I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Elkeles
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 9
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
Alex
Sau khi bố qua đời, mẹ cố gắng khích lệ tôi, Carlos và Luis bằng âm nhạc. Chúng tôi đã nhảy múa quanh nhà, lần lượt hát cùng bà. Đó có lẽ là cách mẹ quên đi nỗi buồn đau, ít nhất cũng trong chốc lát. Trong đêm, tôi thường nghe thấy tiếng thổn thức phát ra từ phòng bà. Tôi không bao giờ mở của phòng, nhưng tôi rất muốn cất tiếng hát để xua đi tất cả nỗi đau mà bà đang gánh chịu.
Tôi nói chuyện với ban nhạc trước khi cầm lấy micro. “Tôi không muốn tự biến mình thành kẻ ngốc theo cách này, nhưng anh em nhà Fuentes chúng tôi không thể từ chối yêu cầu đặc biệt này từ cô dâu. Chị Elena khá biết cách thuyết phục đấy.” “Yeah, anh biết mà!” Jorge hét lên đáp lại.
Elena đấm vào cánh tay chồng. Anh ấy nhăn mặt. Elena biết cách tung đòn lắm. Jorge hôn cô dâu của mình, quá hạnh phúc đến nỗi chẳng còn để tâm gì nữa. Hai thằng em và tôi bắt đầu hát. Đó không phải một bài hát quá nghiêm túc. Chúng tôi tùy hứng hát những bài của Enrique Iglesias, Shakira, thậm chí cả bài của nghệ sỹ tôi yêu thích – Maná.
Khi cúi xuống để hát cùng mấy thằng em họ, tôi nháy mắt với Brittany. Chính lúc ấy, tôi nhận thấy có tiếng suỵt lan ra trong đám đông cùng những tiếng thì thầm kinh ngạc. Là Hector. Ông ta xuất hiện, một điều rất hiếm hoi. Ông ta băng ngang qua sân trong bộ vest đắt tiền trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người.
Tôi kết thúc bài hát và về chỗ của mình – cạnh Brittany. Tôi nhất thiết phải bảo vệ cô ấy. “Muốn làm một điếu không?” Paco hỏi tôi khi rút bao Marlboro ra khỏi túi sau. Tôi thoáng liếc nhìn Brittany trước khi trả lời, “Không.” Paco nhìn tôi tò mò, sau đó nhún vai, tự lấy cho mình một điếu.
“Hát hay lắm, Alex. Nếu mày hát thêm vài phút nữa, có khi tao sẽ chinh phục được cô gái của mày đó.” Nó gọi Brittany là cô gái của tôi. Cô gái của tôi sao? Tôi dẫn cô ấy tới chiếc tủ đựng đồ uống lạnh, Paco theo sau. Tôi cẩn thận không để cô ấy đi về phía Hector. Mario, bạn của một thằng em họ tôi, đang đứng ở chỗ chiếc tủ, chưng diện những màu sắc của băng Python Trio cũng cái quần jean rộng thùng thình như muốn tụt khỏi mông nó.
Băng Python Trio cùng phe với chúng tôi, nhưng nếu Brittany trông thấy Mario trên phố, có lẽ cô ấy sé bỏ chạy về hướng ngược lại. “Chào Alex, Paco.” Mario lên tiếng. “Tao thấy mày ăn diện cho tiệc cưới rồi, Mario,” tôi lẩm bẩm. “Thằng khốn, đám đồ vest khỉ khô kia dành cho bọn da trắng,” Mario nói, lờ đi thực tế rằng bạn gái tôi là người da trắng.
“Đám du côn nhà quê bọn mày ẻo lả quá. Băng trong thành phố mới thực sự là anh hùng.” “Được rồi, thằng yêng hùng,” Paco nói với thái độ mềm mỏng. “Thử đi nói điều ấy với Hector thử xem.” Tôi trừng mắt nhìn Mario. “Mario, mày còn nói thế, tao sẽ cho mày bằng chứng xác thực rằng băng tụi tao lợi hại thế nào… đừng bao giờ đánh giá thấp băng LB.” Mario lùi lại.
“Ờ, tao có cái hẹn với một chai Corona. Gặp mày sau nhá, thằng nhãi.” “Như thể nó đang mang một khẩu trong quần vậy,” Paco nói, nhìn chằm chằm Mario từ phía sau. Tôi quay qua Brittany, cô ấy nhợt nhạt hơn mọi khi. “Em ổn chứ?” “Anh đe dọa cậu ta,” cô ấy thì thầm. “Ý em là anh thực sự đe dọa cậu ta.” Thay vì trả lời, tôi nắm tay dẫn cô ấy ra rìa sàn nhảy được dựng tạm – thực ra chỉ là một phần thảm cỏ.
Nhạc đang chơi điệu slow. Khi tôi kéo Brittany lại gần, cô ấy lùi lại. “Anh làm gì vậy?” “Nhảy với anh,” tôi yêu cầu. “Đừng tranh cãi, đặt tay em quanh eo anh và nhảy thôi.” Tôi không muốn nghe về chuyện tôi là một tay du côn, chuyện nó khiến cô ấy sợ thế nào và cô ấy muốn tôi rời khỏi băng mới chịu hẹn hò với tôi ra sao.
“Nhưng…” “Đừng nghĩ về những gì anh đã nói với Mario,” tôi nói khẽ vào tai cô ấy. “Hắn đang thử bọn anh thôi, thử xem bọn anh trung thành với Hector đến mức nào. Nếu hắn cảm thấy bất kỳ sự chia rẽ nào, băng của hắn có thể lợi dụng điều đó. Em thấy đó, tất cả các băng đảng được lập ra theo từng khu vực hoặc màu da.
Mỗi băng lại liên kết với một băng khác, và những băng liên kết theo khu vực có thể đối địch với những băng liên kết theo màu da. Mario là trong băng liên kết…” “Alex,” cô ấy ngắt lời. “Sao em?” “Hứa với em là sẽ không có chuyện gì xảy đến với anh nhé?” Tôi không thể.
“Nhảy nào,” tôi lặng lẽ nói trong lúc vòng tay quanh Brittany và dẫn cô ấy theo vũ điệu. Nhìn về phía sau Brittany, tôi thấy Hector cùng mẹ tôi đang có một cuộc trò chuyện căng thẳng. Họ đang nói về điều gì? Mẹ bắt đầu lùi xa ông ta, cho đến lúc ông ta tóm lấy tay bà, kéo lại và nói điều gì đó vào tai bà.
Tôi đang tính ngừng nhảy để tìm hiểu chuyện quái gì đang diễn ra, thì mẹ lại mỉm cười với Hector rồi bật cười trước điều gì đó ông ta nói. Chắc tôi bị hoang tưởng mất rồi. Thời gian trôi đi, màn đêm đã buông xuống trên thành phố. Bữa tiệc vẫn không có dấu hiệu kết thúc lúc chúng tôi đi bộ ra xe.
Trên được quay về Fairfield, cả hai đứa đều im lặng. “Hãy quên điều đó đi và hôn anh nào,” tôi nói. Tôi lùa tay vào tóc cô ấy. Cô ấy vòng tay quanh cổ tôi khi tôi đưa lưỡi men theo khe miệng xinh đẹp kia. Đôi môi ấy hé mở, tôi hôn sâu hơn. Giống như điệu Tango, đầu tiên là những thăm dò nhẹ nhàng, chậm rãi, thế rồi hai chúng tôi thở hổn hển, lưỡi quấn lấy nhau, những nụ hôn nhẹ biến thành nóng bỏng như một điệu nhảy quay cuồng mà tôi không bao giờ muốn kết thúc.
Những nụ hôn của Carmen cũng nóng bỏng, nhưng với Brittany thì gợi cảm hơn, quyến rũ hơn và cực kỳ gây nghiện. Chúng tôi vẫn đang trong xe, nhưng chỗ ngồi phía trước dường như đã trở nên chật chội. Trước khi tôi nhận ra, chúng tôi đã di chuyển tới hàng ghế sau. Không lý tưởng lắm, nhưng tôi hầu như không nhận ra điều này.
Tôi chìm đắm trong tiếng rên rỉ, những nụ hôn và đôi tay cô ấy lùa vào tóc tôi. Cùng mùi hương vani ngọt ngào của bánh quy. Tôi không thể đẩy cô ấy đi quá xa tối nay. Nhưng không thể tự chủ, tay tôi từ từ di chuyển lên cặp đùi trần. “Thật tuyệt,” Brittany hổn hển. Tôi ngả cô ấy nằm ra trong lúc đôi tay làm nhiệm vụ khám phá của nó.
Đôi môi tôi vuốt ve hõm cổ trong lúc tuột quai váy và dây áo ngực của cô ấy. Đáp lại, cô ấy mở nút áo sơ mi của tôi. Khi chúng được mở ra, các ngón tay cô ấy lang thang trên ngực và vai tôi, như thiêu đốt làn da tôi. “Anh thật… hoàn hảo,” cô ấy thở gấp. Ngay lúc này, tôi không muốn tranh luận gì với cô ấy cả.
Cúi xuống thấp hơn, tôi lướt lưỡi mình trên làn da mềm mượt lộ ra tiếp xúc với không khí buổi đêm. Cô ấy tóm lấy tóc tôi, thúc giục tôi quay lên. Cô ấy có hương vị quá sức tuyệt vời. Quá sức ngọt ngào! Tôi ngả ra sau một chút, thấy ánh mắt cô ấy nhìn mình, cặp mắt xanh sa-phia rực sáng lóng lánh với ánh nhìn khát khao.
Hoàn hảo. “Anh muốn em, em yêu,” tôi nói, giọng khản đặc. Cô ấy áp chặt phần cơ thể căng cứng của tôi, niềm vui sướng, nỗi đau gần như không thể kìm giữ. Nhưng khi tôi bắt đầu kéo quần lót cô ấy xuống, cô ấy giữ tay tôi lại. “Em… em chưa sẵn sàng cho điều này. Alex, dừng lại.” Tôi rời ra và ngồi thẳng trên ghế, chờ đợi cơ thể mình dịu xuống.
Tôi không thể nhìn khi cô ấy chỉnh lại dây áo, che chắn cơ thể. Khốn thật, tôi đã đi quá nhanh. Tôi đã bảo bản thân không được quá háo hức, phải luôn giữ đầu óc tỉnh táo trước cô gái này. Đưa tay cào mái tóc, tôi thở ra chầm chậm. “Anh xin lỗi.” “Không, em xin lỗi. Đó không phải lỗi của anh.
Em đã khích lệ anh, anh có quyền nổi giận. Nghe này, em chỉ vừa mới chia tay Colin, em lại còn có một đống rắc rối ở nhà.” Cô ấy úp mặt vào tay. “Em rất bối rối.” Rồi tóm lấy ví, cô ấy mở cửa xe. Tôi đuổi theo Brittany, chiếc áo sơ mi đen mở phanh ra bay lất phất trong gió như áo choàng của một con ma cà rồng.
Hay của một gã thần chết hung ác. “Brittany, chờ đã.” “Làm ơn… mở cửa ga-ra đi. Em cần lấy xe.” “Đừng đi.” Tôi bấm mã khóa. “Em xin lỗi,” cô ấy lại nói. “Đừng nói vậy nữa. Nghe này, bất kể có việc gì xảy ra, anh không quen em chỉ để được quan hệ với em.
Anh bị cuốn đi khi chúng ta quá hòa hợp với nhay tối nay, anh cứ muốn hít mãi mùi hương vani ngọt ngào của em và… khốn thật, anh thực sự đã gây ra đống rắc rối này, phải không?” Brittany chui vào trong xe của mình. “Chúng ta có thể chậm lại không, Alex? Chuyện này quá nhanh đối với em.” “Ừm,” tôi gật đầu và nhét chặt hai tay trong túi, cố chống lại ý muốn lôi cô ấy khỏi xe.
Và quỷ tha ma bắt nếu Brittany không lái xe đi ngay… Tôi đã bị cuốn đi bởi đôi tay khao khát của cô ấy, nên đã đi quá xa. Tôi đã quên hết mọi thứ, ngoại trừ cô ấy, khi cơ thể cô ấy ở gần. Vụ cá cược. Mối quan hệ này với Brittany vốn nhằm tới một vụ cá cược, chứ không phải để sa vào lưới tình của một cô em khu bắc.
Xúc Tác Hoàn Hảo Xúc Tác Hoàn Hảo - Simone Elkeles Xúc Tác Hoàn Hảo