"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 52 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 576 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:57:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
han Phủ.
"Khốn kiếp --"
"Nương, người bĩnh tĩnh."
Nhan thị tức giận vỗ bàn, giận đến mức đầu muốn bốc khói.
Nhan Tịch Y thì ngược lại, hoàn toàn điềm nhiên họa. Chỉ là bức họa nghệch ngoạc, xấu xí thực không dám nghĩ đó là tranh của Tài nữ Nhan Tịch Y.
"Nàng ta không thuận lợi thế đâu."
Vừa dứt lời cây bút trong tay Nhan Tịch Y gãy đôi, khiến Nhan thị bên cạnh không rét mà run.
_______Tôi là dãy phân cách xinh đẹp______
Nàng thực không thể thích nghi được ân sủng hiện tại.
Có phải hay không nàng quá nhạy cảm? Nàng cư nhiên cảm thấy việc này có gì đó không ổn, rất không thích hợp.
Ô ô nàng muốn về nhà, nàng muốn trở về thế giới của nàng.
"Hoàng hậu?"
Thanh nhi vừa bước vào liền thấy nàng mặt ủ mày chau, mắt đẹp óng ánh nước, có chút hoảng hốt hỏi.
Nàng hiện tại chẳng khác gì tiểu hài tử, mặt mếu máo sắp khóc, muốn ngay lập tức nhào vào lòng Thanh nhi òa khóc, nói hết ủy khuất trong lòng.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Một đám người bên dưới quỳ xuống, lớn tiếng hành lễ. Nàng chợt tỉnh táo, ho khan, thực mất mặt a.
"Khụ khụ, bình thân."
"Tạ ơn Hoàng hậu."
Nàng nghe hai chữ hoàng hậu hoàn toàn không thuận tai, buồn bực khó chịu.
"Không cần gọi ta là hoàng hậu."
Bọn thái giám, cung nữ trợn tròn mắt giật mình, họ có nghe nhầm không, lần đầu tiên nghe thấy có người không thích được gọi là hoàng hậu, vị hoàng hậu Nhan Tích Phàm này thực không biết đang suy nghĩ cái gì.
Các vị phi tần, nương nương khác trong lòng đều gào thét muốn được gọi như thế.
Rõ ràng hoàng hậu này có bệnh mà.
Nàng có chút nghẹn họng nhìn ánh mắt biểu tình của bọn họ. Họ khinh thường nàng, nàng không bận tâm, bất quá có thể kín đáo chút không? Này cũng quá quang minh chính đại đi.
Nhìn số lượng bên dưới, nàng lập tức nhíu chặt mày đẹp. Hiên Viên Triệt có phải quá khoa trương hay không, chỉ hầu hạ một mình nàng mà đem bao nhiêu đây thị nữ, thái giám, thực lãng phí.
Càng nhiều người càng rắc rối, chỉ sợ trong số này có không ít người nội gián đi, lỡ như nàng lơ là, khẳng định tức khắc liền có kẻ mưu sát nàng, hãm hại nàng.
Nàng rùng mình một cái, vẫn là ít một chút sẽ tốt hơn, an toàn là trên hêt.
"Thanh nhi, muội tùy tiện chọn một cung nữ cùng hai thái giám đi, còn lại đều không cần.'
Thanh nhi nhướng mày khó hiểu, nhưng không nửa lời, ngoan ngoãn tuân mệnh.
Rất nhanh, Thanh nhi chọn ra được một tì nữ cùng hai thái giám.
Cung nữ tên Tiểu Trúc, khoảng mười bốn tuổi khuôn mặt lanh lợi, đáng yêu.
Hai thái giám kia là Trần Phúc cùng Lâm Đinh, còn rất trẻ khoảng hơn mười lăm tuổi, trông khá ưa nhìn cùng lễ phép.
Bọn họ đều không tỏ thái độ khinh thường nàng như lũ người kia. Có vẻ tin tưởng được. Nàng gật đầu hài lòng.
"Tốt, sau này các ngươi là tâm phúc của ta, hiện tại có một vài điều ta cần các ngươi lắng nghe."
"Xin nương nương cứ căn dặn nô tỳ, nô tài."
Nhìn bọn họ cúi người hành lễ, nàng liền đỡ từng người dậy, mời từng người ngồi xuống bàn.
"Về sau các ngươi không cần câu nệ tiểu tiết, hành lễ này nọ, ta không thích. Còn nữa, cứ gọi ta là tiểu thư hoặc là Phàm tỷ đều được, đừng dùng "hoàng hậu". Cuối cùng chính là ta mong các ngươi đều trung thành với ta."
Nàng thân thiết nắm tay từng người, cười đến tít mắt, vô cùng đáng yêu.
Tiểu Trúc, Trần Phúc cùng Lâm Đinh hoảng hốt nhìn hoàng hậu trước mặt. Khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch.
"Nô tỳ, nô tài không dám!"
Thanh nhi buồn cười, kéo từng người đứng dậy.
"Tiểu thư không giống các vị nương nương kia, các ngươi không cần hoảng sợ. Cứ tuân lời của tiểu thư, nếu có hành lễ trước mặt người ngoài hãy làm, còn trong tẩm cung vẫn cứ bình thường như huynh đệ tỷ muội."
Thanh nhi đồng dạng nàng, cười tươi rạng rỡ, không chút giả dối.
"Đúng vậy a!"
Nàng gật đầu củng cố lòng tin.
Tiểu Trúc, Trần Phúc, Lâm Đinh chính là lần đầu tiên trong đời có người đối tôt với bọn họ như vậy.
Không khỏi nhìn nàng bằng ánh mắt kích động cùng cảm kích, nước mắt cũng bất giác rơi xuống.
Nàng hoảng hốt, nàng có nói sai gì sao, hay là nàng dọa bọn họ rồi.
"Ta không nghĩ khiến các ngươi khóc a!"
Bọn họ lập tức lắc đầu ngoầy ngoậy.
"Tạ ơn tiểu thư."
"Tốt tốt, Tiểu Trúc, Tiểu Phúc, Tiểu Đinh."
Nàng nở nụ cười hiền hòa, xoa đầu từng người, đây chính là gia đình của nàng ở đây a, có muội muội, có đệ đệ thật vui.
Nàng lần đầu cảm thấy, xuyên qua đây có chút không tệ, không quá tuyệt vọng đi!
Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng - Song Ngư Đại Nhân