He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 174: Chuyện Âm Mưu Của Đường Giai. ♣ Một ♣
ường Giai cảm thấy là hiện tại mọi việc với hắn đều không thuận, uống một ngụm nước lạnh cũng mắc nghẹn. Hắn làm việc ở một công ty có vốn đầu tư nước ngoài, thuộc bộ phận quản lí, cũng coi như là tầng lớp lãnh đạo. Bộ phận của hắn cũng là bộ phận quan trọng trong công ty, phụ trách nghiệp vụ ngoại giao. Hắn ngồi ở vị trí này quả thực như cá gặp nước, không chỉ có thể xưng huynh gọi đệ với tầng lớp lãnh đạo bên trên, mà với nhân viên cùng bộ phận cũng đều nhất hô bá ứng. Đây đương nhiên hơn phân nửa phụ thuộc vào việc hắn có một vị nhạc phụ đại nhân tốt, còn cả cách hắn khéo léo xử sự, vun vén mọi bề.
Hắn nghĩ rằng chủ tịch Cơ, cha của Cơ Uyển Bạch, sau khi hắn và Cơ Uyển Bạch đính hôn, sẽ nâng đỡ hắn, không ngờ rằng hắn đợi ba năm, chủ tịch Cơ ngay cả một câu ám chỉ cũng không có, nói thẳng là hắn hãy tự mình cố gắng.
Hắn biết con cáo già đó rất khôn khéo, đang nhìn biểu hiện của hắn, ngày nào còn chưa kết hôn với Cơ Uyển Bạch, ngày đó cáo già sẽ không xem hắn là người một nhà. Vì thế, hắn liền biểu hiện cho cáo già xem. Không chỉ là làm việc đâu ra đấy, với Cơ Uyển Bạch hắn cũng vô cùng tốn tâm tư, ít nhất bề ngoài là như vậy.
Nói tới Cơ Uyển Bạch, kỳ thật đúng là một cô gái không tồi, nếu là con gái của hắn, hắn sẽ rất tự hào, nhưng làm bạn gái, cô ta thật sự quá cứng nhắc, rất không thú vị. Ngoại trừ chuyên môn, những phương diện khác, cô ta đều giống như một kẻ ngốc, hỏi cái gì cũng không biết, thế này thì làm sao xứng đôi với người phong lưu phóng khoáng, nổi bật hơn người như hắn?
Hắn đương nhiên là có lý do, cũng cần thiết phải qua lại với nhiều vị hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài, đời người rất ngắn, tội gì phải làm khổ chính mình.
Tất cả đều giống như một quỹ đạo bằng phẳng, hết thảy đều cứ tuần tự mà tiến về phía trước. Đúng lúc này, bởi vì hắn nhất thời vô ý, hắn nói chuyện với mẹ, bị Cơ Uyển Bạch nghe thấy, sau đó khuôn mặt vốn thản nhiên của Cơ Uyển Bạch xuất hiện vẻ kích động, hai người giằng co nhau, Cơ Uyển Bạch rơi vào cái lỗ trong thang máy, mọi thứ bắt đầu chệch khỏi quỹ đạo, không, là tan rã, vỡ vụn.
Hôm đó, ba hồn của hắn bị dọa rớt mất hai hồn, hắn không muốn Cơ Uyển Bạch chết, như vậy thì mấy năm hắn cố gắng vừa rồi đều uổng phí, có điều hắn cũng không muốn Uyển Bạch còn sống, Cơ Uyển Bạch còn sống sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn, khi đó hắn sống không bằng chết.
Cũng là công nhân xây dựng công trình đó gọi 120*, hắn giống như con rối gỗ theo phía sau, trong đầu trống rỗng. Nhưng hắn như vậy, ngược lại giành được cảm tình của cha mẹ Cơ Uyển Bạch.
*Số cấp cứu của Trung Quốc.
Uyển Bạch mê man trên giường bệnh mấy ngày mấy đêm, hắn trông chừng trước giường bệnh suốt mấy ngày. Hắn luôn hoảng sợ muốn bóp chết cô, nhưng khi tay đụng tới cổ cô, hắn lại khiếp đảm rụt trở lại.
Thật sự là ông trời có mắt, sau khi Cơ Uyển Bạch tỉnh lại, mất đi toàn bộ trí nhớ, biến thành một người khác. Khi này biết được tin này, Đường Giai kích động ôm lấy Cơ Uyển Bạch, giàn giụa nước mắt, có điều, lúc này Cơ Uyển Bạch dùng một bàn tay có thể cử động được của cô, cho hắn một bạt tai, mắng câu: “Đăng đồ tử.”
Hắn mừng thầm không duy trì được bao lâu, phiền não mới đã xuất hiện.
Cơ Uyển Bạch mất đi trí nhớ, với những người khác đều chậm rãi tiếp nhận, duy chỉ có hắn là vô cùng bài xích, không hề cho phép hắn lại gần, nhìn thấy hắn là mắng hắn: “Ánh mắt gian tà, đăng đồ tử.”
Hắn cũng không biết khi Cơ Uyển Bạch mắng người, khí thế lại dũng mãnh như vậy.
Hắn nghĩ rằng có thể là cô còn chưa thích ứng, đặc biệt xin phép ở đây cùng cô. Và thế là xong, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, bên cạnh cô có gì, cô liền ném về phía hắn, miệng thì lẩm bẩm mắng không ngừng. Cô không ngừng ở trước mặt hắn, trước mặt ba mẹ cô, hoàn toàn nghiêm túc yêu cầu hủy hôn ước ngay tức khắc, ai khuyên cũng đều không được.
Tuy nói vợ chồng ông bà Cơ vẫn không làm theo ý cô, nhưng cũng không hề ngăn cản, khó khăn lắm con gái mới tỉnh lại, sao có thể không yêu thương hết mức? Thái độ với Đường Giai, ít nhiều cũng có phần có lỗi.
Lúc này Đường Giai càng nôn nóng.
Nếu hôn ước này bị hủy bỏ, như vậy ít nhất hắn phải phấn đấu ba mươi năm, năm mươi năm mới có được hưởng thụ hiện tại. Ở trong một tòa nhà lớn như vậy, xe việt dã có mẫu mã mới nhất hiện giờ, tiền gửi có bảy chữ số trong ngân hàng, đều là chủ tịch Cơ vì Cơ Uyển Bạch kết hôn mà cho hai người họ. Còn cả quyền kế thừa tập đoàn khoa học công nghệ Cơ thị trong tương lai… Không, cho dù hắn phấn đấu mấy đời, cũng không thể nào có được tất cả những thứ này.
Đây là chuyện phiền não lớn của hắn, còn những chuyện phiền não nhỏ cũng không ít.
Vì ở cạnh Cơ Uyển Bạch, hắn nhiều lần xin nghỉ phép, khiến ấy hợp đồng lớn công ty cần bàn bạc đều bị lỡ, mấy vị lãnh đạo cấp trên cũng không phải là bạn thân gì hết, gọi hắn tới, giọng điệu so với mắng cháu trai còn gay gắt hơn, ngụ ý là, nếu không thể bù đắp lại những tổn thất này, hắn tìm công việc khác đi.
Hai cô nàng hồng nhan tri kỷ của hắn, bởi vì nhiều ngày nay hắn không dành thời gian ở cạnh hai người họ, gọi điện thoại tới giận dỗi đòi sống đòi chết. Hiện tại hắn đang sứt đầu mẻ trán, nào có tâm tình phong hoa tuyết nguyệt, vài lần không để ý tới, và thế là, trong một lần xã giao, hắn thấy mỹ nữ từng gối lên khuỷu tay hắn đang vòng tay ôm cổ người khác.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Hiện giờ hắn không binh, không đất, làm thế nào mà ngăn lại mỗi một chuyện xảy đến đây? Hắn nghĩ tới nghĩ lui, khẳng định, điểm mấu chốt là ở Cơ Uyển Bạch.
Chỉ cần Cơ Uyển Bạch vẫn là của hắn, mọi chuyện tự nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng. Nhưng Cơ Uyển Bạch thấy hắn thì như thấy nước lũ, mãnh thú, làm thế nào mới có thể là của hắn được? Hắn vừa cuống lại vừa hoảng hốt, giống như kiến bò trên chảo nóng, biết là phải ra khỏi cái chảo mới có thể còn mạng sống, nhưng lại không tìm được đường ra khỏi cái chảo đó.
Đêm nay, hắn gọi một vị đồng hương kiêm bạn học vì công việc mà tình cờ gặp lại đi uống rượu, không phải là hắn hy vọng là vị đồng hương này có thể chỉ điểm cho hắn phương hướng gì, mà thuần túy muốn than vãn, thổ lộ nỗi khổ tâm trong lòng.
Hai người cũng không chọn một chỗ xa hoa, chỉ chọn một quán rượu nhỏ ven đường, người ra ra vào vào dường như đều là công nhân tới từ tỉnh khác.
Nhưng những chỗ như thế này luôn làm cho người ta thoải mái, không cần vờ ra vẻ, vờ nhã nhặn, bạn có thể buông xuống cái mặt nạ thường đeo, lộ ra bộ mặt thật của mình.
Công việc của người đồng hương coi như không tồi, nhận thầu công trình ột công ty kiến trúc, hành vi cử chỉ đều rất quê mùa, mở miệng ngậm miệng đều văng tục, nhìn mấy cô gái tròn trịa bưng bê trong quán rượu, hai mắt sáng rực.
Vào trong quán gọi hai bình rượu trắng, miệng hai người không có lúc nào ngừng. Người đồng hương kia móc từ trong túi ra mấy tờ tiền nhàu nát, boa cho cô gái bưng thức ăn, nhân tiện sờ soạng mông người ta. Cô gái kia dường như đã quen với chuyện này, ngoái đầu lại cười, bỏ lại một ánh mắt quyến rũ, người đồng hương hấp tấp muốn nhào tới.
Đường Giai vội vàng kéo anh ta lại, “Đừng…gấp, anh nói chuyện đó tôi nên…làm thế nào bây giờ?”
Người đồng hương quay lại, rất lưu manh nháy mắt với Đường Giai, “Nhìn thấy không, phụ nữ ấy mà, một là mê tiền, hai là mê sắc. Đừng nhìn vẻ ngoài thục nữ, nhưng thật sự lên giường rồi, để cho cô ta nếm cảm giác đó, cậu có muốn bỏ cô ta, cô ta cũng sống chết theo cậu. Tiểu tử cậu ấy, cứ giả vờ giả vịt, chẳng lẽ cưa gái, còn phải để anh dạy cậu?”
Đường Giai lắc lắc đầu, “Cô ấy…không phải như những cô gái khác, không lên giường được.”
Người đồng hương đứng bật dậy, mắt chớp chớp, “Đó…đó gọi là giả vờ đứng đắn, cậu không được bị sự giả dối của cô ta hù dọa.” Anh ta vỗ vỗ ngực, “Anh đây đã từng ngủ với vô số phụ nữ, bất kể là loại nào, chỉ cần đưa được lên giường, cậu hôn vài cái, cô ta sẽ nhũn như con chi chi. Ha ha, nói không chừng, cô nàng đó của cậu…thích cậu dùng sức mạnh đấy! Dù sao cũng là vị hôn thê của cậu, cậu…làm gì cũng không quá phận, chẳng lẽ cậu không muốn chịu trách nhiệm với cô ta?”
“Tôi muốn chịu trách nhiệm, nhưng cô ấy không…cho.” Vẻ mặt Đường Giai khổ sở.
“Nghe anh mày đi, không sai đâu, chiếm được cô ta rồi, cái gì cô ta chẳng nghe theo cậu. Cậu…nhìn xem bên ngoài không gió không mưa, có trăng có sao, là một đêm thật đẹp, đi đi, lên giường cô ta, lôi cô ta dậy, đè lên cô ta. Nếu cậu không dám, anh đây làm thay cậu.”
“Được, được…” Đường Giai hất tay người đồng hương ra, vịn cái bàn đứng lên, “Đi, tôi nghe lời anh, dùng sức mạnh, ngay đêm nay.”
“Không phải sợ, có xảy ra chuyện gì, anh đây chịu trách nhiệm cho cậu.” Người đồng hương rất nghĩa khí đưa Đường Giai ra đến cửa quán rượu, rồi vội vàng xoay người lại, trên mặt là nụ cười dâm đãng chạy vào phòng bếp, tìm cô nàng bưng thức ăn vừa rồi.
Đường Giai đứng ở bên ngoài, gió đêm thổi bay y phục, hơi rượu tan bớt, thần trí khôi phục được một chút, nhưng lời người đồng hương nói lại khiến trong lòng hắn nổi sóng.
Trước kia không phải hắn không muốn lên giường với Cơ Uyển Bạch, mà là cô rất có nề nếp, thật sự bảo thủ, hắn sợ quá gấp gáp, sẽ làm cô nổi giận.
Nhưng người đồng hương nói cũng đúng, hắn chưa từng thử, làm sao biết là cô không chịu? Nói một đằng nghĩ một nẻo chính là thói quen của phụ nữ.
Hắn càng nghĩ càng thấy thật chính xác, thừa dịp đêm tối, lại có hơi men, lòng thêm can đảm, hắn leo lên xe, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới hướng bệnh viện.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi