It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 130: Chuyện Tân Lang Không Phải Ta. ♠ Hai ♠
inh Vân Các gần đây xảy ra mấy chuyện, khiến cho ông chủ Kì công tử bận tối mắt tối mũi. Kì Tả Thừa tướng và Tề vương dùng số tiền lớn mời đến mấy vị cao thủ nuôi cổ từ Bắc triều, không biết tại sao, vừa mới ra khỏi Kì Tả Thừa tướng, đã mất tăm mất tích. Hỏi ai, cũng đều không nói ra được nguyên do. Hắn hoài nghi những người này hoặc là lén trở về Bắc triều, hoặc là đã bị người ta bắt đi.
Thế nhưng là ai bắt bọn họ mới được? Ai mà ngờ được, một nơi trăng hoa lại giấu mấy người đàn ông ngoại quốc, tin tức bọn họ ở trong này là tuyệt đối bí mật.
Ai lại có một đôi thiên lý nhãn, nhìn xuyên thấu qua tường được?
Hắn trở về bẩm báo với phụ thân, Kì Tả Thừa tướng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, bảo hắn không được phép lộ ra, cũng không cần tìm kiếm, coi như chưa từng thấy mấy người này là được rồi.
Hắn nhíu mày, nghe theo lời phụ thân coi như chưa có gì xảy ra.
Đây mới là một chuyện. Trong Linh Vân Các, cô nương đột nhiên cũng trở nên không an phận, không biết ai phao tin. Nói trong thành Lâm Sơn ở phía Đông thành Đông Dương mới mở một nhà Túy Hồng Viện, so với Linh Vân Các còn hơn mấy phần, không chỉ có đình đài lầu các tao nhã, cây cối hoa cỏ quý báu, mà trích tiền hoa hồng cho các cô nương cũng cao, trong viện còn mời đến nhạc sư và vũ sư từ thành Tây chuyên môn dạy các cô nương tập nghệ. Ở Túy Hồng Viện một năm, các cô nương kiếm được bạc có thể tự mua ình một tiểu viện không tồi để ở. Bạn ngẫm xem, cơn gió mát này thổi tới, trong lòng ai mà không ngứa ngáy?
Cùng là phường buôn phấn bán hương, dựa vào cái gì mà người ta kiếm được nhiều, chúng ta kiếm được ít chứ? Các cô nương hơi có chút nhan sắc trong Linh Vân Các bắt đầu rục rịch. Có bạc, tìm cách chuộc thân, không có bạc, mượn bạc chuộc thân, mượn không được, nghĩ cách trốn.
Vài ngày tiếp theo, cô nương trong Linh Vân Các đã đi hơn nửa, hơn nữa đều là mỹ nữ thượng đẳng. Mỹ nữ vừa đi, nhóm khách quen làm sao mà còn không đuổi theo chiếu cố? Mắt thấy tiền kiếm được ngày một giảm xuống, Kì công tử mặc dù không dựa vào đây mà sống, nhưng tốt xấu gì cũng là sự nghiệp mình gây dựng, nhìn tình cảnh này, tâm tình có thể tốt không?
Trong Kì phủ cũng không thái bình, Kì Sơ Thính ba ngày hai lần chạy về phủ, trở về là khóc sướt mướt. Lúc đầu, Tề vương còn ý tứ tới đây đón, về sau thì thẳng thắn tỏ rõ thái độ lạnh nhạt. Nếp nhăn trên trán Kì Tả Thừa tướng càng ngày càng sâu, nửa ngày cũng không nói một câu. Kì công tử ở nhà cũng buồn, ở trong các cũng phiền, thời gian này thật sự là vất vả. Hiện giờ cũng không để ý thân phận công tử của Thừa tướng, tự mình ra trước sân khấu, trấn thủ chỉ huy, xem có thể xoay chuyển Càn Khôn hay không?
Trời đã sắp tới hoàng hôn, phương Tây còn sót lại vài ánh chiều tà, trời còn chưa tối hẳn, hắn sai đám quy nô treo lên mấy chiếc đèn lồng đỏ thẫm, cửa lớn đã sớm được mở ra, các cô nương trang điểm đẹp đẽ, đứng ở cạnh cửa, xếp thành hàng tiếp khách. Trong các, hạt dưa, hoa quả, trà bánh, từng đĩa được xếp ngay ngắn.
Mới vừa sắp xếp xong xuôi, đã nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, Kì công tử vui vẻ, hôm nay khách tới cũng thật sớm. Các cô nương bày ra tư thế chuẩn bị trước, lắc mông uốn éo, gương mặt rạng rỡ, nhất tề ngẩng đầu.
Người khách giao cương ngựa cho quy nô, sải bước nhanh vào trong.
“Đỗ đại nhân…sao lại là ngươi?” Kì công tử vừa thấy người tới, sắc mặt đại biến, sau lưng, lông tơ lập tức dựng thẳng lên.
Đỗ Tử Bân lạnh lùng nhìn quét một lượt trong phòng, ánh mắt dừng trên người một vị cô nương đang liếc mắt đưa tình với hắn. Cô gái này, mấy ngày hôm trước, hắn đã gặp được trên đường, mặc bộ y phục đỏ, chủ động chào hỏi hắn.
“Sao vậy, Linh Vân Các này, bản quan không thể tới sao?” Đỗ Tử Bân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Kì công tử.
Kì công tử cười khô khốc, hướng hắn làm tư thế mời ngồi, “Không phải, không phải! Đỗ đại nhân là quân tử khiêm tốn, thuần khiết thanh cao, Linh Vân Các này là nơi phong hoa tuyết nguyệt, dường như sẽ làm bẩn phẩm cách của đại nhân.”
“Nghe lời này của Kì công tử, giống như không chào đón bản quan?” Đỗ Tử Bân vén áo bào, thoải mái ngồi xuống.
Kì công tử vội xua tay, “Cũng không phải, cũng không phải, người tới đều là khách. Có thể hân hạnh được đón tiếp Đỗ đại nhân, đương nhiên là vinh hạnh của Linh Vân Các.” Hắn đánh hơi thấy Đỗ Tử Bân giống kẻ đến với ý đồ bất thiện, rồi lại không thể nghĩ ra cách đuổi đi, đành phải kiên trì nói, “Đỗ đại nhân, vậy thì cho phép tiểu đệ giới thiệu cho huynh một vị giai nhân?”
“Không cần, chọn cô ấy đi!” Đỗ Tử Bân chỉ vào cô nàng vừa nháy mắt với hắn.
“Đỗ đại nhân, còn có ta!” Trong hàng, có một cô nàng khác cũng chỉ vào chính mình, gấp đến độ nhảy lên.
“Được, hai người cùng tới.” Đỗ Tử Bân gật đầu.
“Vẫn là hai người đó? Đỗ đại nhân thật sự là nhớ tình cũ.” Kì công tử nở nụ cười dâm đãng, sai quy nô dẫn Đỗ Tử Bân lên phòng, hai cô nàng vui mừng mỗi người một bên vây quanh Đỗ Tử Bân chạy lên trên lầu.
Mỗi bước bước lên lầu, trái tim Đỗ Tử Bân lại bị xé toạc mất một mảnh.
Hắn không ngốc, không cần nhiều lời, có một số việc, cũng có thể đoán ra tám chín phần mười. Nếu đã đến đây, vậy cần hỏi cẩn thận, đây là thói quen của hắn.
Sau khi quy nô mở cửa phòng ra, đưa lên trà bánh, trái cây, rồi lui xuống. Đỗ Tử Bân đóng cửa cẩn thận, hai cô gái gương mặt tươi cười, uốn éo vòng eo, không ngừng liếc ánh mắt quyến rũ, gấp tới độ muốn nhào tới hắn.
Đỗ Tử Bân nghiêm mặt, vươn tay, chỉ vào giường, bảo hai người ngồi xuống.
Hai cô nàng hồ nghi liếc nhau, bất an mò mẫm tới giường, cẩn thận ngồi xuống. Đỗ Tử Bân kéo một chiếc ghế dựa, ngồi ở bên cạnh bàn, sau đó lấy một thỏi bạc lớn đặt lên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai cô gái.
Hai cô nàng vừa thấy bạc, mắt lập tức lộ vẻ tham lam.
“Đỗ đại nhân, đêm nay ngài muốn với từng người, hay là giống như lần trước, hai chúng tôi cùng lên?” Cô gái liếc mắt đưa tình lúc trước hỏi.
“Hôm nay bản quan không có hứng thú làm chuyện này.” Đỗ Tử Bân ôm ngực, đè xuống đau đớn, bình tĩnh nói, “Trong lòng bản quan vô cùng vấn vương dư vị chuyện ngày hôm đó trong Linh Vân Các. Đêm nay, chúng ta chơi một trò chơi, ai nói rõ được chuyện trước đó, sau đó của hôm ngày hôm ấy không sót chữ nào, bạc này thuộc về người đó.”
“Đỗ đại nhân, không phải ngài gạt chúng tiểu nữ chứ?” Hai cô nàng kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Bản quan không lừa người khác, nhưng muốn được nghe kể thật tường tận, từ khi bản quan vào phòng, cho đến khi bản quan rời khỏi phòng, trong lúc đó ai đã vào, cả quá trình này, một tiểu tiết cũng không được phép quên.”
Cô gái liếc mắt đưa tình lúc trước nuốt nuốt nước bọt, liếc thỏi bạc trên bàn, trời ơi, cô ta làm một tháng, cũng không kiếm được nhiều như vậy đâu!
“Trí nhớ tiểu nữ tốt nhất, để tiểu nữ nói trước.”
“Không, để ta nói trước, ban đầu chúng ta đang ngủ trưa ở trong phòng, Kì công tử đột nhiên sai người đánh thức chúng ta, nói…” cô nàng còn lại vội trách móc, nói: “Không được, để cho ta nói trước…”
“Để ta nói trước…” Hai cô nàng bỗng dưng lôi kéo nhau, Đỗ Tử Bân lại lấy ra một thỏi bạc khác, “Đừng cãi cọ”, hắn nghiêm khắc vỗ cái bàn, chỉ vào cô gái nói trước, “Cô nói trước, sau đó cô bổ sung, nói hết, mỗi người một thỏi bạc.”
“Được, Đỗ đại nhân.” Hai cô nàng lập tức tươi cười rạng rỡ, thả tay xuống, “Ngày hôm đó…”
Kì công tử ngồi ở trong đại đường, trong lòng ôm một cô gái, cũng không tập trung tư tưởng mà âu yếm tình cảm gì với cô nàng, ánh mắt không ngừng liếc tới chân cầu thang.
Đỗ Tử Bân không hiểu ra sao lại xông vào Linh Vân Các, hắn cân nhắc như thế nào cũng đều cảm thấy có điểm kỳ quặc.
Trừ phi trời giáng mưa đỏ, Đỗ Tử Bân mới có thể vào lầu xanh. Lần trước là do đã hạ rất nhiều phấn hợp hoan, mới mê hoặc được thần trí hắn, làm cho hắn đánh mất lý trí, lên giường với các cô nương.
Hôm nay chủ động như vậy, thật sự là kỳ quái.
“Đỗ đại nhân, nhanh như vậy đã xong rồi?” Hắn còn đang suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn thấy Đỗ Tử Bân đang bước xuống cầu thang, hắn đẩy cô gái trong lòng ra, vội vàng tới đón.
Trên mặt Đỗ Tử Bân không hề có nét vui vẻ gì, mà là xanh mét tới dọa người, trong ánh mắt là phẫn nộ và tan nát cõi lòng, còn có đau đớn khôn cùng, đôi tay nắm rất chặt. Mắt hắn cũng chẳng buồn liếc sang Kì công tử, không nói một lời tránh qua người Kì công tử, đi ra cửa.
“Đỗ đại nhân… Đỗ đại nhân…” Kì công tử đuổi theo ra ngoài cửa, chỉ thấy Đỗ Tử Bân nhảy lên ngựa, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Từ Linh Vân Các đến nhà họ Đỗ, cưỡi ngựa chỉ mất thời gian một khắc, Đỗ Tử Bân lại quất ngựa chạy như điên, trong nháy mắt, hắn đã tới nơi.
Hy vọng… Hy vọng… Hết thảy đều còn kịp. Hắn nhắm mắt lại, run run nhảy xuống ngựa.
“Đỗ công tử, sắc mặt cậu sao bỗng khó coi như vậy?” người trông cửa của Vân phủ nghe thấy tiếng đập cửa, vừa mở ra, hết sức kinh ngạc nói.
“Tiểu thư hồi phủ chưa?” Đỗ Tử Bân hết sức ổn định thân thể, đôi môi trắng bệch, không khống chế được run rẩy.
“Vừa mới về, nhưng mà…” Người trông cửa còn chưa nói dứt lời, Đỗ Tử Bân đã đi lướt qua ông ta, vào trong phủ.
Trước khi Vân Ánh Lục hồi cung, vòng tới Vân phủ thăm cha mẹ, khi cáo từ, đột nhiên nhìn thấy Đỗ Tử Bân sắc mặt trắng bệch đi tới.
“Ánh Lục, ta có thể nói mấy câu với nàng không?” Hắn nghẹn giọng hỏi.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi