Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Elkeles
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 9
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
Brittany
“Brit, sao chúng ta lại phải đón Alex Fuentes và đưa cậu ta đi cùng tới hồ Geneva?” Sierra hỏi tôi. “Mẹ tớ dọa sẽ xử lý nếu thấy tớ gặp gỡ anh ấy ngoài trường, vậy nên hồ Geneva là địa điểm lý tưởng để tớ được ở bên anh ấy. Sẽ chẳng ai biết bọn tớ ở đó.” “Ngoại trừ chúng ta.” “Và tớ biết các cậu sẽ không bán đứng tớ.
Đúng không?” Tôi bắt gặp Doug đảo mắt. Có vẻ như tạm thời đó là một ý hay. Đến hồ Geneva hẹn hò đoi cả ngày chắc chắn sẽ vui. Ờ, đấy là khi Doug và Sierra đã vượt qua được cú sốc ban đầu khi biết hai đứa tôi là một cặp. “Làm ơn, đừng có gàn tớ về chuyện này nữa.” “Tên đó quá tệ hại, Brit,” Doug nói trong khi đưa xe vào bãi đỗ của trường, nơi Alex đang đợi bọn tôi.
“Brit là bạn thân của em, Sierra. Khuyên bạn em sáng mắt ra đi.” “Em đã thử, nhưng anh biết Brit cứng đầu thế nào rồi đấy.” Tôi thở dài. “Các cậu có thể ngưng nói về tớ như thể tớ không có mặt ở đây không? Tớ thích Alex. Và anh ấy thích tớ. Tớ muốn cho chuyện này một cơ hội.” “Và cậu sẽ làm điều đó như thế nào? Giữ cậu ta như một bí mật mãi mãi à?” Sierra hỏi.
Nhờ trời, chúng tôi đã vào tới bãi đỗ xe nên tôi chẳng cần phải đáp trả. Alex đang ngồi bên vệ được cạnh chiếc mô tô, cặp chân dài duỗi thẳng trước mặt anh. Tôi cắn môi dưới lo lắng lúc mở cửa sau của xe. Khi thấy Doug lái xe và Sierra ngồi cạnh cậu ta, anh nghiến răng.
“Vào trong đi, Alex,” tôi nói, rồi nhích qua một bên. Anh cúi xuống. “Anh không nghĩ đây là một ý hay.” “Đừng ngớ ngẩn thế. Doug đã hứa mọi thứ sẽ tốt đẹp. Đúng thế không Doug?” Tôi nín thở chờ câu trả lời. Doug gật đầu vô cảm và nói máy móc, “Chắc rồi.” Nếu là anh chàng khác thì kiểu gì cũng sẽ bỏ đi, nhưng Alex vẫn vào ngồi cạnh tôi.
“Chúng ta đi đâu?” Anh hỏi. “Hồ Geneva,” tôi đáp. “Anh đến đó bao giờ chưa?” “Chưa.” “Mất khoảng một tiếng đi đường. Bố mẹ Doug có một căn nhà nhỏ ở đó.” Không khí trong xe như trong một thư viện. Không ai lên tiếng. Khi Doug dừng lại đổ xăng, Alex bước ra ngoài châm một điếu thuốc.
Tôi ngồi lún sâu dưới ghế. Mọi chuyện không như tôi đã hình dung. Sierra và Doug thường rất vui vẻ khi đi cũng nhau, nhưng lúc này đây chuyến đi chơi chẳng khác nào một đám tang. “Cậu có thể ít nhất cũng thử bắt chuyện không?” Tôi hỏi con bạn thân của mình. “Sao cậu có thể dành hàng giờ để nói về loại chó cậu muốn hôn, mà lại chẳng mở miệng trước mặt chàng trai tớ thích?” Sierra ngoái đầu lại đối mặt với tôi.
“Tớ xin lỗi. Chỉ là… Brit, cậu có thể lựa chọn tốt hơn. Tốt hơn RẤT NHIỀU.” “Như Colin, ý cậu là thế phải không?” “Bất cứ ai cũng được.” Sierra cáu kỉnh quay lên. Alex vào lại trong xe, tôi quay qua anh, nở nụ cười yếu ớt. Anh không cười lại, tôi bèn nắm lấy tay anh.
Anh không giật về, cũng chẳng đẩy ra. Phải chăng đó là một tín hiệu tốt? Khi chúng tôi lái xe khỏi trạm, Alex nói, “Bánh xe của cậu bị lỏng. Nghe thấy tiếng ồn từ phía sau bên trái không?” Doug nhún vai. “Nó kêu thế cả tháng nay rồi. Chả có gì to tát đâu.” “Tấp vào lề đi, tôi sẽ chỉnh lại nó,” Alex nói.
“Nếu nó rơi ra lúc trên đường cao tốc, chúng ta sẽ tiêu đời.” Doug có vẻ không muốn tin vào đánh giá của Alex, nhưng sau khi đi khoảng một dặm, cậu ta miễn cưỡng tấp xa vào lề đường. “Doug,” Sierra nói, chỉ vào tiệm sách người lớn chúng tôi đang đứng ngay phía trước. “Anh có biết hạng người nào vào đó không?” “Lúc này anh thật sự không quan tâm, em yêu.” Cậu ta quay qua Alex.
“Được rồi, nhân vật quan trọng. Sửa xe thôi.” Alex và Doug bước ra. “Tớ xin lỗi vì đã khó chịu với cậu,” tôi nói với Sierra. “Tớ cũng thế, xin lỗi cậu.” “Cậu có nghĩ Doug và Alex sẽ gây sự với nhau không?” “Có thể. Chúng ta nên đi ra và đánh lác hướng bọn họ thôi.” Bên ngoài, Alex lấy đồ nghề ra khỏi cốp xe.
Sau khi kích nâng chiếc xe lên, anh nắm vành xe trong tay. Doug hai tay chống hông, quai hàm vênh lên đầy vẻ khinh thường. “Thompson, cậu bị làm sao thế?” Alex hỏi. “Tôi không thích cậu, Fuentes.” “Thế cậu nghĩ tôi thích cậu à?” Alex bẻ lại trong lúc quỳ gối vặn lại các đinh ốc.
Tôi quay qua Sierra. Chúng tôi có nên can thiệp không. Sierra nhún vai. Tôi nhún vai. Họ chưa đánh nhau mà. Một chiếc xe rồ máy cạnh bọn tôi. Bốn thằng người Tây Ban Nha bên trong, hai ở phía trước, hai ở phía sau. Alex phớt lờ bọn chúng trong lúc từ từ hạ kích và nhét nó lại vào hòm đồ nghề.
“Này, các cô em! Đá bọn yếu đuối kia đi, lại đây với bọn anh nào. Bọn anh sẽ cho các em thấy thế nào là vui vẻ thực sự,” một thằng trong bọn gào lên qua cửa xe. “Biến đi,” Doug hét lên. Một thằng nhảy khỏi xe và tiến về phía Doug. Sierra la lớn điều gì đó nhưng tôi không chú ý.
Tôi đang mải nhìn Alex cởi phăng áo khoác của anh và chặn đường gã này. “Tránh ra,” gã ra lệnh. “Đừng có hạ mình bằng cách bảo vệ thằng ranh con da trắng này.” Alex đứng mặt đối mặt gã đó, mỏ lết nắm chặt trong tay. “Mày chọc vào thằng da trắng, mày chọc vào tao. Đơn giản thế thôi.
Hiểu chưa, bạn hiền?” Một tên khác bước khỏi xe. Chúng tôi gặp rắc rối nghiêm trọng rồi. “Các cô nương, giữ lấy chìa khóa và vào trong xe,” Alex ra lệnh, giọng đanh gọn. “Nhưng…” Có một sự bình tĩnh chết chóc trong mắt anh. Ôi, Chúa ơi. Anh đang vô cùng nghiêm túc. Doug thảy cho Sierra chùm chìa khóa xe.
Giờ thì thế nào? Bọn tôi phải ngồi yên trong xe coi bọn họ đánh nhau sao? “Em không đi đâu cả,” tôi nói với anh. “Tớ cũng thế,” Sierra nói. Một thằng khác thò đầu khỏi xe. “Alejo, mày đấy à?” Alex thả lỏng. “Tiny? Mày làm cái quỷ gì ở đây với mấy thằng khốn này thế?” Thằng tên Tiny nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha với mấy đứa bạn mình, và bọn nó nhảy trở vào xe, trông có vẻ nhẹ nhõm khi không phải đấu với Alex và Doug.
“Tao sẽ cho mày biết ngay khi mày cho tao hay là mày đang làm gì với một đám Mỹ gốc.” Tiny nói. Alex cười. “Biến đi.” Khi chúng tôi quay trở lại xe, tôi nghe Doug nói, “Cảm ơn đã sửa nó cho tôi.” Alex lẩm bẩm. “Không có gì.” Chẳng ai nói lời nào nữa cho đến khi chúng tôi tới vùng ngoại ô quanh hồ Geneva.
Doug đỗ xe trước một quán bar thể thao để ăn trưa. Vào quán, Sierra và tôi gọi món salad trong khi Doug và Alex gọi bánh mì kẹp thịt. Lúc chúng tôi đợi thức ăn, không ai nói lời nào. Tôi đá Sierra một cú dưới bàn. “Này, ờ… Alex,” nó mở lời. “Cậu có xem bộ phim nào hay hay gần đây không?” “Không.” “Thế cậu định đăng ký vào trường nào?” Alex lắc đầu.
Thật ngạc nhiên, Doug nhỏm dậy và tiếp chuyện. “Ai đã dạy cậu biết nhiều về xe hơi thế?” “Anh họ tôi,” Alex đáp. “Cuối tuần tôi ở lại chỗ anh ấy và xem anh ấy hồi sinh lại những chiếc ô tô.” “Bố tôi có một chiếc ’71 Karmann Ghia[1] trong ga-ra. Ông nghĩ rằng phải có phép màu thì nó mới chạy được.” “Nó bị hỏng gì à?” Alex hỏi.
Khi Doug giải thích, Alex chăm chú lắng nghe. Trong khi họ thảo luận về ưu nhược của biệc mua phụ tùng máy móc tân trang thay thế từ eBay, tôi ngồi thư giãn. Sự căng thẳng trước đó dường như đã tan biến. Ăn xong, chúng tôi đi bộ xuống đại lộ Main Street. Alex nắm lấy tay tôi, và tôi không thể nghĩ nổi điều gì ngoài việc được ở cạnh anh mãi thế này.
“Ồ, có một phòng tranh mới,” Sierra nói, chỉ tay sang bên kia phố. “Nhìn kìa, họ đang khai trương. Đi xem nào!” “Tuyệt,” tôi nói. “Anh sẽ chờ ở ngoài,” Alex nói khi chúng tôi bước theo Sierra và Doug băng qua phố. “Anh không chuộng các nơi triển lãm lắm.” Điều đó không đúng.
Đến lúc nào thì anh mới nhận ra anh không cần phải sống theo những khuôn mẫu định sẵn mà người khác áp đặt lên mình kia chứ? Chỉ cần vào trong một lần, anh sẽ thấy ở phòng tranh anh được chào đón như ở tiệm sửa xe. “Đi nào,” tôi nói, kéo anh vào trong. Một lượng lớn đồ ăn được bày ra.
Chú thích
[1] ’71 Karmann Ghia: xe thể thao của hãng Volkswagen
Xúc Tác Hoàn Hảo Xúc Tác Hoàn Hảo - Simone Elkeles Xúc Tác Hoàn Hảo