The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 161: Chuyện Phảng Phất Như Cách Một Đời. ♠ Trung ♠
ân Ánh Lục hơi ngước mắt lên, nhìn thấy đầu ngón tay hắn hơi run rẩy, cô cúi đầu, khẽ cười, “Lưu hoàng thượng, em thay đổi nhiều lắm sao? Nếu như không nhớ ra, vậy thì có thể cho em một cơ hội không?” Cô chỉ vào bức rèm che được cuộn lên một nửa phía sau long ỷ, “Mặc dù em không phải là thiên kim danh môn gì, nhưng Lưu hoàng thượng có nói rất mệt mỏi, có thể để cho em thử giám quốc vài ngày.”
“Nàng ngẩng đầu lên!” Giọng nói của Lưu Huyên Thần khàn khàn.
“Người con gái xứng với trẫm, không chỉ có thể giám quốc, mà còn phải biết làm dược thiện thật ngon.”
Cô nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, tươi cười xinh đẹp, “Lưu hoàng thượng, ban ngày chàng vất vả vì nước, buổi tối hồi cung còn phải an ủi một đám phụ nữ, so với chiến sĩ thi đua còn vất vả hơn, quả thật phải dùng dược thiện tốt nhất tẩm bổ. Vậy chàng muốn bổ thận trước, hay là nhuận phế trước?”
Trong điện, các đại thần đã có người kinh hô thành tiếng.
Cô không để ý, chỉ nhìn thẳng vào hắn, nhìn hắn, quan sát hắn, hắn hơi gầy, nhưng phong thái như trước, giờ phút này, ánh mắt ấm áp sáng rực kia đang nhìn chăm chú vào cô.
“Canh hoa quế!” Thật lâu sau, hắn mới nhả ra được ba từ.
“Lưu hoàng thượng, hiện giờ là mùa đông, hoa quế đã rụng hết rồi, nhưng mà, sang năm em có thể làm cho chàng. Mùa đông ăn tổ yến là tốt nhất, có điều tổ yến rất quý, không được tùy tiện lãng phí tiền thuế của người dân, chúng ta ăn cháo ngân nhĩ hạt dẻ được không?”
“Được! Nói cho trẫm, ông trời để cho nàng tới bên cạnh trẫm, rốt cuộc là vì sao?”
Cô chớp mắt mấy lượt, liếc nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của văn võ cả triều, trong lòng thấy cảm động, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, lại còn nói mấy câu sến súa này, thật sự là xấu hổ quá đi.
“Em tới…giúp chàng sinh con đẻ cái! Hiện giờ, chàng có đồng ý cho em một cơ hội không?”
“La công công!” Lưu Huyên Thần hốt hoảng gọi, hắn vốn muốn hỏi La công công, hôm nay là ngày mấy tháng mấy, hiện giờ là ban ngày hay là ban đêm, có phải đang mơ hay không? Người đang đứng trước mắt là ai? Nhưng hắn giống như trúng phải ma chướng, khi nhìn thấy cô cử động cánh tay mỏi do xách gói đồ, theo bản năng đỡ lấy giúp cô, ôm luôn cả người cô vào lòng. Rất gầy, cách một lớp áo thật dày, hắn vẫn đụng thấy xương sườn của cô.
“Lưu hoàng thượng, chàng làm vậy trước mặt các đại thần, có phải thể hiện rằng đã cho em cơ hội hay không?” Cô trêu chọc hỏi, ngửi thấy mùi cơ thể quen thuộc, cảm thấy lồng ngực hắn phập phồng, sống mũi thấy cay cay.
“Trẫm vẫn luôn chờ một người như vậy, cùng trẫm sóng vai đứng thẳng, săn sóc trẫm, yêu thương trẫm, đối xử thật lòng thật dạ với trẫm. Đúng vậy, trẫm cho nàng cơ hội, nàng muốn mấy lần trẫm đều cho.”
“Vậy có phải Lưu hoàng thượng nên trả lại mấy bức tranh kia cho người khác không, em là người lòng dạ hẹp hòi.” Cô nhét gói đồ vào tay hắn, lại chạm vào lòng bàn tay ẩm ướt, “Lưu hoàng thượng, chàng đang toát mồ hôi sao?”
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi há ra ngậm lại của cô.
Là người sống! Thật sự là người sống! Tuy rằng có gầy một chút, nhưng xác định là Uyển Bạch của hắn.
“Uyển Bạch, năm ngày này thật sự là quá dài đấy!” Hắn nghẹn giọng nói.
“Đúng vậy, Huyên Thần, đúng là rất dài, nhưng em đã trở lại.” Đôi mắt cô đỏ lên, hai hàng lệ chậm rãi lăn dài trên má.
Hắn nhìn chằm chằm vào hai hàng lệ kia, gói đồ trong tay rơi “Bịch” xuống đất, hắn dịu dàng nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
“Được rồi, được rồi, không nên nhìn, việc lập hậu đã định, các vị đại nhân bãi triều đi, bãi triều đi!” La công công tỉnh táo lại trước tiên, cuống quít nhảy lên che khuất hoàng thượng và hoàng hậu, hai tay vung lia lịa.
Đỗ Tử Bân theo các vị đại thần ra khỏi Điện Nghị Chính, ngửa mặt lên trời thở ra một tiếng.
Canh ba nửa đêm, trong tẩm điện, ánh nến chập chờn.
“Uyển Bạch, Uyển Bạch!”
Có người vẫn gọi tên cô bên tai cô, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Lưu Huyên Thần ngồi ở mép giường, tay cầm một chiếc đèn lồng.
“Huyên Thần, sao chàng lại không ngủ?” Cô dụi dụi mắt, chống tay ngồi dậy, nhìn bên ngoài vẫn tối đen, chắc là mới canh ba thôi.
Hắn buông chiếc đèn lồng xuống, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, nhìn không chớp mắt, cũng không lên tiếng. Cô giơ tay, khua khua trước mặt hắn.
“Huyên Thần?”
“Ừ!” Hắn trả lời, phất tay cho Mãn Ngọc trực tối nay rời khỏi phòng ngủ, rồi lên trên giường. Hắn vén kéo áo ngủ bằng gấm trên người cô lên, cũng buông mành ngoài giường xuống.
“Huyên Thần, lạnh lắm!” Cô không khỏi rùng mình một cái. Hắn dường như không nghe thấy, lại mở áo của cô ra, lộ ra xương vai và ngực.
Mặt Vân Ánh Lục đỏ lên, Huyên Thần khi nào thì trở nên cởi mở như vậy?
“Huyên Thần, chàng làm gì vậy?”
“Ta muốn nhìn nàng thật kỹ.” Ngón tay hắn trượt một đường, dừng trước ngực cô hồi lâu, rồi dừng bên hông cô, kéo cô xoay người, vuốt ve sau lưng cô, “Thân thể nàng, có thể đem làm bàn giặt.”
Mặt cô càng đỏ, “Mùa đông này, em sẽ ăn nhiều một chút, chờ em béo lên, chàng hãy ôm. Để em sang ở Trung Cung trước đi.”
“Không được, ở đâu cũng không được, không bao giờ cho phép nàng rời khỏi trẫm nửa bước nữa.” Hắn khép lại vạt áo cho cô, nằm lên giường, ôm cô vào trong lòng, kéo áo bọc hai người lại.
“Nàng có biến thành một đống xương, ở trong mắt ta, cũng không có bất kỳ người nào hơn được.”
Cánh tay mạnh mẽ hơi siết chặt lại, lưng cô dán sát vào hắn, không có chút khe hở nào.
“Huyên Thần, chàng…nhớ em sao?” Cô không nhắm mắt, cũng nghe ra được hơi thở cửa hắn hơi hỗn loạn, vội xoay người lại, ôm lấy thắt lưng hắn.
“Sao muộn như vậy mới trở về? Sai người báo tin tới cũng được mà?” Hắn nhẹ giọng hỏi, thật cẩn thận vuốt ve mái tóc dài của cô, dường như sợ một khi không cẩn thận sẽ làm cô biến mất.
Cô nhắm mắt lại, nghe tiếng tim hắn đập, cười nói: “Núi rừng rậm rạp, rất dễ lạc đường, phải đi rất lâu, em mới ra được.”
Từ sau khi tỉnh lại, hàng đêm cô đều ngủ không ngon, luôn mơ thấy hắn. Bây giờ nằm bên cạnh hắn, nói chuyện, cô đã rơi vào trạng thái ngủ mơ màng.
“Uyển Bạch, Uyển Bạch?” Lưu Huyên Thần ra sức lắc cô.
Cô mở mắt ra, “Huyên Thần, em chỉ hơi buồn ngủ, em không phải…”
“Không được phép nói từ đó.” Hắn dùng môi ngăn miệng cô lại, nụ hôn thật sự nhẹ, rất nhẹ, “Nàng sẽ không đâu, ta sẽ giữ chặt nàng lại, cũng sẽ không làm nàng tức giận, lúc nào ta cũng sẽ để tâm tới cảm nhận của nàng. Giang sơn không quan trọng, Uyển Bạch mới là quan trọng nhất.
Huyên Thần từ lúc nào đã đổi “Trẫm” thành “Ta”, Vân Ánh Lục có chút hoang mang, nhưng mà, cô rất thích.
“Huyên Thần, chàng muốn làm một hôn quân sao?”
“Trước kia có rất nhiều phi tần, sau này ta cũng chỉ có một thê tử, sao có thể tính là hôn quân? Uyển Bạch, dưỡng sức khỏe cho thật tốt, ta…muốn có một đứa con.” Hắn dịu dàng hôn cô, không phải là lửa tình hừng hực thiêu đốt sau khi cửu biệt, mà là tình cảm nồng nàn chân thành tích tụ dài lâu, rồi ôm cô chặt thêm một chút, lại sợ cô không thoải mái, cẩn thận đặt cô nằm xuống, cùng cô chui vào trong chăn, lại ôm cô, để cô cảm nhận ấm áp từ trên người hắn.
“Một đứa là đủ rồi sao?” Cô xoay người lại, vén vạt áo của hắn ra, mặt kề sát vào bờ ngực trần của hắn, mơ mơ màng màng cười.
“Vậy là đủ rồi, ta không muốn nàng phải chịu đau nhiều hơn.” Tim hắn đập nhanh hơn, hôn lên đỉnh đầu cô, sờ vào những chiếc xương sườn lộ rõ của cô,
“Uyển Bạch, nàng có hận ta không bố trí phòng vệ Tề vương, để cho nàng phải chịu khiếp sợ lớn như vậy không?”
“Không, em chỉ thấy may mắn người đi là em, mà không phải chàng. Chàng là quân vương hiền minh, em thì không phải, em không thể giúp giám quốc được, vì nước Ngụy, người đi cũng nên là em. Vì chính mình, người đi cũng nên là em. Bởi vì chàng là người em yêu, nếu em không giúp chàng thì ai sẽ giúp chàng được? Huyên Thần, đừng đổ hết mọi trách nhiệm lên người mình, chàng là người, không phải thần, trăm lần kín kẽ thì cũng có một lần sơ sót, cho nên chàng đừng để trong lòng.”
Cô đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn theo bản năng trả lời hắn.
Vì một câu “Chàng là người em yêu”, tâm trạng và thân thể hắn đều đột nhiên phấn khích, tim đập nhanh hơn, hắn dịch khuôn mặt tuấn tú tới gần mặt cô, hôn nhẹ lên môi cô.
Cô mỉm cười, cũng hôn lại hắn nhưng cũng không mở mắt ra. Hắn biết cô mệt mỏi, không đành lòng quấy nhiễu cô.
Sau này, sau này sẽ có rất nhiều, rất nhiều đêm được ôm nàng ngủ, không phải chỉ trong một lúc này.
Hắn không dịch chuyển cơ thể, tuy rằng không thể nào áp chế được tình cảm nhớ nhung dâng tràn trong lòng, nhưng ôm nàng như vậy cũng tốt rồi. Hắn nhẹ nhàng cảm nhận hô hấp của nàng, để hơi thở ấm áp của nàng phả vào mặt hắn.
Nàng lẩm bẩm một câu gì đó, khóe miệng khẽ cong lên. Hắn nhìn thấy, cũng không cách nào khống chế, khóe miệng cũng cong lên theo.
“Huyên Thần!” Hắn nghe rõ, nàng lẩm bẩm là hai từ này.
Hắn không nhịn được, trong lòng tràn đầy thỏa mãn trước nay chưa từng có, cho dù hoàn toàn có được nước Ngụy, diệt trừ đảng Tề Vương, hắn cũng chưa từng thỏa mãn như vậy.
Khóe miệng hắn cong lên, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào nàng, không hề muốn dời đi.
“Huyên Thần…” nàng lại gọi một tiếng, như nỉ non, hai từ này hoàn toàn là một câu ma chú, hô hấp của hắn dần dần nặng nề, môi ngậm lấy vành tai nàng.
“Uyển Bạch…” Thân thể hắn đột nhiên trở nên nóng bỏng, trong giọng nói trầm thấp khàn khàn chứa đầy khát khao khó kiềm chế được.
“Huyên Thần, em là thầy thuốc, em hiểu rõ thân thể em đã hoàn toàn hồi phục.” Vân Ánh Lục vẫn không mở mắt ra, lại có thể nói rõ ràng một câu thật dài.
Đây là một loại ám chỉ sao?
Lưu Huyên Thần khó có thể tự áp chế lửa tình đã nhanh chóng lan ra, càng không thể vãn hồi.
Bọn họ đã xa cách hơn bốn tháng, hơn một trăm ngày, lâu tới nỗi hắn đã cho rằng là cách cả mấy đời. Ôm nàng nhiều hơn, muốn nàng nhiều hơn cũng không đủ.
“Thật sự có thể?” Lòng bàn tay hắn dịch chuyển lên, yêu thương vuốt ve đùi cô, chậm rãi đưa lên eo cô.
“Vâng!” Mặt cô đỏ bừng, lại kiên định gật gật đầu, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
Nghe được lời khẳng định, hắn nhẹ nhàng phủ lên người cô, cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi như lửa nóng thâm nhập vào bên trong, hai tay vuốt ve bầu ngực cô, tách đôi chân thon dài của cô ra, để cho cô cảm nhận phấn khích của hắn, lửa nóng của hắn.
Khi hắn xâm nhập vào thân thể cô, hai người đều run rẩy, Vân Ánh Lục mở mắt, trong mắt có ánh sáng lấp lánh.
Hắn mỉm cười, vô cùng ôn nhu.
Dùng co rút kịch liệt, làm ấm ấp hai trái tim thấp thỏm bất an vì chia lìa hơn bốn tháng.
Cô cảm giác được quý trọng của hắn, yêu thương của hắn, săn sóc của hắn, tình yêu dịu dàng của hắn, đáp lại hắn tình cảm nồng nàn giống vậy.
Đêm nay, dài tới vô tận.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi