay lăn qua lộn lại ngủ không được!” Nói rồi nhịn không được cười rộ lên.
Lôi Hướng Trí bỗng mở miệng “Tam ca, tứ ca, tiểu muội, ta thấy đừng nói thì hơn.”
“Tại sao?” Ba người Lôi Hướng Nghĩa đều khó hiểu.
Lôi Hướng Trí thở dài “Vất vả lắm đại ca và đại tẩu mới được yên bình, hãy để cho họ thanh tĩnh một chút.”
Ba người Lôi Hướng Nghĩa nghĩ đến tính cách e sợ thiên hạ bất loạn của nương mình và nhị tẩu, không hẹn mà cùng gật đầu.
“Ừ, sẽ không nói ra.”
-Hết chương 19-
———- Đăng bởi: admin
Xuyên Việt, Làm Vợ Người Ta Xuyên Việt, Làm Vợ Người Ta - Liên Tích Ngưng Mâu