The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Elkeles
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 9
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47
Brittany
“Paco, cậu làm gì ở đây?” Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp cậu bạn thân của Alex trước cửa nhà mình. “Tôi cần nói chuyện với cậu.” “Muốn vào nhà không?” “Như vậy sẽ không sao chứ?” Cậu ta lo lắng hỏi. “Dĩ nhiên.” Ờ, chuyện này rõ ràng là không ổn với bố mẹ tôi, nhưng đây là với tôi.
Tôi mệt mỏi vì cứ phải giả vờ, mệt mỏi vì lo sợ cơn thịnh nộ của mẹ lắm rồi. Cậu chàng này là bạn thân của Alex và cậu ta hỏi tôi về Isabel, tôi biết nói gì đây? Isabel đã yêu cầu tôi giữ bí mật. “Ai ngoài cửa vậy, Brit?” “Là Paco,” tôi giải thích với mẹ. “Bạn con ở trường.” “Bữa tối đã sẵn sàng,” mẹ tôi tỏ ra không tế nhị cho lắm.
“Bảo với bạn con rằng đến đúng giờ ăn tối là không lịch sự lắm đâu.” Tôi quay sang Paco. “Vào ăn luôn chứ?” Chống đối thế này thật thích thú và thoải mái. Có tiếng chân mẹ tôi dậm mạnh trong bếp. “À, không, cảm ơn,” Paco nói, nén cười. “Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện, cậu biết rồi đấy, về Alex.” Tôi không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu ta không định hỏi gì về Isabel, hay nên lo lắng vì nếu Paco đã đến đây thì đó hẳn là việc nghiêm trọng.
Tôi dẫn Paco vào nhà. Chúng tôi đi ngang qua chỗ Shelley đang ngồi xem tạp chí trong phòng sinh hoạt chung. “Shelley, đây là Paco, bạn của Alex. Paco, đây là chị tôi, Shelley.” Khi tôi nói tới cái tên Alex, Shelley kêu lên một tiếng phấn khích. “Chào chị Shelley,” Paco nói. Shelley cười tươi.
“Shell-cưng, em cần chị làm giúp một chuyện.” Shelley khẽ gật đầu khi tôi thì thầm, “Em cần chị giữ chân mẹ trong khi em nói chuyện với Paco một lát.” Shelley cười toe, và tôi biết chị ấy sẽ xả thân vì mình. Mẹ tôi đột ngột bước vào phòng, lờ tôi và Paco đi, đẩy Shelley vào bếp.
Tôi nhìn Paco thận trọng khi dẫn cậu ta ra ngoài để tránh bị mẹ tôi nghe lén. “Chuyện gì thế?” “Alex cần được giúp đỡ. Cậu ta không nghe tôi. Một vụ buôn ma túy lớn sắp diễn ra và Alex là người chủ chốt, chịu trách nhiệm chính.” “Alex sẽ không đi buôn ma túy. Anh ấy đã hứa với tôi rồi.” Nhưng nét mặt của Paco cho thấy cậu ta biết điều ngược lại.
“Tôi đã cố thuyết phục nó,” Paco nói. “Vụ này… là vụ làm ăn với đám mối lớn. Có gì đó không đúng ở đây, Brittany. Lão Hector ép Alex làm chuyện này và tôi thề bằng tính mạng mình, tôi không biết nguyên do. Tại sao là Alex?” “Tôi có thể làm gì?” Tôi hỏi. “Bảo Alex tìm cách rút lui, để nó có thể thoát khỏi chuyện này.” Khuyên anh ấy ư? Alex không ưa việc bị người khác bảo phải làm gì.
Tôi không thể tưởng tượng được anh ấy đồng ý đi buôn ma túy. “Brittany, bữa tối nguội rồi này!” Mẹ réo tôi từ cửa sổ nhà bếp. “Bố con cũng vừa về rồi. Vào ngồi lại như một gia đình một lần xem nào.” Tiếng đĩa vỡ lôi kéo mẹ tôi quay vào nhà. Không nghi ngờ gì, một nước cờ thông minh của chị Shelley.
Nhưng nghĩa vụ của Shelley không phải là ngăn tôi nói với bố mẹ sự thật. “Chờ ở đây,” tôi nói. “Trừ khi cậu muốn chứng kiến một trận cãi vã của người nhà Ellis.” Paco xoa hai tay vào nhau. “Nó chắc hẳn vẫn tuyệt hơn những trận cãi nhau của gia đình tôi.” Tôi bước vào bếp và hôn vào má bố một cái.
“Bạn con là ai vậy?” Bố tôi dò hỏi. “Paco, đây là bố mình. Bố, đây là bạn con Paco.” Paco nói, “Chào bác.” Bố tôi gật đầu, còn mẹ tôi thì nhăn mặt. “Paco và con cần phải đi ra ngoài.” “Đi đâu?” Bố tôi hỏi, hoàn toàn bối rối. “Đi gặp Alex.” “Không, con sẽ không đi đâu hết,” mẹ tôi nói.
Bố tôi giơ tay lên, không hiểu chuyện gì. “Ai là Alex?” “Là cái thằng người Mexico em đã kể với anh đó.” Mẹ tôi nghiến răng. “Anh không nhớ à?” “Dạo này anh chẳng nhớ nổi cái gì hết, Patricia.” Mẹ tôi đứng dậy, ném phăng cái đĩa đầy thức ăn vào bồn rửa. Cái đĩa vỡ ra, thức ăn văng tung tóe.
“Bố mẹ đã cho con tất cả những thứ con muốn rồi, Brittany,” bà nói. “Một chiếc xe mới, quần áo thời trang…” Tôi mất kiên nhẫn. “Đó hoàn toàn chỉ là bề nổi thôi, thưa mẹ. Chắc hẳn trong mắt mọi người ngoài kia, bố mẹ là những người thành công, nhưng với tư cách là bố là mẹ thì hai người thật sự tệ hại.
Con sẽ cho cả hai điểm C trừ trong môn làm cha mẹ, thế là may đấy vì nếu gặp phải cô Peterson thì cả hai đã trượt rồi. Tại sao bố mẹ lại sợ để người khác nhìn thấy là mình cũng có những vấn đề, giống như phần còn lại của thế giới chứ?” Tôi xả hết ra và không thể dừng lại.
“Mong bố mẹ hãy lắng nghe con, Alex đang cần con giúp. Một trong những điều tạo nên con người con chính là luôn trung thành với những người mà con yêu quý. Nếu điều đó khiến bố mẹ đau lòng hay lo sợ thì con xin lỗi.” Tôi nói. Shelley gây tiếng động lôi kéo sự chú ý, tất cả chúng tôi quay sang chị ấy.
“Brittany,” giọng nói bằng máy tính vang lên. Những ngón tay của Shelley thì đang bận gõ chữ: “Tốt. Em gái.” Tôi nắm lấy tay chị trước khi quay lại với bố mẹ mình. “Nếu bố mẹ muốn tống khứ hay chối bỏ con chỉ vì con là chính mình, thì hãy làm luôn đi cho xong.” Tôi không còn lo sợ nữa.
Sợ cho Alex, cho Shelley hay cho chính mình. Đã đến lúc tôi phải đối mặt với tất cả những nỗi sợ hãi của bản thân, nếu không tôi sẽ rơi vào đau khổ và cảm thấy có lỗi suốt đời. Tôi không hoàn hảo. Cũng đến lúc cả thế giới nhận ra điều đó. “Mẹ, con sẽ đến gặp chuyên viên xã hội tại trường.” Mẹ tôi cau mặt phẫn nội.
“Điều đó thật ngu xuẩn. Nó sẽ được khi vào học bạ của con suốt đời. Con không cần đến một chuyên viên xã hội.” “Cần chứ, con cần.” Tôi gồng mình và nói thêm. “Mẹ cũng cần. Tất cả chúng ta đều cần.” “Nghe này Brittany. Nếu con bước qua cánh cửa đó… thì đừng có quay về.” “Con đang công khai nổi loạn đó,” bố tôi thêm vào.
“Con biết. Và con cảm thấy rất tốt.” Tôi chộp lấy cái ví. Cùng với bộ đồ trên người, đó là tất cả những gì tôi có. Tôi nở một nụ cười tươi và nắm tay Paco.” Sẵn sàng đi chưa?” Cậu ta không bỏ lỡ một nhịp nào khi nắm lấy tay tôi. “Đi.” Khi chúng tôi đã yên vị trong xe, Paco nói, “Cậu là một cô nàng khó chơi đấy.
Tôi không nghĩ cậu có cái máu đó trong người đâu.” Rồi Paco chở tôi đến vùng tăm tối nhất của Fairfield. Cậu ta dẫn tôi đến một nhà kho trên một con đường hẻo lánh. Những đám mây đen đáng sợ từ đâu ùn ùn kéo tới phủ kín bầu trời, cảm giác ớn lạnh bao trùm không trung. Có lẽ Mẹ Thiên nhiên muốn cảnh báo chúng tôi điều gì đó.
Một gã lực lưỡng chặn chúng tôi lại. “Con bé trắng như tuyết này là ai?” Hắn ta hỏi. Paco trả lời, “Cô ấy là bạn.” Hắn nhìn tôi dò xét từ trên xuống dưới trước khi mở cửa. “Nó mà đánh hơi soi mói được cái gì là mày lãnh đủ đấy, Paco.” Hắn đe dọa. Tất cả những gì tôi muốn là đưa Alex ra khỏi đây, tránh xa những thứ có vẻ nguy hiểm đầy rẫy xung quanh.
“Theo tôi,” Paco nói, nắm tay kéo tôi đi xuyên qua hành lang. Những giọng nói vọng đến từ phía bên kia của nhà kho… có giọng của Alex. “Để tôi tự mình đến chỗ anh ấy,” tôi đề nghị. “Không phải ý hay đâu. Hãy đợi đến khi Hector nói chuyện xong với nó,” Paco nói nhưng tôi không nghe.
Tôi đi về phía có tiếng của Alex. Anh ấy đang nói chuyện với hai gã khác. Một cuộc đối thoại nghiêm túc. Một trong hai gã lôi ra một tờ giấy đưa cho Alex. Đấy cũng là lúc Alex trông thấy tôi. Alex nói điều gì đó với gã ta bằng tiếng Tây Ban Nha trước khi gấp tờ giấy lại nhét vào túi quần jean.
Vẻ mặt anh nghiêm khắc và cứng rắn, giọng anh cũng vậy. “Em làm cái quái gì ở đây thế hả?” “Em chỉ…” Tôi không thể nói hết câu vì Alex đã nắm lấy khuỷu tay tôi. “Em phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức. Thằng chó nào đã đưa em tới đây?” Tôi đang cố gắng suy nghĩ phải nói thế nào thì Paco từ trong bóng tối bước ra.
“Alex, làm ơn. Đúng là Paco đã đưa em đến đây nhưng đó là ý của em.” “Thằng khốn này,” Alex nói, bỏ tôi ra và quay sang đối diện với Paco. “Đây không phải là tương lai của mày sao, Aelx?” Paco hỏi. “Tại sao mày lại ngại nói cho cô gái của mày biết về gia đình khác của mày?” Alex tung một cú đấm vào hàm Paco.
Paco ngã xuống. Tôi vội chạy tới chỗ cậu ta rồi ném về phía Alex ánh nhìn cảnh cáo sắc lẻm. “Em không thể tin được là anh lại làm như vậy!” Tôi thét lên. “Cậu ấy là bạn thân của anh, Alex.” “Anh không muốn em thấy chỗ này!” Máu chảy xuống miệng Paco. “Mày không nên mang cô ấy tới,” Alex nói, lần này thì bình tĩnh.
“Cô ấy không thuộc về nơi này.” “Và mày cũng vậy, người anh em.” Paco nói nhẹ nhàng. “Bây giờ thì đưa cô ấy đi đi. Cô ấy đã thấy đủ rồi.” “Đi với anh,” Alex ra lệnh, chìa tay ra. Thay vì đi theo anh, tôi đưa tay lên mặt Paco kiểm tra vết thương, “Chúa ơi, cậu chảy máu rồi,” tôi nói, bắt đầu hoảng hốt.
Máu khiến tôi buồn nôn. Máu và bạo lực luôn là những thứ vượt quá sức chịu đựng của tôi. Paco nhẹ nhàng đẩy tay tôi. “Tôi sẽ ổn. Đi với cậu ấy đi.” Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối, bằng tiếng Tây Ban Nha với Alex và Paco. Tôi rùng mình trước uy quyền trong giọng nói ấy.
Trước đó tôi không hề sợ, nhưng bây giờ thì có. Chính gã đã nói chuyện với Alex lúc nãy. Gã mặc bộ đồ màu đen với áo sơ mi màu trắng phía trong. Tôi đã thoáng thấy gã ở đám cưới. Mái tóc đen bóng được chải ngược ra sau, nước da sậm tối. Chỉ nhìn qua tôi cũng biết đây là người rất quyền lực trong băng Latino.
Xúc Tác Hoàn Hảo Xúc Tác Hoàn Hảo - Simone Elkeles Xúc Tác Hoàn Hảo