Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 155: Chuyện Sinh Tử Hai Đường Mờ Mịt. ♣ Ba ♣
oàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương…” Từng tiếng gọi vang vọng giữa những dãy núi, núi đá vì dư chấn mà sụp đổ thỉnh thoảng lại rung lên, mấy khối đá vụn lại ầm ầm lăn xuống khe núi, dòng nước chảy xiết trong khe núi bắn lên những bọt nước tung tóe, phát ra tiếng vọng đinh tai nhức óc.
Tiếng động này làm kinh động tới thần trí Vân Ánh Lục, cô cuộn mình trong bóng tối, mặt vùi giữa hai đầu gối, mái tóc xõa tung trên một tảng đá lớn, miệng không thể nói, cảm giác không thở nổi, ngay cả xúc giác cũng không có, chỉ có thính giác.
“Hoàng hậu nương nương, người ở đâu?”
Tiếng gọi của ai vậy, vang vọng kéo dài, mỗi một lần vang lên, đều quen thuộc như vậy?
Cô chậm rãi mở mắt ra, trong hoảng hốt, không biết đang ở đâu, cô có cảm giác lơ lửng, giống như là ở trong mộng, nghiêng ngả lảo đảo. Sương mù dày đặc đã tiêu tan được một lát, cô thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đang muốn đuổi theo, sương mù lại tiếp tục bao phủ, che khuất tầm mắt cô. Cả người đau nhức, như lửa thiêu đốt, như ngâm trong băng, cô muốn cử động cũng không thể, phổi giống như bị xé tan.
“Hoàng hậu nương nương, thần là Giang Dũng, người còn nhớ không?”
Nhớ, nhớ, là gián điệp hai mang, tứ phẩm đới đao hộ vệ hạ mình làm tùy tùng của một tiểu thái y, mỗi ngày còn phải chịu ánh mắt xem thường của Trúc Thanh.
Trong lòng cô thấy vui vẻ.
“Ta ở đây…” Tiếng nói còn chưa phát ra, đã nghẹn lại ở cổ họng.
Cô nghe được tiếng những hòn đá ào ào lăn xuống, thế nhưng sao tảng đá cô đang nằm trên lại không chút nhúc nhích nào vậy?
Một cảm giác ấm áp từ khóe mắt chảy xuống, cô cảm thấy đó không phải nước mắt, cô lại ngửi thấy một mùi tanh ngọt. Vận khí của cô thật đúng là không tệ, khi ngọn núi đổ sụp, đá núi rơi xuống như mưa cùng với sương khói ở đằng xa bao phủ, núi rừng gào thét, đại địa rung động, cô vẫn còn nhớ rõ ràng, mà cô còn có thể giữ được tính mạng này, cô hẳn phải cười thầm.
Không phải đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời sao?
Đúng, đúng, khi cô rơi xuống từ cái hố của thang máy, không phải vẫn sống được rất tốt sao, còn gặp được Huyên Thần, yêu nhau, thành thân, được thấy cuốn sách thuốc lâu nay vẫn mơ ước, cơn dư chấn này cũng sẽ không làm gì được cô. Cô muốn tiếp tục sống, nhất định phải sống sót. Huyên Thần từ nhỏ đã bị đưa vào trong cung, chưa từng hưởng một ngày gia đình ấm áp. Hiện giờ bọn họ vừa mới có một gia đình, cô là người thân duy nhất của Huyên Thần, cô không thể bỏ lại anh, bằng không Huyên Thần sẽ rất đáng thương.
Cô không thể làm như vậy, không thể làm như vậy.
“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng nói có chuyện gì hồi cung giáp mặt nói, ngài biết mình đã sai rồi, nương nương không thể phạm sai lầm giống ngài được.” Giọng nam khàn khàn mang theo tiếng khóc, bị gió thổi tán khắp bốn phía.
Cô ôm chặt lấy hai đầu gối, lẳng lặng lắng nghe, nước mắt không hề rơi, trong lòng lại tràn ngập tình cảm dịu dàng và ấm áp. Huyên Thần, em không hận chàng, chỉ giận chàng một lúc thôi, cuộc đời dài nhất một trăm năm, tới hơn hai mươi tuổi mới gặp nhau, cuộc đời còn có mấy lần hai mươi năm?
“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng nói ngài mắc phong hàn rất nặng, hoa quế cũng rụng rồi, ngài chờ nương nương hồi cung nấu dược thiện cho ngài.”
Đại nam nhân như thế sao có thể khóc lóc giống như một tiểu cô nương?
Phong hàn của Huyên Thần là do anh cố ý để nhiễm, không nặng, cô quan tâm tới thể diện của anh, nên mới không vạch trần, còn nữa, người trên ngôi cửu ngũ sao có thể tham ăn như thế?
Vân Ánh Lục muốn cười, nhưng khóe môi lại không cử động được.
“Hoàng thượng, chàng khỏe không?” Cô do dự trong chốc lát, trong lòng thầm tự hỏi.
Trước mắt không biết tại sao, bóng tối càng lúc càng dày đặc, cô có chút buồn ngủ, ý thức lặng lẽ rời khỏi. Cô không muốn ngủ, cố gắng nhớ lại những chuyện cũ lúc trước để kéo dài thời gian.
Huyên Thần là hồ ly, giỏi nhất là đào hố, để cho cô ngây ngốc nhảy xuống, ngay cả thành thân cũng dùng quỷ kế, nhưng mà, cô không hề thấy tức giận. Đối với tình cảm, cô luôn luôn ngốc nghếch, đơn thuần, không có người đẩy một cái, cô sẽ không biết làm thế nào để tiến về phía trước. Giữa cô và Huyên Thần, nếu không phải Huyên Thần chủ động, chỉ sợ cũng sẽ không đi đến hiện tại.
Chỉ là trong lòng Huyên Thần luôn luôn đặt giang sơn ở vị trí thứ nhất, trước kia cô luôn cảm thấy tiếc nuối, giờ khắc này, ngược lại còn thấy là có chút may mắn. Nếu như không có cô, anh còn có giang sơn có thể chống đỡ. Thành Đông Dương có nhiều danh môn thiên kim như vậy, người trước lui xuống, người sau tiến lên muốn gả cho anh, anh lại cưới một vị hoàng hậu khác. Ngu Mạn Lăng thì đã chết, còn cô thì mất tích, có phải người khác sẽ vì hai người bạc mệnh mà trong lòng sợ hãi với vị trí hoàng hậu? Như vậy Huyên Thần vẫn sẽ cô đơn. Nhưng nhiều danh môn thiên kim như vậy, nhất định sẽ có một người đặc biệt dũng cảm chứ!
Trong lòng cô khẽ mỉm cười.
“Giang thị vệ, Hoàng hậu nương nương sợ là…đã qua đời rồi?” Cô mơ hồ nghe thấy một người nói. Trong nháy mắt cô thấy cứng đờ, cảm giác máu cả người dốc xuống, ngực co rút đau đớn từng trận.
“Không đâu, nương nương không phải tiểu nhân nuốt lời, nương nương sẽ còn sống, tiếp tục tìm…trời ơi, đây là cái gì?”
Đá núi đã đổ sụp đột nhiên bắt đầu chuyển động, một dòng nước từ trong núi ào ào phun ra, sức mạnh rất lớn, những hòn đá rất lớn cũng không ngăn được.
“Là suối ngầm trong núi, mau chạy đi, mau…”
Thành Lâm Sơn, tên cũng như nghĩa, chung quanh được núi bao bọc, trong núi có nhiều thác nước, nhiều dòng suối, nhiều suối nước nóng, còn có rất nhiều suối ngầm ẩn sâu trong chân núi chưa được con người biết tới, mấy nơi xung quanh bị dư chấn, chấn động làm con suối được khơi thông. Nước suối giống như thiên quân vạn mã, ào ào tuôn xuống.
“Trời ơi, trời ơi, núi nứt ra rồi, bên kia có người…” Dòng chảy của con suối bắt nguồn từ ngọn núi bị đổ sụp, xác chết của những thị vệ bị đá vùi dưới chân núi cũng dần lộ ra.
Thân thể lạnh như băng của Vân Ánh Lục cũng cảm thấy núi đá bên cạnh trở nên ấm áp hơn, cô cố gắng duy trì thần trí tỉnh táo, nhưng không đợi cô tỉnh lại, thân thể của cô lập tức bắn lên trên không trung, sau đó theo những hòn đá rơi nhanh xuống, rơi xuống…Giống như lá rụng, bay qua vách núi, bay qua núi rừng, “Ầm!” Cô chỉ nghe thấy một tiếng nổ, bụi nước bắn đầy mặt, trước mắt đầu tiên là một ánh sáng trắng, sau đó là bóng tối.
Cô dường như bắt đầu hôn mê bất tỉnh.
“Có thấy hoàng hậu nương nương không?”
“Không có, chỉ có bọn thị vệ, bên kia, kia… Là Tề vương!”
Dòng nước chảy xiết qua khe núi quanh co uốn lượn chảy về phía trước, qua một dãy núi lại nối tiếp một dãy núi, chuyển từ mùa này sang mùa kia. Thật sự là một giấc ngủ rất lâu, rất lâu.
Khi Vân Ánh Lục mở mắt ra lần thứ hai, bốn phía vô cùng u ám, trong lúc nhất thời cô không biết mình đang ở đâu. Đợi tới khi hai mắt thích ứng với bóng tối, cô mới thấy đây là một gian nhà gỗ đơn sơ, cái bàn bằng gỗ thô, một chiếc bếp lò than còn đang cháy, bên trên có đặt một ấm nước đen xì, trên vách tường ghép từ những tấm gỗ có treo mấy tấm da động vật.
Cô cúi đầu thở ra một tiếng.
Cửa gỗ “kẹt” một tiếng mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo vải thô, dáng người khỏe mạnh, xách theo một thùng nước đi vào trong phòng.
“Cô nương, cô tỉnh rồi?” Bà vui mừng nhìn vào đôi mắt trong veo của Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục liếm liếm môi, lúng túng nhìn chằm chằm thứ màu trắng trên vai bà, “Đó…đó là gì vậy?”
Khi mở miệng, mới phát hiện giọng nói của cô khàn khàn không rõ tiếng.
Người phụ nữ trung niên cười sang sảng, “À, đây là tuyết đó, là trận tuyết đầu mùa của năm nay, còn rơi rất nhiều, đường lên núi đều bị bịt kín, A Cường và cha nó cũng không biết hôm nay có trở về được nữa không?”
Tuyết rơi? Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, cô nhớ rõ trước khi ngủ, hoa quế còn đang nở rộ, sao mà vừa mới ngủ một giấc, tuyết đã rơi rồi? Khó trách trong phòng phải nhóm bếp lò, chân cô lại thấy lạnh như thế.
“Đây là đâu vậy, hiện giờ là tháng nào rồi?” Cô đang nằm mơ, có phải không?
Người phụ nữ trung niên tay chân lanh lẹ đổ ấm nước đang đun trên bếp lò vào trong chậu, rồi đổ một ấm khác đặt lên trên. Bà dường như đang làm lông một con chim trĩ hoặc một con thỏ hoang, trong phòng tràn ngập mùi máu tanh của động vật.
“Chỗ này vẫn ở trong thành Lâm Sơn, chẳng qua là ở sâu trong núi, cách thành Lâm Sơn hơn một trăm dặm đường núi đấy! Hiện giờ vừa hết tháng mười, là đầu tháng mười một. A, cô nương, cháu biết không, cháu đã ngủ gần hai tháng rồi! Hôm đó bác ra suối múc nước, nhìn thấy trên dòng nước có nổi một bộ quần áo, bác tò mò vớt lên, phát hiện hóa ra là một người. Cháu cũng là nạn nhân của trận động đất đó, thật sự là may mắn, người gặp phải động đất, rất ít người sống sót.”
Còn ở trong thành Lâm Sơn, vẫn là lãnh thổ của nước Ngụy, cách Huyên Thần không tính là xa, cô còn sống. Mắt Vân Ánh Lục đã hơi ươn ướt.
“Đại thẩm, xưng hô với bác thế nào?” Cô muốn cử động người một chút, phát hiện ra là người nặng nề không thể nhúc nhích.
“Đừng cử động!” Người phụ nữ trung niên vội lên tiếng ngăn cản cô, “Xương cốt cả người cháu vừa mới lành lại, đừng cử động, ngã bị thương như vậy phải ba tháng mới có thể xuống giường được! Nhà chúng ta là thợ săn ở trong núi này, trong phạm vi bốn năm mươi dặm chỉ có một nhà của chúng ta thôi, cha A Cường họ Tông, cháu cứ gọi bác là Tông thẩm đi! Người sống trên núi, lên núi săn thú, thường thường sẽ bị thương chỗ này, bị thương chỗ kia, cũng có khi bị thương tới xương cốt, biết cách trị thượng, cô nương, cháu bị thương không nhẹ, xương sườn bị gẫy, xương cánh tay và xương đùi cũng gẫy, nhưng mà dù sao cũng còn trẻ tuổi, cha A Cường nói thêm một tháng nữa, cháu có thể xuống giường. Đúng rồi, cô nương, cháu họ gì?”
“Cháu… họ Cơ…” Vân Ánh Lục cắn cắn môi, mới hiểu được vì sao toàn thân không thể dùng sức được, cánh tay vì sao không nâng lên được!
Bị thương nặng như vậy, cô còn sống, thật sự là vận khí tốt. Cô ngây ngốc nở nụ cười.
“Tông thẩm, thật sự là rất cảm ơn bác, chờ cháu khỏe lại, sau khi về nhà, nhất định sẽ để người nhà cháu tới cám ơn bác!” Cô cũng không biết nói gì cho phải, chỉ nghĩ tới làm thế nào để cảm tạ lòng tốt của gia đình người ta. Tông thẩm đồng cảm nhìn cô, đã xử lý xong con thú, nhanh nhẹn chặt thành miếng, mở vung nồi ra, bỏ thịt vào trong nước, cho thêm một chút muối, đổ một chút rượu, đảo đều cái nồi mấy lần.
“Cô nương, bác nói này, cháu không nên quá đau buồn, người nhà cháu chỉ sợ cũng không còn sống sót. Trận động đất đó, người sống mấy ngọn núi lớn kia không còn mấy ai sống sót, ngay cả hoàng hậu nương nương của chúng ta cũng bị chôn ở dưới chân núi. Đương kim hoàng đế đã lật tung mỗi một ngọn núi xung quanh lên, cũng chỉ tìm được một đống thi thể không nhận diện được, không có một người còn sống.”
Vân Ánh Lục đột nhiên trở nên kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Vậy…vậy hoàng thượng thế nào?”
“Ngài ở hoàng cung trong thành Đông Dương, chúng ta ở trong núi sâu, làm sao biết được.” Tông thẩm lau sạch tay vào tạp dề, ngồi vào bên giường Vân Ánh Lục, do dự một lát, nói: “Cô nương, cháu đừng nên nghĩ này nghĩ kia, cũng đừng quá đau lòng, dưỡng thương cho tốt. Nếu như cháu không chê chỗ này của chúng ta là nơi thâm sơn cùng cốc, rất hoang sơ, thì…làm vợ A Cường nhà chúng ta đi!”
“…” Khóe miệng Vân Ánh Lục giật giật.
“A Cường nhà bác, là thợ săn giỏi nhất mấy ngọn núi này, thú săn hàng năm săn được, không ai có thể so sánh. A,” Tông thẩm đột nhiên lắng tai nghe, “Dường như bọn họ đã về.”
Bà đứng lên, vội vàng mở cửa gỗ ra, một trận gió lạnh quét vào trong nhà, “Cha A Cường à! Tông thẩm vui mừng gọi.
“Ừ!” Trên sườn núi truyền đến một tiếng đáp lại cùng tiếng cười hào sảng của nam tử.
“Mẫu thân, trời lạnh, sao người lại ra khỏi phòng làm gì?”
“Cơ cô nương, đây là A Cường nhà ta!” Tông thẩm cười tủm tỉm quay đầu lại, kéo vào một chàng trai cao lớn có nước da màu đồng.
Chàng trai gãi đầu, cười ngây ngô với Vân Ánh Lục.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi