Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Elkeles
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 9
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
Brittany
Tin đồn Alex bị bắt lan thần tốc khắp Fairfield. Tôi nhất định phải tìm hiểu xem chuyện ấy có thật hay không. Tôi đến gặp Isabel vào giữa tiết đầu và tiết thứ hai. Đang nói chuyện với một nhóm bạn, Isabel rời nhóm và kéo tôi sang một góc. Isabel bảo Alex bị bắt ngày hôm qua, nhưng bây giờ đã được tại ngoại.
Cô bạn không biết Alex đang ở đâu, nhưng sẽ hỏi mấy đứa và hẹn gặp tôi vào sau tiết ba tại chỗ tủ đồ của tôi. Đến giờ hẹn, tôi vội vã đến tủ đồ, Isabel đang chờ tôi ở đó. “Đừng nói với ai là tớ đưa cậu cái này nhé,” cô bạn nói rồi cho tôi một tờ giấy gấp đôi.
Giả vờ như đang nhìn vào tủ đồ, tôi mở ra và thấy trên đó có ghi một địa chỉ. Tôi chưa bao giờ trốn học. Đương nhiên cũng không có người con trai tôi từng hôn nào bị bắt. Đây mới là con người thực của tôi. Trung thực với chính mình. Và bây giờ tôi sẽ bộc lộ hết với Alex, như hắn hằng mong muốn.
Thật là khủng khiếp, tôi không thể tin rằng những gì mình làm là đúng. Nhưng tôi không thể làm lơ sức hút mãnh liệt cúa Alex đối với mình. Tôi tra địa chỉ trên GPS. Nó dẫn tôi về hướng Nam, một nơi gọi là Enrique’s Auto Body. Một gã đang đứng trước mặt tôi. Miệng gã há hốc khi nhìn thấy tôi.
“Tôi đang tìm Alex Fluentes.” Gã không trả lời. “Cậu ấy có ở đây không?” Tôi hỏi, cảm thấy lúng túng. Hay là gã không biết nói tiếng Anh? “Cô kiếm Alejandro làm gì?” Cuối cùng gã cũng lên tiếng hỏi. Tim tôi đập dữ dội đến mức hình như cái áo sơ mi trên người cũng phập phồng theo.
“Tôi cần nói chuyện với cậu ấy.” “Thằng nhóc sẽ ổn hơn nếu cô để nó yên,” gã nói. “Được rồi, anh Enrique,” một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi quay sang thì thấy Alex đang dựa vào cánh cửa trước tiệm Auto Body, một mảnh khăn của tiệm giắt ở túi quần cùng chiếc cờ lê trong tay.
Mái tóc lòa xòa xõa ra khỏi chiếc khăn rằn quấn trên tóc, trông nam tính hơn bất cứ chàng trai nào tôi từng gặp. Tôi muốn ôm hắn. Tôi cần hắn nói với tôi rằng mọi thứ đều ổn, và hắn sẽ không vào tù lần nào nữa. Ánh mắt Alex dán chặt vào đôi mắt tôi. “Anh nghĩ mình sẽ đi cho hai đứa bay được tự nhiên,” hình như Enrique đã nói vậy – đang quá tập trung vào Alex nên tôi không nghe rõ lắm.
Hai chân tôi cứ dán chặt tại chỗ, vì vậy thật may là hắn bắt đầu đi về phía tôi. “Ưmm,” tôi mở lời. “Tớ, ờ, nghe nói cậu bị bắt. Tớ đến xem cậu có ổn không.” “Cậu trốn học chỉ để xem tôi có ổn không à?” Tôi gật đầu bởi vì cái lưỡi không chịu hoạt động nữa.
Alex lùi lại. “Vậy thì, giờ cậu thấy tôi ổn rồi đó, về trường đi. Tôi cần phải, cậu thấy rồi đó, phải quay lại công việc. Chiếc xe của tôi bị tịch thu tối qua, giờ tôi phải kiếm tiền chuộc lại nó.” “Đợi đã!” Tôi hét lên, rồi hít một hơi thật sâu. Được rồi.
Tôi sắp phơi bày ruột gan mình. “Tớ không biết tại sao, hay từ lúc nào tớ đã bắt đầu thích cậu, Alex, nhưng mà đúng là như thế. Kể từ khi suýt đâm vào mô tô của cậu ngày đầu tiên đến trường, tớ cứ không ngừng nghĩ đến viễn cảnh khi cậu và tớ quen nhau thì sẽ như thế nào.
Và nụ hôn đó,… Chúa ơi, tớ thề tớ chưa bao giờ có cảm giác như thế trong đời. Nó thực sự đã có một ý nghĩa nào đó. Nó khiến cho hệ mặt trời trở nên chao đảo. Tớ biết thật là điên khùng, vì chúng ta quá khác nhau. Và nếu có điều gì đó xảy ra giữa chúng ta đi nữa, tớ cũng không muốn mọi người ở trường biết.
Hẳn cậu sẽ chẳng đồng ý có một mối quan hệ bí mật với tớ, nhưng ít ra tớ cũng muốn biết điều đó có thể hay không. Tớ đã chia tay với Colin, và giờ đây tớ sẵn sàng cho cái gì đó riêng tư hơn. Riêng tư và chân thật. Tớ biết tớ đang lảm nhảm như một con ngốc, nhưng nếu cậu không nói hoặc cho tớ một dấu hiệu nào đó về việc cậu đang nghĩ gì thì tớ sẽ…” “Nói lại đi,” hắn nói.
“Nguyên đoạn nãy giờ luôn hả?” Tôi nhớ mình có nói gì đó về hệ mặt trời, nhưng đầu óc tôi cứ miên man, chẳng thể lặp lại cả đoạn ấy lần nữa. Alex bước lại gần hơn. “Không, cái đoạn mà em nói em thích anh ấy.” Mắt tôi nhìn vào mắt hắn. “Em nghĩ về anh mọi lúc, Alex ạ.
Và em thực sự, thực sự muốn hôn anh lần nữa.” Khóe miệng hắn cong lên. Không thể đối mặt thêm nữa, tôi cúi gắm xuống đất. “Đừng trêu em.” “Đừng rời mắt khỏi anh, tình yêu. Anh không bao giờ trêu chọc em.” “Em chẳng muốn thích anh tí nào.” Tôi thừa nhận, lại ngước lên nhìn.
“Anh biết.” “Có thể chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu,” tôi nói tiếp. “Cũng có thể là ngược lại.” “Cuộc sống gia đình em không hoàn hảo.” “Điều đó tạo nên chúng ta,” Alex nói. “Em đã sẵn sàng để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa chúng ta, còn anh?” “Nếu chúng ta không ở ngoài này,” anh nói.
“Anh đã cho em thấy…” Tôi ngắt ngang lời anh, tóm mớ tóc dày sau cổ và kéo cái đầu tuyệt mỹ của anh xuống thấp. Nếu chẳng bao giờ có được sự riêng tư tuyệt đối thì tôi cũng sẽ sống thật với bản thân mình. Với lại, những đứa mà tôi cần giữ bí mật đầu đang ở trường cả rồi.
Tay Alex vẫn đang buông thõng bên người, nhưng khi đôi môi tôi hé mở, anh rên lên, chiếc cờ lê rơi xuống đất, gây một tiếng vang lớn. Đôi tay mạnh mẽ của anh bao bọc lấy tôi, làm tôi có cảm giác được che chở. Lưỡi anh mềm mại cuốn lấy tôi, dấy lên một cảm giác tan chảy thật lạ lùng từ đâu đó sâu thẳm trong tôi.
Việc này còn hơn cả âu yếm… hơn nhiều âu yếm… Tay anh không ngừng di chuyển, một tay mơn trớn lưng tôi, tay kia đùa nghịch tóc tôi. Alex không phải người duy nhất khám phá. Đôi tay tôi rong ruổi khắp người anh, cảm nhận những cơ bắp căng cứng dưới lòng bàn tay, nhận thức rõ hơn về anh.
Tôi chạm vào hàm anh, mơn man đám râu lởm chởm sau một ngày chưa cạo. Tiếng đằng hắng của Enrique vang lên. Alex nhìn tôi, ánh mắt đam mê mãnh liệt. “Anh phải quay lại làm việc rồi,” anh nói, hơi thở đứt quãng. “À, vâng, chắc chắn rồi.” Bối rối với màn âu yếm giữa thanh thiên bạch nhật, tôi lùi lại.
“Anh có thể gặp em tối nay chứ?” anh hỏi. “Tối nay Sierra ghé nhà em ăn tối mất rồi.” “Là cô nàng hở tí lại nhìn vào túi mình đó hả?” “Ừ, bạn ấy đó.” Tôi cần phải chuyển đề tài ngay lập tức, nếu không tôi sẽ không cưỡng lại được cám dỗ mời anh về nhà.
Mẹ tôi hẳn sẽ ghê tởm phát điên lên với Alex cũng những hình xăm trên người anh. “Chị họ anh, Elena, sẽ kết hôn Chủ nhật này. Đi với anh tới đám cưới nhé,” anh nói. Tôi cúi nhìn xuống đất. “Em không thể để bạn bè biết chuyện chúng mình được. Và cả ba mẹ em nữa.” “Anh sẽ không nói với họ.” “Vậy còn những người ở đám cưới? Họ đều có thể thấy chúng ta ở bên nhau.” “Không có ai ở trong trường tham dự cả.
Ngoại trừ gia đình anh, nhưng anh sẽ có cách khiến họ giữ mồm.” Tôi không thể. Nói dối và giấu giếm vòng vo chưa bao giờ là thế mạnh của tôi. Tôi đẩy anh ra. “Em chẳng suy nghĩ được gì nếu anh cứ đứng gần thế này.” “Tốt. Vậy giờ nói về kế hoạch dự tiệc cưới đi.” Trời ơi, nhìn vào anh khiến tôi muốn đi quá.
“Mấy giờ?” “Buổi trưa. Em sẽ không quên được kỷ niệm đó đâu. Tin anh đi. Anh sẽ đón em lúc mười một giờ.” “Em đã nói đồng ý đâu!” “À, nhưng em sắp sửa nói đó thôi,” anh nói với cái giọng vừa hắc ám vừa êm dịu của mình. “Hay là để em qua đây gặp anh lúc mười một giờ nhé,” tôi đề nghị, chỉ vào tiệm sửa xe.
“Nếu mẹ em phát hiện ra chuyện của chúng ta, bà sẽ nổi trận lôi đình.” Anh nâng cằm tôi lên đối mặt với mình. “Tại sao em không sợ việc ở cạnh anh?” “Anh đùa à? Em sợ chết khiếp ấy chứ.” Tôi chăm chú nhìn những hình xăm chạy dọc cánh tay anh. “Anh không thể giả vờ có cuộc sống sạch bong không tì vết.” Anh nắm tay tôi giơ lên, áp hai lòng bàn tay của chúng tôi vào nhau.
Có lẽ anh đang nghĩ tới sự khác biệt về màu da của chúng tôi, về những ngón tay thô ráp của anh khi đặt cạnh những ngón tay sáng bóng của tôi. “Ở vài khía cạnh, chúng ta hoàn toàn khác biệt nhau,” anh nói. Tôi lồng những ngón tay mình vào tay anh. “Ừ, nhưng ở những khía cạnh khác, chúng ta lại rất giống nhau.” Câu nói của tôi làm anh mỉm cười cho đến khi Enrique lại đằng hắng lần nữa.
Xúc Tác Hoàn Hảo Xúc Tác Hoàn Hảo - Simone Elkeles Xúc Tác Hoàn Hảo