Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97: Chuyện Diệu Thủ Hồi Xuân. ♠ Trung ♠
ưu Huyên Nghệ liếc xéo nhìn cô, ánh mắt hết sức kỳ quái.
“Lưu Huyên Thần đã tẩy não nàng rồi hay sao, nàng tin tưởng hắn ở phe chính nghĩa như vậy cơ đấy?” Lưu Huyên Nghệ đứng lên, quay mặt về phía ao nước, gió thổi bay bay tà áo bào trắng của hắn, nhìn từ sau lưng, cũng thấy tư thế ngọc thụ lâm phong, nhưng nếu quay đầu lại, Vân Ánh Lục thở dài, vẻ mặt lạnh lùng đó, cơ mặt có đôi khi co giật, làm cho người khác không dám khen tặng.
“Trong gia tộc Đế vương có phân rõ giữa chính nghĩa và tà ác sao?” Vân Ánh Lục mỉm cười, “Ta học lịch sử không giỏi lắm, nhưng cũng đã từng nghe câu thành ngữ “Thắng làm vua, thua làm giặc”. Cha con trở mặt, anh em tàn sát nhau, trong gia đình bình thường đó là chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng ở trong gia tộc Đế vương, như vậy hoàn toàn bình thường. Người cuối cùng ngồi trên ngôi vị hoàng đế, được người khác ngước lên, tôn trọng, ủng hộ, về phần rốt cuộc người này dùng phương pháp gì để bước lên ngôi vị hoàng đế kia, làm gì có ai để ý tới đâu? Người thua kia, ngoại trừ cam tâm tình nguyện xưng thần, thì còn có thể làm thế nào?”
“Nàng…sao có thể máu lạnh vô tình như vậy?” Lưu Huyên Nghệ phẫn nộ xoay người, lấy tay chỉ vào Vân Ánh Lục, “Nàng cho là Lưu Huyên Thần có thể ngồi trên vị trí đó cả đời sao, nói cho nàng biết, dựa vào thủ đoạn đê tiện để đoạt lấy một thứ, chung quy sẽ không lâu bền.”
Vân Ánh Lục chớp mắt mấy cái, cúi đầu bình tĩnh nhìn chăm chú vào mấy cành sen trên mặt nước, thật sự là vừa ăn cướp vừa la làng, những việc Tề vương đang làm hiện tại, đều quang minh chính đại sao?
Hả? Vân Ánh Lục nhìn chằm chằm vào hoa sen, hai mắt đột nhiên trợn tròn, cô nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, cô không nhìn lầm, ở giữa những lá sen cực lớn, có một chuỗi bọt khí khe khẽ thoát ra, cô lại nhìn kỹ hơn, bọt khí thoát ra từ một cái ống rất nhỏ dưới nước. Cô quay đầu nhìn lại những lá sen khác, không nhìn không biết, nhưng nhìn thì lập tức bị dọa nhảy dựng, trong phạm vi mắt có thể nhìn thấy, quanh mỗi tán lá sen, đều có một chuỗi bọt khí. Máu huyết ngừng lưu thông, suy nghĩ trong đầu cô cấp tốc xoay tròn. Nếu cô đoán không nhầm, trong ao nước này nhất định có không ít “Thủy quỷ” ẩn nấp. Người bình thường nín thở, nhiều nhất là có thể ở dưới nước được khoảng hai mươi phút*, nhưng nếu có đủ dưỡng khí để hô hấp, người có kỹ thuật bơi lặn tốt, có thể lặn dưới nước rất lâu. Xem ra, cái ống nhỏ đó chính là ống dẫn dưỡng khí của nhóm thủy quỷ dưới kia, thật đúng là thông minh.
*Kỷ lục thế giới là hai mươi hai phút.
Trời ạ, sao cô lại còn khen ngợi những người này, cô phải suy nghĩ xem những người dưới nước này rốt cuộc là ai? Là sát thủ của phủ Tề vương, hay là kẻ địch của phủ Tề vương?
Nếu là sát thủ, thì phải nhằm vào cô, nếu là kẻ địch, là muốn giết Tề vương, thế ắt là liên lụy tới cô. Đưa mắt nhìn bốn phía, đường nối với bên ngoài chỉ có duy nhất cây cầu cửu khúc, nếu cô muốn chạy trốn, chỉ có cách đi qua cầu.
Giang thị vệ đứng ở bên kia cầu, không biết khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, anh ta có thể có loại khinh công bay qua tường, vượt ngọn cây như của Cổ Lệ không, vù một cái bay vèo qua đây, trực tiếp cứu được cô.
“Vì sao không trả lời câu hỏi của bổn vương?” Lưu Huyên Nghệ đợi lâu không thấy trả lời, mắt thấy đôi mắt cô đang trợn tròn, tức giận đập xuống giường, “Vân thái y, không được phép thất thần, nàng tập trung cho bổn vương.”
“Tề vương, ta vẫn đang chăm chú lắng nghe, ngươi nói đến đâu rồi?”
Lưu Huyên Nghệ bị một câu của cô chọc giận tới độ thiếu chút nữa ói máu, “Bổn vương nói, nàng mở mắt to ra mà nhìn, Lưu Huyên Thần kia là hoàng thượng giả mạo sẽ không làm được lâu đâu, nếu nàng đặt hết hy vọng vào hắn, chỉ có đường chết thôi.”
Cô theo Tề vương thì có đường sống sao? Vân Ánh Lục không cho là như vậy, nhưng miệng thì không thể nói như thế, “Ừ, Tề vương nói đúng, vậy Tề vương ngươi chừng nào thì làm hoàng thượng?”
Lưu Huyên Nghệ bị cô hỏi càng tức giận phừng phừng, sao nghe lại giống như châm chọc, “Nàng cho rằng bổn vương không làm được hoàng thượng sao? Bổn vương vốn có hoàng vị đó, một là bổn vương là thái tử thực sự, vốn nên kế thừa ngôi vị hoàng đế, là danh chính ngôn thuận. Hai là mẫu hậu bổn vương bị đầu độc mà chết, bổn vương bị người khác hãm hại, khổ nhục nằm liệt giường bốn năm, còn cả Ngưng Hương mà bổn vương yêu thương bị giam giữ ở lãnh cung cho tới giờ, bổn vương thề phải đoạt lại ngôi vị hoàng đế kia.”
Khoan đã, khoan đã, tư duy của cô chưa kịp suy xét, Tề vương nói chuyện hoàng thất tranh giành này, cô nghe cũng không hiểu mấy, nhưng cuối cùng hắn nói tới một cái tên, khiến cho cô chú ý.
“Tề vương, Ngưng Hương là ai vậy?” Cô nhún nhường hỏi.
“Nàng ở trong cung lâu như vậy, mà không biết Ngưng Hương là ai?” Lưu Huyên Nghệ nhíu mày, trách cứ trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt đó giống như cô đã làm sai chuyện gì.
Vân Ánh Lục nuốt nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn xuống bọt nước vẫn đang nổi lên phía dưới, “Ta là người kiến thức nông cạn, luôn biết được rất ít. Cô ấy rất nổi tiếng sao?”
Lưu Huyên Nghệ nghiến răng nghiến lợi vung ống tay áo, lạnh lùng cười, “Nàng cho rằng Nguyễn Thục nghi xinh đẹp à, Ấn phi xinh đẹp à?”
“Đúng, đều là những mỹ nữ cao cấp.” Vân Ánh Lục gật đầu thật mạnh.
“Thế nhưng khi đứng cạnh Ngưng Hương, bọn họ còn chưa xứng xách giày cho Ngưng Hương.”
“Ồ!” Nghe khẩu khí này của Lưu Huyên Nghệ, lại có một tuyệt thế đại mỹ nữ xuất hiện rồi.
“Ngưng Hương là công chúa Bắc triều, năm đó, Bắc triều và triều Ngụy hòa hữu, hoàng tộc Bắc triều đưa Ngưng Hương mười hai tuổi tới hoàng cung, học tập văn hóa của triều Ngụy, chờ tới tuổi cập kê, sẽ thành thân với hoàng tử. Trong cung chỉ có hai hoàng tử, là bổn vương và Lưu Huyên Thần giả mạo. Bổn vương và Ngưng Hương vừa gặp đã yêu, cũng lớn hơn Lưu Huyên Thần, bổn vương nghĩ tiên hoàng nhất định sẽ gả Ngưng Hương cho bổn vương. Nhưng không ngờ rằng, tiên hoàng lại gả Ngưng Hương cho Lưu Huyên Thần. Mà Lưu Huyên Thần vì muốn giữ vị trí chính phi cho Ngu Mạn Lăng, chỉ lấy danh nghĩa lập Trắc vương phi cưới Ngưng Hương về. Hoàng mệnh khó chống, bổn vương chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngưng Hương yêu dấu bị gả cho Lưu Huyên Thần. Ai ngờ thành thân chưa đến một năm, một hôm Ngưng Hương đột nhiên phát điên, kéo quần áo Lưu Huyên Thần gào thét, Lưu Huyên Thần đẩy nàng ấy ra, nàng ấy ngã xuống đất, bào thai hai tháng trong bụng không giữ được, sau đó, nàng ấy bị giam vào lãnh cung. Khi bổn vương đang muốn nghĩ cách cứu nàng ấy ra, mẫu hậu lại qua đời mà không rõ nguyên nhân, tiếp theo, một ngày bổn vương ngủ dậy, đã thành miệng không thể nói, người không thể cử động. Chỉ sau một đêm, thế giới của bổn vương hoàn toàn sụp đổ, bổn vương sống không bằng chết. Nàng nói xem, mốt thù khắc cốt ghi tâm này, bổn vương có thể nuốt xuống được không?”
Ánh mắt Lưu Huyên Nghệ hiện rõ sự hung ác, Vân Ánh Lục còn chưa kịp phản ứng, hắn đột nhiên vung hai tay, xé hai ống tay áo của cô, ngân châm, tụ kiếm giấu trong đó rơi leng keng xuống đất.
“Bây giờ, nàng còn có thể lấy cái gì để khống chế bổn vương đây? Giờ khắc này, bổn vương muốn nàng chết hay sống, dễ như trở bàn tay.” Lưu Huyên Nghệ cười gằn, nắm chặt cằm Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục bình tĩnh nhìn hắn chăm chú, trong đôi mắt trong trẻo hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc gì. Lưu Huyên Nghệ rất ghét loại phản ứng này của cô, bàn tay tăng thêm lực.
Vân Ánh Lục bị đau, kêu “Á” một tiếng, “Tề vương, ngươi vừa mới kể chuyện về vị công chúa Ngưng Hương kia, đó là sự thật chứ?” Cô tò mò hỏi.
“Nàng hoài nghi bổn vương đổ tội cho Lưu Huyên Thần?” Lưu Huyên Nghệ cười lạnh nói, “Nàng thực sự bị Lưu Huyên Thần mê hoặc rồi, được, bổn vương dẫn nàng đi xem chứng cứ.”
Hắn buông cô ra, quay đầu đi tới hướng cây cầu. Vân Ánh Lục nhìn chằm chằm vào tụ kiếm và ngân châm trên mặt đất, ngây người, xoa xoa cằm, rồi vội vàng theo sau.
Mấy cái ống nhỏ thò lên mặt nước lay động mấy cái, rồi đột nhiên lướt trên mặt nước, mấy cành sen đều lắc lư.
“Tề vương gia!” Giang Dũng từ chỗ cây đại thụ đã đi tới, cung kính ôm quyền hành lễ với Lưu Huyên Nghệ, “Nếu Vương gia đã khỏi hẳn, vậy thần và Vân thái y xin cáo từ.” Hắn kéo Vân Ánh Lục ra sau bảo vệ.
“Giang thị vệ, Vân thái y đang muốn kê đơn thuốc cho bổn vương, bây giờ là giờ nào rồi, ngươi vội cái gì?” Lưu Huyên Nghệ bất mãn trừng mắt nhìn Giang Dũng, “Tránh sang một bên, đừng làm vướng mắt bổn vương.”
“Thần có thể không nói gì, nhưng tránh sang một bên thì không thể được.” Giang Dũng lạnh lùng đón cơn giận của hắn, “Hoàng thượng có chỉ, thần không thể cách Vân thái y khoảng cách mười bước…”
Giang Dũng còn chưa dứt lời, đột nhiên miệng há ra, tay dừng lại trên không trung, thân thể cứng ngắc, không hề nhúc nhích. Lưu Huyên Nghệ cùng lắm mới chỉ làm một cử động nhỏ.
“Ngươi thật sự là nói nhiều quá…” Lưu Huyên Nghệ thu hồi bàn tay điểm huyệt, không vui đá vào hai chân Giang Dũng, nói thầm.
Vân Ánh Lục trợn mắt nhìn, rồi ngoan ngoãn đi theo sau hắn, cũng không dám làm ầm ĩ lên.
Lưu Huyên Nghệ dẫn cô vào trong thư phòng, lấy từ giá sách xuống một bức tranh cuộn, nhẹ nhàng mở ra, cô gái trong tranh nửa mặt được che mạng, chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo như nước.
Bỗng dưng, trái tim Vân Ánh Lục co rút lại, trong nháy mắt trong lòng lạnh giá. Đôi mắt của cô gái này giống như sương sớm, sáng ngời, khuôn mặt xinh đẹp, người có ánh mắt tinh đời vừa nhìn đã thấy dưới lớp mạng che mặt nhất định là dung nhan động lòng người. Kể cả cô có là nữ, nhìn cũng thấy tim cũng đập nhanh hơn, đương nhiên, cũng có thể là do cô căng thẳng quá độ. Lưu Huyên Nghệ đang nhìn cô, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy đôi mắt Vân Ánh Lục, đã phát hiện nàng có một đôi mắt đẹp giống hệt Ngưng Hương. Chỉ là Ngưng Hương là một cô gái nhỏ nhu thuận, ngoan ngoãn phục tùng người khác, mà Vân Ánh Lục, hoàn toàn không biết nghe lời. Có điều, khi so sánh, nàng lại làm cho hắn động tâm hơn.
“Nàng ấy đẹp không?” Hắn khàn giọng hỏi.
Vân Ánh Lục khẽ hít vào một hơi, tươi cười quay sang hắn nói: “Đẹp, bằng không Vương gia phong lưu phóng khoáng sao có thể vừa gặp đã yêu cô ấy được? Ánh mắt Vương gia thật tốt.”
Ánh mắt Lưu Huyên Nghệ phức tạp, nhìn cô chăm chú hồi lâu, mới mở miệng nói: “Thế nhưng bây giờ bổn vương đã không có hứng thú với một người điên, trái tim bổn vương đã hướng về người khác.”
“À, à, vậy chúc mừng Tề vương. Đúng rồi, Tề vương, ngươi hy vọng ta kê cho ngươi những vị thuốc gì?” Cô chậm rãi đi tới cửa thư phòng. Thư phòng này không biết như thế nào, hết sức tối tăm, lông tơ cả người cô đều dựng thẳng cả lên, nếu có thể ra ngoài, đứng dưới ánh mặt trời, cô sẽ thấy thật thoải mái.
“Nàng là thái y, kê đơn thuốc sao lại hỏi bổn vương?”
“Có câu là bệnh lâu thành thầy thuốc, Tề vương nằm trên giường bệnh lâu như vậy, thế nào thì cũng coi là một nửa thầy thuốc rồi!” Chân cô đã bước tới gần cánh cửa, chỉ cần một bước nữa, là có thể bước ra ngoài. Có điều cô không thành công, Lưu Huyên Nghệ vừa nhấc cánh tay, đã kéo cô tới trước bức tranh, sức lực rất lớn, làm cho cô vô cùng biết điều mà không giãy giụa.
“Khi bổn vương bị bệnh, ngày nào cũng nhìn bức tranh này, cứ nhìn như vậy, rồi một ngày, bổn vương ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt này sống động. Vân thái y, nàng không phát hiện ra người trong tranh này rất quen sao?”
Vân Ánh Lục trợn mắt, “Tề vương, ngươi cũng có tật xấu này sao, gần đây ta thấy ai cũng thấy nhìn quen mắt.”
“Không được phép chuyển đề tài, nàng nhìn kỹ lại cho bổn vương…Tổng quản, có việc gì sao?” Lưu Huyên Nghệ đột nhiên phát hiện ngoài cửa, dưới ánh mặt trời có một bóng người.
Tổng quản Vương phủ cúi đầu bẩm báo, “Tiểu thư Sơ Thính của Kì phủ nghe nói Vương gia đã khỏi bệnh, đưa tới lẵng hoa chúc mừng Vương gia, tiểu thư còn tự mình đưa tới.”
Cái gì, cái gì, mắt Vân Ánh Lục lại trợn tròn, Kì Sơ Thính không phải là vị Tề vương trước mắt này sao, làm sao lại có Kì Sơ Thính mới tới đây?
Cô nghe lầm hay sao?
Lưu Huyên Nghệ không kiên nhẫn nheo mắt lại, “Cô ta thật biết chọn thời điểm. Vân thái y, nàng chờ một lát, bổn vương đi rồi sẽ quay lại ngay.”
Vân Ánh Lục vội vàng gật đầu, “Vương gia, ngươi cứ làm việc của mình đi, không cần quan tâm tới ta.”
Cô liếc mắt, nhìn theo Lưu Huyên Nghệ đi xa, kéo váy, rón ra rón rén chuẩn bị mở cửa ra, trước khi đi, cô lại quay đầu lại nhìn đôi mắt trong bức tranh.
“Á!” Cô che miệng lại, không khống chế được hét lên một tiếng, kinh ngạc nhìn người đứng bên bàn, không biết người này từ đâu chui ra.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi