In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: Chuyện Đêm Nay Không Ngủ Được. ♣ Hạ ♣
ân Ánh Lục bước thẳng tới chỗ bờ tường, nhìn hình dáng không rõ ràng lắm của Đỗ Tử Bân, giờ khắc này, trong lòng cô có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Ánh trăng nhu hòa từ bầu trời đêm trải khắp mặt đất, rất lạnh, nhưng cũng rất đẹp. Dường như ở góc tường mấy con dế đang đọ tiếng, con kêu con ngừng. Đom đóm giống như đang trợ uy cho chúng, phát sáng nhấp nháy, không ngừng bay qua bay lại giữa mấy bụi hoa. Còn thêm cả cổ động viên muỗi, kết thành đàn, “O o” không ngừng reo hò cổ vũ.
Vân Ánh Lục nín thở tập trung, trong hoàn cảnh vô cùng khác thường thế này, Đỗ Tử Bân vẫn có thể đứng không nhúc nhích. Cô biết giữa bọn họ có một vấn đề nhỏ, cô cảm thấy có chút phiền muộn, trái tim đau đớn, thế nhưng cô không biết cụ thể nguyên nhân gọi là gì, cũng không biết nên biểu đạt ra như thế nào, thậm chí ngay cả một câu nói nặng với hắn cô cũng không nói được.
“Ánh Lục, ta qua đó hay nàng tới đây?” Bức tường giống như một khoảng cách vô hình, ngăn trở giữa hắn và nàng. Trước kia khi tình cảm không rõ, đứng bên bờ tường ngắm trăng gọi là lãng mạn, hiện tại lại thành chướng ngại.
Vân Ánh Lục im lặng một lúc, nói: “Anh sang đây đi!”
Vừa dứt lời, cô kinh ngạc trợn tròn mắt. Thượng thư Đỗ Tử Bân thông thư đạt lễ, đúng là người thanh niên mẫu mực, vậy mà cuộn áo bào giắt ở bên hông, nhún người nhảy lên, từ trên tường nhảy xuống. Động tác gọn gàng dứt khoát, giống như bình thường vẫn làm.
“Sao vậy, động tác khó coi quá sao?” Ánh trăng chiếu xuống người Đỗ Tử Bân, tràn ngập khí khái anh hùng.
Vân Ánh Lục hốt hoảng chuyển ánh mắt, “Không…không khó coi, chỉ là em có chút giật mình mà thôi.”
Đỗ Tử Bân sửa sang lại y phục, cánh tay nhẹ nhàng duỗi ra, cầm lấy tay cô, thật ấm áp, làm người khác an tâm, hoàn toàn không giống với tay Tần Luận.
“Ta không muốn từ cửa lớn đi vào, như vậy lại quấy rầy tới người trông cửa hai nhà, lại hỏi han, lại tốn thời gian trì hoãn.”
Vân Ánh Lục khe khẽ gật đầu.
Trúc Thanh rất thức thời tránh vào trong phòng thêu, Vân phủ từ trên xuống dưới gần như đều đã lên giường nghỉ ngơi, Vân phủ lớn như vậy cũng chẳng còn mấy ngọn đèn sáng.
Hai người chậm rãi đi đến hậu hoa viên. Cảm giác nắm tay bước chậm như vậy, giống như ở trong mộng. Đi được một lúc, Đỗ Tử Bân khẽ hỏi: “Ánh Lục, nàng không có gì muốn giải thích với ta một chút sao?”
Bất kỳ một người đàn ông nào, nghe thấy người con gái mình yêu và người đàn ông khác ở chung với nhau một đêm, đều không có cách nào không để ý tới được.
“Đỗ đại ca, anh tin em chứ?” Vân Ánh Lục lại hỏi lại câu hỏi đã hỏi vào buổi tối hôm qua khi đứng trong sân của Trung Cung.
“Ta chỉ thấy nàng làm những chuyện như vậy, chẳng lẽ là ta ngờ vực vô căn cứ?”
Giọng nói của Đỗ Tử Bân vẫn lạnh lùng, tự kiềm chế như từ trước tới giờ. Trong bóng đêm, một cây phi châm bay tới, đột nhiên đâm xuyên qua y phục, nhắm thẳng chỗ trái tim, đâm thẳng tới, Vân Ánh Lục đau muốn ứa nước mắt, nhưng lại chẳng nói nên lời.
Cô rút bàn tay nhỏ nhắn từ trong tay hắn ra, rất quật cường, rất cố chấp và cũng rất tổn thương.
“Ánh Lục?” Đỗ Tử Bân nhíu mày, kéo bả vai cô, “Không được trẻ con như thế, nàng không thích khi ta hiểu lầm nàng sao?”
Mắt Vân Ánh Lục đỏ lên, “Anh biết rõ là hiểu lầm, còn nói như vậy, anh căn bản là không tin em, em giải thích thì có tác dụng gì?”
Cô tức giận muốn giãy giụa thoát khỏi hai tay hắn, xoay người chạy tướng hướng khuê phòng. Đỗ Tử Bân vọt lên trước, ôm lấy thắt lưng cô, ôm chặt cô trong lồng ngực hắn, đau đớn vùi đầu lên cổ của cô, “Nếu ta không tin nàng, sẽ không ngu dại đứng bên bờ tường chờ tới hai canh giờ, đêm qua cũng sẽ không thể nào không ngủ được. Ngày hôm qua, ta không phải là bỏ mặc nàng, mà là không rõ tình thế, ta làm như thế nào cũng đều là bất lợi với nàng, ta chỉ có thể chờ đợi. Ánh Lục, mau nói cho ta biết, buổi tối nàng ngủ lại tẩm điện của hoàng thượng rốt cuộc là đã chuyện gì xảy ra, nói đi, nói đi, trong lòng ta giống như có lửa thiêu đốt, ta đố kỵ đến độ sắp phát điên rồi.”
Vân Ánh Lục bị tình cảm mãnh liệt trong giọng nói của hắn lay động, khi cô ngẩng đầu lên, gương mặt hắn tiến sát tới, cô giống như biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng cô không ngăn cản được, thực sự là sức lực toàn thân cô bị bốc hơi hết cả rồi, cô không còn sức lực để có thể quản thúc chính mình.
Trong lòng cô có nỗi hoang mang nho nhỏ, cô không thể như vậy, cô vẫn còn tức giận, không phải sao?
Gương mặt Đỗ Tử Bân càng lúc càng gần, môi bọn họ đã kề sát nhau, trong nháy mắt đó, cô không hiểu là có sai ở đâu, trong đầu cô không biết tại sao lại hiện lên khuôn mặt Lưu hoàng thượng.
Nụ hôn của Đỗ Tử Bân quá nóng bỏng, quá mãnh liệt, không cho cô có cơ hội thất thần, giống như có một tia chớp lóe qua, như thể cô chạm được vào linh hồn của hắn, cô không khỏi phát ra tiếng rên khe khẽ, trái tim dồn dập đập nhanh, cô mơ hồ cảm giác được mình sẽ chết mất.
Nhưng hắn rất ôn nhu, không thể nào để cho cô chết.
Hắn nhẹ nhàng di chuyển, hôn lên trán cô, rồi nụ hôn lại chậm rãi dừng lại trên môi, lúc này hắn dừng lại lâu một chút, thăm dò sâu hơn một chút, giống như một con chim ruồi nho nhỏ, khe khẽ mổ vào trong nhụy hoa. Cô nên rụt rè một chút, nhưng cô hoàn toàn bất lực. Cô giống như say rượu, mặc cho nụ hôn của hắn dần dần di chuyển. Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt lên tóc cô, khẽ chạm vào vành tai cô.
Bọn họ ôm nhau, yên lặng ôm chặt lấy nhau.
Sức nặng của hắn khiến cô hơi khụy xuống, nhưng cô không để ý, hắn là người mà cô thích, không phải sao?
“Đêm hôm đó ngủ lại tẩm điện của hoàng thượng, là do ban ngày hoàng thượng bị em đụng ngã xuống đất, bị chấn động não nhẹ, em ở lại canh chừng, đề phòng hoàng thượng có di chứng gì. Hơn nữa khi đó, hoàng thượng còn không biết em là nữ mà.”
Cô buông xuống kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình, vẫn mở miệng giải thích, vì để hắn không hiểu lầm cô, cũng vì muốn tình cảm này có thể phát triển tốt đẹp hơn.
“Ừ!” Đỗ Tử Bân chớp mắt, ôn nhu nhìn cô, ánh mắt mơ màng đó, khiến cho trong lòng cô hơi run rẩy.
“Nhưng sau này phải chú ý tới lời đồn đại một chút, nàng tiến cung là vì trị bệnh cho nhóm phi tần, hoàng thượng là nam tử, có chút không khoẻ, để cho thái y khác qua đó, không được ở lại khiến ấy phi tần lại có chuyện mà bàn tán.” Hắn giống như đang nói mơ, trong lòng một tảng đá lớn rốt cục cũng được chuyển dời đi.
“Đỗ đại ca, người em thích là anh, em không thể nào làm ra chuyện có lỗi với anh, chỉ là tinh thần thì, em…cũng sẽ không…” Lời này vừa thốt ra, trong lòng Vân Ánh Lục không hiểu sao có chút chột dạ.
Cô nhớ tới hôm nay ở Ngự hoa viên, trong vườn ngát hoa thơm, vẻ mặt cô đơn của Lưu hoàng thượng, ngữ khí tự giễu của anh ta, nhưng như vậy không hiểu sao lại mê hoặc trái tim cô.
“Ánh Lục,” Đỗ Tử Bân ôm thắt lưng cô, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa thâm tình nghiêng đầu nhìn cô, “Nói thật, ta cảm thấy được hiện tại nàng có chút khác với nàng hồi trước, làm cho ta cảm thấy xa lạ, lại làm cho ta cảm thấy mới mẻ.”
“Đỗ đại ca thích em như thế nào?” Vân Ánh Lục căng thẳng, tim đập thình thịch.
Đỗ Tử Bân cười nhẹ, ra vẻ đang suy nghĩ, “Ánh Lục lúc trước tính tình có chút tùy hứng, hoạt bát, bây giờ nàng lại có phần hướng nội, thanh nhã, ta có chút mâu thuẫn. Trước đó nàng dường như hấp dẫn ta, bởi vì ta quá bảo thủ cứng nhắc, không thú vị, như vậy nàng vừa vặn bù vào phần ta còn thiếu, có nàng, cuộc sống mới của ta sẽ không cô quạnh, nhưng khi đó nàng giống như một cơn gió, ta làm cách nào cũng không nắm giữ được, nàng không ở trong vòng khống chế của ta. Hiện giờ nàng thế này, rất dễ dàng tới gần, thỉnh thoảng hơi mơ hồ cũng thực đáng yêu. Nhưng nàng lại thách thức lẽ thường, vào cung làm thái y, như vậy nàng làm cho ta cảm thấy xa lạ. Ha ha, so sánh loạn lên mất rồi, chẳng quan tâm là thế nào, nàng là Ánh Lục là được rồi.”
Vân Ánh Lục cắn cắn môi, “Đỗ đại ca, anh không thích em làm thầy thuốc?”
“Ta cảm thấy nàng am hiểu là viết thi từ, làm thái y cũng không phải điểm mạnh của nàng, bằng không nàng sao lại khiến mình gặp phải phiền phức như vậy.” Giọng nói của Đỗ Tử Bân hơi nghẹn lại, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt đẹp chân thành nhìn cô, “Đỗ đại ca biết Ánh Lục rất mạnh mẽ, tiến cung làm Thái y là muốn chứng minh cho Đỗ đại ca thấy, nữ tử cũng có thể làm được mọi việc. Đỗ đại ca đã thấy, không thể ngăn cản được mà chỉ muốn một lòng khen ngợi nàng. Ta yêu nàng, Ánh Lục. Đừng làm những hành động bốc đồng đó nữa, trở về làm đại tiểu thư Vân phủ đi, làm phu nhân của ta. Chúng ta trước hoa dưới trăng, ngâm thơ tụng phú, làm một đôi thần tiên tình lữ thế nhân ao ước.”
Cô thừa nhận rằng lúc này hắn thổ lộ rất chân thành tha thiết, rất cảm động, thế nhưng cô lại không thấy cảm động. Đau đớn giống như thủy triều điên cuồng ào tới trong lòng cô, cô nhắm mắt lại, trái tim bất lực, lảo đảo, rơi thẳng xuống tận đáy biển sâu. Kỳ thật hắn không hề thật sự nhìn thấy cô, hắn yêu là bóng dáng trong lòng hắn kia. Cô vẫn muốn thôi miên chính mình, có thể không để ý tới, nhưng sự thật lại làm cho cô không thể nào không tỉnh táo lại.
Cô có cần nói rõ sự thật với hắn không? Nước mắt dọc theo gò má lăn xuống, cô gắng sức lau đi, nhưng dòng lệ cứ lăn xuống liên tiếp. Cô hận lần xuyên không này, mặc kệ có phải hơn một ngàn năm luân hồi hay không, ông trời vẫn trêu đùa cô. Cơ Uyển Bạch không đẹp, cũng thật thà ngốc nghếch, nhưng cô vẫn muốn được là chính mình. Ở trong hình dáng Vân Ánh Lục này, tất cả mọi thứ đều giống như ăn trộm. Chỉ có tiến cung làm Thái y, vậy mới có thể thực sự làm chính mình.
Nhưng hắn hoàn toàn không thích. Cô có cần phải tiếp tục thích hắn không? Vân Ánh Lục khóc tới mức không thở nổi, tình cảm không phải cái vòi nước, muốn mở là mở, muốn đóng là đóng. Một khi đã động tâm, làm sao có thể dễ dàng thu lại được?
Nhưng yêu như thế này, làm cho cô vô cùng tủi thân.
“Sao lại khóc?” Khuôn mặt anh tuấn của Đỗ Tử Bân sa sầm lại, cảm thấy khó hiểu.
Vân Ánh Lục hít vào một hơi, “Đỗ đại ca, em…có khả năng là chỉ có thể ngốc đi thôi, anh vẫn nên…đừng có thích em nữa.”
Cô cũng có tôn nghiêm của cô.
“Nói gì vậy?” Đỗ Tử Bân quở trách nhéo mũi cô, “Lời này cũng không giống từ miệng Ánh Lục nói ra. Được rồi, được rồi, không phải Đỗ đại ca đã sớm nói rồi sao, mặc kệ Ánh Lục biến thành như thế nào, Đỗ đại ca đều rất thích. Cho nên Ánh Lục cũng không thể ghét bỏ Đỗ đại ca không hiểu chuyện tình cảm hay là lòng dạ hẹp hòi.”
“Nếu chuẩn bị từ hôn với Tần công tử, cũng không được quá mức nhiệt tình. Đối với hoàng thượng phải duy trì khoảng cách.” Hắn tràn ngập ghen tỵ, vẻ mặt hắn khác thường, tản ra một loại ánh sáng lạ thường, làm cho người ta thấy phải ngẩn người.
Cô cúi đầu, thở dài với chính mình, hoặc là cô đã bất tri bất giác thích hắn rất nhiều, bằng không sao lại có thể không nói ra sự thật được?
Là sợ mất đi hắn sao?
“Nàng không nghe ta nói sao?” Hắn ép sát hỏi, “Tần công tử kia và người của phủ Tề vương qua lại mật thiết, triều đình đã giám thị hắn.”
“Anh ta là một thương nhân, sao lại qua lại mật thiết với người của phủ Tề vương?” Vân Ánh Lục khó hiểu hỏi.
“Hiện tại Tề vương càng lúc càng kiêu căng, nàng cũng đừng quan tâm nhiều làm gì, cách xa ra một chút là sáng suốt. Trong triều gần đây bận rộn, chuyện thị phi ở hậu cung lại càng không ít, nàng là một thái y, làm tốt chức vụ của mình là được, đừng nên chỗ nào cũng xông vào. Ôi, thật là rất không yên tâm về nàng.” Đỗ Tử Bân lo lắng nói.
“Đỗ đại ca, anh thực quan tâm tới em sao?” Vân Ánh Lục lo lắng hỏi. Vì sao tình yêu lại khiến một người tràn đầy tự tin trở nên hèn mọn?
“Đồ ngốc, ta ước gì mang bộ Hình vào hoàng cung, nàng đi lại ở trước mắt ta, ta mới có thể yên tâm. Ánh Lục, đồng ý với Đỗ đại ca, chờ sau khi Tề vương bớt chú ý tới nàng một chút, từ chức đi!”
Vân Ánh Lục ngẩng, đôi mi dài chậm rãi chớp vài cái, không nói câu nào.
Trúc Thanh ở trong phòng sắp xếp lại quần áo mùa xuân, bỏ vào trong một chiếc hòm gỗ thơm, lỗ tai thì dỏng lên, nghe thấy có tiếng bước chân lên cầu thang. Cửa “kẹt” một tiếng, Vân Ánh Lục mang theo một cơn gió đi vào trong phòng.
Trúc Thanh quay đầu sang, nhìn thấy vẻ mặt Vân Ánh Lục có chút mất mát, không giống vẻ mặt rạng rỡ sau khi hẹn hò.
“Bởi vì Tần công tử tới thăm tiểu thư, Đỗ công tử nói gì đó làm cho tiểu thư không vui sao?” Trúc Thanh cẩn thận thò đầu sang hỏi.
Vân Ánh Lục ngồi xuống mép giường, nhìn ánh nến ngẩn người.
“Trúc Thanh, em thích chị bây giờ hay là chị trước khi tự sát?” Cô đột nhiên đặt câu hỏi.
Trúc Thanh chớp chớp mắt, “Đây là câu hỏi vớ vẩn gì vậy, lúc trước, bây giờ, không phải đều là tiểu thư hay sao?”
“Vậy em thích chị làm thái y, hay thích chị làm thơ?”
Trúc Thanh cười ha ha, ngồi xuống cạnh cô, vỗ vỗ lên bả vai cô, “Em thích tiểu thư làm thái y, ôi, cảm giác rất lợi hại, hơn nữa sau khi tiểu thư làm thái y, tính tình tốt lên rất nhiều, cũng dịu dàng hơn rất nhiều.”
Cô dịu dàng? Vân Ánh Lục không nhịn được nở nụ cười, nhưng một lát, nụ cười lại đông cứng lại trên mặt, “Thế nhưng có người không thích chị làm thái y.”
“Ai? Ai? Ai lại không có mắt như vậy, lại có thể nói câu này? Đỗ công tử sao? À, hắn đương nhiên thích tiểu thư làm thơ, văn nhân đều có cái sở thích khó ngửi đó. Trước kia nghe tiểu thư ngâm thơ, hắn đứng ở trong sân, nửa ngày cũng không nhúc nhích tí tẹo gì, cười híp cả mắt. Tiểu thư, Tần công tử rất thích cô làm thầy thuốc. Cô xem mỗi lần cô chữa bệnh từ thiện, công tử đều vui vẻ giống như được ăn tết vậy.” Trúc Thanh không bỏ qua cơ hội làm thuyết khách hộ Tần Luận.
Vân Ánh Lục cong môi, “Không nói nữa, chị đi ngủ, sáng mai còn có người tới đón chị ra ngoài có việc.”
Cô kéo bức mành, lui người vào trong giường, che khuất khuôn mặt ảm đạm của mình.
“Sáng mai là ai tới đón tiểu thư? Thị vệ kia sao?”
“Không phải, em gặp rồi.”
Trúc Thanh “Ừ” một tiếng, thổi tắt nến, cũng đi ra gian ngoài ngủ. Nàng ngủ cũng không quá sâu, nghe thấy trong buồng trong tiểu thư nằm trên giường giống như đang nướng bánh, trở mình suốt một đêm.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi