Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp Sáp
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 120
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 672 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 04:49:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89 Lăn Giường [H]
hó chịu sao?"
Tiểu Thảo có thể cảm giác tay của Phong Uyển Nhu đang dùng sức quấn lấy cổ của mình, làm nàng có chút thở hổn hển. Mà độ ấm từ đầu ngón tay truyền đến cũng nóng kinh người, làm gia tăng nhiệt độ cả cơ thể.
"Không......"
Phong Uyển Nhu than nhẹ một tiếng, hai chân cuộn tròn, không ngừng cọ vào người Tiểu Thảo. Lông mày xinh đẹp tuyệt trần nhíu lại gắt gao, toàn bộ thân mình như bị lửa thiêu đốt đến khó nhịn.
Giờ khắc này nàng nghĩ tới thật lâu trước kia, đến hôm nay đã trở thành sự thật, thế nhưng cảm giác khó có thể mở miệng kêu lại tra tấn nàng khiến cả người khó chịu. Mà Tiểu Thảo đang áp trên người nàng lại không biết nặng nhẹ tùy tiện phóng hỏa còn dám hỏi nàng 'Khó chịu sao?'. Đợi đổi lại là nàng ta thử xem rồi sẽ biết!
Không khó chịu thì tốt, Tiểu Thảo nghe xong an tâm tiếp tục làm bậy, hôn liên tiếp lên hai khỏa no đủ tuyết trắng. Tiểu Thảo lúc trước cũng xem qua H văn, người ta hay bảo khi hôn lên bộ ngực đều sẽ cảm nhận được mùi sữa. Nhưng vì cái gì nàng đã cố gắng mút hết sức vẫn không thấy mùi sữa đâu? Bất quá vẫn hoàn hảo, vẫn là có mùi hương, là mùi của quả vải quen thuộc trên người Phong Uyển Nhu. Không nồng đậm, cũng rất mê người, không thể kém mùi sữa bao nhiêu. [Nếu Phong tổng mà biết hẳn là sẽ bóp chết ngay Tiện Thảo =)))) ]
"Rất thơm."
Tiểu Thảo vốn là hài tử thành thật, ngày thường ngoại trừ hay nói dối với Phong Uyển Nhu, nàng không bao giờ giấu diếm ai cái gì. Hiện tại người nàng thích đang ở dưới thân, dùng sức ôm lấy nàng, thân thể cùng tâm lý đều hưng phấn cao độ, có cái gì thì nói cái đó. Cũng không quản Phong Uyển Nhu có bao nhiêu mong ước muốn đá chết nàng.
"Em, sao em nhiều lời vô nghĩa như thế......"
Phong Uyển Nhu run rẩy lợi hại, ngực bị Tiểu Thảo mút đến phát đau. Nhưng cảm giác đau này lại không giống bình thường, mà từng đợt từng vòng tê dại từ ngực lan tràn ra toàn thân, khiến nàng nhộn nhạo khó chịu khắp cả người. Tay của Phong Uyển Nhu từ cổ Tiểu Thảo trượt xuống, xốc áo lên rồi trực tiếp xoa lên lưng Tiểu Thảo.
Bị giật mình một cái, Tiểu Thảo run run, động tác ở miệng cũng không ngừng, xoay tay lại đè tay Phong Uyển Nhu xuống.
"Làm gì?"
Không phải nói cho nàng làm công sao? Tiểu Thảo thầm nghĩ bụng.
Phong Uyển Nhu cắn môi, cố gắng chịu đựng cảm giác tê dại trước ngực.
"Cởi ra, em muốn mặc quần áo luôn hả?"
Rất là bất mãn nói ra một câu, Phong Uyển Nhu vừa ngượng ngùng vừa oán hận. Tiểu Thảo bị điện giật nói không nên lời, này là Phong Uyển Nhu tự đi tìm cái chết, nàng cũng sẽ không thể không có đạo nghĩa mà chùn bước. Vội vàng gật đầu, không nói hai lời, tự mình cởi áo. Bởi vì không muốn dừng lại động tác liếm mút ở miệng, cho nên nàng cởi áo rất vất vả. Phong Uyển Nhu muốn giúp nàng nhưng chỉ cần nàng vừa động đậy, cái miệng nhỏ của Tiểu Thảo liền tác quái, một tia khí lực cuối cùng của nàng đều bị Tiểu Thảo làm mất đi hết. Phong Uyển Nhu híp mắt, vô lực oán giận.
"Ngu ngốc."
Thật vất vả đem áo cởi ra rồi lại bị hai chữ ngu ngốc này dằn mặt, Tiểu Thảo thật sự buồn bực. Sợ Phong Uyển Nhu lại có ý kiến, nên động tác trên tay cũng không ngừng, hai chân bắt đầu dùng sức đem quần cởi xuống, lõa thể nhào vào người Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu vỗ về tấm lưng trơn nhẵn của Tiểu Thảo bóng loáng, gương mặt đỏ hồng. Nàng chỉ nói Tiểu Thảo cởi áo, không nghĩ tới nàng ta chấp hành mệnh lệnh triệt để như vậy, quần cũng cởi luôn.
Tiểu Thảo cởi sạch sẽ thân mình xong, liền cởi hết của Phong Uyển Nhu. Cởi đến khi chỉ còn lại quần lót mỏng màu tím, nàng có chút ngượng ngùng, mặt đỏ hồng nhìn Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu trắng mắt liếc nhìn Tiểu Thảo. Nàng vốn đã bị châm ngòi sắp nhịn không được, mà Tiểu Thảo lúc cởi quần áo của nàng ta cũng cấp tốc không chút chậm trễ, nhưng thế nào đến khi giúp nàng cởi quần áo lại toàn tâm toàn ý như vậy, động tác trên tay trên miệng cũng ngừng lại hết?
Tiểu Thảo căn bản là một chút kinh nghiệm đều không có. Vừa mới bắt đầu sở dĩ sung sức như vậy do muốn chứng minh cho Phong Uyển Nhu thấy nàng cũng không phải dạng vừa đâu. Điện ảnh tiểu thuyết cái gì cũng xem hết rồi, nhưng lúc đến một tầng chắn cuối cùng này, nàng lại bắt đầu thẹn thùng. Nàng đã thấy Phong Uyển Nhu mặc tây trang, mặc đồ ở nhà, mặc áo ngủ nhưng chỉ mặc nội y như bây giờ vẫn là lần đầu tiên thấy qua. Thật sự đẹp a, tay cùng mặt của Uyển Uyển đều trắng nõn, không nghĩ tới trên người còn trắng hơn. Cái loại trong suốt thuần trắng như vậy khiến Tiểu Thảo nhìn phát thèm đến mức miệng khô lưỡi khô.
"Em nhìn cái gì?"
Phong Uyển Nhu tức giận trừng Tiểu Thảo. Nàng đã bị lột quần áo, Tiểu Thảo lại chỉ nhìn chằm chằm. Nàng từng nói Tiểu Thảo rất tốt, nói nàng ta thuần khiết. Vậy muốn ở mặt trên là chuyện gì? Nói nàng ta tà ác, vậy lúc này lại ngây ngốc như vậy là sao?
"Chị đừng rống em, la em hoài làm em sợ hãi nha."
Tiểu Thảo thực kiên nhẫn cùng Phong Uyển Nhu giảng giải, nàng ta hẳn phải dùng thái độ ôn nhu đối xử với mình. Phong Uyển Nhu thật sự là không muốn cãi với Tiểu Thảo, bắt lấy chăn muốn che mình lại. Tiểu Thảo vừa thấy vậy liền đè cổ tay Phong Uyển Nhu, cúi đầu, hôn lên ngực Phong Uyển Nhu.
"So với của em lớn hơn rất nhiều."
"......"
Phong Uyển Nhu không muốn nhìn nữa. Tiểu Thảo cũng không nói thêm nữa, môi nhích lên một chút, đến xương quai xanh hoàn mĩ kia, dùng sức cắn xuống. Phong Uyển Nhu cau mày, thân mình cong lên, tay thoát ra khỏi sự khống chế của Tiểu Thảo, nắm chặt sàng đan.
Chân cũng dài và trắng nữa. Tiểu Thảo ở trong lòng thầm cảm thán, cũng không dám nói ra sợ Phong Uyển Nhu sinh khí. Tay chậm rãi đi xuống phía dưới, Tiểu Thảo vuốt ve chân Phong Uyển Nhu, vuốt mãi không biết chán. Bên trong bắp đùi so với các bộ phận khác càng thêm trắng nõn, Tiểu Thảo sờ mà lưu luyến không muốn rời đi, không biết mệt mỏi, có vẻ muốn sờ lên đó cả ngày cả đêm. Phong Uyển Nhu bị Tiểu Thảo sờ đến cả người nóng lên, lại như trước cắn môi dưới, cố gắng khống chế không cho bản thân phát ra tiếng.
Không phải sợ mất mặt, nàng chỉ là sợ Tiểu Thảo sau khi nghe được sẽ nói vài câu giết chết thời khắc lãng mạn này. Lúc đó có lẽ nàng sẽ thật sự bóp chết Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo cũng không biết Phong Uyển Nhu đang nghĩ gì. Tuy nàng không có kinh nghiệm thực tế, nhưng vô luận xem bất cứ thể loại nào, đều cho nàng hiểu được thời điểm Make Love nếu thật sự vui vẻ thật sự thoải mái khẳng định sẽ hừ hừ, mặc kệ lớn tiếng hay nhỏ giọng cũng nhất định phải hừ hừ. Nhưng vì cái gì Phong Uyển Nhu không như vậy? Khẳng định vẫn là phương pháp của mình không đúng.
Nghĩ vậy, Tiểu Thảo bắt đầu thay đổi chiến lược, không đơn thuần vuốt ve nữa, mà dùng thân thể của mình không ngừng cọ vào thân thể Phong Uyển Nhu. Da thịt trắng mịn kia khiến nàng cả người nàng như nhũn ra, ánh mắt nhẹ nhàng nhắm lại, hai tay xoa lên bộ ngực của Phong Uyển Nhu, thân thể nhanh chóng ma sát qua lại.
Rốt cục, nàng được như ý nguyện lấy nghe được tiếng rên rỉ của Phong Uyển Nhu. Mà Phong Uyển Nhu tuy rằng cái gì cũng không làm, lại nghe Tiểu Thảo rên so với nàng còn muốn mê người hơn, như tiếng mèo nhỏ đứt quãng, liên miên không dứt, hơn nữa âm điệu thập phần yêu mị. Phong Uyển Nhu từng ngụm từng ngụm thở phì phò, nỗ lực khắc chế suy nghĩ muốn đem Tiểu Thảo đặt ở dưới thân dùng sức khi dễ nàng ta.
Tiểu Thảo cũng không tự giác, nàng chỉ cảm thấy cọ cọ vào người Phong Uyển Nhu thực thoải mái. Thoải mái thì phải kêu thôi, còn kêu ra cái gì thì chính nàng cũng nghe không được. Nàng nghe được đều là tiếng ngâm của Phong Uyển Nhu, thực câu nhân, thực tiêu hồn. Muốn thanh âm này lớn hơn nữa chút, Tiểu Thảo liền di chuyển bàn tay, bắt đầu tìm đến quần lót của Phong Uyển Nhu.
Không cởi ra hoàn toàn, mà chỉ nhẹ nhàng sờ mó, bàn tay không tập trung vào bất cứ trọng điểm nào, cũng không có bất cứ thủ pháp nào nhưng càng là như vậy lại càng khiến người ta không chịu nổi. Phong Uyển Nhu bị châm ngòi cả người run lên, thân mình nổi lên màu hồng phấn, tóc dài tán loạn, ánh mắt gắt gao nhắm lại, lông mi run đến lợi hại.
PS: Cuối cùng cũng lăn rồi, huhu chờ đã 88 chương, tưởng thanh thuần văn lun ròi chứ:v Hội chị em bạn dì đâu mau mau vào vote và cmt dả lả nhiệt tình đi =)))))))))))) Đắng lòng nhất là mấy chương H lượt xem nhìu hơn mấy chương trước nó mới chết chứ:3
Chương nài hơi ngắn, chương sau sẽ dài thiệt dài và hai chị í còn lật qua lật lại nữa, ai cũng có cơ hội làm cường công hết, chuẩn bị khăn giấy và điện thoại sẵn sàng gọi xe cấp cứu đi mấy chế:"> Nghiêm cấm đổ thừa cho Editor, tất cả tại Lá xanh thui hí hí:"> Mà nói thiệt chứ edit H của truyện này mình chỉ cảm thấy cười muốn rớt hàm răng giả vì Tiện Thảo thoi à =))))))))))))) Chính Phong tổng còn cảm thấy có lẽ nếu không phải chị ấy nhẫn nhịn thì đã đá chết Tiểu Thảo xuống giường ròi:"> =)) Chờ vòng quay đến bộ này tiếp nha, nếu các bạn theo dõi các truyện mình edit sẽ thấy mình edit truyện xoay vòng và luân phiên từng truyện =)))
Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng - Diệp Sáp