People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 141: Chuyện Buông Rèm Chấp Chính. ♠ Hai ♠
gu Hữu Thừa tướng, Ngu Nguyên soái, Đỗ Thượng thư!” Vân Ánh Lục gật đầu với ba người, nhìn thấy tầm mắt ba người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào mũ phượng trong tay La công công, cô mím môi, vờ như không phát hiện ra. “Nương nương, hoàng hậu nương nương!” Bên kia, nhóm phi tần hậu cung gương mặt mỹ miều thất sắc, hướng ánh mắt đáng thương nhìn cô, “Ba vị chờ một chút!” cô dặn một tiếng, rồi bước sang bên kia.
Cửa cung này giống như một cửa cấm vô hình, phi tần hậu cung ngoại trừ hoàng hậu, thái hậu, tất cả đều không được bước qua.
“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng thật sự đi rồi sao?” Chúng phi tần hoảng hốt bối rối hỏi. Tuy nói bọn họ không được hoàng thượng sủng ái, nhưng hoàng thượng ở đây, bọn họ còn có thể không kiêng nể gì mà oán thán, ngồi không hưởng phúc, có vài phần không ốm mà rên. Nếu hoàng thượng không ở đây, bọn họ sẽ giống như lá rụng trong Ngự hoa viên, không nơi dựa vào, cuối cùng trở thành cát bụi.
Vân Ánh Lục cười ôn hòa, giống như làn gió xuân, làm cho người ta thấy an lòng, “Hoàng thượng chỉ tạm thời ra ngoài nghỉ ngơi vài ngày, người sẽ không bỏ lại các vị nương nương, không lâu sẽ hồi cung thôi.”
Chúng phi tần bán tín bán nghi, nhíu đôi mày thanh tú, “Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là thật, các vị nương nương trở về nghỉ ngơi trước, sau bữa tối, chúng ta tập trung ở phòng giảng kinh một lát, đến lúc đó tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho các vị nương nương, giờ tôi có việc phải làm. Mọi người nhìn xem, ba vị đại nhân còn đang chờ đó!” Vân Ánh Lục chỉ ra đằng sau.
Chúng phi tần bất đắc dĩ gật đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn khiến người ta nhìn mà thấy xót thương, không hề tình nguyện rời đi. Vân Ánh Lục thở phào một tiếng, bình tĩnh hạ quyết tâm, xoay người.
Mấy người vào trong Ngự thư phòng, theo cấp bậc quân thần ngồi xuống. Tuy nói cô trên thực tế là con dâu của Hữu Thừa tướng, là em dâu của Ngu Tấn Hiên, cô gọi Đỗ Tử Bân là đại ca, nhưng hiện giờ trên danh nghĩa cô là hoàng hậu của triều Ngụy, cô phải ngồi ở vị trí chủ vị.
“Hoàng thượng, trước khi ngài đi, có nói gì không?” Mới cách hai ngày, Ngu Hữu Thừa tướng đã gầy tới mức xương gò má nhô cao, bọng quanh mắt cũng xuất hiện.
Vân Ánh Lục cầm một chiếc bút son, ngắm nghía, “Hoàng thượng quá mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Hữu Thừa tướng không cần nghĩ nhiều, chuyện xảy ra đã xảy ra rồi, không ai có thể quay lại thay đổi được. Như vậy thì cứ lạc quan hướng về phía trước, Hữu Thừa tướng hẳn là hiểu rõ hoàng thượng, ngài không yên lòng nhất chính là giang sơn. Những thứ khác theo thời gian trôi, tất cả cũng đều sẽ trôi qua thôi.” Cô cũng cần thời gian.
Ngu Hữu Thừa tướng mím môi, nuốt xuống nước mắt đã chực tràn mi, “Lão thần hiểu ý nương nương. Nương nương, người cũng không cần quá mức lo lắng, có lão thần ở đây một ngày, giang sơn nước Ngụy tất vững vàng.”
“Chính vì hoàng thượng thấy rõ điểm này, mới dám để cho tôi giám quốc.” Vân Ánh Lục cười dịu dàng, quay đầu lại nhìn về phía Ngu Tấn Hiên, “Ngu Nguyên soái, anh vừa mới hồi kinh, hẳn là phải nghỉ ngơi cho tốt, sao lại vội vàng đi làm làm gì? Phu nhân của anh có khỏe không?”
Ngu Tấn Hiên ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy ôn nhu, “Phu nhân của thần khỏe lắm, nàng vẫn mong nhớ nương nương. Ngày mai sẽ tiến cung tấn kiến nương nương.”
“Thật không? Chúng tôi đã lâu rồi không gặp.” Đôi mắt Vân Ánh Lục sáng lấp lánh, nhanh chóng xẹt qua một tia ao ước.
“Gần đây thần đều nghỉ ngơi ở trong phủ, không có việc lớn gì, thần tiến cung giúp nương nương xem tấu chương, có được không?” Câu hỏi của Ngu Tấn Hiên đầy hàm súc.
“Được mà, đương nhiên là được!” Vân Ánh Lục gật đầu liên tục. Lưu hoàng thượng có phải cũng thấy được điểm này, mới dám can đảm bỏ lại quốc sự hay không?
“Nương nương, thần vừa mới phá xong hai vụ án, bộ Hình cũng đang rảnh rỗi, người có chỗ nào cần thần cống hiến sức lực, cứ việc nói ra.” Đỗ Tử Bân chắp tay nói. Vân Ánh Lục cười khẽ, vận khí của cô luôn luôn rất tốt, mỗi lần lâm vào tuyệt cảnh, đều sẽ được ông trời đặc biệt chiếu cố.
“Vậy làm phiền Đỗ đại nhân.”
Đống tấu chương như ngọn núi nhỏ, dưới sự hợp lực giúp đỡ của ba người, rất nhanh đã phê duyệt xong. Công vụ gấp, do Đỗ Tử Bân soạn thành thánh chỉ, chuyển giao cho các bộ lo liệu.
Khi mấy người ra khỏi Ngự thư phòng, đã là lúc chiều tối. Mặt trời đã ngả về hướng Tây, trên bầu trời, một đàn nhạn Bắc đang bay về phương Nam.
Ngu Hữu Thừa tướng và Ngu Tấn Hiên đi trước, Đỗ Tử Bân không sốt ruột cáo từ. Khi không có người ngoài ở đây, hắn thu hồi vẻ cung kính của quân đối với thần, trong mắt hiện rõ không nỡ và thương tiếc.
Trước kia hắn chưa từng chăm sóc tốt cho Ánh Lục, giờ khắc này, nàng đứng ở bên cạnh hắn, nhìn thấy nàng được ánh tà dương bao phủ, hai vai nhỏ bé và yếu ớt như vậy, ánh mắt nhìn như bình tĩnh, lại không che giấu được vô lực và cô đơn.
Để ột cô gái yếu ớt phải gánh vác giang sơn xã tắc, trọng trách này quá nặng, quá nặng.
“Ánh Lục, nàng…có gắng gượng được không?” Ngực thắt lại, hắn bật thốt lên hỏi. Vân Ánh Lục lắc lắc ống tay áo rộng thùng thình của bộ cung trang, “Không gượng được có thể xoay người bỏ đi sao?”
Khóe miệng Đỗ Tử Bân co rúm, “Thật xin lỗi, Ánh Lục, đều là ta…” Đều là hắn hiểu ra quá muộn, là hắn ngốc nghếch, bằng không, giờ khắc này nàng là thê tử của hắn, có lẽ không có hình ảnh cầm sắt hòa âm, nhưng nhất định có thể cùng chia ngọt sẻ bùi.
“Vì sao lại phải nói xin lỗi?” Vân Ánh Lục ngẩn ra, “Đỗ đại ca, anh sai rồi. Kết hôn với hoàng thượng, không có bất kỳ người nào ép em, là em cam tâm tình nguyện tiến cung. Hiện giờ tất cả mọi chuyện, chỉ có thể nói là vận mệnh trêu đùa. Trước kia em không duy tâm, cũng không tin vào số mệnh. Nhưng hiện tại em tin. Tất cả đều là ý trời.”
Cô còn đặc biệt nói thêm một câu, “Em đối với hoàng thượng là yêu, không phải là khuất phục.”
Gió mùa thu mang theo hơi lạnh thổi tới, cô khép chặt vạt áo, không biết Huyên Thần có mang theo đủ quần áo không.
“Thế nhưng hiện giờ người chịu khổ là nàng.” Đỗ Tử Bân thở dài.
“Hoàng thượng đã sớm nói, gả cho chàng là phải cùng chắn mưa gió, cùng chung hoạn nạn, không phải chỉ có chỉ hưởng phúc. Đỗ đại ca, anh về sớm đi, em phải đi gặp các phi tần.”
Cô cười khẽ gật đầu, bước qua cửa cung, nhập vào trong sắc thu nồng đậm. Đỗ Tử Bân ở phía sau cô, mày kiếm nhíu chặt lại.
Sau khi yêu rồi bỏ lỡ nhau, cho dù là quan tâm, cũng đã là xa xỉ.
Buổi tối, trên những cây cột ngoài hành lang ngoài phòng giảng kinh, có treo một hàng dài đèn lồng. Vân Ánh Lục ngồi ở giữa, nhìn phía dưới là phi tần và cung nữ đông nghịt.
Trước kia, cô nói Lưu hoàng thượng là chiến sĩ thi đua, ban ngày phải lo liệu quốc sự, buổi tối phải về vỗ về một đám phụ nữ. Hiện giờ, cô cũng có cùng chung cảm nhận.
Mỗi người trong nhóm phi tần đều giống như hoa trong nhà kính, hơi chịu chút mưa gió, là sẽ hô to gọi nhỏ, hoảng hốt không biết làm thế nào, nhìn thấy làm cho người ta phiền lòng lại đau xót.
Vân Ánh Lục nâng tay, tỏ ý bảo tiếng trò chuyện líu ríu phía dưới nhanh chóng ngừng lại.
“Các vị nương nương, trong cung gần đây có chút chuyện, hôm đó mọi người ở trong điện Yến Hội đều đã thấy. Đây có thể là cửa ải khó khăn nhất mà đời này hoàng thượng gặp phải, hiện giờ không phải thời điểm chúng ta sợ hãi, chúng ta phải đoàn kết lại, để làm hoàng thượng thấy ấm áp, cùng ngài vượt qua cửa ải khó khăn này, được không?”
Phía dưới lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng trả lời.
Sau một hồi lâu, có một giọng nói sợ hãi hỏi: “Hoàng hậu nương nương, Tề Vương có thể làm hoàng thượng không? Nếu hắn làm hoàng thượng, chúng ta…phải làm gì bây giờ?”
“Làm gì bây giờ?”
“Làm gì bây giờ?” Phía dưới đồng thanh hỏi.
Vân Ánh Lục hiện giờ xem như cảm nhận được cái gì gọi là vợ chồng vốn là chim trong một cánh rừng, khi đại nạn đến thân ai nấy bay. Nhưng mà, có lẽ bình thường Lưu hoàng thượng đối với bọn họ cũng chẳng có chút chân tình gì, bọn họ đối với cảnh ngộ của anh mới có thể lạnh lùng như thế!
Chúng phi tần thấy Vân Ánh Lục không trả lời, một đám nức nở, lệ châu ào ào tuôn rơi.
“Vậy mọi người muốn xuất cung sao?” Vân Ánh Lục đột nhiên hỏi.
Tất cả âm thanh trong tức khắc đều im bặt.
“Rất nhiều chuyện xảy ra đều không thể đoán trước được, hiện giờ tôi chỉ có thể đem hết toàn lực che chở các vị nương nương, nhưng nếu các vị nương nương không tin tưởng tôi, tôi có thể quyết định để các vị nương nương xuất cung.”
“Xuất cung? Chúng ta như thế này mà xuất cung, có khả năng làm gì? Con gái được gả đi, đã là bát nước hất đi rồi, nhà không thể về, ngoại trừ xuất gia làm ni cô, không còn cách nào.” Một vị phi tần nức nở khóc thành tiếng.
“Mọi người có thể tìm việc làm mà! Người phụ nữ độc lập, sẽ không cần phải dựa vào người khác, cũng sẽ được người khác tôn trọng, nói không chừng, còn có thể một lần nữa tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình đấy!”
“Độc lập? Hoàng hậu nương nương, người nói thật tức cười, chúng ta đều được cưng chiều từ nhỏ, vai mỗi người đều không thể gánh, tay không thể xách làn, làm như thế nào mà độc lập được? Thêu hoa có thể duy trì cuộc sống được sao?”
Vân Ánh Lục suy nghĩ một lát, cắn môi, “Mọi người có muốn làm thầy thuốc không?”
“Hả?” Mọi người đều nhất loạt ngẩng đầu.
“Tôi nói là giống như tôi làm một thầy thuốc sản khoa vậy, chuyên môn khám bệnh cho phụ nữ, cũng có thể dạy phụ nữ làm như thế nào duy trì nhan sắc, giữ lại tuổi thanh xuân, học xong những thứ này, bất kể mọi người ở chỗ nào, tôi nghĩ chung quy cũng sống rất tốt.”
Các phi tần tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, không nhịn được nuốt nước miếng, nhãn cầu xoay tròn.
“Hoàng hậu nương nương, người đồng ý…dạy chúng ta sao?” Một vị phi tần hỏi yếu ớt. Mọi người trong thành Đông Dương nói Vân hoàng hậu là tiên tử trên trời, có thể làm người ta cải tử hoàn sinh, nếu có thể có khả năng y thuật giống như Vân hoàng hậu, vậy…đương nhiên tốt lắm. Bạn xem không phải Vân hoàng hậu chỉ bằng khả năng y thuật này, đã hấp dẫn và giữ chặt được hoàng thượng đấy sao?
Nếu bọn họ có bản lĩnh y thuật giỏi như vậy, nói không chừng cũng có thể hấp dẫn được ai đó, như vậy sẽ chẳng cần phải hàng đêm cô đơn ngồi bên ngọn đèn, nhìn ánh sao lạnh đến bình minh.
“Mọi người đều biết chữ chứ?” Vân Ánh Lục mỉm cười mang theo cổ vũ. Nhóm phi tần gật gật đầu.
“La công công, ông đi mời công chúa An Nam tới đây một chuyến.” Vân Ánh Lục quay đầu nói.
“Công chúa An Nam là đương kim tài nữ, tôi mời cô ấy dạy mọi người thơ văn, tôi dạy mọi người y thuật, có hai loại kỹ năng này, mọi người xuất cung, nhất định sẽ có cuộc sống vô cùng muôn màu muôn vẻ.”
Ôi, kỳ thật không phải cô nhiều chuyện, mở lớp dạy học, để cho các phi tần giết thời gian, đỡ phải cả ngày thở vắn than dài, suy nghĩ linh tinh. Nhưng mà, cũng coi như là mở cho các cô ấy một lối thoát. Năm tháng dài đằng đẵng, bị nhốt trong thâm cung này, quả thật rất đáng tiếc.
Huyên Thần, nếu chàng biết em giật dây cho các phi tần của chàng xuất cung, chàng có cười em lòng đố kị rất nặng hay không, sau đó uy hiếp em phải bù lại tổn thất cho chàng không?
Em dùng cả đời để bù lại, chàng cảm thấy có được không?
Khóe mắt Vân Ánh Lục ươn ướt, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Dưới ánh nến mờ mờ, La công công tay cầm phất trần, vội vã đi tới, “Nương nương, công chúa An Nam không ở trong Phật đường?”
Ông ấy khom người bẩm với Vân Ánh Lục.
“Cô ấy đi đâu?” Vân Ánh Lục khẩn trương tay nắm thành quyền, hít một hơi thật khẽ.
“Tiểu cung nữ hầu nói buổi trưa đã xuất cung, nhưng không biết đi đâu.”
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi