The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 121: Chuyện Đêm Xuân. ♥ Năm ♥
ân Ánh Lục hít sâu, hít sâu, lại hít sâu!
Cô trấn tĩnh, vờ bình tĩnh đóng cửa lại, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lại mở cửa ra, khẽ cười hỏi: “Mọi người vừa mới tới sao? Tìm hoàng thượng có việc à, ngài vừa mới dậy, mọi người đợi lát nữa hãy vào trong, tôi đi trước một…” từ “bước” còn chưa nói ra, đại thái giám Phủ Nội Vụ đã kính cẩn lễ phép bước lên trước, xoay người thi lễ:
“Hoàng hậu nương nương, chúng nô tài đã chờ ở đây suốt một đêm.” Ông ta còn sợ cô không tin, cố ý nghiêng người, để cho cô thấy rõ trong nắng mai, quần áo của ông ta ướt đẫm, tóc trên đầu cũng ướt sũng, không biết là do mưa hay do sương.
Cô không nghe thấy, cô không hề nghe thấy gì hết! Vân Ánh Lục muốn tiến hành tự thôi miên chính mình.
Một vị ma ma tương đối lớn tuổi, vẻ mặt khiến trẻ con sợ khóc thét, chen từ phía sau lên, nói: “Nương nương, xin cho nô tỳ vào trong kiểm tra trong sạch của nương nương.”
Trong sạch? Cái khăn lụa trắng kia? Cô bừng tỉnh từ trong thôi miên.
“Xin chờ một lát.” Mặt Vân Ánh Lục từ xanh mét chuyển thành trắng bệch, cô đóng cửa cái “rầm”, làm như không thấy Lưu Huyên Thần đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Cáo già, cáo già!” Cô lẩm bẩm rủa cả trăm ngàn lần trong đầu.
Cô đi vài bước tới bên giường, vội vàng muốn đoạt lấy chiếc khăn lụa, muốn hủy thi diệt tích, tay còn chưa có chạm vào, chiếc khăn lụa đã bị một bàn tay thon dài đoạt lấy, trong lúc cô mới kịp chớp mắt, cửa đã bị mở ra, chiếc khăn bị ném ra ngoài.
Một lát sau, bên ngoài tiếng hô như thể biển gào núi lở vang lên: “Chúc mừng hoàng hậu nương nương, chúc mừng hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Cô cắn cắn môi, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, im lặng không nói gì. Ngoài cửa sổ là một mảnh vườn hoa, sắc thu diễm lệ, từng đóa hoa đo đỏ, trời còn chưa sáng hẳn, không thấy rõ cụ thể là hoa gì, nhưng nhìn thấy rõ ràng ngoài hành cung đứng đầy Cấm Vệ quân.
“Qua tối hôm nay, Uyển Bạch, cho nàng một đôi cánh, nàng cũng không bay ra khỏi Đông Dương được.” Cô nhớ mang máng có ai nói những lời này, đừng nói cô không bay ra khỏi Đông Dương, trước mắt, ngay cả lòng bàn tay anh, cô cũng không bay thoát được.
Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt. Hiện giờ, cô đã bốn bề thọ địch. Cô làm hoàng hậu, văn võ cả triều sẽ bị dọa ngã ngửa, “tâm hồn thiếu nữ” của phi tần hậu cung sẽ tan nát, toàn bộ dân chúng nước Ngụy có thể cười đến rụng răng không?
Chẳng lẽ, chỉ có thể vung đao tự vẫn thôi sao?
Thế nhưng, thế nhưng mọi chuyện hẳn là không nghiêm trọng như vậy đâu, có thể thương lượng đường sống chứ?
Cô bất lực quay đầu lại, nhìn về phía đầu sỏ gây họa kia, muốn đổi sang vẻ mặt ôn hòa, nói rõ ràng với anh, anh quá kích động rồi, sao có thể muốn mỹ nhân mà không quan tâm tới giang sơn được? Mà xấu hổ à, cô còn không được tính là mỹ nhân đâu, hơn nữa, cho dù cô là mỹ nhân, cũng có khả năng là một mỹ nhân đoản mệnh. Ngôi vị hoàng hậu này làm không được hai ngày, đã chết yểu, làm gì phải kinh động tới nhiều người như thế, phiền hà như vậy?
Lưu hoàng thượng, đó là vẻ mặt gì vậy, yên lặng nhìn cô, giống như oán giận, giống như bị tổn thương rất lớn.
“Uyển Bạch, trẫm không xứng với nàng thế sao?”
Sắc mặt cô trắng bệch, ngồi xụi lơ trên ghế, không nên nói cho anh tên của cô, không biết sao, vừa nghe anh gọi Uyển Bạch, liền giống như một cây châm mềm mại, dịu dàng đâm xuyên vào tim cô, trong lòng cô khẽ run rẩy.
“Không phải… mà là…” Cô phải nói gì đây? Miệng há ra mà không nói tiếp được.
“Chàng…có phải đã sớm có chuẩn bị rồi hay không?”
“Khi trẫm vô số lần thổ lộ với nàng, nói muốn cưới nàng, nàng lúc nào cũng không trả lời, trong lòng trẫm đều nhớ rõ.” Lưu Huyên Thần nhẹ giọng nói, “Nhưng trẫm biết trong lòng nàng có trẫm, bằng không, trẫm cũng sẽ không làm như vậy. Nàng chỉ đang sợ hãi, trong lòng có khúc mắc. Uyển Bạch, thời gian qua nàng tiến cung, thấy trẫm ôm ai, nàng cũng chưa từng tính toán gì sao? Trẫm biết tiến cung đúng là trói buộc nàng, nhưng trẫm sẽ cố gắng hết sức để cho nàng có không gian tự do. Nàng nói muốn là duy nhất của trẫm, trẫm đồng ý với nàng, về sau, nàng chính là hoàng hậu duy nhất của trẫm, là người vợ duy nhất của Lưu Huyên Thần.”
“Vì thế, chàng tới Vân phủ?” Cô che mặt, không dám nói tiếp. Lưu Huyên Thần thật quá gian trá giảo hoạt, không phải là bắt đầu từ hôm kho sách bị cháy đó, anh đã vẽ một vòng tròn quanh cô, cô nhảy lên nhảy xuống, chạy tới chạy lui, đều không thoát khỏi vòng tròn của anh.
“Đúng vậy, đây là tôn trọng và quý trọng của trẫm đối với nàng. Trẫm tự mình tới Vân phủ cầu hôn, bởi vì trẫm biết là trẫm không chờ được tới ngày nào đó nàng đồng ý. Trẫm sẽ không cứ vậy mà chờ đợi nàng, tất cả lễ tiết trước khi cưới hoàng hậu, trẫm đều không có sơ sót gì, chỉ là trẫm không ngờ rằng nàng lại muốn đêm động phòng hoa chúc tới trước. Trẫm vốn định chờ hết thảy trình tự xong xuôi, khi đại hôn mới thông báo với nàng. Tối hôm qua, trẫm cũng có chút giật mình. Nhưng trẫm lại rất thích ý động phòng trước. Chúng ta vừa xuất phát từ hoàng cung, La công công đã dẫn công công Phủ Nội Vụ và nhóm ma ma tới đây, vì bảo đảm an toàn, trẫm còn điều rất nhiều Cấm Vệ quân tới đây, còn nữa, trẫm còn mời thái hậu và phụ mẫu nàng tới. Động phòng là chuyện đại sự, trẫm rất coi trọng.”
Vân Ánh Lục chua xót nhếch môi, đây sao mà là vì an toàn, vì trịnh trọng, anh chỉ là ở trước mắt bao người, tỏ rõ quan hệ của bọn họ, bức cô phải lên Lương Sơn* mà thôi.
*Lương Sơn chính là Lương Sơn Bạc, ý nói bị bức ép tới cùng giống như các hảo hán bị dồn ép phải lên Lương Sơn.
Ngẫm lại tối hôm qua, cô và anh ở trên giường triền miên như vậy, cuồng dã phóng túng, không biết bao nhiêu người ở ngoài cửa, ngoài cửa sổ nghe được rõ ràng, còn cả cái khăn lụa trắng kia nữa…
Không muốn sống nữa, để cho cô chết quách đi! Sau này cô còn dám ngẩng đầu, còn dám gặp người khác nữa không?
“Lưu hoàng thượng, chàng tính toán sâu xa như thế vì em, có đáng không?”
Lưu Huyên Thần nhìn cô, “Yêu một người, làm gì cũng đều đáng giá. Chỉ là thân phận của trẫm có chút đặc thù, chỉ có thể dùng những thủ đoạn khác thường đó. Uyển Bạch,” Hắn bước tới, nắm lấy tay cô, “Ở trước mặt nàng, trẫm không vờ kiên cường và uy nghi, người nàng yêu là Lưu Huyên Thần, mà không phải là thiên tử của triều Ngụy. Một người đàn ông bình thường, muốn kết hôn với người con gái anh ta yêu, có gì sai không? Trẫm đã cô đơn lâu như vậy, nàng nhẫn tâm để cho trẫm không thể chịu nổi nàng giày vò sao?”
“Nhưng mà, Huyên Thần, em thật sự sẽ không làm được một hoàng hậu, chỉ sợ không giúp được gì cho chàng. Huống chi ngày mai…” Cô nhìn anh, ôm lấy thắt lưng anh, “Còn nữa, khi mình thật sự yêu một người, sẽ trở nên vô cùng ích kỷ. Mọi thứ em đều có thể vui mừng chia sẻ với người khác, duy chỉ có chồng em là không được. Nhưng chàng còn là một đế vương…”
Khóe mắt Lưu Huyên Thần run lên, mày nhăn lại, lập tức lại giãn ra, mỉm cười, “Làm hoàng hậu không phải làm thái y, không cần thiên phú và nghiên cứu học hỏi, nàng chỉ cần chuyên tâm yêu trẫm là được, mà trẫm tin rằng nàng có thể đảm nhiệm được vị trí hoàng hậu tốt hơn bất kỳ ai. Về phần nàng nói vì ích kỷ, Uyển Bạch, đó không phải là sai, đó là vinh hạnh của trẫm, trẫm sẽ vô cùng quý trọng, trẫm không hứa hẹn, chỉ dùng hành động để biểu thị.”
Hắn đột nhiên cúi người xuống, “Nàng lo lắng cuộc phẫu thuật ngày mai sao? Sợ phẫu thuật thất bại, nàng không thể đáp lại tình yêu của trẫm?”
Cô nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hắn phì cười, gương mặt giãn ra, tuấn mỹ tuyệt luân, “Uyển Bạch, trẫm đối với y thuật của nàng, so với việc nàng làm hoàng hậu, trẫm còn yên tâm hơn. Nàng xem trẫm cũng chưa từng có ý hỏi qua nàng, thấy nàng nghiêm túc với việc này như vậy, lại chuẩn bị lâu như vậy, không có khả năng thất bại đâu. Không phải nàng nói, nàng từng có kinh nghiệm nhiều lần phẫu thuật rồi sao? Trẫm tin nàng, trẫm còn có chút đố kỵ nàng còn quan tâm tới cuộc giải phẫu này nhiều hơn trẫm. Nói xem, hai ngày nay, không phải nàng bỏ mặc trẫm rất nhiều?”
Hắn nhẹ giọng nói đùa, lập tức xua đi mây đen trong lòng cô. Tâm trạng đột nhiên trở nên thoải mái, cô cũng không lo lắng về chuyện xảy ra ngày mai.
Tâm tình thoải mái, lập tức ý thức được vấn đề sắp đến.
Cô không phải người cố chấp, hiểu thông, cô sẽ giống như lúc trước đột nhiên xuyên không tới Đông Dương, cô cũng sẽ đối mặt với tất cả mọi chuyện trước mắt. Lưu hoàng thượng vì cô làm hết thảy mọi chuyện, tuy nói có tính chất lừa gạt, có điều bắt nguồn là vì yêu, muốn cưới cô, muốn quý trọng cô.
Cô gái nào, gặp được tình huống “lừa gạt” như vậy, cũng đều cam tâm tình nguyện, trong lòng ngược lại lại thấy ngọt ngào.
“Huyên Thần”, cô nhìn trộm anh, “Tối hôm qua chúng ta như vậy, người khác đều nghe thấy được hết sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần ngẩn ra, rồi sau đó mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Tối hôm qua, trẫm đã ngoại lệ, dựa theo cổ quy, sẽ có công công và ma ma đứng ở sau màn che trên giường, chờ trẫm qua đêm đầu tiên với hoàng hậu, sẽ kiểm tra chiếc khăn lụa…”
Mặt cô lúc trắng lúc xanh, “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chuyện tối hôm qua coi như chưa có xảy ra.” Trong lòng cô than nhẹ, cuối cùng cũng gây tội, cuối cùng cũng đoạt chồng của người khác.
Mà thôi, mà thôi, người đàn ông đầu tiên của phụ nữ, có kinh nghiệm dù sao so với không có kinh nghiệm vẫn tốt hơn, như thế, lần đầu tiên mới không đau như vậy.
Tối hôm qua sao lại không thấy đau như vậy, cô cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn là đau đớn. Hết sức hạnh phúc, như vậy chia sẻ một chút với người khác, cũng không hề gì. Sau này, cô là “người của công chúng”, phỏng chừng cũng không được riêng tư.
“Sau này sẽ không có nhiều người như vậy đứng ở bên ngoài.” Hắn nhìn thấu tâm tư của cô, yêu thương nhìn cô, kéo cô từ trên ghế đứng lên, ôm vào trong lòng, trong lòng cũng lặng lẽ thở phào một tiếng.
“Đã động phòng trước rồi, nhưng đại hôn không thể giảm miễn được. Trẫm không thể nào để cho nàng có chút ấm ức, chờ nàng làm cuộc phẫu thuật đó xong, chúng ta sẽ chuẩn bị đại hôn. Bây giờ, chúng ta nên ra ngoài. Hôm nay, chúng ta chỉ giống như một gia đình bình thường thôi, dâng trà cho các trưởng bối, tính là danh phận đã định rồi.”
Ngoại trừ thỏa hiệp, cô còn có thể làm sao bây giờ?
Cửa phòng Họa các được mở ra, mặt cô đỏ bừng, để mặc hắn nắm tay, dưới cái nhìn chăm chú lễ độ của thái giám, cung nữ, Cấm Vệ quân, ra khỏi phòng. Vạn thái hậu không mặc bộ cung trang long trọng, chỉ mặc y phục bình thường, nhưng nụ cười trên mặt cũng rất vui mừng. Đây là lần đầu tiên sau khi Ngu Mạn Lăng mất, bà lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng.
Vân Ánh Lục cung kính bưng trà, dâng cho Vạn thái hậu. Đối diện với nụ cười trêu ghẹo của công chúa An Nam, lúc này cô mới hiểu được ngụ ý trong những lời mà buổi trưa ngày hôm qua, thái hậu và công chúa An Nam đã nói. Hóa ra tất cả mọi người đều biết rõ, duy chỉ có cô là chẳng hay biết gì. Cô thực sự không phải ngốc bình thường mà, cô tự thừa nhận.
Nguyễn Nhược Nam liếc về phía Lưu Huyên Thần đang mỉm cười đứng thẳng, trong lòng có chút chua xót. Nụ cười trên mặt hắn là dịu dàng và trân trọng, tầm mắt vẫn dõi theo Vân Ánh Lục. Khi cô ấy xoay người dập đầu với Vạn thái hậu, hắn đều yêu thương bước lên phía trước đỡ cô ấy dậy. Một người ở ngôi cửu ngũ, vậy mà lại coi mình giống như một người con rể ở một gia đình bình thường, dâng trà cho vợ chồng Vân viên ngoại. Nguyễn Nhược Nam than nhẹ một tiếng, nàng vốn tưởng rằng Lưu Huyên Thần vô tình vô nghĩa, không phải, hắn vốn tình thâm ý trọng, chẳng qua, chỉ là đối với ai thôi!
Phi tần hậu cung nhiều như mây, hắn không đối xử đặc biệt với ai, chỉ có Vân thái y. Nàng đã từng nói, nếu là Vân thái y, nàng sẽ không đố kỵ, chỉ có hâm mộ và chúc phúc.
Ngồi ở đó, vạn phần kinh hỉ không ai có thể bằng vợ chồng Vân viên ngoại, hai người vẫn luôn miệng lẩm bẩm rằng sau này con gái có người nào dám cưới hay không, có thể gả được đi hay không. Không ngờ rằng, không chỉ có gả được đi, mà còn gả được tới chỗ tốt như vậy. Mà chỗ tốt này vượt qua quang vinh cực hạn mà liệt tổ liệt tông của Vân gia đã từng hưởng thụ.
Khi sáng sớm ngày hôm đó Lưu Huyên Thần vào Vân phủ, rất tôn trọng và ôn hòa hỏi ý hai người họ, có thể gả Vân Ánh Lục cho ngài không, Vân phu nhân giống như đang bước vào một màn mây mù, cứ cách một canh giờ lại hỏi Vân viên ngoại một lần, “Lão gia, đó có phải là thật không?”
Vân viên ngoại chớp chớp mắt, nắm chặt tay bà, “Phu nhân, là thật, Ánh Lục của chúng ta sẽ làm hoàng hậu.” Hai vợ chồng cùng ôm nhau mà cười.
Hèn nào Ánh Lục lần lượt đính hôn rồi hủy hôn, hóa ra là vì phải gả cho hoàng thượng à!
Vân gia từ nay về sau sẽ lên như diều gặp gió, đổi từ kinh doanh thành chính trị, phải vào triều làm quan sao? Vân viên ngoại cân nhắc ba bốn bận, cảm thấy mình không thích hợp theo chính trị, ông ấy vẫn luôn thích việc buôn bán. Khi ông cẩn thận đề xuất cách nghĩ của mình với Lưu Huyên Thần, Lưu Huyên Thần hoàn toàn đồng ý, nói chỉ cần ông ấy vui vẻ là được rồi, bất luận là làm gì.
Vân viên ngoại cười híp cả mắt, con rể hoàng đế thật sự là biết quan tâm nha!
Hôn sự này vừa với đồng ý được vài ngày, tối hôm qua mấy vị thị vệ đột nhiên lặng lẽ đưa bọn họ vào hành cung, sau khi nghe thái hậu giải thích một hồi, hai vợ chồng vừa xấu hổ vừa vui mừng. Xấu hổ là vì không dạy dỗ con gái cho tốt, chưa xuất giá đã cùng một người đàn ông ra ra vào vào, ở chung một phòng, vui mừng là vì hoàng đế thật sự yêu thương Ánh Lục, yêu thương con bé như vậy, thuận theo con bé như vậy.
Thế mới nói, phúc khí của con gái nhà bọn họ không phải lớn bình thường đâu!
Vân viên ngoại hoảng hốt nhận trà Lưu Huyên Thần dâng lên, “Ánh Lục, xuất giá rồi con phải hiếu kính với mẹ chồng, săn sóc phu quân, đã biết chưa?” Ông dịu dàng nói với con gái.
“Đúng thế, còn phải khoan dung, hiền lành, hiểu chuyện.” Vân phu nhân ở bên cạnh phụ họa.
“Ha ha, hai vị thông gia không cần phải lo lắng nhiều, tính cách của hoàng hậu, ai gia hiểu nhất. Được rồi, chúng ta tiếp tục uống trà, hoàng thượng, hôm nay dường như là không kịp lâm triều.” Vạn thái hậu nói.
Đáy mắt Lưu Huyên Thần xẹt qua một tia sáng mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, “Hôm nay là tân hôn của trẫm, có lý do nghỉ thiết triều, nghỉ một ngày đi. Hôm nay trẫm chuyên tâm ở cạnh hoàng hậu.”
Vân Ánh Lục mặt đỏ rực đứng bên cạnh, trong lòng âm thầm thề: ngày mai phẫu thuật nhất định phải thành công, được Huyên Thần yêu như vậy, cô muốn thời gian ở cạnh anh dài thêm một chút, dài thêm một chút, tốt nhất là cho tới bạc đầu.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi