Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89: Chuyện Hoạt Sắc Sinh Hương. ♣ Trung ♣
ây là 3P trong truyền thuyết sao?
Trước khi xuyên không, Cơ Uyển Bạch trực đêm ở bệnh viện, nghe thấy mấy cô y tá tụ tập một chỗ, ha ha cười nói cái gì mà NP, 3P* gì đó, nghe xong, cô không khỏi sinh tò mò, tưởng là từ ngữ chuyên ngành gì. Một ngày không nhịn được hỏi ra miệng, mấy cô y tá cười, mặt đỏ bừng, che miệng lại, mắt trợn tròn, “Bác sĩ Cơ, không phải là ngay cả 3P chị cũng không hiểu chứ?”
*Thể loại np chắc nhiều bạn biết rồi, từ p ở đây theo em Lâm muội muội chỉ giúp là viết tắt của person, bạn nào vẫn không hiểu tự đi tìm hiểu đi, không giải thích rõ hơn đâu.(Tớ không chịu đựng nổi, không sao rớ vào thể loại np được).
Vân Ánh Lục trợn tròn mắt mà nhìn, cô nhìn không chớp mắt vào cảnh tượng hoạt sắc sinh hương bên trong căn phòng kia, bây giờ, cô không chỉ đã hiểu, mà còn chính mắt thấy cái gì gọi là 3P.
Dưới ánh nến sáng ngời, quần áo rơi ngổn ngang dưới đất, mái tóc dài của Đỗ Tử Bân vẫn buộc chặt giờ xõa tung, gương mặt anh tuấn vặn vẹo, khuôn ngực vạm vỡ để trần, trên lưng, mồ hôi thấm đẫm, đôi mắt trong trẻo nghiêm nghị mơ màng híp lại, toàn thân đã bị tình dục hoàn toàn khống chế, tiếng thở gấp hổn hển. Một cô gái trên người không còn mảnh vải vặn vẹo thân hình dưới người hắn, rên rỉ, mỗi một lần thân thể va chạm lên xuống, Vân Ánh Lục nhìn thấy rõ ràng vết sẹo lần trước bị thị vệ của Thác Phu đâm trúng.
Khi đó, hắn cố lấy dũng khí thổ lộ với cô, nhưng bởi vì vị trí chỗ bị thương đặc biệt, dù cho cô có là thầy thuốc, hắn cũng xấu hổ không cho cô trị, nói chỗ đó, giữ lại tới đêm động phòng hoa chúc, mới để cô nhìn thấy.
Một người đàn ông tự kiềm chế, truyền thống, nhã nhặn như vậy, lúc này lại giống như một con ngựa hoang, điên cuồng rong ruổi trên người một cô gái xinh đẹp xa lạ, mà bên cạnh hắn, còn thêm một cô gái mình trần khác, hai tay di chuyển khắp thân thể hắn, ánh mắt quyến rũ, đang chờ đợi lần tiếp theo với hắn.
Hắn chuyên chú như vậy, hưởng thụ trò chơi hai nữ hầu hạ một nam, ngay cả cô và Kì Sơ Thính đẩy cửa phòng ra, đứng ở bên ngoài một khắc, hắn cũng chưa quay đầu lại.
Mùi mồ hôi, mùi hoan ái, tràn ngập mỗi một góc trong phòng, Vân Ánh Lục còn ngửi được một mùi khác còn lưu lại. Cô chưa từng xem múa thoát y, cũng chưa từng xem tranh khiêu dâm, càng chưa từng xem phim A*, cô là một bác sĩ, mỗi một bộ phận trên cơ thể người, cô đều vô cùng quen thuộc. Một sinh mệnh mới đến với thế giới này như thế nào, cô có thể chuyên nghiệp nói rõ từ đầu tới đuôi. Nhưng cô cũng là một cô gái, ở một thời điểm nào đó, cô cũng đỏ mặt, tim đập dồn dập, ngượng ngùng khó xử.
*Adult: người lớn.
Lần trước ở Linh Vân Các, cô vào nhầm phòng, không khéo gặp phải một đôi nam nữ đang hoan ái, lúc ấy cô xấu hổ đến độ hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống, sợ là ngay cả lòng bàn tay cũng đỏ bừng.
Giờ khắc này, cô không đỏ mặt, trong lòng không rối loạn, cũng không dời ánh mắt đi, trên mặt cũng không xuất hiện vẻ mặt phẫn uất, tay cô chậm rãi nắm chặt lại thành hai nắm đấm, móng tay bấm chặt vào trong da thịt, răng bất giác cắn môi thành một vệt chảy máu.
Đau đớn, nhưng lại làm cho cô giữ vững được tư duy rõ ràng của mình, bây giờ cô cần chính là bình tĩnh, bình tĩnh…
“Chà, chà…” Kì Sơ Thính hứng thú đứng sau lưng cô nhếch môi, tặc lưỡi, “Đừng nhìn Đỗ đại nhân là một quan văn, nhìn không ra ở trên giường lại là một người đàn ông mạnh mẽ, một dũng sĩ…nhìn, nhìn…thật làm cho người ta cũng muốn một hồi đại chiến.”
Tiếng nói đột nhiên đầy ám muội, nàng ta giống như động tình, từ phía sau ôm cổ Vân Ánh Lục, không đợi cánh tay của nàng ta chạm tới Vân Ánh Lục, vang lên hai tiếng “Bốp, bốp”, Vân Ánh Lục đột nhiên xoay người, nâng cánh tay lên, trong nháy mắt, hai bên má của nàng ta mỗi bên đã ăn một cái tát.
Kì Sơ Thính dùng tay che hai bên má nóng bỏng, đôi mắt đẹp híp lại, mắt bắn ra ánh nhìn căm tức.
“Ngươi dám đánh bản quan?” Kì Sơ Thính cắn răng, gằn từng tiếng phun ra từ kẽ răng. Giọng nói không lớn, lại hết sức ma mị đáng sợ.
“Hoa hợp hoan, hoa hợp hoan…” Tay Vân Ánh Lục nắm chặt thành quyền, thân thể vì tức giận mà phát run, cô không hề sợ hãi mà đón ánh mắt Kì Sơ Thính, “Là ngươi dùng loại mị hương này sao? Trong phòng kia đều là hương hoa hợp hoan, nồng đậm tới mức có thể biến người biến thành ma. Sao ngươi có thể làm như vậy? Sao có thể làm như vậy? Ngươi biết không, như vậy ngươi đã hủy hoại anh ấy rồi…”
Nước mắt Vân Ánh Lục tràn mi rơi xuống, đôi môi cũng run rẩy không ngừng. Đỗ Tử Bân là Trạng Nguyên lang, Thượng thư trẻ tuổi của bộ Hình, trong sạch tự kiềm chế, thậm chí yêu cầu với bản thân có điểm hà khắc, thông thư đạt lễ, nhã nhặn nho nhã, tràn đầy tự tin, lòng tự tôn cao tới kinh người. Thà rằng thể xác đau đớn, cũng sẽ luôn chịu đựng, luôn khát vọng thành một người đàn ông hoàn mỹ. Anh yêu Vân Ánh Lục nhiều năm như vậy, cô ấy nhất thời giận dỗi muốn từ hôn, anh cắn răng, không để ý tới thể diện, lập tức đồng ý, rõ ràng là đã vô cùng yêu cô ấy.
Một người đàn ông như vậy, giờ phút này lại không còn thần trí, bị hai cô gái lầu xanh thao túng thể xác và tinh thần. Nếu anh tỉnh lại, anh sẽ tự trách tới độ không gượng dậy nổi, cuộc đời từ nay về sau sẽ hoàn toàn u tối.
Tuy rằng thế giới này hoàn toàn chẳng để ý tới trong sạch của người đàn ông, nhưng với Đỗ Tử Bân mà nói, lần đầu tiên anh chân chính trở thành đàn ông, là phải ở trước mặt người con gái trong lòng anh yêu, mà không phải là hai cô gái dơ bẩn, xấu xa như thế này.
Mà lại là hai cô gái nữa!
Giữa hai người họ từng có vài lần ôm nhau, hôn môi, dù tình cảm có như thế nào anh cũng đều giữ đúng lễ nghĩa, đều muốn chờ tới đêm động phòng, để cho tình yêu được thăng hoa một cách hoàn mỹ.
Đỗ Tử Bân, bị hủy trong sạch, để mặc cho người ta hiếp đáp, để mặc cho người khác giễu cợt, tất cả kiên trì, thanh cao, tự tin của anh từ trước tới giờ sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, phòng tuyến trong lòng sụp đổ, anh còn có thể đứng dậy được sao?
Anh vẫn lưu luyến Vân Ánh Lục ngày xưa, trong lòng cô không thoải mái, nhưng cô chưa bao giờ hoài nghi nhân phẩm của anh, cho dù lúc ở trong quán cơm, có hiểu lầm, giận dỗi với anh, nhưng cô cũng không hề muốn anh phải gặp chuyện xấu.
Anh thật sự là một trong những chính nhân quân tử còn sót lại trên đời này.
Kì Sơ Thính ngẩn ra, ánh mắt đảo qua, không thể ngờ được là Vân Ánh Lục nhanh như vậy đã ngửi ra trong phòng có mùi này, mị hương này nhằm để khơi gợi dục tình, cũng có thể tăng cường uy lực của đàn ông. Quan viên triều đình và thương nhân đã có tuổi, thường thích dùng một chút để chơi đùa với đám cô nương. Đỗ Tử Bân chưa từng hoan ái, mị hương lại dùng nhiều, hiệu quả càng rõ ràng. Thế nhưng cũng đã một hồi lâu, mị hương gần như đã tan hết, Vân Ánh Lục lại có thể ngửi ra, à, hắn đã quên nàng là Thái y, đối với mùi của dược thảo thì mẫn cảm tới thế nào.
“Nàng ngạc nhiên gì chứ, là đố kỵ sao?” Kì Sơ Thính vẫn cao cao tại thượng, đâu thể nào chịu nổi cách đối đãi này, nhưng loại cảm giác này lại làm cho hắn* cảm thấy sảng khoái kỳ lạ, sóng tình vừa mới xuất hiện, giờ đã tuôn trào hệt như cỏ dại lan tràn.
*Bắt đầu từ đoạn này tác giả dùng từ hắn, còn trước đó thì vẫn là nàng nhé.
Vân Ánh Lục nhăn mặt, hai mắt trừng lớn, giống như một con lợn rừng nhỏ cuồng nộ, nhưng trong mắt hắn, lại mê hồn tiêu cốt không nói nên lời, hắn chậm rãi đến gần Vân Ánh Lục, “Đỗ Tử Bân không tính là gì cả, không cần khổ sở, bản quan còn mạnh mẽ hơn hắn gấp trăm lần, yêu thương nàng gấp ngàn lần.” Hắn nâng tay, muốn xoa lên hai má Vân Ánh Lục.
“Kì Sơ Thính, Đỗ Tử Bân là một người kiêu ngạo như vậy, một người vĩ đại, lại không trêu chọc đến ngươi, vì sao ngươi lại đối xử với anh ấy như vậy? Buông cái tay bẩn thỉu của ngươi xuống!” Vân Ánh Lục không biết sinh ra sức lực từ đâu, cô nâng tay chụp lấy cánh tay của hắn, đẩy một cái hắn ngã xuống hành lang.
“Chính là bởi vì hắn kiêu ngạo, mới phải bẻ gẫy sự kiêu ngạo của hắn, hơn nữa bản quan nhìn hắn không vừa mắt. Vân Thái y, nàng coi trọng chuyện này quá rồi, một người đàn ông và hai người phụ nữ thôi mà, có gì đâu?” Hắn ta lại nhìn Vân Ánh Lục, ngả ngớn ra sau cười, “Chẳng lẽ là nàng muốn một tình yêu duy nhất? Muốn một tình yêu duy nhất, vậy nên biểu hiện thế nào?”
“Kì – Sơ – Thính – không nên ép ta!”, Vân Ánh Lục nặng nề nhắm mắt lại, “Ta là một bác sĩ, không phải quan toà, không có hứng thú với chuyện tranh đoạt vương vị của các ngươi, phân rõ xem ai đúng ai sai. Ta không nói, không có nghĩa là ta không biết. Nếu ngươi còn tiếp tục chọc ta, ta sẽ xé lớp mặt nạ giả hiệu này của ngươi ra, cho ngươi hiện nguyên hình.”
Kì Sơ Thính hít thở chậm lại, liếc xéo nhìn cô, “Nàng có biết nàng đang nói gì không…”
“Dáng vẻ bề ngoài ma quỷ của ngươi lừa người khác thì có thể, nhưng ngươi không lừa được ta. Khi ngươi giảng kinh ở Ngự hoa viên, ta đã biết ngươi là một người đàn ông, mà khi ta bắt mạch cho ngươi, ta lại càng khẳng định. Lưu Huyên Nghệ, không, phải gọi ngươi là Tề Vương, ngươi càng thích nghe hơn, ta nói đúng không?”
Sóng tình xôn xao khắp toàn thân Kì Sơ Thính thoáng cái đã rút xuống, hắn ta không thể tin vào lỗ tai mình, “Vân Thái y, bổn vương có phải nên nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa hay không? Nàng biết từ khi nào?”
“Khi ta tới phủ Tề vương khám cho ngươi, trên giường là một tử thi, nhưng mà vừa mới chết, vẫn còn lưu lại hơi ấm, ngươi đứng ở sau mành, gió thổi động mành, ta nhìn thấy một đôi chân to, đi một đôi giày vải. Mà vào sáng sớm ngày trời mưa hôm đó, ở cửa hoàng cung, ta lại nhìn thấy đôi giày đó, ta hỏi ngươi có thật là con gái của Kì Tả Thừa tướng không, ta nói chân của ngươi thật lớn, mà bất kể vẻ mặt của ngươi như thế nào, chỉ có ánh mắt và khóe miệng là thay đổi, còn da mặt đều không có thay đổi gì. Ta xác định Kì Sơ Thính chính là Lưu Huyên Nghệ. Còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện, ta không muốn liệt kê ra. Tề Vương gia, vì sao ngươi lại phải làm như vậy, làm thế với mục đích gì, ta thật sự không có hứng thú muốn biết, ta chỉ là một bác sĩ, đúng theo bổn phận mà làm, ngươi không nên ép ta, dồn ép quá, ta sẽ làm cho ngươi miệng lại không thể nói, người không thể cử động, mà không người nào có thể chữa khỏi, nằm liệt trên giường suốt đời.” Vân Ánh Lục nói xong một hơi, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mắt Lưu Huyên Nghệ, làm cho hắn không chỗ nào né tránh.
Lưu Huyên Nghệ bĩu môi, “Vân Thái y, ôi, nàng thật sự là một cô gái làm cho người ta kinh ngạc, không chỉ là dung mạo xinh đẹp của nàng, còn có can đảm và cách nhìn của nàng, phương thức xử lý mọi chuyện, không nói nhiều, luôn ngay thẳng, bổn vương biết nàng có hoài nghi với bổn vương, đó là do bổn vương ở trước mặt nàng không hề che giấu, là muốn chờ tới một ngày này. Nàng thực sự không làm cho bổn vương thất vọng, bổn vương không uổng công bảo vệ nàng, không uổng yêu thương nàng. Nàng đừng có mang cái vẻ mặt căm thù bổn vương như thế, không có bổn vương, nàng không sống tới hôm nay. Được rồi, được rồi, Lưu Huyên Thần sủng ái nàng, bổn vương cũng sủng ái nàng, nhưng nàng lại không nghiêng về bên nào, có điều cuối cùng nàng vẫn phải nghiêng về một bên thôi. Một cái tát này, bổn vương ghi nhớ, nhưng mà, bổn vương không muốn dùng cách thức tương tự trả thù nàng, bổn vương sẽ dùng một loại cách thức ôn nhu, để nàng cũng nhớ rõ bổn vương cũng như bổn vương nhớ về nàng.”
“Bổn vương không phải muốn chỉnh Đỗ Thượng thư, bổn vương chỉ muốn nàng thấy rõ, nam nhân kỳ thật đều có đức tính đó, không đáng để nàng giành hết tâm tư như thế.” Lưu Huyên Nghệ cười mỉa mai, “Sớm vào vòng tay bổn vương, là quyết định sáng suốt nhất của nàng. Vân Thái y, đối với bổn vương mà nói, nàng không chỉ là một cô gái, mà còn là sự trợ giúp tốt. Bổn vương không muốn uy hiếp nàng, nhưng nếu nàng không nghe bổn vương, người có quan hệ với nàng, cũng sẽ không có kết cục tốt gì. Bổn vương là Vương gia thất thế, nhưng phương pháp xử lý người khác thì không thiếu. Ngoan ngoãn một chút, bổn vương có lẽ sẽ dành trái tim cho nàng.”
Vân Ánh Lục ghê tởm tới mức xoay người đi, “Tề Vương gia, vậy chờ xem đi! Nói không chừng trước khi ngươi nghĩ ra biện pháp, ta cũng đã cho ngươi sống không bằng chết.”
“Bổn vương chỉ nguyện cùng nàng ở trên giường, bị nàng tra tấn sống không bằng chết, những thứ khác thì…Nàng cũng đừng phí tâm tư…” Hắn chậm rãi liếc mắt tới phòng Tần Luận cách đó không xa, khóe miệng giật nhẹ, “Nếu nàng muốn tố giác bổn vương với Lưu Huyên Thần, bổn vương khuyên nàng đừng làm việc ngu ngốc đó, nếu làm không tốt lại làm mình vướng vào mà không ra được, không ai sẽ tin nàng. Có đôi khi, biết được càng ít chuyện, càng an toàn. Nhưng mà, nàng là người thông minh. Bổn vương đoán chừng tinh lực của Đỗ Thượng thư đã hao hết, chúng ta để cho hắn nghỉ ngơi một lát đi!”
Hắn lại duỗi tay ra, muốn nắm lấy tay Vân Ánh Lục. Vân Ánh Lục khinh miệt lườm hắn, hờ hững xoay người, cũng không quay đầu lại đi tới hướng phòng Đỗ Tử Bân.
Lưu Huyên Nghệ lúng túng muốn bước lên kéo cô lại, “Kì đại nhân!”, vừa đúng lúc Giang Dũng mở cửa đi ra, “Tần công tử đang ngủ. Vân Thái y đâu?”
Hắn nhìn Kì Sơ Thính chăm chú, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
“Bản quan làm sao biết được?” bốn mắt nhìn nhau một hồi, Lưu Huyên Nghệ không hề tự nguyện dời ánh mắt đi, vung tay áo, hầm hầm bước bình bịch xuống lầu.
Giang Dũng nhìn theo bóng dáng hắn, nhíu mày, rồi lại quay lại phòng.
“Kẹt”, trong yên tĩnh vang lên một tiếng động nhỏ, cửa phòng chính nhẹ nhàng mà được mở ra, Kì công tử thò đầu ra, nhìn ra bên ngoài, chậm rãi thở ra một tiếng, xoay lưng lại, rồi từ một cầu thang khác đi xuống, phía dưới là nơi làm việc của hắn, cũng là nơi nghỉ ngơi, trong Linh Vân Các chỉ có vài người tâm phúc thân thiết với hắn mới có thể ra vào.
Một người đàn ông xem chừng là tổng quản ra nghênh đón.
“Lí tổng quản sai người chuẩn bị kiệu, bản công tử phải về phủ thăm mẫu thân.” Hiếm khi hắn có vẻ mặt nghiêm túc. Lí tổng quản kinh ngạc ngây người, không hỏi nhiều, đi xuống phân phó.
Kì công tử quay đầu sang, nhìn thấy Kì Sơ Thính ngồi trong căn phòng xa hoa, trước mặt là một bầu rượu, cứ từng chén lại từng chén uống không ngừng.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi