Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81: Chuyện Thanh Đăng Hoàng Quyển. ♣ Thượng ♣
ân Ánh Lục đối với vị Kì đại nhân trong truyền thuyết, luôn luôn hướng phật, tâm như chỉ thủy* không hề có chút thiện cảm gì, loại cảm giác này, không phải bởi vì đố kỵ với vóc dáng cao gầy, xinh đẹp của cô ấy, lại càng không phải đố kỵ cô ấy là tài nữ số một của triều Ngụy, là quan tứ phẩm, đương nhiên cũng không liên quan gì tới chuyện Đỗ Tử Bân tràn đầy hảo cảm với cô ấy.
*Xuất phát từ bài “Tế Lí Thị Lang Văn” của Bạch Cư Dị, ý chỉ tâm không có tạp niệm gì, đại khái là không dịch ra được nên tớ để nguyên.
Kì Sơ Thính cười tươi như hoa, thái độ thân thiết, nhưng Vân Ánh Lục thấy cô ấy, lại xuất hiện một cảm giác rợn cả tóc gáy. Hơn nữa mùa hè nóng nực thế này, còn mặc một bộ trường bào nghiêm chỉnh ba lớp, mới nhìn đã thấy nóng nực.
Cô lễ phép chào hỏi, phát hiện phía sau Kì Sơ Thính một bóng người vội vàng xẹt qua, xem chừng là giống Giang thị vệ hẳn là phải về phòng nghỉ ngơi rồi.
Giang thị vệ và Kì nữ quan, hai người ở trong rừng này…Vân Ánh Lục chớp mắt mấy cái, khi mở mắt, trước mắt chỉ có khuôn mặt thản nhiên được phóng đại của Kì Sơ Thính.
“Kì đại nhân, hôm nay cô tiến cung giảng kinh sao?” Vân Ánh Lục không tìm được gì mà nói, thầm nghĩ chào hỏi một tiếng, mau mau nói lời tạm biệt. Kì Sơ Thính khẽ cười nói: “Hôm nay không phải mười lăm, giảng kinh cái gì chứ, bản quan tiến cung là muốn tìm một số tư liệu, chuẩn bị giảng kinh tháng sau.”
“À, cô tới Ngự thư phòng, tôi tới Thái y viện, không cùng hướng, vậy gặp lại sau!”
“Ai nói bản quan tới Ngự thư phòng?” Kì Sơ Thính vô cùng thân thiết cầm quyển sách đập xuống tay cô, “Trong cung chẳng lẽ chỉ có Ngự thư phòng mới có sách sao?”
Vân Ánh Lục bỗng dưng quay đầu lại, “Cô nói trong cung này còn có thư phòng khác?” Vậy…vậy cuốn “Thần Nông bách thảo kinh” kia liệu có ở trong đó không?
“Đương nhiên, trong cung có một kho sách rất lớn, sách được lưu trữ từ các triều đại trước, sách của triều Ngụy, chỉ cần nàng biết tên sách, là có thể tìm thấy ở trong đó.”
“Thật vậy, thật vậy không?” Vân Ánh Lục kích động đến độ có chút không kềm chế được, “Tôi có thể tới xem không?”
“Kho sách do Quốc Tử Giám quản lý, quan viên tứ phẩm trở lên có thể tự do ra vào, những người khác muốn vào, phải được hoàng thượng đích thân cho phép.”
“Thế à!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục có phần ỉu xìu, còn phải tìm Lưu hoàng thượng sao. Bây giờ cô sợ nhất chính là thiếu nợ ân tình của Lưu hoàng thượng.
Kì Sơ Thính nhăn mặt, liếc một ánh nhìn ấm áp sang Vân Ánh Lục, “Rất muốn đi thăm kho sách à?”
“Đúng!” Vân Ánh Lục gật đầu liên tiếp.
“Vậy đi cùng đi!” Kì Sơ Thính chớp mắt vài cái với cô, ánh mắt mờ ám khó mà tả xiết. Bây giờ Vân Ánh Lục làm sao mà lo lắng tới mấy thứ này, cô nhanh chóng bị vui sướng che mờ lí trí.
“Bản quan thưởng cho các ngươi, buổi tối cùng các huynh đệ uống chút rượu đi.” Kì Sơ Thính đứng trước kho sách, một thị vệ và một người đàn ông dáng vẻ thư sinh đội mũ học sĩ tới chào, nàng ta lục lọi trong ống tay áo, Vân Ánh Lục còn chưa thấy rõ, nàng ta đã nhét vào trong ống tay áo mỗi người kia một thỏi bạc lớn.
Hai phần bạc này, tương đương với nửa năm tiền lương của người trông kho sách và thị vệ kia. Kho sách chính là một nha môn liêm khiết, hai người đều có phần bị của cải từ trên trời rơi xuống này làm ê muội, nắm chặt tay áo, hai mặt nhìn nhau, không biết nên nhận hay là không nên nhận.
Bạc quả thực không phải cho không, Kì Sơ Thính còn nói thêm: “Vân Thái y cũng muốn vào tham quan kho sách, vừa hay là bản quan đến tra tư liệu, tiện thể mời nàng ấy đi cùng. Hai vị có thể nể mặt bản quan một chút không?”
Người giữ kho và thị vệ liếc nhau, nhất tề ôm quyền hướng Kì Sơ Thính, “Kì đại nhân, chúng tiểu nhân có thể cho Vân Thái y vào tham quan, thời gian không thể lâu, nếu để cho đại nhân khác nhìn thấy, chúng tiểu nhân sẽ khó giải thích.”
“Biết rồi, biết rồi. Bản quan sẽ không để cho các ngươi khó xử. Vân Thái y, vào đi thôi!” Kì Sơ Thính làm tư thế “xin mời” với Vân Ánh Lục.
Dù sao cũng là sinh ra ở gia tộc làm quan, khí thế và khẩu khí cũng đều là trên cao nhìn xuống, nhưng đưa hối lộ cho hạ nhân cũng lại thành thạo như vậy. Vân Ánh Lục bĩu môi, Kì đại nhân này mùi đáng ngờ tỏa ra nồng đậm, không phải bình thường.
Vân Ánh Lục vừa bước vào kho sách, cảm giác giống như bước vào thư viện trong trường đại học. Trong mấy viện, mấy tầng lầu các, tràn ngập sách. Những quyển sách này đều được phân theo từng loại, để cho người tìm đọc vừa liếc qua là thấy ngay. Trong phòng có đốt đàn hương. Mùi đàn hương thêm cả mùi sách, khi hít thở làm cho người ta bất giác có cảm giác cao nhã.
Kì Sơ Thính nhướng mày tỉ mỉ nhìn ngắm gương mặt đang hớn hở của cô, “Vân Thái y, vậy nàng cứ đi tham quan, bản quan đi ra phía sau xem một chút.”
“Kì đại nhân, kinh thư ở bên cạnh.” Vân Ánh Lục chỉ vào một loạt sách đối diện với cửa, khi cô vừa mới vào cửa đã phát hiện ra. Kì Sơ Thính cười, đôi mắt cong cong, nói: “Vân Thái y, nàng thật cho là bản quan đã sống những ngày tháng đèn xanh sách vàng*. Ha ha! Nói nhỏ với nàng nhé, bản quan vẫn luôn ăn đồ ăn bình thường, còn ăn thịt cá, còn thích ăn thịt chim thú hoang dã. Thứ hợp khẩu vị với bản quan, bản quan tuyệt đối không từ chối.” nàng ta nhéo má Vân Ánh Lục, tươi cười đi tới đằng sau kho sách.
*Nguyên văn là thanh đăng hoàng quyển. Thanh đăng là chỉ đèn dầu, theo mình hiểu là do ánh sáng nó hơi có sắc xanh nên gọi thế. Sách thời cổ đại vì phòng mối mọt nên được nhuộm màu vàng. Cụm “thanh đăng hoàng quyển” chỉ những người có cuộc sống nghèo khó nhưng vẫn gắng học hành, hoặc chỉ những người nhà phật sống cuộc sống thanh đạm, đọc kinh Phật dưới đèn. Do tên chương mà chuyển ngữ hẳn ra như trên thì hơi kỳ nên mình vẫn để phiên âm Hán Việt.
Hóa ra là một con sói đội lốt cừu, sói? Sói cái? Vân Ánh Lục âm thầm cắn môi. Người trông coi kho sách từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Vân Ánh Lục đi vòng quanh nơi để sách, mới cười với cô, “Vân Thái y, tiểu nhân dẫn ngài đi xem một vòng nhé!”
Vân Ánh Lục vội cám ơn: “Kỳ thật là tôi cũng không hứng thú với những loại sách này, trong kho sách có sách thuốc không?”
Vẻ mặt người giữ kho cứng đờ, do dự nửa ngày mới khẽ nói: “Không dối gạt Vân Thái y, sách thuốc có mấy bản, nhưng đều là những bản duy nhất, được coi là bảo vật của kho sách, được khóa ở phòng chứa sách sau viện, chỉ có hoàng thượng và một đại thái giám có chìa khóa. Tiểu nhân cũng chỉ là nghe nói, chưa từng được nhìn thấy.”
Ánh mắt Vân Ánh Lục đột nhiên phát sáng, “Vậy ông…có thể cho tôi nhìn căn phòng đó được không?”
Người giữ kho liếc một ánh mắt kỳ quái nhìn cô, thật lâu sau mới nói: “Được rồi, Vân Thái y, mời theo tiểu nhân lại đây.”
Hai người đi xuyên qua mấy hành lang uốn khúc, đi vào một tiểu viện yên tĩnh, có hai gian sương phòng đối diện, kiến trúc so với mấy gian ở trước đặc biệt hơn một chút, một gian cửa phía trước và cửa sổ đều được khóa chặt, gian bên cạnh cửa đang mở.
“Trời…”
Vân Ánh Lục nghe thấy người giữ kho hít mạnh một tiếng, sắc mặt kích động chạy tới cánh cửa đang mở. Kì Sơ Thính đang ra sức mở một cái rương được đóng chặt, thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.
“Kì đại nhân, ngài đang làm gì?” Người giữ kho tiến lên vội vàng ấn cái rương xuống, “Đây là thơ mà khi còn sống tiên hoàng đã làm và sách mà người đã đọc, hoàng thượng đã phong kín ở đây, không đồng ý cho bất kỳ người nào mở ra.”
Trong mắt Kì Sơ Thính bắn ra một tia lạnh lùng, không ngờ rằng người giữ kho nhanh như vậy đã tới rồi, trong lòng không khỏi nổi cáu, nàng ta quay lại túm cổ người giữ kho, hung tợn nói: “Bản quan phải tra tư liệu ở đây, ngươi muốn làm khó dễ bản quan phải không?”
Người giữ kho bị nàng ta túm cổ hai mắt trợn tròn, một người con gái mà lực tay lại mạnh như thế, làm cho ông ta thấy trong lòng run lên, “Kì đại nhân, khụ… khụ. Không phải tiểu nhân ngăn cản ngài, thật sự là không thể làm trái ý chỉ của hoàng thượng, như vậy tiểu nhân sẽ bị mất đầu.”
“Bản quan không nói, ngươi không nói, ai biết được?” Kì Sơ Thính lớn tiếng nói, khóe mắt đột nhiên liếc thấy Vân Ánh Lục đứng ở ngoài cửa, hai mắt cô đang trợn tròn, nàng ta vội thả tay ra.
Người giữ kho vội vàng hít thở, ho tới mức trào cả nước mắt. Vân Ánh Lục hít vào thật sâu, không thể tin nổi chớp mắt, quay đầu lại muốn chạy ra ngoài.
“Việc này không được phép lộ ra với bất kỳ kẻ nào, bằng không ngươi chết không có chỗ chôn.” Kì Sơ Thính thấp giọng đe dọa người giữ kho, rồi vội vàng lao ra cửa.
Vân Ánh Lục đi rất nhanh, chỉ giây lát đã ra khỏi kho sách, “Vân thái y, nàng nghe bản quan giải thích.”
Vì căng thẳng, cũng bởi vì đi vội, Kì Sơ Thính hơi thở gấp, từ phía sau nàng ta nắm lấy tay Vân Ánh Lục, cười hơi có chút mất tự nhiên, “Cô…có phải cũng muốn giết tôi diệt khẩu không?” Vân Ánh Lục đột nhiên hỏi.
“Nói nhảm cái gì thế, bản quan làm việc luôn luôn chuyên tâm, ai chọc bản quan, bản quan sẽ lập tức nổi giận, người tức giận sẽ không khống chế được hành động của mình. Bị bản quan dọa hay sao?”
“Lá gan của tôi không nhỏ như vậy. Chỉ là tôi kinh ngạc vì Kì đại nhân không chỉ có tài hoa hơn người, ngay cả sức lực cũng khiến cho phụ nữ trong thiên hạ phải mặc cảm. Đột biến gien này của cô thật sự là một đề tài rất đáng nghiên cứu.”
“Hả?” Kì Sơ Thính nghe không rõ lời cô, nhưng trào phúng trong giọng nói của cô, Kì Sơ Thính cũng nhận ra được.
“Dường như cách nhìn của Vân thái y với bản quan có chút thay đổi.”
“Không có.” Vân Ánh Lục trả lời rất nhanh, vốn không có thiện cảm, hiện giờ càng không có thiện cảm nổi. Hóa ra bản chất của Kì Sơ Thính là tàn nhẫn như vậy, thật làm cho người ta giật mình đấy, ánh mắt vừa rồi dữ tợn như thế, nét mặt lại vẫn dịu dàng tựa ánh trăng, giống hệt như đeo mặt nạ vậy.
Mặt nạ?
Vân Ánh Lục chớp mắt, nghiêm túc nhìn Kì Sơ Thính thật cẩn thận.
“Không có là tốt rồi! Cảm tình của bản quan với Vân thái y lại tăng lên theo từng ngày. Hai chúng ta đều là con gái, ngày nào đó cùng hẹn đi dạo phố, bản quan còn muốn đến hiệu châu báu nhà nàng định đặt làm mấy món đồ trang sức đấy! Được không?” Giọng nói của Kì Sơ Thính đã khôi phục được sự tự nhiên.
Lông tơ toàn thân Vân Ánh Lục dựng thẳng cả lên, mấp máy môi, “Tôi nghĩ là thời gian rảnh của tôi và Kì đại nhân có thể không trùng nhau rồi. Thất lễ.”
Cô rút tay về, không ngừng xoa xoa, như thể trên đó có dính thứ gì đó bẩn thỉu.
“Mọi chuyện đều do con người cả, muốn làm thì luôn luôn có cách.” Kì Sơ Thính đứng đằng sau nhàn nhạt nói, đôi mắt đẹp híp lại. Vân Ánh Lục không quay đầu lại, chỉ muốn bước nhanh hơn, sợ nàng ta sẽ đuổi theo.
Cô vừa đi vừa suy nghĩ, có phải nên đề nghị Lưu hoàng thượng khảo thí nữ quan khắp cả nước một lần nữa hay không, có lẽ sẽ tìm được một người phù hợp hơn so với Kì Sơ Thính.
Có một giáo viên như Kì Sơ Thính, cô sợ rằng sẽ dạy hư những phi tần và cung nữ hồn nhiên trong cung này mất.
Trong Thái y viện, mấy con ve trên cây kêu thực là vui vẻ, nhưng làm cho người nghe thấy tâm tình lại phiền muộn.
Dược thảo được phơi trong sân đều sắp khô, đám tiểu thái giám sợ nóng, đang tránh dưới mái hiên hành lang, vừa quạt, vừa uống nước. Tiểu Đức Tử cũng ở trong số đó, thấy Vân Ánh Lục vào, mấy thái giám khác chỉ cười cười, không đứng dậy. Tiểu Đức Tử vào trong phòng lấy một cái khăn ướt, cười ra chào đón. Vân Ánh Lục lấy lau mặt, uống một chén nước, cảm thấy phiền não trong lòng bớt đi một chút.
Cô tháo khuy cài trên cổ áo, nhìn sang phòng bên cạnh, mấy vị thái y đang ngồi, tay chống đầu, ngủ gà ngủ gật, liếc ánh mắt dò hỏi về phía Tiểu Đức Tử, “Hôm nay trong viện cũng không có việc gì sao?”
Tiểu Đức Tử hạ thấp giọng, “Không có chuyện lớn gì, chỉ là Nguyễn phi nương nương tới đây ngồi một lát, sắc mặt vàng như nghệ, mắt thâm quầng, thân thể giống như không khoẻ, thấy ngài không có ở đây, cũng không để cho thái y khác bắt mạch, đã đi về.”
“Cô ấy cũng không nói gì?” Vân Ánh Lục vội vàng hỏi.
“Không có, chỉ một mực thở dài, một đại mỹ nhân như vậy, lại gầy tới mức một trận gió cũng có thể thổi bay được.” Tiểu Đức Tử thương hương tiếc ngọc than.
Vân Ánh Lục bắt đầu chỉ trỏ, miệng thì liệt kê: “Tiểu Đức Tử, xách hòm thuốc tới đây, mang theo ngân châm, lấy thêm một ít phụ tử và hoàng kì*.”
*Phụ tử và hoàng kỳ là hai vị thuốc Đông y.
Tiểu Đức Tử ngẩn người, phụ tử và hoàng kì, không phải là thuốc sảy thai sao?
“Có nghe hay không, nhanh lên.” Vân Ánh Lục hiếm khi nhấn giọng như vậy.
“Đến đây, đến đây!” Tiểu Đức Tử vội vàng lên tiếng trả lời.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi