Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 106: Chuyện Trước Hôn Lễ Thay Lòng Đổi Dạ. ♣ Trung ♣
iếng bước chân của Vân phu nhân càng lúc càng gần, mỗi một bước đi đều giống như sấm sét. Vân Ánh Lục và Trúc Thanh đều ngây ra như phỗng, nhìn chằm chằm vào cửa phòng khép hờ, hai người còn chưa biết làm sao thì đã thấy Vân phu nhân đang từ từ đẩy ra.
Vân Ánh Lục cứng người, cô xoay đầu, nhìn về phía sau thấy vẻ mặt Lưu Huyên Thần vẫn rất ung dung, “Đi mau…” cô dùng cử động môi nói.
“Nàng đang nói gì?” Lưu Huyên Thần thấp giọng cười.
Vân Ánh Lục nghe được tim của mình đang đập mạnh như nổi trống, cô không cần nghĩ, xông lên bịt kín miệng hắn lại.
“Phu nhân…” Trúc Thanh đã tỉnh táo lại, cái khó ló cái khôn, tức thì thổi phù tắt nến, xoay người đi ra ngoài cửa, “Tiểu thư…cô ấy vừa mới ngủ…”
Vân phu nhân đứng ở hành lang, thò đầu vào nhìn thấy trong phòng tối om, “Sao lại có thể thế được, ta vẫn luôn nhìn vào phòng hai đứa, đèn vừa mới sáng xong, vừa rồi trong phòng còn có tiếng người đang nói chuyện. Mau, thắp đèn lên cho ta, đêm nay Ánh Lục nhất định phải mặc thử hỉ phục này, nếu không vừa, còn phải sửa lại, cách ngày kết hôn còn không tới vài ngày.”
Trúc Thanh cuống tới độ khóc đến nơi: “Phu nhân, tiểu thư…cô ấy thật sự ngủ…”
“Ngươi nói lớn tiếng như vậy nó còn ngủ được sao?” Vân phu nhân ngẩn ra, bỗng dưng linh quang chợt lóe, “Trúc Thanh, ngươi và tiểu thư đang bày trò gì thế hả, ban ngày không thấy bóng dáng đâu, buổi tối trở về còn không cho ta gặp. Có phải tiểu thư có chuyện gì hay không? Mau, thắp đèn lên cho ta.”
Vân phu nhân lớn tiếng khiển trách, Trúc Thanh hận không thể ngất xỉu đi thì tốt, tim đập dồn dập, hít thở không thông, tay nàng run rẩy, bất đắc dĩ sờ soạng tới bên cửa sổ.
“Mẫu thân, con không có chuyện gì.” Trong bóng tối truyền đến giọng nói bình tĩnh dịu dàng của Vân Ánh Lục. Vẻ mặt căng thẳng của Trúc Thanh lúc này mới hơi có chút thả lỏng.
Nến một lần nữa được thắp sáng. Vân phu nhân nhìn thấy Vân Ánh Lục ngồi ở bên giường, mành còn đang buông xuống, giống như mới từ trên giường ngồi dậy.
“Ánh Lục, tới đây, mau thử hỉ phục đi, mẹ đã đợi con lâu rồi.” Vân phu nhân bước tới, mũi ngửi thấy một mùi khác thường.
“Hắt xì… Ánh Lục, con không tắm rửa đã đi ngủ rồi?” Vân phu nhân kề sát bên người Vân Ánh Lục, không thể tin nổi trợn mắt nhìn gương mặt đầy mồ hôi và bộ y phục đầy vết bẩn của cô.
Vân Ánh Lục mất tự nhiên đứng lên, phủi phủi quần áo, “Con…quá mệt.”
“Làm chuyện gì mà mệt như vậy? Con gái con đứa mà có thể ở bẩn như vậy sao, sắp sửa thành tân nương tử của người ta rồi, người còn hôi như vậy.” Vân phu nhân bất mãn nói thầm, kéo Vân Ánh Lục ra.
“Con chỉ cùng Trúc Thanh đi ra ngoài dạo phố thôi. Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Vân Ánh Lục cầm đôi tay Vân phu nhân đang tháo thắt lưng cô, nuốt mạnh một ngụm nước bọt.
“Thử hỉ phục chứ gì nữa! Con đi sang bên này một chút, không nên đứng trước giường, chắn mất ánh sáng.”
“Mẫu thân, mẫu thân…” Vân Ánh Lục cuống quít, “Người con bẩn lắm, sẽ làm bẩn hỉ phục mất.”
“Cho nên mới phải cởi quần áo ngoài ra, Trúc Thanh, ngươi đi xuống múc nước, nhất định phải hầu hạ tiểu thư tắm rửa rồi mới được cho nó lên giường.”
“Tiểu thư, em đi ạ?” Trúc Thanh thương cảm nhìn sang Vân Ánh Lục, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn lên giường.
Vân Ánh Lục cắn môi, trán toát mồ hôi, “Em…đi mau rồi về.” Trúc Thanh ngầm hiểu, gật gật đầu.
“Mẹ à, mẹ đặt hỉ phục xuống đây, sau khi con tắm rửa xong sẽ mặc thử, rồi lập tức xuống nói với mẹ xem vừa hay không vừa, được không?” Vân Ánh Lục dùng vẻ mặt cầu xin, thương lượng với mẫu thân.
Vân phu nhân trợn mắt nhìn cô, “Đêm khuya như vậy, con còn ở đây mà dùng dằng với mẹ, mau cởi ra, để mẹ xem con mặc có hợp không.” Tay và miệng của bà cùng sử dụng, không để cho Vân Ánh Lục phân trần, đã cởi áo váy ngoài của cô ra, chỉ còn lại bộ đồ mặc bên trong. Thật muốn sàn phòng nứt ra một cái lỗ, cho cô chui xuống cho rồi.
Vân Ánh Lục như con đà điểu nhắm mắt lại, hy vọng là cái mành kia đủ dày, hy vọng ngọn đèn đủ tối, trong vòng năm bước, không hề nhìn thấy gì hết. Cô thò tay vào ống tay áo, mặc hỉ phục vào.
Vân phu nhân vui mừng đi vòng quanh cô hai vòng, hài lòng tặc tặc lưỡi, “Không tồi, không tồi. Tay nghề của sư phụ Cẩm Y phường quả thực không tồi, vô cùng vừa vặn. Hỉ phục này mặc trên người con, thật sự là người còn đẹp hơn hoa.”
“Mẹ…bây giờ mẹ đã yên tâm mà quay về phòng chưa?” Vân Ánh Lục ngước gương mặt đáng thương lên.
“Được, con cởi hỉ phục ra, mẹ sẽ đi.”
“Con có thể mặc lâu hơn một chút không? Được rồi, coi như con chưa nói, con cởi, con cởi!” Vân Ánh Lục ngăn lời Vân phu nhân muốn quở trách, nhận lệnh cởi hỉ phục ra, vội vàng tìm bộ quần áo bẩn mặc vào.
“Không phải con sắp đi tắm rồi sao, còn mặc quần áo vào làm gì?” Vân phu nhân cầm bộ hỉ phục đi, thấy lạ kỳ liếc nhìn Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục rít từ kẽ răng ra một câu: “Con không muốn Trúc Thanh nhìn thấy con quần áo không chỉnh tề.”
Vân phu nhân chớp mắt mấy cái, có phải là con gái cảm nắng rồi không, đầu óc hồ đồ, Trúc Thanh ngay cả thân thể con bé cũng đã nhìn thấy rồi, còn quần áo không chỉnh tề cái gì chứ!
“Con mau tắm rửa đi, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai ngủ nhiều một chút, không nên đi dạo bên ngoài nữa.” Bà dặn dò một câu rồi xuống lầu.
Vân Ánh Lục đứng cạnh cửa phòng, nhìn thấy Vân phu nhân đã vào phòng, lúc này mới đóng chặt cửa phòng, vỗ vỗ ngực, đi đến bên giường, vẻ mặt phẫn nộ quát: “Lưu hoàng thượng…”
Lưu Huyên Thần chậm rãi vén tấm mành lên, bước xuống giường, khóe miệng run rẩy vài cái, đôi mắt phượng nheo lại:
“Ở đây không có Lưu hoàng thượng, Lưu hoàng thượng sẽ không làm ra loại chuyện nhục đế uy như vậy.”
Người trên ngôi cửu ngũ chỉ có con gái chủ động đưa tới cửa, mà không phải là nửa đêm xông vào khuê phòng của tiểu thư nhà người ta, bị mẹ người ta bắt gặp, còn bất đắc dĩ trèo lên giường của tiểu thư nhà người ta, tuy nói cảm giác không tệ, nhưng dù sao cũng là một chuyện có tổn hại thể diện.
“Ở đây chỉ có một người đàn ông tên Lưu Huyên Thần, anh ta bị một cô gái nói không giữ lời làm tức giận đến đau lòng, tức giận đến mất đi lý trí, tức giận đến mức không để ý đến tôn nghiêm, tức giận đến không thể tự mình… Vì thế, liều lĩnh xông vào đây, Vân Ánh Lục, vì sao lại thành như thế này?” Đôi mắt đen như màn đêm, nhìn thẳng vào cô, tiếng nói như sấm.
Vân Ánh Lục bị hắn nhìn sợ nổi da gà, chớp chớp đôi mi dài, “Tôi… nào có nói không giữ lời?”
“Có phải nàng đã đồng ý với trẫm, giúp trẫm sinh con đẻ cái? Có phải nàng đã đồng ý với trẫm, trước khi nàng thành thân, không thể nào rời khỏi hoàng cung? Có phải nàng đã đồng ý với trẫm, trước khi đầu trẫm chưa hoàn toàn khỏi đau, nàng sẽ ở trong tẩm điện, mỗi đêm nấu dược thiện cho trẫm? Còn rất nhiều, rất nhiều, trẫm không liệt kê, chỉ ba điều này, nàng nói xem nàng có giữ lời không?”
Người nên tức giận không phải là cô sao? Như thế nào mà nghe khẩu khí của hắn, hắn lại chiếm thế thượng phong, Vân Ánh Lục thực sự là có chút không ngờ rằng, hắn lại bẻ cong sự thật như thế.
“Sở dĩ tôi nói không giữ lời, là bởi vì anh đã nói không giữ lời trước.”
“Sao?” Ánh mắt Lưu Huyên Thần lạnh lùng, cao quý vén áo bào lên, ngồi vào cạnh bàn, “Nói nghe thử một chút!”
Bờ vai Vân Ánh Lục đột nhiên rủ xuống, lắc lắc đầu, “Nói gì cũng không cần thiết nữa rồi. Tôi sắp thành thân, đi sớm vài ngày, đối với anh cũng không có gì ảnh hưởng, về chuyện sinh con đẻ cái, chờ anh xử lý được đống rối rắm trong triều kia, anh nhất định sẽ có con đàn cháu đống. Anh đau đầu cũng không ảnh hưởng tới chuyện anh bày mưu nghĩ kế, dược thiện, bình thường ngự trù đều có thể làm được.”
Lưu Huyên Thần đột nhiên kéo tay cô, cô không đứng vững, ngã ngồi xuống người hắn, hắn thuận thế ôm chặt lấy thắt lưng cô.
“Nàng lo lắng chu đáo tất cả mọi chuyện, chỉ có cảm nhận của trẫm, là nàng không muốn bận tâm. Vân Ánh Lục, nàng thật sự không hiểu tâm ý của trẫm sao?”
“Tôi không cần phải hiểu!” Cô cắn răng, hết sức đẩy tay hắn ra, đột nhiên, cô sửng sốt, nhìn thấy trong lòng bàn tay của hắn có vài vết thương thật sâu, giống như là vết thương mới, hơn nữa miệng vết thương rất sâu, xử lý không tốt lắm, có chút nhiễm trùng, khi nắm tay lại, máu vẫn thấm ra.
“Bị sao thế này?” Cô ngừng giãy giụa, kinh ngạc hỏi.
Lưu Huyên Thần nắm tay lại, không cho cô nhìn chỗ bị thương, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có gì, hôm đó ở trong phủ Tề Vương, khi ẩn nấp trong ao nước, bị mảnh sành phía dưới cắt phải vài chỗ.”
“Hóa ra người dưới nước là anh và thị vệ?” Cô vẫn còn nhớ mấy cái ống nhỏ thò lên mặt nước, đôi môi khẽ run rẩy.
“Tề Vương âm hiểm độc ác, trẫm không yên lòng về an toàn của nàng, không dám chỉ dùng thuộc hạ, giờ nào khắc nào trẫm cũng phải nhìn thấy nàng. Nhưng mà, trẫm sơ sẩy, bỏ qua Tề Vương phi, đã làm cho nàng bị hoảng sợ. Hôm đó trẫm cũng bị dọa không nhẹ, may mắn cuối cùng cũng tìm được nàng, à, thật không thua gì một trận chiến gay cấn.”
“Tìm tôi vất vả lắm sao?” Nhiều lời muốn nói đã dâng lên tới cổ, nhưng cô lại cảm thấy từng đợt đắng chát trào lên.
“Chỉ cần có thể tìm được nàng, trẫm nguyện ý trả bất cứ giá nào.” Lưu Huyên Thần bình tĩnh nói.
“Vậy khi anh tìm được tôi, vì sao lại bỏ tôi lại?” Cô rốt cuộc cũng hỏi ra miệng câu hỏi vẫn đặt ở đáy lòng, chỉ cần nghĩ tới là khiến cô thấy khó thở.
Thời gian giống như ngừng lại, trong phòng im ắng. Thật lâu sau, Lưu Huyên Thần cúi xuống bên tai cô, nhỏ giọng nói, “Vì chuyện này mà giận dỗi trẫm, rời khỏi trẫm sao?”
“Không phải, tôi không hề dỗi.” Cô đỏ mặt, quay mặt qua chỗ khác.
Lưu Huyên Thần khe khẽ thở dài, “Trẫm không bỏ nàng lại, trẫm vẫn đứng ở chỗ bí mật gần đó nhìn nàng. Nếu trẫm cứ như vậy mang nàng đi, như vậy lời nói dối của Tề Vương sẽ không che đậy được, sẽ có rất nhiều người phải chết uổng phí, nàng chịu hoảng sợ cũng uổng công, bước tiếp theo Tề Vương đi như thế nào, trẫm cũng không thể nào dự đoán được, trẫm phải suy xét rất nhiều, rất nhiều mặt. Nàng tin trẫm chứ?”
Cô há miệng muốn nói, nhưng sau đó có chút mê mang, “Kỳ thật đáp án đó không quan trọng. Lưu hoàng thượng, khi lần đầu anh nhìn thấy tôi, có phải cảm thấy tôi giống một ai đó không?”
“Sao?”
Vân Ánh Lục đẩy tay hắn ra, đứng lên, dùng loại tư thế này nói chuyện, thật sự là rất mờ ám, “Lưu hoàng thượng, tôi quyết định rời khỏi hoàng cung, là bởi vì tôi thực sự muốn kết hôn, còn nữa, tôi không muốn trở thành lợi thế để cho anh và Tề Vương tranh đoạt.” Cô thật sự không thích hợp với việc nói vòng vo, tốt nhất vẫn nên thành thành thật thật nói ra cho thoải mái.
“Lợi thế?” Lưu Huyên Thần khẽ động khóe môi, “Nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, nàng và phân tranh giữa trẫm và hắn hoàn toàn không có quan hệ gì.”
“Tề vương nói tôi và phi tần Ngưng Hương rất giống nhau.” Cô hít thở chậm lại, khẩn trương nắm chặt nắm tay.
Lưu Huyên Thần một hồi lâu cũng không nói gì, chỉ nhìn cô không chớp mắt, thất vọng quả thực muốn thở dài, Vân Ánh Lục này, ngoại trừ khám bệnh ra, những mặt khác thật sự là quá ngốc, quá ngốc.
“Việc này trẫm không muốn nói nhiều, bởi vì trẫm có giải thích nhiều, nàng cũng nhất định không tin, nàng theo trẫm hồi cung, trẫm dẫn nàng đi gặp Ngưng Hương, sau khi gặp rồi, nàng sẽ hiểu rõ mọi chuyện.”
Hắn đưa tay muốn kéo cô, cô tránh đi, “Tôi không muốn biết.”
“Không được, nàng phải biết, cứ thế này thì không công bằng với trẫm. Trẫm không đồng ý nàng mang theo suy nghĩ phiến diện về trẫm, tùy ý thành thân. Trẫm phải để nàng thấy rõ lòng mình. Vân Ánh Lục, nàng cho rằng trẫm xuất cung vào lúc quá nửa đêm thế này, là hành động có thể tùy tiện làm sao?”
Nàng rời khỏi hoàng cung cùng lắm mới ba ngày, hắn lại cảm giác dài như ba năm. Bây giờ lại là thời điểm hết sức đặc biệt, Tề vương và Kì Tả Thừa tướng càng lúc càng hung hăng, số các đại thần gió chiều nào xoay chiều ấy cũng không ít, hắn phải cẩn thận với từng việc rất nhỏ để ổn định thế cục, một bước cũng không thể sai được, cả ngày thần kinh đều phải căng ra. Mà lúc có thể thư giãn một chút, hắn sẽ tự nhiên nhớ tới nàng, chỉ cần nghĩ tới, trái tim sẽ đau tới mức không thở nổi.
Hắn thật sự cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, mà nàng cũng là một cô gái bình thường. Nàng là một người ngay thẳng, không sợ quyền quý, tính nguyên tắc rất lớn, khi nhận thức chính xác một chuyện, sẽ làm tới nơi tới chốn. Hắn biết nàng thật sự sẽ phải gả cho Đỗ Tử Bân, nếu hắn vẫn cứ ngồi chờ, vĩnh viễn sẽ không đợi được nàng quay đầu lại. Hắn chỉ có thể chủ động xuất chiêu.
Cô nói ậm ờ: “Tôi không muốn cùng anh vào cung…” Giọng nói có chút sợ hãi, mắt không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Nàng mà không tới, là muốn bức trẫm rồi!” Lưu Huyên Thần cười lạnh, “Nàng muốn trẫm phải dùng quyền lực làm việc riêng, hạ một đạo thánh chỉ, khiến Đỗ Tử Bân sáng mai phải rời kinh, để xem hai người còn thành thân được hay không?”
“Lưu hoàng thượng, nếu anh làm như vậy, tôi sẽ hận anh, mà chuyện tôi sẽ thành thân với Đỗ đại ca là vĩnh viễn không có khả năng thay đổi. Tôi sẽ không làm anh ấy phải hổ thẹn, cũng sẽ không phản bội anh ấy.”
“Chết tiệt!” Lưu Huyên Thần thấp giọng chửi thề một câu, nhìn khắp bốn phía, thật muốn tìm một cái búa, bổ cái đầu đá tảng của nàng ra, “Vậy nàng yêu hắn sao?”
“Tôi… đương nhiên là yêu anh ấy, bằng không tôi cũng sẽ không gả cho anh ấy.” Cô rất muốn nói một cách kiên định, đáng tiếc không thành công cho lắm.
“Nghe nàng nói như thế, trẫm lại giống như hôn quân cưỡng ép thê tử của đại thần?” Lưu Huyên Thần cười chua xót, “Trẫm đã đánh giá quá cao vị trí của mình ở trong lòng nàng. Được rồi, trẫm không ép buộc nàng, ấn theo giao ước lúc trước của chúng ta, khi nào nàng thành thân, trẫm sẽ chuẩn cho nàng được xuất cung. Đơn từ chức hôm trước của nàng, trẫm đã mang từ chỗ của Thái hậu tới đây, đốt đi.”
“Lưu hoàng thượng, cần gì phải như thế này?”
“Trẫm nói cần thiết là cần thiết, đừng có năm lần bảy lượt khiêu khích giới hạn chịu đựng của trẫm, vua không nói chơi, nàng muốn kháng chỉ bất tuân hay sao? Đừng coi trẫm là quân tử cao thượng nhân từ.” Lưu Huyên Thần lạnh lùng nói.
Vân Ánh Lục cắn môi, vẻ mặt Lưu hoàng thượng vừa phẫn nộ lại vừa cô đơn, không hiểu tại sao, lại hung hăng đâm vào trái tim cô, làm cho lời phản bác cô muốn nói ra hóa thành một ngụm nước bọt, chậm rãi nuốt xuống.
“Lưu hoàng thượng, còn bốn ngày nữa tôi sẽ thành thân.” Lời này không biết là cô nói cho hắn nghe, hay là nói cho chính mình nghe.
“Ngay cả còn bốn canh giờ, nàng cũng phải tiến cung cho trẫm.” Vào cung, hắn mới có cơ hội đả thông tư tưởng của nàng, mặc kệ kết cục là tốt hay là xấu, hắn đều phải nắm chặt một tia hy vọng cuối cùng này.
Vân Ánh Lục kinh ngạc chớp mắt, trái tim đột nhiên trùng xuống, “Lưu hoàng thượng, nếu tôi tiến cung, anh có thể đồng ý cho tôi được vào kho sách đọc sách hay không?”
Hắn thấy kỳ lạ nhìn cô vài lần, gật gật đầu.
“Mỗi một phòng trong kho sách, tôi đều có thể vào?” Cô cố ý hỏi lại một lần.
“Đương nhiên.”
“Vua không nói chơi?” Hai mắt cô mở thật lớn, giơ bàn tay lên.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay đập vào, chạm tới vết thương trên lòng bàn tay, tiếng rách toạc rất nhỏ đầy đau đớn vang lên.
“Lưu hoàng thượng, để tôi xử lý miệng vết thương cho anh.” Vân Ánh Lục cầm tay hắn.
Lưu Huyên Thần rút về, “Ngày mai trẫm ở trong cung đợi nàng tới xử lý vết thương, bây giờ nàng đi tắm rửa đi!” Hắn liếc mắt nhìn cửa phòng, cười khẽ, “Nha hoàn của nàng ở bên ngoài đã đợi lâu rồi. À, nha hoàn của nàng dường như linh hoạt hơn nàng nhiều.”
Cô thật ngốc sao? Vân Ánh Lục hừ một tiếng.
Lưu Huyên Thần đi đến bên cửa sổ, gật đầu với bóng đêm ở bên dưới, cành lá của cây đại thụ ngoài cửa sổ lay động mấy cái, hiện ra bốn thị vệ mặc đồ đen.
Vân Ánh Lục mặt đỏ tới tận mang tai, vừa rồi cô và Lưu hoàng thượng kéo qua kéo lại, nhất định là mấy thị vệ này đều nhìn thấy hết, “Trẫm nên hồi cung!” Lưu Huyên Thần xoay người, quyến luyến nhìn gương mặt thanh tú của cô.
“Ừ! Trên đường cẩn thận.”
Lưu Huyên Thần đột nhiên kéo cô vào lồng ngực hắn, cúi sát bên tai cô thấp giọng nói: “Trẫm thấy rất vui vì là người đàn ông đầu tiên nhìn thấy nàng mặc hỉ phục, bộ hỉ phục đó, thật sự rất đẹp.”
“Lưu hoàng thượng…” Cô cuống tới độ giậm chân.
Lưu Huyên Thần cao giọng cười, nhảy vọt lên một cái, trong giây lát đã biến mất trong bóng đêm dày đặc. Vân Ánh Lục cả người đỏ như con tôm luộc, đứng thẳng bất động ở trước cửa sổ.
“Tiểu thư, bây giờ em đã vào phòng được chưa?” Ngoài cửa, Trúc Thanh vội vàng đập muỗi, khẽ hỏi.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi