I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 68: Chuyện Tân Nương Bỏ Trốn. ♣ Thượng ♣
ửa được nhẹ nhàng đẩy ra.
Vân Ánh Lục mặc bộ váy lót trong ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm vào bộ y bào được vắt trên lưng ghế dựa thở dài thườn thượt. Trời càng lúc càng nóng hơn, cô lại phải mặc bộ đồng phục ba lớp đi làm, chỉ mới tưởng tượng đã thấy người đầy mồ hôi, đừng nói tới chuyện mặc vào. Hơn nữa ở thời đại này, không có điều hòa, không có quạt điện, nghe phụ thân nói có một chậu nước đá đặt ở trong phòng, đã là chuyện xa xỉ. Cô thật sự phát sầu, làm thế nào mà trải qua mùa hè này được đây?
Trúc Thanh bưng chậu nước rửa mặt vào, cúi đầu, lẩm bà lẩm bẩm: “Có mới nới cũ.”
Cho dù nghe thấy, cô cũng không định phản bác lại. Thực ra nói một cách chính xác, phải là “Có cũ nới mới”. Trúc Thanh xoay người đi ra ngoài, bưng vào mâm đựng trái cây và đồ ăn sáng, đặt lên bàn tứ tiên* ở trong phòng, cô ngước mắt nhìn trong đĩa đựng trái cây hôm nay không phải là đào hay lê, mà là mấy miếng dưa mọng nước, cô khẽ hít vào một hơi, kinh ngạc hỏi: “Đây là dưa sao?”
*Bàn tứ tiên: loại bàn vuông, mỗi cạnh chỉ ngồi được một người.
Trúc Thanh lườm cô, “Không phải là dưa, chẳng lẽ là măng sao?”
Vân Ánh Lục nhìn đĩa dưa suy nghĩ xuất thần, lại khẽ hít vào một hơi, cười nói: “Chị vẫn tưởng rằng dưa phải chờ một thời gian nữa mới có đấy!”
“Dưa của Đông Dương đương nhiên là phải chờ một tháng nữa mới được thu hoạch, dưa này là do bằng hữu của Tần công tử tặng, là dưa mật của Tây Vực, không phải là dưa bình thường.”
Khi Trúc Thanh nhắc tới ba chữ “Tần công tử”, cố ý nhấn mạnh. Vân Ánh Lục gật gật đầu, mơ hồ ừ một tiếng.
Dù là có hỏi thế, cô cũng không hề chạm tới miếng dưa kia. Nếu có ai hỏi cô sao lại không ăn dưa, cô cũng không trả lời được. Cô đứng lên, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Trúc Thanh. Từ khi cô muốn từ hôn với Tần Luận, quay về vòng tay của Đỗ Tử Bân, người không cách nào chấp nhận được chính là Trúc Thanh.
Trong mắt Trúc Thanh, cô là một người thật không có lương tâm.
Tần công tử không chỉ yêu cô, mà còn tốt với cả cha mẹ cô, thêm cả toàn bộ người trong Vân phủ từ trên xuống dưới, cô gia tốt như vậy đi tới đâu mà tìm đây? Đỗ Tử Bân kia có gì mà tốt, chỉ là có lễ nghĩa, nhưng một câu nói đùa cũng chẳng biết nói, ánh mắt sắc bén như dao đảo qua, có thể làm cho người khác lạnh mất nửa người.
Nhưng trái tim cô lại chỉ rung động với Đỗ Tử Bân, nào có biện pháp gì khác?
“Cô phải nhanh tay nhanh chân lên một chút, gót chân vị thị vệ mặt nhăn nhó kia không biết đã đảo quanh sân mấy lần rồi.” Trúc Thanh mở cửa sổ ra, nhìn dưới lầu, lạnh lùng nói.
“Ừ!” Vân Ánh Lục nhanh chóng đáp lời.
Có Giang Dũng, Trúc Thanh chỉ đưa cô xuống lầu dưới. Giang Dũng nhận cái hòm thuốc, hai người bước ra cửa phủ. Vân Ánh Lục vừa ngẩng đầu, nhìn thấy trước cửa lớn nhà họ Đỗ được mở rộng, một cỗ kiệu đang được đặt ở đó, bốn phu kiệu nhàn nhã ngồi túm tụm bên gốc đại thụ ven đường tán gẫu. Ai sớm như vậy đã tới nhà họ Đỗ làm khách rồi?
Vân Ánh Lục chớp mắt mấy bận, tiếng cười nói theo làn gió nhẹ thổi tới, hai người sóng vai bước ra khỏi cửa. Đỗ Tử Bân và Kì Sơ Thính nhất tề chắp tay hướng Vân Ánh Lục, “Vân thái y, chào buổi sáng!”
Giang Dũng sợ người khác nhận ra hắn phải hạ mình làm tùy tùng ột thái y, sớm đã trốn trong xe ngựa.
“Chào buổi sáng!” Vân Ánh Lục đáp lại có phần chậm chạp, cô nhất thời không có cách nào từ trong kinh ngạc khôi phục lại sự tự nhiên. Khi nào thì, tài nữ số một hiện giờ và tài tử số một hiện tại trở thành bạn bè tốt như thế?
Hai người đều không mặc quan phục, cũng không phải là y phục thoải mái ở nhà, mà là trường sam, váy gấm, nhìn qua giống như sắp đi dự sự kiện nào ở đâu đó.
“Sơ Thính tối hôm qua đọc được một quyển sách hay, cảm xúc dâng trào khiến một đêm không chợp mắt, vội vã muốn chia sẻ phần hạnh phúc này với một người. Ngẫm lại trong thiên hạ, người có thể thực sự hiểu được cảm giác hạnh phúc này chỉ có Đỗ Tử Bân đại nhân. Sơ Thính cũng không ngại hiềm nghi, nhân dịp tới phủ Ngu Hữu Thừa tướng chúc mừng, mới vòng sang phủ Đỗ đại nhân, nhân lúc sáng sớm gió mát hiu hiu, cùng Đỗ đại nhân tận hứng tâm tình một hồi, thời gian thật sự là trôi nhanh quá!”
Kì Sơ Thính dường như thật sự hưng phấn, nhìn thấy Vân Ánh Lục hai mắt lại phát sáng.
Vân Ánh Lục cười hờ hững, tình cảm của văn nhân thật sự phong phú, chỉ vì một quyển sách mà có thể vui vẻ tới như vậy. Đỗ Tử Bân đứng thẳng trước gió, mày kiếm nhếch lên, vui mừng hiện rõ trên mặt mày, đôi mắt phát sáng khác thường, “Quyển sách đó, bản quan cũng đã tìm kiếm rất lâu rồi, hôm nay nghe Kì đại nhân nói đến, thực sự làm cho bản quan vạn phần vui sướng. Kì đại nhân không hổ là tài nữ số một hiện thời, kiến thức phong phú, học rộng hiểu nhiều, làm cho bản quan khâm phục.”
“Đỗ đại nhân quá khen.” Kì Sơ Thính che miệng, nũng nịu cười khẽ, nàng ta chỉ chỉ vào Vân Ánh Lục, lại nhìn về phía Đỗ Tử Bân, đôi mắt lại tỏa sáng lấp lánh, “Đỗ đại nhân và Vân thái y hóa ra là hàng xóm cách vách đấy, thực làm cho người ta hâm mộ!”
“Đây có gì mà thật hâm mộ?” Vân Ánh Lục khó hiểu hỏi.
“Ngươi xem hai người làm quan đồng triều, tuổi tác tương đương, lại ở gần như vậy, có thể thường xuyên ngâm gió ngợi trăng, làm tất cả những chuyện phong nhã trong thiên hạ. Mà ta và phụ thân mặc dù cũng là làm quan đồng triều, nhưng ông cả ngày đều nói chuyện quốc sự buồn chán, người lui tới cũng đều là tục nhân. So với Đỗ đại nhân có Vân thái y là hàng xóm tốt như vậy, Sơ Thính sao có thể không hâm mộ chứ?
Khi Kì Sơ Thính nói lời này, tuy nói cơ mặt cũng chẳng hề chuyển động, nhưng sóng mắt lưu chuyển, có một loại mị hoặc chẳng diễn tả nổi thành lời, làm cho người nghe không khỏi thấy trong lòng rung động.
“Nghe Kì đại nhân nói như vậy, bản quan quả thực là rất may mắn.” Đỗ Tử Bân hơi đỏ mặt, khóe mắt liếc sang Vân Ánh Lục.
“Vân thái y, hôm nay cô cũng phải tiến cung sao?”
“Chẳng lẽ hôm nay không cần đi làm?” Vân Ánh Lục lại chớp mắt, ngày hôm qua không ai thông báo với cô hôm nay là ngày lễ đặc biệt gì mà!
Kì Sơ Thính cười nói: “Bản quan vừa rồi không phải đã nói tới phủ Ngu Thừa tướng chúc mừng sao? Hôm nay là đại hôn của Ngu Nguyên soái, hoàng thượng nói hôm nay không cần thượng triều, bách quan đều tới Ngu phủ chúc mừng. Vân thái y cũng cùng chúng ta sang đó đi!”
Hôm nay là đại hôn của Ngu Tấn Hiên!!
Vẻ mặt Vân Ánh Lục kinh hoàng giống như bị điều gì đó dọa sợ, “Tôi có việc đi trước, không tiếp chuyện cùng hai người tiếp được.” Cô vội vàng nhảy lên xe ngựa, giục xa phu đi với tốc độ nhanh hơn.
Cô đã đồng ý với Ngu Mạn Lăng, vào ngày đại hôn của Ngu Tấn Hiên, ở cùng cô ấy, hai ngày nay nhiều chuyện hỗn loạn, cô đã quên mất. Xe ngựa chạy lướt qua Đỗ Tử Bân và Kì Sơ Thính tới hướng đường lớn, gió thổi bay tấm mành xe lên, cô nhìn thấy Đỗ Tử Bân lễ phép giúp Kì Sơ Thính vén mành kiệu lên, rồi lại lui sang một bên. Kì Sơ Thính mỉm cười gật đầu, tao nhã bước vào trong kiệu.
Sau đó, một kiệu, một ngựa, chậm rãi đi dưới bóng cây.
Vân Ánh Lục từ từ thu hồi ánh mắt, vẻ mặt có chút mất mát, thuận tay đẩy cửa xe ra, nhìn cảnh phố phường xẹt qua tầm mắt thật nhanh. Trên đường, đã có đầy người vây quanh một quán cháo. Tiểu nương tử bán cháo quấy quấy, cho thêm chút muối, quấy đều, cánh tay mảnh khảnh khẽ nâng muôi cháo lên, đổ xuống, rồi lại nhanh chóng cầm cán muôi, vô cùng có quy luật mà quấy đều nồi cháo đặc.
Trong lòng cô không tập trung, thẫn thờ nhìn, hương cháo dần dần bay xa.
Cô cùng từng nấu cháo như vậy cho Lưu hoàng thượng ở Thái y viện, hắn đã từng ăn rất nhiều sơn hào hải vị, nhưng vì một bát cháo như vậy, trong mắt lại hiện lên vui mừng hệt như trẻ con. Nếu Đỗ Tử Bân cũng ăn cháo cô nấu, anh sẽ có phản ứng thế nào đây?
Anh sẽ không cần một cô bạn gái có thể nấu cháo, anh chỉ muốn một hồng nhan tri kỷ có thể cùng anh đối rượu làm thơ, ngâm thơ vịnh phú. Vân Ánh Lục buồn bã khẳng định.
Hôm nay Ngu phủ khách khứa đông đúc như nêm, theo ý của Ngu Tấn Hiên, hắn tự biết về gương mặt mình, miễn đi việc làm cho người khác sợ hãi, hôn lễ chỉ cần đơn giản là được. Hành lễ trước mặt song thân, nghe mấy lời chúc, thế là xong chuyện.
Thế nhưng hắn vừa mới từ tướng quân hàng hải, nhảy vọt lên thành Đại Nguyên soái bộ Binh, bây giờ lại là lễ đại hôn, chính là song hỷ lâm môn, bách quan trong triều sao có thể buông tha cơ hội chúc mừng hắn được?
Mặc kệ có thiệp mời hay không có thiệp mời, mới từ sáng sớm, trước Ngu phủ đã là ngựa xe như nước, dòng người tấp nập như thủy triều. Tổng quản Ngu phủ đã đứng tới tê rần cả chân, miệng cười đơ tới mức chẳng khép lại được, cơ mặt vì cười nhiều quá, đã thành co rút. Hộp lễ mừng mà nhóm khách khứa đưa tới, đã chất đầy hai sương phòng của Ngu phủ mà vẫn không đủ chỗ. Tổng quản vung tay, phân phó đám nha hoàn nhanh chóng thu dọn gian sương phòng thứ ba, vốn chỉ cho chuẩn bị mười bàn tiệc rượu, đột nhiên số người tới tăng vọt như vậy, lại còn không phải là khách bình thường, đều là quyền quý đương triều. Ngu phủ vội vàng tạm thời gọi tới rất nhiều đầu bếp và tiểu nhị của các cửa hàng bên ngoài, làm tạm cái mái che nắng, bày bàn ghế ở dưới, còn bố trí hơn mười bàn tiệc cơ động*, mà nhìn lại, phủ đệ chỉ lớn thế này, đột nhiều có nhiều thêm ra mấy trăm người khách, là loại tình huống gì đây? Ngu phủ từ trên xuống dưới đều vội vàng, mồ hôi tuôn như mưa.
*Nguyên văn là lưu thủy tịch, nghĩa là tiệc cơ động, ai tới trước thì ăn trước. Vì sao nó có tên là lưu thủy tịch thì có điển cố, mà chưa có ai dịch nên tớ lười, bỏ qua.
Người nhàn nhã nhất là mấy chủ nhân, Ngu Hữu Thừa tướng ngồi trong phòng khách nói chuyện với đồng liêu, Ngu phu nhân tiếp chuyện nữ quyến. Tân lang quan đứng ở trong viện tiếp đón khách, mấy đứa bé theo người lớn tới chúc mừng vừa nhìn thấy hắn, đã sợ khóc thét, vùi đầu vào ngực mẫu thân, thân thể nhỏ nhắn run rẩy.
Ngu Tấn Hiên chẳng để ý cười, thỉnh thoảng khi xoay người, trong con mắt còn nguyên vẹn thấy được nước mắt mờ mờ. Người nên tới, người không nên tới, đều đã tới, duy chỉ có Mạn Lăng là chưa tới. Tối hôm qua lễ mừng của hoàng cung đã đưa tới, bên trong có một chiếc chăn thêu cả trăm hài đồng do Mạn Lăng tự tay thêu.
Hắn không nhìn tới những quà tặng khác, chỉ lấy có tấm chăn này, xếp gọn đặt trong túi hành lý chuẩn bị mang tới biên cảnh Bắc triều. Hắn dùng phương thức tàn khốc nhất buộc Mạn Lăng hết hy vọng, cũng buộc chính mình không được phép ôm trong lòng bất kỳ ảo tưởng tốt đẹp gì. Kiếp này đã vô duyên, trông mong tới kiếp sau đi.
Kiếp sau, hắn nhất định phải nắm chặt vận mệnh ở trong tay mình, không vì bất kỳ người nào khác, chỉ sống vì chính bản thân mình. Yêu người hắn yêu, nắm tay nhau tới bạc đầu!
Giờ phút này, ở trong lòng Mạn Lăng, nhất định rất hận, rất hận hắn! Ngu Tấn Hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhất thời không thể hô hấp được.
Trong phủ lúc này còn có một người nhàn rỗi nữa, đó chính là tân nương Hạnh Nhi, cha mẹ Hạnh Nhi ở Đông Hải xa xôi, Đông Dương không có người thân, bằng hữu, Ngu phủ giản lược nhiều khâu trong lễ đại hôn, trực tiếp sắp xếp cho nàng tới phòng tân hôn, buổi tối khi tới nghi thức bái đường, nàng được hỉ nương* dìu ra hành lễ cho xong nghi thức là được.
*Hỉ nương: người chăm sóc cô dâu trong lễ cưới.
Phòng tân hôn cũng chính là phòng ngủ lúc trước của Ngu Tấn Hiên, có được trang hoàng lại, đệm chăn cũng được đổi mới tinh, khi muốn đổi toàn bộ đồ đạc trong phòng, Ngu Tấn Hiên ngăn cản, nói mấy ngày nữa phải tới chiến trường, Hạnh Nhi cũng đi cùng, người chẳng còn ở trong phủ, chẳng cần phải phiền như vậy.
Ngu phu nhân không đồng ý với hắn, cho dán lên cửa phòng mấy chữ hỉ, trong phòng treo mấy cái màn che dài màu đỏ, cho nó giống phòng cưới.
Lúc này, trong phòng tân hôn, hỉ nương đang chải tóc, vấn lên cho Hạnh Nhi. Tục chải tóc là dùng một con dao mỏng cạo đi tóc gáy và lông tơ trên mặt tân nương, để mặt được hoàn toàn sạch sẽ, tiếp đó là nghi thức búi tóc lên. Chải đầu phải dùng một cây lược mới, vừa chải, hỉ nương vừa nói: “Một nhát lược chải tới cuối, hai nhát lược chải tới đầu bạc răng long, ba nhát lược chải tới con cháu đầy nhà, bốn nhát lược chải tới bạc tiêu chẳng hết…*”
*Đây là một bài được đọc trong phong tục chải đầu trước lễ cưới của Trung Quốc, mình dịch tạm theo ý hiểu.
Hôm nay kết hôn, tân nương hẳn là phải khóc, trên mặt không thể có bao nhiêu vẻ tươi cười. Trên mặt Hạnh Nhi quả thật mây đen bao phủ, đôi mắt khuất sau rèm mi, mà rèm mi cũng chẳng dám cụp xuống.
Màu da của nàng đen, hỉ nương thoa lên cho nàng một lớp phấn trắng thật dày, một khi lệ rơi xuống, sẽ để lại một vệt thật dài. Hỉ nương đã phải trang điểm cho nàng hai lần, nàng lại khóc, mặt của hỉ nương đã nhăn nhúm cả lại.
Tới khi trang điểm xong xuôi, hỉ nương nói với nha hoàn hầu hạ, rằng cô ấy cũng mệt rồi, muốn đi ra ngoài nghỉ một lát. Nha hoàn trùm khăm trùm cô dâu cho Hạnh Nhi, một chiếc khăn voan màu đỏ, hỏi Hạnh Nhi có yêu cầu gì khác không, Hạnh Nhi nói nàng muốn ở một mình một lát, đừng tới quấy rầy nàng là được.
Nha hoàn lanh lẹ ra ngoài đóng cửa lại, bảo mọi người đứng ngoài phòng tân hôn ra ngoài trước, để cho tân nương tử được yên tĩnh một chút. Hạnh Nhi dỏng tai, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa đã đi xa. Nàng đột nhiên kéo khăn voan trên đầu xuống, vội vàng cởi áo cưới ra, tới chỗ chậu nước rửa mặt, rửa sạch sẽ gương mặt đầy phấn trắng, phấn hồng và son môi đi. Sau đó, nàng rón ra rón rén đi tới bên cửa sổ, thấm một ít nước bọt, chọc thủng ô giấy cửa sổ, liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
Phòng ngủ của Ngu Tấn Hiên được xây dựng ở khu vực yên tĩnh trong hậu hoa viên, tiện cho hắn đọc sách, luyện võ. Bình thường ngoại trừ người hầu trong nhà ra ra vào vào, rất ít có người tới đây, hôm nay số người lại càng ít, toàn bộ đều chen chúc lên nhà trên xem náo nhiệt rồi.
Nàng xác định trong hoa viên không có ai, quay lại, ngồi xổm người xuống trước giường, kéo từ dưới gầm giường ra một túi hành lý nho nhỏ. Trong bọc đồ là một ít trang sức Ngu phu nhân và Ngu Tấn Hiên tặng cho nàng, còn có mấy đĩnh bạc không nhỏ và một vài bộ quần áo mới. Nàng lấy ra một bộ mặc vào, nhìn thấy trong đĩa ở trên bàn đựng không ít lạc, kinh quả* và điểm tâm, nàng vơ cả lấy rồi nhét vào trong túi hành lý, khoác túi hành lý lên vai.
*Kinh quả: tên một loại bánh điểm tâm.
Nàng xoay người, chậm rãi lùi ra cửa, nhìn một vòng quanh phòng tân hôn. Tướng quân gia, thực xin lỗi, vở kịch này tôi không diễn nổi nữa rồi. Người Hạnh Nhi yêu chỉ có A Thủy ca, đời này kiếp này chỉ có thể bái đường thành thân với A Thủy ca, cho dù là diễn thôi cũng không được.
Còn nữa, sau lúc bái đường, còn phải ở cùng tướng quân gia trong phòng tân hôn một lúc. Cả đêm đối diện với gương mặt đó của tướng quân gia, nàng sẽ bị dọa điên mất, cho nên, nàng chỉ có thể chạy trốn.
Hạnh Nhi cẩn thận mở cửa ra, cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài. Không có ai!
Nàng lách người ra khỏi cửa, chạy theo quãng đường quen thuộc ra đằng sau hậu hoa viên. Mấy ngày trước, nàng đã tìm hiểu kỹ càng, sau vườn có một cửa ngách, để đám hạ nhân dùng khi khuân vác đồ bỏ đi trong nhà ra ngoài.
Hạnh Nhi bước tới cửa ngách, cửa không khóa, chỉ cài then lại. Nàng rút then cửa, mở cửa ra, bên ngoài là đường cái huyên náo của Đông Dương. Trên đường người qua kẻ lại tấp nập, một chàng trai trẻ đen nhẻm đang lo lắng đứng ngoài cửa tiệm trà ở phố đối diện, khi nhìn thấy Hạnh Nhi, vui mừng chạy tới. Hạnh Nhi cười vui vẻ nhào vào lồng ngực chàng trai, hai người tay nắm tay, trong giây lát, đầu đường đã không còn thấy bóng dáng.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi