We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Elkeles
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 9
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45
Brittany
Sau trận bóng chiều thứ bảy, trận mà chúng tôi đã giành chiến thắng nhờ bàn của Doug ở bốn giây cuối, tôi bàn bạc với Sierra và nhóm M ở ngoài sân. Chúng tôi đang tìm chỗ để ăn mừng chiến thắng. “Lou Malnati thì thế nào?” Morgan gợi ý. Cả bọn đều đồng ý, vì đó là nơi làm pizza ngon nhất trong thành phố.
Megan đang ăn kiêng và thèm món salad đặc biệt ở đó, vì thế mọi chuyện coi như quyết định xong. Trong lúc phân chia công việc hậu cần, tôi nhìn qua thấy Isabel đang nói chuyện với Maria Ruiz. Tôi bước tới chỗ họ. “Này các cậu,” tôi nói. “Tới Lou Malnati với bọn tớ không?” Cặp chân mày của Maria nhíu lại bối rối.
Nhưng Isabel thì không, cô bạn nói, “Chắc rồi.” Maria nhìn từ Isabel sang tôi, rồi lại nhìn Isabel. Bạn ấy nói điều gì đó với Isabel bằng tiếng Tây Ban Nha, sau đó nói sẽ gặp bọn tôi ở nhà hàng. “Bạn ấy nói gì thế?” “Maria muốn biết tại sao cậu lại muốn bọn tớ đi chung với các cậu.” “Thế cậu đã nói gì với bạn ấy?” “Tớ nói với Maria rằng tớ là một trong những người bạn của cậu, dù bạn bè hay gọi tớ là Isa, chứ không phải Isabel.” Tôi dẫn Isabel tới chỗ đám bạn mình, rồi quay qua Sierra.
Thay vì tỏ ra lạnh lùng, con bé mỉm cười với Isabel, hỏi Isabel cách lộn một cú hai vòng trên không trong một bài tập của chúng tôi. Có thế chứ, bạn thân nhất của tôi mà lại! Madison có vẻ cũng choáng váng hệt Maria khi tôi thông báo cho cả bọn rằng Maria và Isabel sẽ tới Lou Malnati tham gia cùng, nhưng nó không nói gì cả.
Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, đây là một bước nhỏ hướng tới những gì thầy Aguirre gọi là “thu hẹp khoảng cách”. Tôi không ngây thơ tới mức nghĩ rằng mình có thể thay đổi Fairfield chỉ qua một đêm, nhưng trong tuần qua, nhận thức của tôi về một số người đã thay đổi. Tôi hy vọng nhận thức của họ về tôi cũng vậy.
Tại nhà hàng, tôi ngồi cạnh Isabel. Một đám con trai trong đội bóng cũng vài, do vậy, nhà hàng dường như chỉ phục vụ cho học trò trường Fairfield. Darlene đi vào cùng Colin. Anh ấy vòng tay ôm nó như thể bọn họ là một cặp. Sierra ngồi đối diện tôi, nói, “Darlene không thò tay vào túi quần sau Colin đấy chứ? Thật ngứa mắt quá đi.” “Tớ không quan tâm,” tôi nói với nó, xoa dịu nỗi lo của nó khi cho rằng tôi có thể khó chịu.
“Nếu hai người đó muốn hẹn hò, thì đó là chuyện của họ.” “Darlene làm điều đó chỉ vì muốn có mọi thứ cậu đã có. Với nó, đó là một cuộc tranh đua. Đầu tiên là chiếm lấy vị trí đội trưởng của cậu trong đội cổ vũ, giờ thì thò móng vuốt vào Colin. Có khi nó sẽ đổi tên thành Brittany luôn không biết chừng.” “Buồn cười thật.” “Cậu cứ nói vậy đi,” Sierra nói, sau đó nhích lại gần và thì thầm, “điều đó sẽ không còn buồn cười nữa nếu tiếp theo nó lại muốn Alex.” “Giờ thì điều này không buồn cười tí nào.” Doug bước vào, Sierra vẫy tay gọi cậu ta.
Cậu ta không thể ngồi lọt một cái ghế, Sierra bỏ ghế mình để ngồi vào lòng cậu ta. Họ bắt đầu âu yếm nhau, tạo điều kiện cho tôi quay qua nói chuyện với Isabel. “Mọi chuyện với anh chàng kia tiến triển thế nào rồi?” Tôi hỏi, biết mình không thể chỉ đích danh Paco vì Isabel không muốn Maria biết bạn ấy bị Paco cuốn hút.
Cô bạn thở dài. “Chả đến đâu cả.” “Sao thế? Cậu không nói chuyện với cậu ta như tớ bảo à?” “Không. Cậu ấy hành động như một tên ngốc, hoàn toàn lơ đi thực tế là bọn tớ đã ở cùng nhau trong suốt một đêm. Tớ nghĩ cậu ấy không muốn nhắc tới nó, vì không muốn quan hệ của bọn tớ tiến xa hơn.” Tôi nghĩ về việc mình chia tay với Colin và bày tỏ tình cảm với Alex.
Mỗi lần thoát khỏi những băn khoăn trăn trở và tiến đến một hành động đúng đắn, tôi lại cảm thấy mình mạnh mẽ hơn. “Hãy chấp nhận rủi ro, Isa. Tớ đảm bảo nó đáng giá.” “Cậu vừa gọi tớ là Isa đấy.” “Tớ biết. Thế được không?” Cô bạn huých vai tôi trêu chọc.
“Ừ, Brit. Tốt mà.” Nói chuyện với Isa về Paco khiến tôi có cảm giác mạo hiểm, và cảm giác mạo hiểm ấy làm tôi nghĩ tới Alex. Ngay khi cả lũ ăn xong và bắt đầu giải tán, tôi gọi cho Alex trong lúc đi lấy xe. “Anh biết câu lạc bộ khiêu vũ Nơi Huyền Bí chứ?” “Biết.” “Gặp em ở đó chín giờ tối nay nhé.” “Tại sao? Có chuyện gì à?” “Tới sẽ biết,” tôi nói rồi cúp máy.
Bỗng tôi nhận ra Darlene đang ở ngay sau lưng mình. Nó có nghe lén được chuyện tôi nói với Alex không? “Hẹn hò nóng bỏng tối nay à?” Nó hỏi. Vậy là đã rõ. “Tôi đã làm gì cậu khiến cậu phải ghét tôi nhiều vậy? Chúng ta là bạn bè phút trước thì phút sau tôi đã có cảm giác bị cậu đâm lén sau lưng rồi.” Darlene nhún vai, hất tóc ra sau.
Cử chỉ này là một dấu hiệu cho thấy tôi không thể coi nó là bạn nữa. “Tôi đã phát ốm vì bị lu mờ sau cái bóng của cậu rồi, Brit. Đã đến lúc cậu phải từ bỏ ngai vàng. Cậu đã chơi trò công chúa cao cao tại thượng tài cái trường Fairfield này quá lâu. Phải nhường ánh đèn cho người khác đi thôi.” “Cậu cứ việc trở thành tâm điểm.
Tận hưởng nó đi.” Tôi nói với nó. Darlene không hề biết tôi chưa bao giờ muốn điều đó. Tôi chỉ sử dụng nó để trưng ra những gì tôi muốn người khác thấy. Khi tôi tới cửa câu lạc bộ Nơi Huyền Bí lúc chín giờ, Alex lén theo ngay sau tôi. Tôi quay lại và vòng tay quấn quanh cổ anh.
“Whoa, tình yêu,” anh sửng sốt. “Anh tưởng phải giữ chuyện của hai ta như là một bí mật chứ? Anh ghét phải nói với em điều này, nhưng có một đám học sinh Fairfield sống ở khu bắc đang đứng ngay kia. Và bọn nó đang nhìn chăm chăm tụi mình đấy.” “Em không quan tâm. Không quan tâm nữa.” “Tại sao?” “Anh chỉ sống có một lần thôi mà.” Anh có vẻ thích câu trả lời của tôi, vì anh nắm lấy tay tôi và dắt tôi vòng ra sau xếp hàng.
Ngoài này trời lạnh, anh cởi áo khoác, bọc tôi vào hơi ấm của anh trong lúc bọn tôi chờ để được vào trong. Tôi ngước nhìn anh, cơ thể chúng tôi ép sát vào nhau. “Anh sẽ nhảy với em tối nay chứ?” Tôi hỏi. “Trời, chắc chắn rồi.” “Colin chẳng bao giờ muốn nhảy với em.” “Anh không phải là Colin, cưng, và cũng sẽ chẳng bao giờ là hắn ta.” “Tốt.
Em đã có anh, Alex. Đó là tất cả những gì em cần và em đã sẵn sàng chia sẻ nó với cả thế giới.” Vào câu lạc bộ, Alex đi luôn với tôi về phía sàn nhảy. Lờ đi những cái nhìn chòng chọc từ đám học trò Fairfield sống cùng khu, tôi kéo Alex lại gần mình, chúng tôi nhảy như hòa vào làm một.
Chúng tôi nhảy cùng nhau như thể đã là một cặp đôi từ rất lâu, mỗi chuyển động đều thật nhịp nhàng. Lần đầu tiên tôi không hề ngại mọi người nghĩ gì về chuyện tôi và Alex ở cạnh nhau. Năm tới, ở trường đại học, chuyện ai đến từ khu nào trong thành phố sẽ chẳng còn là vấn đề quan trọng nữa.
Troy, cậu chàng đã nhảy với tôi lần trước, vỗ vai tôi khi âm nhạc vẫn vang dội trên sàn nhảy. “Anh chàng mới này là ai thế?” Cậu ta hỏi. “Troy, đây là bạn trai tôi, Alex. Alex, đây là Troy.” “Chào cậu,” Alex chìa tay ra và bắt tay nhanh với Troy. “Tôi có cảm giác anh chàng này sẽ không mắc phải sai lầm tương tự như ai đó,” Troy nói với tôi.
Tôi không trả lời vì cảm thấy đôi tay của Alex quanh eo và lưng mình. Thật tuyệt khi có anh ở đây, cùng với tôi. Có lẽ Alex thích tôi gọi anh là bạn trai tôi, và thật dễ chịu khi có thể nói ra điều đó. Tôi tựa người vào ngực anh và nhắm mắt lại, để cho cơ thể chúng tôi hòa làm một theo điệu nhạc.
Sau khi nhảy được một lúc, chúng tôi rời sàn nhảy. Tôi rút di động ra nói, “Tạo dáng cho em nào.” Tấm ảnh đầu tiên mà tôi chụp về anh là hình ảnh một cậu chàng cố ra vẻ xấu xa trơ tráo. Nó làm tôi cười nắc nẻ. Tôi chụp một tấm nữa trước khi anh kịp đổi sang tư thế khác.
“Chụp chung nào,” anh nói, kéo tôi lại gần. Tôi áp má lại gần anh trong lúc anh đưa điện thoại ra xa, sau đó nhấn nút chụp lại khoảnh khắc tuyệt hảo này. Chụp xong, anh kéo tôi vào vòng tay mình và hôn. Dựa vào người Alex, tôi liếc nhìn qua đám đông. Ở tầng trên, ngay chỗ ban công là Colin – người cuối cùng tôi nghĩ sẽ có mặt ở đây.
Colin ghét đến đây; anh ta ghét nhảy. Ánh mắt giận dữ của anh ta gặp mắt tôi, rồi anh ta ra oai bằng việc hôn cô nàng kế bên mình thật nồng nhiệt. Đó là Darlene. Nó hôn lại Colin với tất cả nhiệt tình mình có trong khi anh ta chộp lấy mông nó và cọ xát hai cơ thể vào nhau. Darlene biết tôi có hẹn với Alex ở đây, rõ ràng nó đã lên kế hoạch.
“Em có muốn rời khỏi đây không?” Alex hỏi khi anh nhìn thấy Colin và Darlene. Tôi quay qua nhìn thẳng vào anh, một lần nữa ngừng thở trước sự quyến rũ và vẻ đẹp mạnh mẽ của anh. “Không. Nhưng ở đây nóng quá. Bỏ áo khoác của anh ra đi.” Anh ngần ngừ trước khi nói, “Anh không thể.” “Sao không?” Anh nhăn mặt.
“Nói với em sự thật đi, Alex.” Anh vén một lọn tóc nhỏ xòa xuống mặt tôi ra sau tai. “Em yêu, đây không phải địa bàn của băng Latino Blood. Đây là lãnh địa của băng Fremont 5, một đối thủ của Latino Blood. Cậu bạn Troy của em là một trong số chúng.” Cái gì? Khi hẹn Alex tới đây, tôi chưa bao giờ nghĩ về lãnh địa hay băng đảng.
Tôi chỉ muốn đi nhảy. “Ôi, Chúa ơi, Alex, em đã đưa anh vào chỗ nguy hiểm rồi. Rời khỏi đây thôi!” Tôi sốt sắng. Alex kéo tôi sát vào và thì thầm vào tai tôi. “Ta chỉ sống có một lần, chẳng phải đấy là những gì em đã nói sao? Vậy hãy nhảy với anh lần nữa đi.” “Nhưng…” Anh ngắt lời tôi bằng một nụ hôn mãnh liệt, khiến tôi quên hết những gì đang khiến mình lo lắng.
Và ngay khi tôi tỉnh táo trở lại thì chúng tôi đã quay lại sản nhảy. Cuối cùng mọi chuyện cũng bình yên trôi qua, không có xô xát gì. Nguy hiểm rình rập rốt cuộc đã làm cho chúng tôi hiểu rõ thêm về nhau. Trong nhà vệ sinh nữ, Darlene đang trang điểm lại trước gương. Tôi thấy nó.
Nó thấy tôi. “Chào,” tôi nói. Darlene đi ngang qua tôi, không nói một lời. Thái độ của nó giống như tôi là một kẻ dân khu bắc bị gạt bỏ, nhưng tôi không quan tâm. Lúc gần hết đêm, khi Alex cùng tôi đi bộ ra xe, tôi nắm tay anh và ngước nhìn lên sao trời. “Nếu có thể gửi điều ước tới một ngôi sao ngay lúc này, anh sẽ ước điều gì?” Tôi hỏi.
“Thời gian ngửng trôi.” “Tại sao?” Anh nhún vai. “Vì anh có thể sống mãi tại thời điểm này. Còn em mong muốn điều gì?” “Muốn chúng ta học lên cao cùng nhau. Trong lúc anh muốn ngăn tương lai xảy đến, em lại mong chờ nó tới. Chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu chúng ta học cùng trường sao? Em nói thật đấy, Alex.” Anh buông tôi ra.
“Với một người muốn mọi thứ tiến triển từ từ, em chắc chắn là đã tính quá xa rồi.” “Em biết. Em xin lỗi. Em không cưỡng lại được. Em đã quyết định vào học ở đại học Colorado để được gần chị mình. Đấy là nơi bố mẹ em sẽ gửi chị ấy tới, nó chỉ cách trường vài dặm.
Xúc Tác Hoàn Hảo Xúc Tác Hoàn Hảo - Simone Elkeles Xúc Tác Hoàn Hảo