A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Elkeles
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 9
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
Brittany
Tôi dừng xe trước một tiệm McDonald, tại đó tôi có thể vào vai kẻ vô danh để thay quần jean và áo len hồng trước khi lái xe về nhà. Tôi sợ hãi vì với Alex, mọi thứ gây cảm giác quá trần tục. Khi tôi ở cạnh anh, tất cả dường như dữ dội hơn. Cảm giác của tôi, xúc cảm của tôi, khao khát của tôi.
Tôi chưa từng say mê Colin, chưa từng muốn được ở bên anh suốt ngày đêm. Nhưng tôi lại khao khát Alex. Ôi lạy Chúa. Chắc tôi đã phải lòng anh ấy. Nhưng tôi biết khi yêu một ai đó là sẽ đánh mất đi một phần bản thân. Và tối nay, trong xe hơi, khi Alex lần xuống dưới váy tôi, tôi đã sợ mình mất kiểm soát, vì vậy đây không phải là chuyện tốt.
Nó khiến tôi hoang mang. Tôi bước qua của nhà, chuẩn bị lén lên phòng và bỏ bộ váy vào tủ quần áo. Thật không may, mẹ đang đứng trong sảnh đợi tôi. “Con đã ở đâu?” Mẹ nghiêm khắc hỏi, tay giơ lên cuốn sách Hóa của tôi cũng tập tài liệu. “Con đã nói mình đi tập thể dục, sau đó thì học cùng với cậu bạn Hernandez.” Tiêu rồi.
Đây là lúc cần im lặng hoặc thú nhận. “Anh ấy tên là Fuentes, không phải Hernandez. Và đúng, con đã ở cạnh anh ấy.” Im lặng. Môi mẹ mím chặt. “Rõ ràng là con đã không hề học. Cái gì trong túi đựng đồ tập của con thế?” Bà hỏi. “Ma túy à? Con không giấu ma túy đấy chứ hả?” “Con không dùng ma túy,” tôi quả quyết đáp lại.
Bà nhướng mày, chỉ vào cái túi. “Mở ra,” bà ra lệnh. Hết sức tức giận, tôi quỳ xuống kéo khóa mở túi. Tôi cảm thấy mình như một tù nhân. Lôi ra cái váy, tôi giơ nó lên. “Một cái váy?” Mẹ tôi hỏi. “Con đi dự đám cưới cùng Alex. Chị họ anh ấy lấy chồng.” “Thằng đó đã khiến con nói dối mẹ.
Nó đã thao túng con, Brittany.” “Anh ấy không bắt con nói dối, thưa mẹ,” tôi bực tức nói. “Tin tưởng con một chút, được không? Con đã tự mình làm tất cả những chuyện đó.” Mẹ tôi tức điên lên, mắt bà sáng rực, đôi tay run rẩy. “Nếu mẹ phát hiện MỘT LẦN NÀO NỮA con đi chơi với thằng đó, mẹ sẽ thuyết phục bố con gửi con tới trường nội trú học nốt năm cuối này đấy.
Con không nghĩ mẹ đã có đủ rắc rối và lo lắng với Shelly sao? Không được giao du gì với thằng đó ngoài trường học nữa, nghe chưa?” Tôi hứa, rồi lao vào phòng gọi cho Sierra. “Gì thế?” Con bé hỏi. “Sierra, tớ cần một người bạn thân lúc này.” “Và cậu chọn tớ? Ôi, hãnh diện làm sao,” nó lạnh lùng nói.
“Được rồi, tớ đã nói dối cậu. Tớ thích Alex. Thật đó.” Thinh lặng. Thinh lặng. “Sierra, cậu có đó không? Hay cậu làm ngơ tớ rồi?” “Tớ không làm ngơ cậu, Brit. Tớ chỉ đang tự hỏi tại sao cậu lại lựa chọn nói với tớ lúc này?” “Vì tớ cần nói về nó lúc này.
Với cậu. Cậu ghét tớ ư?” “Cậu là bạn thân của tớ,” con bé nói. “Với tớ cậu cũng thế.” “Bạn thân thì vẫn mãi là bạn thân, bất chấp việc cậu quyết định từ bỏ mọi lý lẽ để đi hẹn hò với một kẻ du côn. Phải không?” “Tớ hy vọng thế.” “Brit, đừng nói dối tớ lần nào nữa.” “Ừ.
Và cậu có thể chia sẻ chút thông tin với Doug, miễn là cậu ấy hứa giữ kín.” “Cảm ơn đã tin tưởng tớ, Brit. Thực sự nó rất có ý nghĩa đấy.” Sau khi kể lể toàn bộ câu chuyện và cúp máy, tôi cảm thấy thật mừng khi mọi thứ với Sierra đã trở lại bình thường. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Đó là Isabel. “Tớ phải nói chuyện với cậu,” Isabel nói lúc tôi nhấc máy. “Chuyện gì vậy?” “Cậu có thấy Paco hôm nay không?” Ưm… hơi đâu mà nhắc tới bí mật nữa. “Tớ có.” “Cậu có nhắc đến tớ với cậu ấy không?” “Không. Tại sao? Cậu muốn tớ làm thế à?” “Không.
Mà có. Ôi, tớ không biết nữa. Tớ cảm thấy bối rối lắm.” “Isabel, chỉ cần nói với Paco cậu cảm thấy thế nào. Mình cũng làm thế với Alex đấy.” “Phải, nhưng cậu là Brittany Ellis.” “Cậu muốn biết việc làm Brittany Ellis là thế nào không? Tớ sẽ nói cho cậu hay. Tớ cảm thấy bất an như bất cứ ai.
Thêm vào đó tớ còn chịu áp lực trong mọi hành động, do vậy mọi người cứ tưởng tớ hoàn hảo mà không thấy rằng tớ thực ra cũng chỉ như bao người khác. Điều này khiến tớ dễ bị tổn thương hơn, bị soi mói kỹ hơn, và nhạy cảm hơn với những lời đồn đại.” “Vậy tớ đoán cậu cũng chẳng vui vẻ gì với những tin đồn đang lan rộng trong đám bạn tớ về cậu và Alex.
Cậu có muốn biết bọn họ nói gì không?” “Không.” “Cậu chắc chứ?” “Chắc. Nếu cậu coi tớ là bạn thì đừng nói gì với tớ.” Bởi vì nếu biết về những tin đồn, tôi sẽ cảm thấy mình phải đương đầu với chúng. Ngay lúc này đây, tôi chỉ muốn sống trong niềm hạnh phúc mê muội của mình.
Xúc Tác Hoàn Hảo Xúc Tác Hoàn Hảo - Simone Elkeles Xúc Tác Hoàn Hảo