We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 124: Chuyện Đầu Sóng Ngọn Gió. ♣ Ba ♣
óng đêm như mực, đưa tay ra không thấy rõ năm ngón tay. Tề vương Lưu Huyên Nghệ đứng ở trong thủy các, giống như hắn và bóng đêm hòa lẫn nhau.
“Ngươi nói hắn căn bản là hờ hững, chẳng hề quan tâm tới nàng?” Hắn kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mặt không chút đổi sắc. Bóng đen phía sau hắn vẫn cúi đầu,
“Đúng vậy, Vương gia, nhưng mà, hôm nay hắn dành ra thời gian rảnh nửa ngày ở cùng nàng ta, dường như quan hệ giữa bọn họ thân mật hơn so với lúc trước.”
“Thân mật hơn, lại không quan tâm, cái này gọi là thân mật kiểu gì? Hắn rốt cuộc là đang muốn diễn trò gì? Còn nữa, còn nữa, nàng nhìn trúng hắn ở điểm nào? Cô nương chưa xuất giá sao lại có thể tùy ý dây dưa không dứt với một người đàn ông?” Lưu Huyên Nghệ phẫn nộ đá cái cột bên cạnh, dùng sức quá mạnh, không cẩn thận trẹo chân, hắn đau tới mức cắn chặt môi, không thể không vịn vào cái bàn đá, từ từ ngồi xuống.
“Thuộc hạ cũng không được rõ.” Bóng đen vẫn đứng yên lặng.
“Ngươi rốt cuộc là làm nội ứng cái kiểu gì, Kì Tả Thừa tướng còn luôn khen ngợi ngươi, mắt lão mù rồi có phải không? Hỏi một câu ba lần nói không biết, ngươi chỉ biết ăn hại thôi sao? Bổn vương hỏi ngươi, chừng nào thì ngươi có thể lẻn vào Ngự thư phòng?”
“Thuộc hạ không cần lẻn vào Ngự thư phòng, có thể quang minh chính đại đi vào. Nhưng muốn tìm ra thứ Vương gia muốn đó, còn phải đợi đúng thời cơ.”
“Thời cơ?” Lưu Huyên Nghệ vỗ bàn, “Mỗi người các ngươi đều nói như vậy, thời cơ này sao mà mãi không thấy đến thế hả? Kì Tả Thừa tướng nói lần này là thời cơ hiếm có, nhưng hiện tại thì sao, mắt thấy là sắp tan thành bọt nước rồi.”
“Vương gia bớt giận, bây giờ nói thế vẫn là quá sớm. Ngày mai mới là thời gian nàng ta phẫu thuật, đến lúc đó, chúng ta sẽ có cơ hội hành sự.”
“Đừng chỉ có nói ngoài miệng trơn tru như thế, hành động rồi hãy nói. Cút đi, đừng ở ngoài này lâu quá, để cho hắn phát hiện, cũng gặp phải phiền hà.”
Bóng đen hơi cúi người, quay đầu, trong nháy mắt, đã nhập vào trong bóng đêm.
Lưu Huyên Nghệ thở dài, xoa xoa cái chân đau, miệng thổi thổi, một bóng người mảnh khảnh từ cầu cửu khúc bước lại đây, giống như âm hồn đứng ở trước mặt hắn, khiến cho Lưu Huyên Nghệ hoảng sợ, “Vương phi, nàng bước đi thế nào mà ngay cả tiếng động cũng không có?”
“Phụ thân ta có chỗ nào không tốt với chàng, chàng cứ nhắc tới Kì Tả Thừa tướng, là khẩu khí lại hung hăng như vậy, ngang ngược như vậy, vô lễ như vậy?” Đôi mày thanh tú của Kì Sơ Thính dựng thẳng lên, giọng điệu rất khiêu khích.
Lưu Huyên Nghệ mặt xanh mét, vịn bàn đá đứng lên, “Nàng nghe lén bổn vương nói chuyện? Vương phi, đây là phủ Tề vương, không phải phủ Kì Thừa tướng, ngày mai bổn vương sai tổng quản nói với nàng về quy củ phủ Tề vương. Một người con gái, khoa tay múa chân, còn ra thể thống gì?”
Kì Sơ Thính không phục nói: “Chàng chột dạ gì chứ, không phải là vương phi ta nói trúng tim đen của chàng? Chàng không phải là còn vướng bận ả Vân Ánh Lục bị người ta bỏ rơi kia?”
“Câm miệng!” Sắc mặt Lưu Huyên Nghệ u ám, “Tâm tư của bổn vương thế nào, vướng bận ai, cần mượn cô hỏi đến hay sao? Bổn vương cưới cô đã là tận tình tận nghĩa rồi.”
“Hừ, Lưu Huyên Nghệ,” Kì Sơ Thính hừ lạnh một tiếng, gọi thẳng tên Tề vương, “Ngươi cũng không cần ăn trong bát mà còn ngó trong nồi, nói cho ngươi biết, ngươi không có phụ thân ta giúp đỡ, ngươi cũng chẳng là cái thá gì. Ta gả cho ngươi, đó là ban ân đối với ngươi, ngươi nên mang ơn mới đúng.”
“Ha ha, thật sao?” Giọng Lưu Huyên Nghệ lạnh lùng, “Hôm nay bổn vương không còn tin mấy thứ hoang đường đó đâu, cũng không nhận nổi ban ân này đâu! Kì Đại tiểu thư, phủ Tề vương là cái miếu nhỏ, mời cô quay về phủ Kì Thừa tướng của cô đi!” Hắn vung tay áo, mày nhíu chặt lại, khập khiễng đi qua người cô ta, rồi đi mất. Kì Sơ Thính một mình đứng trong thủy các, tức giận đến mức giậm chân, cao giọng mắng, “Ngươi dám bỏ lại ta một mình…”
Lưu Huyên Nghệ nghe xong, nhếch môi cười một nụ cười âm hiểm, đầu cũng không quay lại.
Bên ngoài Tần phủ, đêm nay là một đêm sáng rực, xe ngựa và đoàn người đổ đến tắc nghẽn cả đoạn đường. Có đại phu, cũng có người tới xem náo nhiệt, còn có một số ít người có ý đồ khác xen lẫn trong đó.
Toàn bộ đại phu trong thành Đông Dương hiếm khi nào đồng lòng như thế, toàn bộ đều tập trung ở đây, quyết định trắng đêm không ngủ, đề phòng Vân Ánh Lục lén làm động tác gì đó, bọn họ khó lòng phòng bị. Bọn họ cũng không ồn ào náo động, chỉ lẳng lặng tập trung ở đó, rất có phong độ, cũng rất có trật tự, từng đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Tần phủ.
Thật tình mà nói, trong số đại phu cũng không ít người vô cùng kính nể Vân Ánh Lục. Một cô gái nhỏ mà dám can đảm lấy mạng đổi mạng, mạo hiểm làm chuyện kinh thế hãi tục như vậy, đã đủ làm cho người ta trợn mắt đứng nhìn. Hiện giờ bọn họ chờ đợi, là trong lòng mong chờ phẫu thuật có thể thành công, khi đó chẳng khác nào mở một hướng đi mới cho lịch sử y học. Bọn họ tới là để học tập, là để mở mang kiến thức.
Tuyệt đại bộ phận người còn lại, đều đến với ý lên án, trách cứ, thái độ ác ý, cho rằng Vân Ánh Lục là kẻ kỳ dị, là quái thai, là không tôn trọng mạng người, hẳn là phải nhận trừng phạt. Bọn họ là người chấp hành sứ mệnh thần thánh, gánh vác chức trách như vậy, bọn họ cảm thấy quang vinh, kích động, hưng phấn.
Vân Ánh Lục không quan tâm tới thái độ của người khác như thế nào, cô nhìn qua cửa sổ xe thấy đám người, sai thị vệ vòng tới cửa sau của Tần phủ. Nơi đầu sóng ngọn gió này, chỉ có thản nhiên mà ứng phó.
Cửa sau cũng không ít người chen chúc, cô được thị vệ hộ tống, mắt cũng chẳng buồn liếc ngang bước vào Tần phủ. Tần phủ vì để phù hợp cho cô phẫu thuật, đã chuẩn bị sẵn một phòng trên cao. Ở giữa phòng, có bày một cái bàn rộng, trên bàn trải khăn màu trắng, bên cạnh còn có một cái bàn dài, trên đặt khăn vải sạch dùng khi phẫu thuật, dụng cụ, băng gạc, từng loại thuốc được sắp xếp gọn gàng. Vân Ánh Lục sai người đốt cành ngải ở bốn phía trong phòng, còn đổ một bát to giấm vào nồi, đặt lên bếp đun sôi, cho giấm* bốc hơi bay ngập căn phòng, đóng chặt cửa sổ lại, không cho phép người nào bước vào.
*Nhắc lại kiến thức hóa học, giấm vốn là axit, bay hơi có tác dụng diệt trùng/khử độc trong không khí.
Vu sĩ Bắc triều cũng đã tới, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, hai mắt cứ đảo vòng không ngừng. Nhìn qua, y có chút căng thẳng, có thể là bị xà cổ dọa. Y nói với Vân Ánh Lục, lần đầu tiên y niệm chú với xà cổ, trong lòng có chút không nắm chắc. Từ trước đến nay người hạ cổ sẽ không hạ xà cổ lên người khác, trừ phi muốn giết người này.
Vân Ánh Lục mỉm cười, đưa mấy câu chú ngữ được chép ra từ cuốn “Thần Nông bản thảo kinh” cho y xem, trấn an y không cần lo lắng. Một khi nhìn thấy xà cổ được lấy ra, y trực tiếp niệm là được rồi.
Vu sĩ vẻ mặt hồ nghi nhận lấy, không hiểu Vân Ánh Lục sao lại có thể mang vẻ mặt thoải mái mà chuyện trò vui vẻ, cô ta có biết là xà cổ có bao nhiêu đáng sợ hay không?
Tần viên ngoại và Tần phu nhân hoảng loạn không biết xử trí ra sao, như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại ở trong phòng, người hầu ở trong phủ từ trên xuống dưới, người nào người nấy rầu rĩ, vẻ mặt nghiêm túc khác thường. Tần Luận là người thả lỏng nhất. Vân Ánh Lục đã sớm dặn dò một ngày trước khi phẫu thuật, phải sai người tắm rửa, thay quần áo, cạo mặt, gội đầu, cắt móng tay cho hắn. Khi cô vào phòng nhìn thấy hắn, cảm thấy tinh thần hắn cũng không tệ lắm, chỉ là màu da tái nhợt, không có một tia huyết sắc.
Vân Ánh Lục ngây người một lát, cơ thể Tần Luận đã mất máu quá nhiều, cô sợ khi phẫu thuật, Tần Luận sẽ vì mất máu nhiều mà mất mạng, bởi vì cô không thể nào đặt người ta làm dụng cụ truyền máu được, tiếp nữa, cô cũng không có nhóm máu thích hợp, đây kỳ thật mới là vấn đề cô lo lắng nhất.
Phẫu thuật không quá phức tạp, cô dùng mắt thường cũng nhìn thấy tư thế cơ thể của xà cổ. Đêm nay, cô muốn dùng thuốc mê liều lượng lớn nhiều lần, cô muốn xà cổ vẫn bị mê man không tỉnh.
“Muốn đi ra ngoài một chút không?” Đêm trước khi phẫu thuật, Vân Ánh Lục quen tâm sự với người bệnh, để cho người bệnh nảy sinh cảm giác tin cậy cô, cũng làm cho người bệnh được thả lỏng tinh thần.
“Đi thì khỏi đi, ta cùng nàng ra ngoài ngồi một chút.” Tần Luận trêu chọc nhìn xuống hai chân yếu ớt của mình, cười cười.
“Đề nghị không tồi.” Vân Ánh Lục sai Tiểu Đức Tử kê một cái giường ở trong sân, hai người ngồi song song trên giường, cô mỉm cười cầm tay Tần Luận, muốn tăng sức mạnh cho hắn.
Tất cả mọi người vây xem bên ngoài đều nhìn không chớp mắt, vị Vân Thái y này đang làm cái quái gì vậy? Nói chuyện yêu đương sao?
“Còn nhớ lần ở trong khuê phòng của nàng, chúng ta cũng ngồi như vậy, chỉ là sau khi nói mấy câu, nàng lại vung tay cho ta một cái tát.” Tần Luận đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục nghiêng người nhìn hắn, “Tần công tử, lời này dường như không đúng rồi, trước khi em đánh anh, không phải là anh đã làm gì chứ?”
Tần Luận cười lớn, xua xua hai tay, “Thôi, thôi, là ta không tốt, ta không nên mạo phạm Vân đại tiểu thư. Thế nhưng khi đó nàng là vị hôn thê của ta, ta làm gì cũng đều được mà!”
Vân Ánh Lục nhất thời nghẹn lời, nhìn vào đôi mắt đẹp của hắn ngẩn người, tuy nói bọn họ từng có hôn ước, nhưng cô chưa hề sinh ra cảm xúc khác thường với hắn, thái độ với hắn luôn luôn rất gay gắt, rất lạnh lùng.
“Ánh Lục, đừng nhìn ta như vậy, biết rồi, đó là ta tự mình đa tình. Ánh Lục, nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Trước Tụ Hiền lâu, ta tới gặp khách hàng, nàng đứng ở bậc thềm, dáng vẻ bỡ ngỡ lúng túng lúc đó nhìn thật đáng yêu, ta không nhịn được tiến lên nói chuyện với nàng, nàng ngây ngốc hỏi Trúc Thanh, có phải từng lên giường với ta không, lúc ấy thiếu chút nữa ta cười phun cả trà ra. Ta dường như lần đầu tiên nghe thấy một cô nương nói về chuyện lên giường lại có thể nhẹ nhàng như vậy, nhưng nàng xem chừng lại là một người rất bảo thủ, ngay khi đó ta lập tức sinh hứng thú với nàng.”
Nhắc tới chuyện đó, Vân Ánh Lục có chút xấu hổ, có chút buồn cười, không có cách nào đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Tần Luận, mỉm cười lắc đầu:
“Ánh mắt anh nhìn em, làm em thấy rằng chúng ta rất quen thuộc. Hôm đó quả thực giống như ác mộng, em chẳng biết ai, lại không biết làm thơ. Nhưng có một đám người nói rằng là bạn của em, còn muốn đối thơ gì đó, em toát mồ hôi.”
“Ánh Lục, nàng không biết khi đó vẻ mặt nàng rất dễ thương, nàng nói không có gió, đột nhiên gió nổi lên, nàng nói không có mưa, ngoài lâu mưa lại từ từ rơi xuống, ông trời dường như muốn chống lại nàng, mặt của nàng ấy, lúc xanh lúc trắng, mím môi, bị dọa không nói được câu nào.” Tần Luận cười gập người về phía trước, thở hổn hển.
Ánh Lục yên lặng nhìn hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy xúc động, cô rất muốn, rất muốn ghi nhớ gương mặt tươi cười của Tần Luận. Hắn nói khi đó vẻ mặt cô đáng yêu biết bao nhiêu, hắn không biết, khi hắn cười, gương mặt rất tuấn tú giống như ánh mặt trời, làm những mỹ nhân trong thành Đông Dương không nhịn được, tim đập thình thịch.
“Tần công tử, em nhất định, nhất định phải cứu sống anh.”
Tần Luận thu lại nụ cười, ôn nhu nhìn Vân Ánh Lục, đặt bàn tay mềm mại của cô trong lòng bàn tay hắn, thật cẩn thận nắm lấy, hắn quét mắt nhìn bốn phía, hạ thấp giọng, “Ánh Lục, đừng lo lắng tới cuộc phẫu thuật, nàng cứ thoải mái mà làm. Nếu phẫu thuật thất bại, ta đã nói rõ với cha mẹ, bọn họ sẽ không làm khó dễ nàng. Bọn họ sẽ đưa nàng ra cửa sau. Hiệu thuốc Tần thị cũng có chi nhánh ở Giang Nam, nàng tạm thời ở đó một thời gian, chờ bên này yên ổn, lại quay về Đông Dương.”
Trong lòng Vân Ánh Lục thấy đắng chát, “Tần công tử, không có nếu như, anh phải tin tưởng em…”
“Ta đương nhiên tin tưởng Ánh Lục,” Tần Luận dùng ngón út ngoắc vào ngón út của cô, cười yếu ớt như gió nhẹ, “Ánh Lục, đời này ta không có cưỡng cầu, kiếp sau có thể đừng làm cho ta tự mình đa tình hay không, tình cảm đơn phương thật đáng thương, nàng ít nhiều cũng nên có chút động lòng với ta, được chứ? A, nàng gật đầu, được rồi, được rồi, lời nói đã định, ta sẽ cho là thật! Kiếp sau nhé!”
Vân Ánh Lục cúi đầu, ra sức chớp mắt, nén lại nước mắt đang trực trào ra.
Trong lòng Tần Luận hết sức rõ ràng, hắn biết xác xuất thành công của phẫu thuật này rất thấp, rất thấp, cho nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Tần công tử, nếu phẫu thuật không thể như em mong muốn, em sẽ không rời đi, em sẽ thực hiện lời em đã hứa.”
“Điều này làm cho ta rất hạnh phúc, ta ước gì phẫu thuật thất bại thì tốt, bởi vì như vậy khi còn sống không thể làm cây liền cành, sau khi chết đi có thể cùng Ánh Lục làm chim liền cánh.”
“Tần công tử…” Nào có ai nói như vậy, Vân Ánh Lục cuống tới độ trừng mắt, “Đừng đả kích lòng tự tin của em, em sẽ không cùng anh làm chim liền cánh…”
Vân Ánh Lục nhìn thấy nụ cười trên mặt Tần Luận đột nhiên tan biến, tự trách ngậm miệng lại.
“Ánh Lục, bất kể là phẫu thuật thành công hay là thất bại, đời này ta cũng không có mong muốn gì. Nhất định sẽ có một người tốt hơn ta gấp trăm lần, ngàn lần yêu nàng, điều này ta còn tin tưởng hơn cuộc phẫu thuật của nàng.” Tần Luận chân thành nói.
Vân Ánh Lục nuốt nuốt nước bọt, cô…có phải nên để Tần Luận không cần quan tâm tới việc này hay không, hai ngày trước, cô đã tự gả mình đi rồi.
“Ánh Lục, ta có chút mệt, không ngồi được nữa rồi, phải vào trong nằm một lát, nàng cũng đi nghỉ sớm một chút đi!” Tần Luận nhịn xuống kích động muốn vuốt ve gò má cô, chỉ nắm chặt tay cô.
“Được!” Vân Ánh Lục gật gật đầu, bảo Tiểu Đức Tử tới dìu Tần Luận.
“Ánh Lục, ta có thể ôm nàng không?” Tần Luận quay đầu lại, khẩn thiết hỏi.
Trúc Thanh nói, khi phẫu thuật, Ánh Lục sẽ gây mê hắn, khi hắn nhắm mắt lại, có lẽ hắn có thể vĩnh viễn không nhìn thấy Ánh Lục nữa.
Trong lòng rất không muốn, không muốn…
“Đương nhiên!” Vân Ánh Lục dịu dàng cười, chủ động ôm lấy thắt lưng hắn, an ủi vỗ vỗ lưng hắn, Tần Luận yên lặng nhắm mắt lại, giống như nâng bảo vật, đưa tay ôm lấy bờ vai cô.
“Hoàng thượng, người có sao không?” Bên ngoài sân, trong một chiếc xe bốn ngựa kéo, màn xe được buông kín mít, La công công đầy đầu mồ hôi, lo lắng nhìn người tốt hơn gấp trăm lần, ngàn lần đang ghé sát cửa sổ, nhìn không chuyển mắt vào hai người trong sân kia.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi