Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Elkeles
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 9
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chuong 53
Brittany
Tôi ngồi bên lố xe chạy vào nhà Sierra đã năm phút. Tôi vẫn chưa thể tin mình và Alex đã làm chuyện đó.Tôi không hối hận một giây phút nào, nhưng tôi cũng không tin được. Tối nay tôi cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Alex, như thể anh ấy muốn chứng tỏ với tôi một điều gì đó bằng hành động thay vì lời nói.
Tôi giận bản thân mình đã quá xúc động, nhưng tôi không kìm được. Những giọt nước mắt tràn ra từ niềm vui sướng, hạnh phúc, tình yêu. Và khi thấy nước mắt chảy ra từ mắt anh ấy, tôi đã hôn lên nó… Tôi muốn giữ giọt nước mắt đó mãi mãi, bởi đó là lần đầu tiên Alex khóc trước mặt tôi.
Alex không bao giờ muốn bộc lộ cảm xúc trước bất cứ điều gì. Đêm nay đã làm anh ấy thay đổi, dù anh ấy muốn đối diện với sự thật ấy hay không. Và tôi cũng thay đổi. Tôi bước vào nhà Sierra. Nó đang ngồi trên ghế dài trong phòng khách. Bố mẹ tôi ngồi đối diện với nó.
“Điều này trông giống một sự can thiệp nhỉ,” tôi nó với họ. Sierra nói, “Không phải là can thiệp, Bri. Một cuộc nói chuyện.” “Tại sao?” “Không rành rành ra đấy sao?”Bố tôi nói. “Con không ở nhà.” Tôi đứng trước mặt bố mẹ mình, tự hỏi tại sao chúng tôi lại thành ra thế này.
Mẹ tôi mặc một bộ đồ đen và búi tóc, giống như vừa đi đám tang về. Bố tôi mặc quần jean, áo sơ mi, mắt thì đỏ ngầu. Ông đã thức suốt đêm, tôi có thể đoán vậy. Mẹ tôi có lẽ cũng thế, nhưng bà không thể hiện ra ngoài. Bà sẽ thoa chút kem Visien để ngụy trang điều đó. “Con không thể diễn vai đứa con gái hoàn hảo lâu hơn nữa.
Con không hoàn hảo,” tôi bình tĩnh nói.“Bố mẹ có thể chấp nhận điều đó không?” Cặp chân mày của bố tôi nhíu lại, có lẽ ông đang đấu tranh tư tưởng để giữ bình tĩnh. “Bố mẹ không muốn con phải hoàn hảo. Patriacia, em hãy nói cho con suy nghĩ của em đi.” Mẹ tôi lắc đầu, như thể không hiểu nổi tại sao tôi lại cảm thấy việc này nghiêm trọng như vậy.
“Brit, chuyện này đã kéo dài đủ lâu rồi.Hãy thôi hờn dỗi, thôi phản kháng, và đừng ích kỷ như vậy nữa. Bố mẹ không muốn con phải hoàn hảo. Bố mẹ muốn con trở thành người tốt nhất mà con có thể, vậy thôi.” “Bởi vì Shelley, dù có cố gắng mấy đi nữa, cũng không thể đạt được kỳ vọng của bố mẹ phải không?” “Đừng lôi Shelly vào chuyện này,” Bố tôi nói.
“Như thế không công bằng.” “Tại sao không?Tất cả chuyện này là về Shelley.”Tôi có cảm giác thất bại, như thể dù tôi có cố gắng giải thích thế nào đi nữa cũng vẫn sẽ chẳng bao giờ đúng cả.Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế đệm nhung ngay trước mặt bố mẹ. “Mong bố mẹ nhớ là, con không bỏ trốn.
Con đang ở nhà bạn thân của mình.” Mẹ phủi mẩu xơ vải trên đùi. “Chúa phù hộ cho con bé. Ngày nào con bé cũng báo cho chúng ta biết những gì xảy ra với con.” Tôi nhìn qua con bạn thân, người vẫn ngồi ở góc đó và chứng kiến toàn bộ sự bất đồng của gia đình Ellis. Sierra giờ tay lên vẻ có lỗi và đi ra phía cửa đưa kẹo cho bọn trẻ vừa bấm chuông để chơi trò Lừa-hay-Lộc.
Mẹ tôi ngồi thẳng dậy trên mép ghế. “Con cần bố mẹ làm gì thì mới chịu về nhà?” Tôi muốn rất nhiều điều từ bố mẹ tôi, có lẽ nhiều hơn những gì họ có thể làm. “Con không biết.’ Bố tôi đặt tay lên trán như thể ông đang bị đau đầu. “Chẳng lẽ ở nhà lại tồi tệ đến vậy ư?” “Dạ, không tệ.
Nhưng căng thẳng. Mẹ, mẹ làm con cảm thấy rất bức bí. Còn bố, con ghét thấy bố đi đi về về ngôi nhà của mình như ở khách sạn. Chúng ta sống cùng một nhà nhưng lại như những người xa lạ vậy. Con yêu cả hai, nhưng con không muốn lúc nào cũng phải cố để “làm người tốt nhất con có thể trở thành.” Con chỉ muốn là con.
Con muốn được tự do đưa ra những quyết định của mình và học từ những lỗi lầm mà không phải cảm thấy hoảng sợ, có lỗi, hoặc lo lắng bởi vì mình không đạt được những gì bố mẹ kỳ vọng.” Tôi bật khóc nấc lên. “Con không muốn làm bố mẹ thất vọng. Con biết Shelley không thể làm được như con.
Con rất xin lỗi… bố mẹ làm ơn đừng gửi chị ấy đi chỉ vì con.” Bố tôi quỳ xuống bên cạnh tôi. “Con không phải xin lỗi, Brit. Bố mẹ không gửi chị con đi vì con. Việc Shelley bị tật nguyền không phải lỗi do con. Không phải lỗi của ai cả.” Mẹ tôi vẫn im lặng và ngồi nhìn chằm chằm vào bức tường như thể bị thôi miện.
“Là lỗi của mẹ,” bà nói. Mọi người dồn sự chú ú vào mẹ tôi, bởi đó là những từ mà chúng tôi nghĩ bà sẽ không bao giờ nói ra. “Patricia?” Bố tôi gọi, cố gắng lôi kéo sự chú ý từ bà. “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”Tôi hỏi. Bà nhìn thẳng về phía trước.“Trong suốt những năm qua mẹ vẫn tự trách chính mình.” “Patricia, đó không phải lỗi của em.” “Khi có Shelley, mẹ đã đưa con bé ra sân chơi,” giọng mẹ tôi khẽ khàng như thể bà đang nói chuyện với chính mình.
“Phải thừa nhận rằng mẹ đã ghen tị với những bà mẹ khác khi họ có những đứa con khỏe mạnh bình thường, có thể tự ngẩng đầu và cầm nắm mọi vật. Họ nhìn mẹ với ánh mắt thương hại.Mẹ ghét điều đó. Mẹ trở nên ám ảnh với suy nghĩ nếu mẹ ăn nhiều rau hơn, tập thể dục nhiều hơn thì chị con sẽ không bị tật nguyền như vậy – mẹ tự trách bản thân về tình trạng của chị con ngay cả khi bố con luôn nói rằng đó không phải là lỗi của mẹ.” Mẹ nhìn sang tôi và cười buồn.
“Thế rồi con ra đời. Nàng công chúa tóc vàng mắt xanh của mẹ.” “Mẹ, con không phải là nàng công chúa, và chị Shelley cũng không phải người đáng thương. Không phải lúc nào con cũng hẹn hò với những anh chàng mẹ muốn con gặp mặt, mặc những bộ đồ mẹ muốn con mặc, hay luôn hành động theo ý mẹ muốn.
Chị Shelley cũng sẽ không sống như những gì mẹ kỳ vọng.” “Mẹ biết.” “Vậy mẹ sẽ cảm thấy thoải mái với điều đó chứ?” “Hẳn là không.” “Mẹ thật khó tính. Ôi chúa ơi, con sẽ làm bất kỳ điều gì để mẹ thôi không trách cứ con từ những sai lầm nhỏ nhặt nhất, yêu con bởi con là chính con, yêu chị Shelley vì chính chị ấy.
Đừng tập trung vào những thứ tồi tệ nữa, bởi cuộc sống này quá ngắn ngủi mẹ ạ.” “Con không muốn mẹ quan tâm, vì con đã quyết định hẹn hò với một thằng du côn đúng không?” Mẹ hỏi. “Không. À có. Con không biết. Khi con cảm thấy không phải mẹ đang phán xét con, con sẽ chia sẻ với mẹ.
Nếu mẹ có thể gặp anh ấy… anh ấy không giống như những gì mọi người nhìn thấy bên ngoài. Nếu con buộc phải lén lút chỉ để ở cạnh anh ấy, con sẽ làm như vậy đấy.” “Nó là một đứa du côn,” mẹ tôi nói khô khốc. “Tên anh ấy là Alex.” Bố tôi dựa vào ghế.“Biết tên cậu ấy cũng không thể thay đổi sự thật, cậu ta là một kẻ côn đồ, Brittany.” “Đúng, sự thật đó không thay đổi.
Nhưng biết tên anh ấy sẽ là một bước để suy nghĩ đúng đắn hơn. Bố mẹ muốn con thành thật, hay muốn con lén lút và nói dối?” Phải đến một tiếng đồng hồ sau mẹ tôi mới đồng ý rằng bà sẽ cố không soi mói quá nhiều.Và bố tôi thì đồng ý sẽ về nhà hai lần một tuần vào trước 6 giờ.
Tôi đồng ý sẽ dẫn Alex về nhà để bố mẹ có thể gặp mặt anh ấy.Và tôi sẽ nói với họ tôi đi đâu, với ai. Họ chưa hẳn đã chấp nhận hay thích thú với sự lựa chọn của tôi, nhưng đây là một sự khởi đầu. Tôi muốn mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp, bởi thà rằng cố giải quyết từng chút một còn hơn là để mặc mọi thứ như vậy.
Xúc Tác Hoàn Hảo Xúc Tác Hoàn Hảo - Simone Elkeles Xúc Tác Hoàn Hảo