Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100: Chuyện Lợi Thế. ♣ Trung ♣
ối với thái độ của Vân Ánh Lục, Đỗ Tử Bân không thể không thấy kỳ quái. Dường như là nàng cố ý làm vậy cho hoàng thượng xem, xưng hô thân mật, cử chỉ vô cùng thân thiết, là muốn hoàng thượng thấy rõ quan hệ giữa nàng và hắn là loại gì sao?
Sau đó, nàng chủ động giải thích cho hắn nghe, vì sao nàng ở chung với hoàng thượng, tiếp theo, nàng nói đồng ý kết hôn, muốn từ chức, làm Vân Ánh Lục thực sự.
Vân Ánh Lục trước kia, chẳng lẽ là giả sao?
Trong lòng Đỗ Tử Bân nghi hoặc càng nhiều, nhưng thật sự có được niềm vui trọn vẹn do nàng mang lại, cái gì cũng có thể bỏ qua. Hắn không muốn nghĩ nhiều, tất cả những chuyện đã qua đều cho qua, quan trọng là sau này.
Có thể kết duyên cùng với người mình yêu, loại hạnh phúc này, đến từ tận đáy lòng, chạm đến linh hồn, không thể nói nổi thành lời, hắn thầm muốn nắm giữ thật chặt, không bao giờ muốn buông tay.
Vân Ánh Lục mệt chết đi được, dọc đường đi vẫn dựa vào cánh tay hắn, không nói câu nào. Khi tới trước cửa Vân phủ, hắn tránh trong bóng tối, lặng lẽ ôm cô, hôn cô, cô ngoan ngoãn lạ thường.
“Đỗ đại ca, sáng mai anh phải vào cung, đúng không?” Cô ngẩng đầu lên, ôn nhu hỏi.
Hắn gật gật đầu, biết rõ nàng mệt đến độ không đứng thẳng được, đêm đã gần đến canh ba, nhưng lại vẫn không muốn để nàng vào nhà nghỉ ngơi.
“Ừ, ta có việc cần tấu rõ với hoàng thượng.”
“Vậy sáng mai em bảo Trúc Thanh giao đơn từ chức cho anh, anh chuyển giúp em tới hoàng thượng.”
Hắn trầm ngâm một lát, “Nàng từ chức, có thể không cần hoàng thượng phê chuẩn, trực tiếp giao cho Phủ Nội Vụ là được.”
Vân Ánh Lục ngẩn người, “Vậy…nộp cho Thái hậu đi, lúc trước em tiến cung là bởi vì Thái hậu ân chuẩn, tới thời điểm này, hẳn là phải báo cho bà một tiếng.”
“Vậy cũng được. Ánh Lục, sau khi từ chức, không nên làm đại phu nữa, được không? Phu nhân Thượng thư sẽ có phong thái của phu nhân Thượng thư, xuất đầu lộ diện ở bên ngoài rất không thích hợp.”
“Đỗ đại ca, nếu em làm cho anh thất vọng…” Cô do dự một lát, nói: “Anh sẽ bao dung chứ?”
“Đồ ngốc, từ trước đến nay nàng đều là niềm kiêu hãnh của ta, sao có thể làm cho ta thất vọng được?”
Cô thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm, vẻ mặt mờ mịt. Hai người lưu luyến không rời nói tạm biệt. Vầng trăng cong như móc câu, gió đêm mát lạnh.
Vân Ánh Lục ở trong khuê phòng viết đơn từ chức, viết một trang, lại xé một trang, mãi tới khi trời gần sáng, mới viết xong, cô đánh thức Trúc Thanh đang dựa vào bàn ngủ gật, dặn dò vài câu, lúc này mới cởi áo lên giường.
Nếu Vân Ánh Lục đã chấp nhận kết hôn, bấm đầu ngón tay, thời gian còn lại không tới mười ngày. Vân phủ và nhà họ Đỗ bận trở tay không kịp, mới sáng sớm, hai nhà đã ồn ào tiếng người nói. Đỗ viên ngoại, Vân viên ngoại ở trong phòng khách của Vân phủ, vừa ăn sáng vừa thương lượng chi tiết về hôn lễ.
Bằng hữu nhiều năm, cuối cùng con cái hai nhà có thể kết mối nhân duyên, vui sướng trong đáy lòng hai vị viên ngoại khó lời nào mà tả xiết. Tận lực lo lắng cho đám cưới này diễn ra vô cùng viên mãn, dù là tổ chức vào thời tiết giữa hè, tất cả trình tự, đều không thể nào qua loa được.
Vân phu nhân trong lòng rất không vui vì con gái lại xuất giá giữa mùa hè thế này, nhưng Đỗ gia thúc giục như vậy, bà lo lắng có phải là con gái lúc nào đó ở chung phòng với Đỗ công tử, hai người kìm lòng không được đã làm ra chuyện gì, trong lòng càng nghĩ càng loạn, lại thêm con gái tâm tính bất định, đêm dài lắm mộng, sớm ngày thành thân cũng tốt.
Bà dẫn theo nha hoàn, sáng sớm vào khuê phòng của Vân Ánh Lục, muốn dẫn con gái đi chọn áo cưới, vừa định lên lầu, Trúc Thanh dụi mắt, mắt nhắm mắt mở đi xuống lầu. Thấy phu nhân, Trúc Thanh vội giơ thẳng ngón tay, ra hiệu chớ có lên tiếng, “Tiểu thư mới vừa ngủ, phu nhân, một lát nữa người hãy tới.”
“Trúc Thanh, ngươi cầm trên tay cái gì thế?” Vân phu nhân tinh mắt, thoáng cái đã nhìn thấy trong tay Trúc Thanh cầm một phong thư, “Đơn từ chức của tiểu thư, để Đỗ công tử mang vào trong cung ạ. Sau này, tiểu thư sẽ không tiến cung nữa.”
Vân phu nhân nghe được mừng rỡ, vỗ tay.
“Vậy để cho con bé ngủ đi, nếu không tiến cung, thời gian có nhiều, sau này lúc nào đi chọn áo cưới cũng được mà.”
Lúc này, cùng lắm mới là tờ mờ sáng, Đỗ Tử Bân hưng phấn một đêm không chợp mắt, nhưng tinh thần rất sảng khoái. Hôm nay hắn phải tiến cung thượng triều, nhưng trước khi thượng triều, hắn phải tới Ngự thư phòng gặp hoàng thượng trước, cho nên khoảng thời gian này nhất định phải vội vàng.
Cẩn thận nhét tờ đơn từ chức của Vân Ánh Lục vào trong ống tay áo, trong lòng hắn muốn cười. Vân Ánh Lục từ hôn với Tần Luận, sau đó lại từ chức, sau này hoàn toàn chỉ thuộc về một mình hắn.
Tới cửa cung, hắn tới cung Vạn Thọ trước, Vạn thái hậu dậy sớm, đang tản bộ trong vườn cùng Nguyễn Nhược Nam. Đây là lần đầu tiên Đỗ Tử Bân nhìn thấy vị tân nữ quan tiền nhiệm này, hai người lên tiếng chào hỏi lẫn nhau. Nguyễn Nhược Nam thanh tao nhã nhặn, lưu lại cho Đỗ Tử Bân một ấn tượng không tồi, ngoại trừ mái tóc ngắn của nàng.
“Vân thái y thật sự quyết định, ai gia sẽ thanh toàn cho cô ấy.” Vạn thái hậu xem xong tờ đơn từ chức, thở dài một tiếng, “Lát nữa ai gia sẽ sai công công tới Phủ Nội Vụ gạch bỏ quan tịch của Vân thái y, hy vọng về sau cô ấy có thể an bình, hạnh phúc.”
“Thần nghĩ, nàng ấy nhất định sẽ như vậy.” Đỗ Tử Bân cung kính nói lời tạm biệt.
“Thật sự là đáng tiếc, trong cung lại mất đi một vị thái y giỏi.” Cũng mất đi một bằng hữu có thể nói chuyện, có thể tin tưởng, Nguyễn Nhược Nam luyến tiếc nhìn về phương xa.
“Nhưng chung quy cô ấy cũng là một cô gái, ở lại trong cung này, không minh bạch, đối với khuê danh của cô ấy không tốt lắm. Cô ấy đi cũng tốt, tâm trạng hoàng thượng có thể ổn định.”
Nguyễn Nhược Nam cười khẽ, tâm tình hoàng thượng thật sự có thể ổn định sao? Nàng không cho là như vậy.
Trong Ngự thư phòng, so với Đỗ Tử Bân tinh thần sảng khoái thì Lưu Huyên Thần hai mắt dầy đặc tơ máu, gương mặt tiều tụy ngồi ở sau án thư, đôi mày nhíu chặt.
Đỗ Tử Bân đứng ở trước bàn, nghiêm túc bẩm: “Hoàng thượng, thần sai mấy thuộc hạ đóng giả quy nô* lẻn vào Linh Vân Các, tìm được nơi làm việc của Kì công tử, người bình thường không thể ra vào, còn có người phụ trách canh gác. Nơi đó dường như có bí mật gì không muốn người khác thấy. Có một hôm, hai thuộc hạ phát hiện có hai người đàn ông nói giọng Bắc triều từ bên trong đi ra, các cô nương trong lầu vừa thấy bọn họ sắc mặt đại biến, lén bàn luận đây là hai người biết hạ cổ.”
*Quy nô: tên gọi thời trước của nam giới làm hầu hạ trong kỹ viện.
“Hạ cổ?” Lưu Huyên Thần chậm rãi ngước mắt lên, “Trẫm từng nghe nói người Bắc triều giỏi sử dụng cổ. Thứ cổ này rất kỳ lạ, làm cho người ta không biết tại sao lại như thể trúng tà, không biết tại sao lại mắc bệnh nặng, hoặc không hiểu tại sao lại làm một số việc ngu ngốc, không bệnh không tật gì, đột nhiên có thể chết. Ý của Đỗ khanh là?”
“Thần hoài nghi cái chết ly kỳ của hai vị tướng quân là do trúng cổ, có điều thần cũng chỉ nghi ngờ thôi, mà không có chứng cớ. Linh Vân Các đó là sản nghiệp của Kì Tả Thừa tướng, không tiện vào để tra rõ. Thần chỉ có thể nghĩ tới biện pháp khác, muốn mượn tội danh là gian tế Bắc triều để bắt mấy người Bắc triều kia tới bộ Hình, thần có thể thẩm vấn bọn họ cho rõ.”
“Được, việc này nhất định phải cẩn thận, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, hiện tại càng ngày cái đuôi giấu kỹ bao lâu nay của Kì Tả Thừa tướng đã dần thò ra, trẫm đang mỏi mắt mong chờ đấy! Đỗ khanh, khanh nói có người hạ cổ, vậy có người giải cổ không?” Lưu Huyên Thần tò mò hỏi.
“Hẳn là có thể. Người hạ độc không phải đều biết giải độc sao?”
Lưu Huyên Thần lắc đầu, “Không, trên đời này có một số loại độc chỉ có thể hạ, lại không có người nào giải được, trẫm chỉ mong không có nhiều đại thần trong số bách quan bị hại. Trẫm chỉ đợi bọn họ thò cái đuôi ra, trẫm nhất định sẽ không nương tay, diệt trừ tận gốc đám người đó.”
Đỗ Tử Bân trịnh trọng gật đầu: “Thần sẽ đẩy nhanh hơn tiến trình phá án.”
Bẩm báo xong mọi chuyện, thời gian lâm triều cũng không còn bao lâu, hai người cùng ra khỏi Ngự thư phòng, đi đến hướng Điện Nghị Chính. Trên đường, Lưu Huyên Thần giống như tùy ý hỏi: “Đỗ đại nhân, ngày hôm qua trên đường hồi phủ, Vân thái y có khỏe không?”
Ngực Đỗ Tử Bân có chút phập phồng, hắn xoay người, dùng ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người đàn ông, nhìn thẳng vào Lưu Huyên Thần.
“Hoàng thượng, hôm nay Vân thái y đã xin Thái hậu từ chức thái y, từ nay về sau, nàng ấy là phu nhân của thần, hôn lễ của chúng thần đã định vào mồng sáu tháng sau.”
Lưu Huyên Thần dừng bước chân, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “À, hai người đính hôn khi nào, sao trẫm chưa từng nghe nói lần nào?”
“Thần và Vân thái y đính hôn và kết hôn kết hợp cùng một ngày.” Đỗ Tử Bân mỉm cười, “Nói ra sợ hoàng thượng chê cười, thần đã chứng kiến Vân thái y trưởng thành, từ khi còn rất nhỏ, hai chúng thần đã đính hôn, nhưng nàng ấy bướng bỉnh, vì một việc nhỏ mà gây chuyện với thần, cương quyết muốn từ hôn, thần đồng ý với nàng. Nhưng mà, nàng trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn khi nhỏ rất nhiều, bây giờ chúng thần nối lại hôn ước.”
“Ừ, người có tình sẽ thành gia quyến, thật sự là rất đáng mừng. Chúc mừng Đỗ đại nhân.” Lưu Huyên Thần hoàn toàn bình tĩnh nói, nhưng mười ngón tay phía đằng sau lưng, từng khớp ngón tay đều trắng bệch.
Nàng rời khỏi hắn, tới lời chào từ biệt cũng không có, thật đúng là đi nhanh gọn mà!
“Đa tạ lời chúc của hoàng thượng.” Đỗ Tử Bân lạnh nhạt nói lời cảm tạ.
Hai người tới cửa sau của Điện Nghị Chính thì mỗi người đi một ngả, Lưu Huyên Thần từ hậu đường đi đến thẳng ngai rồng trên đại điện, Đỗ Tử Bân thì tới điện Hậu Triều xếp hàng chờ thái giám canh cửa gọi vào.
Khi Lưu Huyên Thần bước lên bậc thang, thân thể đột nhiên lảo đảo, trước mắt tối sầm, may mắn là có La công công đỡ từ phía sau, mới không ngã.
“Hoàng thượng, hôm qua người một đêm không chợp mắt, long thể sao chịu đựng nổi? Nếu không, nghỉ thiết triều một ngày đi!” La công công lo lắng nói.
Lưu Huyên Thần cao ngạo nhếch môi: “Không, ngày khác trẫm đều có thể nghỉ thiết triều, duy chỉ có hôm nay không được. Hôm nay, trong triều sẽ có một nhân vật quan trọng lên sân khấu.” Còn nữa, hắn không muốn để cho Đỗ Tử Bân nhìn thấy bộ dáng ảm đạm khổ sở của hắn.
Hắn là đương kim thiên tử, hắn là duy nhất*, không thể nào thất bại. Cho dù thất bại, cũng phải thua một cách anh hùng. Tiểu thái y đột nhiên lật lọng, nhất định là có chuyện xảy ra. Hắn không tin nàng lại tuyệt tình với hắn như vậy, hôm đó, trong cơn mưa, hắn ngồi trong đình hóng mát, ôm nàng, rõ ràng nhìn thấy chân tình tràn đầy trong mắt nàng.
*Nguyên văn là “duy ngã độc tôn”, nghĩa cực kỳ chính xác là “ta là duy nhất”, thôi thì cứ để là hắn là duy nhất cho dễ hiểu.
Lúc này mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, nàng lại thay lòng đổi dạ?
“Hoàng thượng, ngày hôm qua thái y mới vừa đi chẩn bệnh cho hắn, hắn sẽ không vào triều nhanh như vậy chứ?” La công công đỡ Lưu Huyên Thần ngồi lên ngai rồng, bưng lên một ly trà sâm, dâng lên Lưu Huyên Thần.
Lưu Huyên Thần mỉm cười, “Công công, có đôi khi ngươi xem người khác diễn kịch, ngươi biết rõ là diễn, nhưng cũng phải vờ như đó là thật. Vân thái y không phải nói kỳ tích y học chỗ nào cũng có, chúng ta cứ coi như hắn đang diễn tiết mục kỳ tích, vỗ tay, khen ngợi, cổ vũ, để xem hắn diễn tiếp như thế nào.”
“Lại nói, hắn cũng có năm sáu năm không vào triều.” La công công nói.
“Sau khi trẫm đăng cơ, hắn đã không xếp hàng vào triều sớm, buổi chầu hôm nay, La công công, ngươi nói xem hắn sẽ vào hàng nào?” Lưu Huyên Thần thú vị nhếch môi.
“Cùng một hàng với Kì Thừa tướng.” La công công nói luôn.
“Vậy trẫm sẽ xem La công công đoán đúng hay không. La công công, tuyên bách quan vào điện, thượng triều.” Lưu Huyên Thần đặt chén trà xuống, ngồi thẳng người, tay vịn vào hai tay dựa của ngai rồng, uy nghi nhìn thẳng phía trước.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi