Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 172: Chuyện Người Con Gái Định Mệnh. ♥ Trung ♥
u Bất Phàm lên xe, đó là một chiếc xe Passat màu đen, giá cả vừa phải, kiểu dáng trang trọng. Anh là một người giản dị, tuy nói hiện giờ khả năng của anh có thể mua được xe tốt hơn, một chiếc BMW hoặc là Porsche, nhưng anh ngại mấy loại xe này quá khoa trương, quá gây chú ý, với tính cách của anh cũng không phù hợp.
Một bác sĩ tâm lý mang lại cho người khác cảm giác ôn hòa, ổn trọng, làm người khác tin tưởng, anh lại không cần trèo cao, cũng không cần chen chân vào hàng ngũ nhà giàu mới nổi đâu đâu cũng có trong thành phố này. Anh nói một cách chuyên nghiệp rằng, bạn đỗ một chiếc BMW ở trước phòng khám, bệnh nhân nhìn thấy cũng không dám vào cửa. Passat rất tốt, không lỗi mốt, thoải mái lại không phô trương.
Trước khi anh đóng cửa xe, một trận gió lạnh thấu xương ùa tới, anh dựng cổ áo lên, kéo khóa áo gió. Đã là mùa xuân, nhưng mấy ngày nay nhiệt độ không khí lại như thể rét tháng ba, hít thở đều cảm thấy rét căm căm.
Lúc này ra đường, đã sắp đến giờ ăn trưa, trên đường cũng không đông, rất nhanh đã tới phòng khám. Vừa mới xuống xe, Lý Giai đã giống như chú chim khách chạy đến báo cáo, nói hai bệnh nhân hẹn trước hôm nay đổi thời gian hẹn sang ngày mai, trong phòng khám ngoại trừ một anh thợ điện tới sửa cái bóng đèn hôm trước đột nhiên phát nổ ra, chẳng còn sinh vật sống nào khác ở đây cả.
Vu Bất Phàm đã quen với kiểu nói chuyện không đầu không đuôi này của Lý Giai, hỏi rõ buổi chiều có bệnh nhân hẹn trước không, biết được không có, tâm trạng anh mới thả lỏng.
Đường Lan hiểu chuyện hơn Lý Giai một chút, quan tâm hỏi Vu Bất Phàm, bệnh tình bà Vu như thế nào. Vu Bất Phàm cởi chiếc áo gió ra, lắc lắc đầu, “Đừng nói nữa.”
Đường Lan trợn tròn mắt, “Rất nặng sao?”
Vu Bất Phàm cười khổ, “Không phải, là mẹ tôi lừa tôi đi xem mắt.”
Hai cô gái vừa nghe là hưng phấn, giống mèo nhìn thấy cá vẫy đuôi bước lên, “Mau, mau nói đi, cô gái đó là cực phẩm gì?”
“Cái gì mà cực phẩm,” Vu Bất Phàm bước vào trong phòng, thả lỏng ngồi xuống sô pha, nhận một ly trà lấy lòng của mấy cô gái, cười khẽ lắc đầu, “Cô ấy là y tá trong phòng chụp X quang của bệnh viện, còn…?” Suy nghĩ trong đầu anh xoay mòng mòng, muốn nhớ lại hình dáng của Từ Lâm, chết tiệt, anh nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được, trong đầu chỉ có một hình ảnh, là khuôn mặt thanh tú của Cơ Uyển Bạch đang còn bị bó thạch cao kia.
Lý Giai tặc tặc lưỡi, “Y tá à, tuy nói là tình cờ cùng nghề, nhưng em cũng phải nói một câu công bằng. Bác sĩ Vu, sau này anh cưới cô ấy về, sẽ thường xuyên phòng không gối chiếc, anh có thể chịu được không?”
Vu Bất Phàm không biết nên khóc hay cười trừng mắt nhìn hai cô gái, thật sự là thẳng thắn hết sức nói.
“Nhưng còn dung mạo thì sao, dáng người thì sao?” Đường Lan quyết không buông tha truy vấn.
“Cũng được, rất hay cười, nói chuyện dễ thương, dáng người cũng cao.” Vu Bất Phàm trả lời theo kiểu ba phải.
“Oa, như vậy à, bác sĩ Vu, xương cốt của anh cũng sắp rời ra đấy.” Hai cô gái nhìn nhau thè lưỡi, cười ma mãnh.
“Bác sĩ Vu, nghe khẩu khí này của anh, ấn tượng không xấu, có phải chuẩn bị coi cô ấy là cô gái định mệnh của anh không?”
Vu Bất Phàm chớp mắt, “Mẹ cô ấy và mẹ tôi cùng học khiêu vũ trong công viên, không biết nói thế nào lại nhắc tới tôi, mẹ cô ấy dường như có tìm hiểu trước về tôi, sau đó nhắc tới cô ấy với mẹ tôi. Vì thế, mẹ tôi liền ra chiêu bất ngờ này với tôi. Mới vừa gặp mặt một lần, nói ấn tượng tốt xấu còn hơi sớm.”
“Bác sĩ Vu, bà mẹ vợ này của anh cũng không phải dễ đối phó, anh phòng bị tốt một chút. Nếu không muốn thật sự tiến tới với cô y tá kia, ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt dây lưng của anh, đừng để đến lúc thoát thân cũng không được.” Vẻ mặt Lý Giai còn rất nghiêm túc nhìn Vu Bất Phàm.
“Nghĩ đi đâu vậy, được rồi, được rồi, ra bên ngoài làm việc đi.” Bình thường Vu Bất Phàm với hai người họ cũng không ra vẻ lãnh đạo, nhưng nếu bắt đầu làm việc, anh thực sự nghiêm túc.
Lòng hiếu kỳ của hai cô gái đã được thỏa mãn, nháy mắt với nhau ra khỏi phòng, sắp xếp lại hồ sơ bệnh án.
Vu Bất Phàm ngồi ở sô pha một lúc. Căn phòng này của anh, vì muốn bệnh nhân có cảm giác thoải mái, trang trí như một phòng khách, màu sắc ấm áp, đồ trang trí làm từ vải cũng rất nhiều, làm cho người ta vừa bước vào là không kìm lòng nổi, thể xác và tinh thần đều thoải mái. Đây không phải là trang trí theo ý thích của bản thân, đều theo căn cứ khoa học.
Anh chỉ đặt một chiếc bàn làm việc ở một góc, chiếc bàn làm việc đó cũng được thiết kế đặc biệt, như một cái bàn trang trí, rất có phong cách.
Anh đứng dậy từ sô pha, đi đến trước bàn làm việc, muốn xem một số bản ghi chép về bệnh nhân tới điều trị mấy ngày trước, lấy ra một chồng bản ghi chép, mở ra từng tờ một, anh phát hiện tâm trạng mình rất khó chịu, căn bản không để tâm để làm việc.
Anh thử bình tĩnh tập trung, hồi tưởng lại một lần chuyện xảy ra ngày hôm nay từ đầu tới cuối, hóa ra điểm mấu chốt vẫn là Cơ Uyển Bạch.
Cô ấy vẫn luôn luôn bình tĩnh, sống nội tâm, điềm tĩnh, đột nhiên trở nên miệng lưỡi sắc bén, tính tình dễ bị kích động, mạnh mẽ, anh thực sự không tiếp nhận được.
Mất trí nhớ sẽ thay đổi lớn như vậy sao?
Anh nhún nhún vai, rút điện thoại di động ra, “A lô, Tô Phóng hả, đang ở đâu vậy?”
Tô Phóng chính là người bạn thân năm đó nói Cơ Uyển Bạch chính là “Lâm Xảo Trân thứ hai.”
“Còn có thể ở đâu, học viện chứ đâu, mới vừa tan học, giọng sắp mất rồi đây.” Sau khi Tô Phóng tốt nghiệp, được giữ lại làm “kỹ sư tâm hồn”.
“Đột nhiên nhớ tới thằng bạn thân hả, hiện giờ cậu đã là nhân vật lớn, vài lần gặp mặt, cũng chẳng thấy bóng cậu. Người anh em, đừng có trợn mắt lên, thỉnh thoảng cũng muốn biểu đạt chút tình cảm.”
Cùng trường mấy năm, hai người hợp tới độ hận không thể mặc chung quần áo, mỗi khi nói chuyện, đều thích đá xoáy đối phương.
Vu Bất Phàm nghe cũng không để trong lòng, cười cười, “Hiện giờ mình cũng muốn biểu đạt tình cảm, cậu có rảnh không?”
“Bây giờ?” Tô Phóng nhìn trên bầu trời mặt trời đã ngả về Tây, cái đó gọi là mặt trời, không gọi là mặt trăng à, lúc này, bầy sói có thể ra ngoài hoạt động rồi sao?
Anh vỗ ngực, “Đi, bạn tốt vì anh em không tiếc cả mạng sống, nói đi, ở đâu nào?”
Hai người hẹn ở một quán cà phê rất có phong cách, bởi vì thời gian còn sớm, còn chưa tới thời gian uống rượu.
Trên trời vẫn còn vầng mặt trời đỏ rực, nhưng trời cũng không còn sáng, ánh sáng tối mờ, khiến cho ánh đèn êm dịu trong quán cà phê cũng mang chút ám muội. Tiếng nhạc thấp như có như không, giống một cánh bướm yếu ớt, nhẹ nhàng bay lượn trong quán cà phê, mỗi lần bay tới gần người, lại vội vàng bay trốn tới nơi khác.
Quán cà phê rất gần học viện, Tô Phóng tới trước. Tô Phóng có hơi béo, dáng người không cao, khi cười hai má có má lúm đồng tiền, có gương mặt trẻ thơ, cũng đang ở tuổi một đóa hoa, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Anh nhìn Vu Bất Phàm bước vào, hai mắt đảo một vòng, vào buổi chiều tối này, người rảnh rỗi cũng thật không ít, trong quán cà phê bàn nào cũng có đôi có cặp.
“Người anh em,” Tô Phóng vẫy tay gọi phục vụ, nở nụ cười quỷ dị với Vu Bất Phàm, “Đôi ta tâm sáng như gương, nhưng người khác thấy hai người đàn ông trưởng thành chúng ta buổi chiều không đi làm, còn chạy ra đây hẹn hò, sẽ tưởng rằng đôi ta là đồng tính đấy!”
Vu Bất Phàm thản nhiên gọi phục vụ, “Đồng tính thì đồng tính, nhưng mà, cậu đáng yêu như vậy, mình là công*, cậu là thụ.”
*Trong quan hệ nam – nam bên Trung Quốc, công được coi như chồng, thụ là vợ.
“Cút!” Tô Phóng đạp anh một cước ở dưới bàn, “Toàn bộ phụ nữ trên thế giới này có chết hết, anh đây cũng không rớ tới cậu. Nói đi, tìm mình có chuyện gì?”
“Hẹn hò mà!” Vu Bất Phàm vẫn tiếp tục trêu đùa theo lời Tô Phóng. Tô Phóng thiếu chút nữa xông tới đánh anh, “Nói chuyện đứng đắn đi.”
Cà phê được mang lên rất nhanh, giống như đặc biệt chờ hai người họ. Vu Bất Phàm có hơi ngạc nhiên cầm cốc cà phê lên, quét mắt nhìn bốn phía, kinh ngạc thấy đối diện là một đôi mắt quyến rũ, khuôn mặt người đàn ông bên cạnh đôi mắt đó đột nhiên cứng ngắc.
Bác sĩ tâm lý có luật rằng, tất cả mọi chuyện của bệnh nhân đều phải giữ bí mật, ra khỏi phòng khám, không hẹn mà gặp bệnh nhân ở bên ngoài, không thể chào hỏi trước, dưới tình huống bình thường, đều vờ như không biết.
Chủ nhân của đôi mắt quyến rũ kia là một người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi, lại thích trang điểm đậm, là một bệnh nhân giàu có, từng vì chồng có vợ hai bên ngoài, rối loạn tâm lý, cho nên trở thành bệnh nhân của anh.
Sau khi được anh điều trị, tâm trạng bà ta đã thoải mái hơn, không phiền muộn, nhưng ăn mặc lại thay đổi quá nhiều, theo xu hướng trẻ hóa.
Vu Bất Phàm không biết mình chữa trị như vậy tính là thành công hay là thất bại.
“Bác sĩ Vu!” Người phụ nữ lắc eo, chẳng để ý tới ai bước tới bàn của Vu Bất Phàm.
Bệnh nhân chủ động chào hỏi, Vu Bất Phàm đương nhiên không thể giả ngu, vội đứng dậy cười gật đầu, “Bà Tần, bà cũng đến uống cà phê à?”
“Đúng, buổi chiều không có việc gì, hẹn một anh chàng đẹp trai tới giết thời gian.” Bà Tần liếc nhìn Đường Giai phía đằng sau đang đứng ngồi không yên, hai tay đan nhau, cười hỏi, “Vị này là?”
Bà ta nhìn Tô Phóng.
“Tôi học cùng Tô Phóng, chúng tôi đã lâu không gặp, đến…”
“Đến tán gẫu.” Tô Phóng cướp lời, sợ Vu Bất Phàm nói ra hai từ “Hẹn hò.”
“Bà Tần, giới thiệu người bạn soái ca của bà đi!” Tô Phóng vừa gặp mà như đã quen thân hỏi han.
Bà Tần cau mày, “Chuyện này phải giữ bí mật. Bác sĩ Vu, vậy tôi không quấy rầy hai người, tôi nhớ là cậu thích uống loại cà phê này, đúng không?”
“Đúng, đúng!” Vu Bất Phàm gật đầu. Hóa ra là bà Tần thấy anh bước vào, vội gọi cho anh cốc cà phê này, có phải hy vọng anh hoàn toàn quên hết mọi thứ nhìn thấy hay không?
Trong lòng Vu Bất Phàm thấy hơi ớn lạnh, nụ cười trên mặt vẫn tựa gió xuân, “Trí nhớ của bà Tần thật tốt, cám ơn!”
“Không cần, hai người từ từ nói chuyện.” Bà Tần vẫy bàn tay ngọc ngà, lại uốn éo trở lại bàn.
“Mình thật đồng cảm cho vị soái ca kia, hy sinh cũng không nhỏ.” Tô Phóng uống cà phê, giọng mỉa mai.
“Giờ là thói đời gì thế này, đàn ông thì nuôi bồ nhí, phụ nữ thì có trai bao.”
“Cậu coi như không thấy là được, uống cà phê của cậu đi.” Khóe mắt Vu Bất Phàm liếc thấy bà Tần và Đường Giai đầu kề đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, thực là không có chút tình cảm mờ ám gì.
“Tô Phóng, cậu còn nhớ trước kia học y có một em lớp dưới tên Cơ Uyển Bạch không?” Vu Bất Phàm sợ Đường Giai nghe được anh nói, vội hạ thấp giọng.
“Nhớ, ấn tượng của mình với cô bé ấy rất sâu đấy! Sau khi cậu học xong ra trường, mình vẫn ở lại học viện, hàng năm cô ấy đều là sinh viên ưu tú, toàn đứng đầu. Mỗi lần cô ấy đạt được danh hiệu sinh viên ưu tú, ba cô ấy đều quyên góp cho học viện một khoản, khiến cho các giáo sư trong học viện hận không thể mỗi ngày đều bình chọn sinh viên ưu tú.”
Vu Bất Phàm cười nhẹ, lặng lẽ dỏng tai lên nghe. Âm lượng bên bàn bà Tần kia dường như lớn hơn.
“Bà Tần, người bạn của tôi hiện giờ không còn làm trong bệnh viện, tôi chỉ có thể tìm giúp bà người khác.” Đường Giai căng thẳng, rồi lại cung kính nói.
“Không được.” Bà Tần lắc đầu như trống bỏi, “Tôi nghe nói người bạn kia của cậu kín miệng, phẫu thuật rất giỏi, tôi không tin tưởng người khác. Bên ngoài tôi quen rất nhiều người, đâu đâu cũng có người quen, nếu chuyện tôi mang thai tới tai ông chồng tôi, lão ta còn không làm thịt tôi sao. Lão ta…gần ba tháng rồi không chạm vào tôi.”
Đường Giai nóng nảy, “Có điều hiện giờ người bạn của tôi đang ở trong bệnh viện, thần kinh không bình thường, thật sự không thể làm phẫu thuật cho bà.”
Bà Tần lườm hắn, “Vậy bao lâu thì cô ta có thể xuất viện, tôi…mang thai hơi lớn, không chờ được lâu.”
Vẻ mặt Đường Giai cầu xin, “Bà Tần, bà là vợ sếp tôi, tôi có thể giúp còn không giúp bà sao, đúng thật là không có cách nào, tôi tìm giúp bà bác sĩ khác, rất đáng tin cậy, tuyệt đối kín miệng.”
Bà Tần dường như hơi dao động, “Vậy…được rồi, nhưng mà, hôm đó, cậu nên đi cùng tôi.”
“Đi, chắc chắn là đi.”
Gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của bà Tần rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười.
“Này, sao đột nhiên hỏi tới cô bé họ Cơ đó vậy? Muốn theo đuổi cô ấy, nói cho cậu biết, cô ấy là hoa đã có chủ rồi.” Tô Phóng thấy Bất Phàm lâu không nói tiếp, đập “Bộp” một cái lên tay anh.
Vu Bất Phàm không chú ý, cốc cà phê trong tay không nắm chặt, lập tức bị sánh ra, khiến cho chiếc áo khoác màu tro của anh cũng bị dính một ít. Cậu phục vụ vội vã chạy tới thu dọn, chờ dọn xong, Vu Bất Phàm quay đầu lại, bàn của bà Tần kia đã không còn ai.
“Mình không muốn theo đuổi cô ấy, chỉ muốn hỏi một chút về tình hình gần đây của cô ấy.” Cầm cốc cà phê mới được mang lên, Vu Bất Phàm nói.
Tô Phóng nhăn mặt, “Sau khi cô ấy tốt nghiệp, được một bệnh viện tư mời tới làm việc ở khoa phụ sản với lương rất cao, mình nghe một em lớp dưới khác nói, cô ấy có y thuật giỏi nhất trong bệnh viện, còn rất được trọng dụng, hơn nữa cũng có một người bạn trai rất anh tuấn. Ôi, thật sự là không ngờ, rõ ràng là một cô gái nhà giàu, tội gì phải chịu khổ thế!”
“Ai giống con heo như cậu, trong đầu chỉ có tiền, người ta coi sự nghiệp là thành tựu.” Vu Bất Phàm có chút không yên lòng.
“Người anh em, rốt cuộc ai là heo trong đầu chỉ có tiền, mình chính là một trí thức thanh liêm, cậu thì sao, là một con sói chuyên môn dùng chuyện riêng tư của người ta để kiếm tiền mờ ám.” Tô Phóng phản pháo, Vu Bất Phàm cũng không yếu thế, gây qua gây lại, mãi tới khi uống no một bụng cà phê, lúc này mới đứng dậy thanh toán, muốn tìm một quán khác uống rượu.
Cậu phục vụ mỉm cười nói, hóa đơn đã có người thanh toán.
“Xem đi, cậu rất có tư chất làm trai bao.” Tô Phóng ôm vai anh, vui vẻ nói. Lần này Vu Bất Phàm không phản bác, chỉ cười.
Hai người ra khỏi quán cà phê, bước chậm rãi dọc theo con phố.
Di động đột nhiên vang lên, bà Vu lo lắng về kết quả cuộc xem mắt hôm nay, cố tình gọi điện thoại tới hỏi. Vu Bất Phàm sợ Tô Phóng nghe được lại trêu anh, chạy qua bên cạnh nghe.
Sự cố xảy ra trong nháy mắt.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu xám không biết chạy từ chỗ nào ra, cướp lấy di động của Vu Bất Phàm, rồi nhanh chóng chạy mất.
Hai người đều ngây người.
Vu Bất Phàm phản ứng lại đầu tiên, nhanh chóng bảo đuổi theo, rồi chạy trước. Tô Phóng chậm mấy vài giây, nhưng giọng anh lớn, vừa đuổi theo vừa hét, “Ăn cướp! Mọi người, có cướp!”
Mới chạy được vài bước, anh bỗng nhiên hét lên một tiếng đau đớn, rồi ngã xuống đất. Anh mới kịp nghĩ là, đụng phải cột điện rồi, gáy đã nổi lên một cục u lớn, trước mắt đã chảy đầy máu.
Nhưng mà, giọng anh lớn cũng có tác dụng lớn, người đi đường hưởng ứng lời kêu gọi bắt cướp của anh, nhanh chóng gia nhập hàng ngũ đuổi bắt, kẻ trộm thấy không phải thời cơ tốt, hốt hoảng ném lại cái di động, chen vào một khu chợ phía dưới, trong giây lát đã biến mất.
Vu Bất Phàm thở hổn hển nhặt di động lên, trừng mắt nhìn khu chợ, ngây người, nghĩ một chút quyết định bỏ qua, nói cảm ơn với những người đi đường cùng đuổi bắt, quay đầu lại, nhìn thấy Tô Phóng mặt đầy máu, mặt anh đột nhiên trắng bệch.
“Tô Phóng, Tô Phóng…” Anh xông lên trước, ôm lấy Tô Phóng.
“Đừng gọi hồn thế, còn ôm chặt thêm chút nữa là giống đồng tính thật đấy, khóe mắt chỉ rách một vệt thôi, đưa mình tới bệnh viện gần đây khâu vào là được.”
Thần trí Tô Phóng dường như tỉnh táo, bịt miệng vết thương nói.
“Bệnh viện gần đây?” Vu Bất Phàm nhắc lại, trong đầu trống rỗng. Anh vội vàng ngăn một chiếc taxi tới gần.
Lái xe hỏi đi đâu, anh buột miệng nói một cái tên, là một bệnh viện nào đó sáng sớm anh nghe ai đó nói với anh.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi