Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Chuyện Gian Tình. ♥ Trung ♥
ân phủ đêm qua cũng không hề yên ổn, vừa có đèn rồng vừa có hội*, náo nhiệt đều kéo cả tới.
*Ý rằng càng thêm náo nhiệt.
Vân viên ngoại và Vân phu nhân còn chưa thảo luận xong xem làm thế nào để đưa ra lời từ hôn với Tần Luận, người ta đã tự mình tìm tới cửa. Tần Luận không phải cố ý qua phủ chơi, mà nói là đãi tiệc xã giao một vị bằng hữu làm ăn, ở một tửu lâu cách Vân phủ không xa, mới nhớ tới đã lâu không tới đây chơi cờ, tiện đường qua đây vấn an Vân viên ngoại và Vân phu nhân. Bằng hữu của hắn cũng theo cùng tới đây.
Vị bằng hữu của Tần Luận là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, rất béo, quần áo sang trọng, mắt luôn ngước lên trời, một vẻ cao cao tại thượng, có điều lại rất hiểu lễ nghĩa, nói là lần đầu tiên đến Vân phủ, không thể nào tới tay không, xách theo giỏ lớn giỏ nhỏ đựng rất nhiều lễ vật, nói đây là đưa tặng vợ chồng Vân viên ngoại, còn có một giỏ đựng dưa mật ngon nhất thành Tây, nói là đưa tặng để Vân tiểu thư giải khát.
Cùng là dưa, nhưng loại dưa này thật sự quý giá. Người Đông Dương còn nói đùa rằng loại dưa này tên là dưa hoàng kim, ý rằng phải dùng một thỏi vàng mới có thể mua một quả dưa.
Vân phủ ngày nào mà chẳng thấy đồ quý giá, loại dưa này cũng không phải là chưa từng thấy, có điều cũng mới chỉ là nếm thử mà thôi, một giỏ lớn như vậy được đưa vào trong phủ, Vân viên ngoại có chút hơi giật mình.
Lễ vật này, dường như có phần quá lớn.
Khi hai người bước vào trong phủ, vừa hay gặp được Đỗ Tử Bân đại nhân thông thư đạt lễ đang ở bên trong thỉnh tội với Vân viên ngoại, Vân phu nhân. Vô cớ mà giữ thiên kim tiểu thư nhà người ta ở lại trong phòng qua một đêm, cô nam quả nữ, hành vi không chính đáng, với người chính trực như Đỗ Tử Bân, bất luận như thế nào cũng phải chịu trách nhiệm. Kỳ thật là hắn cũng sợ Vân Ánh Lục bị Vân viên ngoại trách cứ, cũng muốn Vân viên ngoại được an tâm, chứng minh tình cảm của bản thân hắn với Vân Ánh Lục là nghiêm túc, để cho Vân viên ngoại quyết tâm kiên định một chút với chuyện từ hôn với Tần Luận.
Giữa hắn và Tần Luận, để Vân viên ngoại lựa chọn một con rể tốt cho Vân phủ, Đỗ Tử Bân vẫn có chút tự tin hơn. Đỗ viên ngoại và Vân viên ngoại có bao nhiêu năm giao tình, hắn và Vân Ánh Lục trước đây có hôn ước, còn thêm cả dù sao hắn cũng là người đọc sách, còn đang làm quan trong triều, có thể làm rạng danh gia tộc.
Trước khi tới Vân phủ, hắn đã nói với Vân Ánh Lục một tiếng. Vân Ánh Lục chớp mắt, cô coi tất cả mọi chuyện đều thật sự đơn giản, thích ai là tự do của cô, sao lại phải phức tạp như vậy? Nhiều nhất là ba tháng, hôn ước của cô và Tần Luận sẽ bị hủy, không phải tất cả đều được giải quyết dễ dàng sao?
Cô không biết, với tư tưởng cổ hủ của Đỗ Tử Bân, nói chuyện yêu đương với một cô gái có hôn ước là không thể chấp nhận được. Không nói tới chuyện ba tháng, ngay cả ba ngày, hắn cũng không chờ nổi.
Đỗ Tử Bân yêu thương cười với cô, không giải thích gì nhiều, chỉ nói sau bữa tối gặp. Vân Ánh Lục gật đầu, ăn tối xong, cũng không nóng lòng trở về phòng, mà ngồi trong phòng khách nói chuyện với cha mẹ. Trên bàn ăn của Vân phủ bây giờ có thêm một đôi đũa, phòng khách hôm nay cũng được đặc biệt thu dọn gọn gàng, tất cả đều là vì Giang Dũng thị vệ hiện giờ được đặc biệt sắp xếp đi theo bên người Vân tiểu thư.
Giang Dũng có cảm giác rằng mình giống người tới ăn nhờ ở đậu, người ta thì không mời, hắn lại công khai theo vào. Thế nhưng nào có biện pháp gì khác, hoàng thượng nói mười hai canh giờ đều phải giữ khoảng cách mười bước chân với Vân Thái y, hắn lại không có cánh, không thể bay lên không trung, là người thì phải ăn phải uống, hắn cũng không nói được mấy lời khách khí giả dối, thôi thì khách cứ theo chủ là xong.
Vợ chồng Vân viên ngoại cũng thực là người biết ý biết tứ, Vân Ánh Lục cũng rất ôn hòa, ba người đối với hắn đều rất khách khí, duy chỉ có nha đầu bên cạnh Vân Ánh Lục kia, tên Trúc Thanh, thỉnh thoảng lại bắn sang hắn một ánh mắt sắc như dao hiện rõ thái độ “rất ghét”, thật là làm cho hắn ăn không tiêu.
Mọi người trong Vân phủ đang nói chuyện phiếm, hắn ngồi ở bên cạnh tìm một chiếc khăn vải bố lau chùi tụ kiếm, người trông cửa bước vào thông báo, Đỗ công tử nhà bên cạnh tới chơi.
Vợ chồng Vân viên ngoại liếc nhau, trong lòng tự hiểu chẳng cần nói ra, cùng gật đầu, liếc mắt nhìn sang Vân Ánh Lục sắc mặt vẫn như thường, cùng thở dài.
Đỗ Tử Bân mặc một bộ nho sam thường ngày, lễ phép hành lễ, khi ánh mắt đảo tới khuôn mặt Vân Ánh Lục, ánh mắt tức thì trở nên dịu dàng.
Trúc Thanh bưng lên trà bánh mới, vừa kéo vừa đẩy Giang Dũng, bảo hắn ra ngoài mà đứng, nói chủ nhân nói chuyện, hạ nhân không thể nghe lén.
Giang Dũng phẫn nộ trợn mắt nhìn Trúc Thanh, hạ nhân? Hắn chính là quan viên tứ phẩm của triều đình, chức quan so với Vân Ánh Lục không biết lớn hơn bao nhiêu, thế nhưng giờ là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hắn không thể so kiến thức với phụ nữ được(ý là Trúc Thanh là đồ thiếu hiểu biết, không chấp), gắng mà nuốt một cục tức xuống.
Sau khi Đỗ Tử Bân hàn huyên mấy câu chuyện thường ngày, vào thẳng chủ đề. Hắn là một thư sinh, cả ngày chỉ chi, hồ, giả, dã*, bảo hắn hắn mở miệng cầu hôn, thực sự có phần làm hắn khó xử. Nhưng vì được ôm giai nhân, khó tới bao nhiêu cũng phải cố.
*Trợ từ dùng trong văn ngôn thời cổ, ví dụ thế này: “Thái tể vấn ư Tử Cống, viết: “Phu tử thánh giả dử Hà kỳ đa năng dã.” Tử văn chi, viết” “Thái tể chi ngã hồ? Ngô thiếu dã tiện, cố đa năng bỉ sư. Quân tử đa hồi tai? Bất đa dã. “
Câu dùng để chỉ những người suốt ngày chỉ có sách vở.
Hắn rất thẳng thắn thành khẩn mà biểu lộ tâm ý của mình trước mặt vợ chồng Vân viên ngoại. Vợ chồng Vân viên ngoại vẫn vì chuyện từ hôn lúc trước, cảm thấy rất có lỗi với Đỗ Tử Bân, gió chuyển đường quanh, liễu rủ hoa cười lại thấy xuân*, đương nhiên cũng vui mừng, huống chi trong lòng con gái lại có Đỗ công tử!
*Nguyên văn là “phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh hựu kiến xuân”: chỉ rằng trong hoàn cảnh khó khăn lại tìm hy vọng, có phần lấy ý từ một câu thơ của Lục Du.
Bọn họ cũng không hề làm Đỗ Tử Bân khó xử, chỉ nói vài câu là đồng ý, nói sẽ hủy bỏ hôn ước với Tần gia, rồi lập tức nhận lời đề thân của Đỗ phủ. Vân viên ngoại còn cố ý bổ sung thêm một câu, cuối năm nay sẽ lo liệu việc hôn nhân cho hai đứa.
Đỗ Tử Bân kích động không thể khống chế nổi, chỉ biết liên tục chắp tay nói cám ơn.
Vân Ánh Lục chớp chớp đôi mắt to, cuối năm đã kết hôn, có phải quá nhanh hay không? Nhưng cô thấy Đỗ Tử Bân vui mừng mở cờ trong bụng như thế, một chút do dự cũng tan biến.
Vô cùng thích một người, không phải là đều muốn sớm sớm chiều chiều được ở bên nhau sao? Nhà họ Đỗ và Vân phủ gần như vậy, thành thân cũng chỉ là cách một bức tường, so với hiện giờ cũng sẽ không có bao nhiêu thay đổi, cô nghĩ rằng cô có thể thích ứng.
Trong phòng khách đang lưu chuyển một luồng khí ấm áp, người trông cửa lại bước vào thông báo, Tần cô gia đến.
Tần Luận là khách quen, không đợi thông báo xong, đã bước vào, ngước mắt thấy Đỗ Tử Bân đang ngồi đó, vợ chồng Vân viên ngoại khó xử mặt đỏ tai hồng, hắn nhếch môi cười khẽ, vẻ mặt tự nhiên chào hỏi mọi người ở đây, giới thiệu với mọi người bằng hữu đi đằng sau.
Bằng hữu bước lên thi lễ, Vân Ánh Lục nhìn thấy người này quen mặt, trong lòng Đỗ Tử Bân cũng chấn động, Giang Dũng đứng ở bên ngoài cũng trợn tròn cả mắt.
Người này lại là đại tổng quản Nhuế Đại của phủ Tề Vương. Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác, nhưng ngoài mặt đều khách khách khí khí. Đỗ Tử Bân đã hoàn thành nhiệm vụ, biết tình biết thế đứng dậy cáo từ, Vân Ánh Lục thay cha mẹ tiễn hắn ra cửa.
Lần tiễn này trực tiếp đưa đến tiểu viện của nhà họ Đỗ. Đỗ viên ngoại đã đi ngủ sớm, bên ngoài mưa bụi lất phất, tất cả mọi người trong nhà đều ở trong phòng, Đỗ Tử Bân không chịu buông tay Vân Ánh Lục ra, kéo cô vào trong đình cỏ.
Bốn phía trời tối đen như mực.
Đỗ Tử Bân cúi người xuống, “Trước cứ ở tạm đây một lát, tạm thời không cần đi về, bên kia để cho cha mẹ nàng ứng phó đi, ta không muốn nàng tiếp tục gặp gã đó.” Hắn không hề che giấu ghen tuông trong giọng nói, cái gì là phong độ đàn ông, độ lượng, tự tin, ở trước mặt tình yêu, đều rơi rụng không còn manh giáp. Còn nữa, tên đó còn dây dưa với phủ Tề Vương, làm cho hắn có cảm giác khó bề mà lường được.
Vân Ánh Lục nghe xong lời này, mềm lòng, dịu dàng ôm lấy hắn, Đỗ Tử Bân cúi xuống hôn cô, nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, hôn tới khi cả hai người đều có chút thở gấp, hắn mới buông cô ra. Nếu tiếp tục, e là sẽ làm ra chuyện vượt rào, Đỗ Tử Bân hơi lùi ra sau một chút, kéo cô ngồi xuống ghế, đặt đầu cô lên vai hắn, tay ôm lấy thắt lưng cô, nghe tiếng mưa rơi tí tách, chỉ cảm thấy giờ khắc này vô cùng hạnh phúc.
Không biết tại sao, hắn lại nhớ tới bài thơ lúc ban ngày, “Ánh Lục, thể thơ đó nàng nghĩ ra khi nào vậy, trước kia sao ta chưa từng nghe nàng ngâm tụng? Nàng còn có tác phẩm nào khác không?”
Vân Ánh Lục đang êm đẹp hưởng thụ ngọt ngào ấm áp của tình yêu, vừa nghe được câu này, dây thần kinh bản năng căng lên, cô chậm rãi ngồi thẳng người, “Bàn thơ đó à, chỉ là nhất thời linh cảm bộc phát, tạm thời không có tác phẩm khác.”
“Nàng nên viết nhiều một chút. Thật đó, Ánh Lục, thể thơ này câu chữ tự nhiên mà uyển chuyển, hoàn toàn không giống như luật thơ chặt chẽ hiện thời, thế nhưng hiệu quả cũng không kém so với chúng. Ta nghĩ thơ như vậy một khi được lưu truyền, nhất định sẽ phổ biến khắp Đông Dương, không, là toàn bộ nước Ngụy, Vân Nhĩ Thanh sẽ trở thành thần tượng học trò khắp thiên hạ khen ngợi.”
Tử Bân nói rất hưng phấn, tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hơi thở có phần bất ổn, Vân Ánh Lục cười có phần hờn dỗi, “Đỗ đại ca, thật ra từ lúc em tự sát không chết, em…đã không làm thơ nữa, sách trước kia đã đọc cũng đã quên hơn phân nửa.” Cô sợ hắn không chịu nổi sự thật là cô xuyên không tới đây, khéo léo tìm một cách khác để giải thích tình hình thật sự của cô.
“Đây đều chỉ là tạm thời thôi, bên trong nàng vẫn là Ánh Lục thông minh, nàng biết không, điều làm cho trái tim ta rung động chính là tài hoa không thua nam tử của nàng.” Đỗ Tử Bân ẩn tình đưa tình cúi người hôn xuống mắt cô, “Còn thêm cả đôi mắt sáng này nữa.”
Vân Ánh Lục ngẩn ra, trong lòng dường như có thứ gì đó sụp đổ, ngọt ngào vừa rồi đột nhiên tan biến, cô cảm thấy có chút hoảng sợ.
“Đỗ đại ca, nếu em vẫn không nhớ được những quyển sách đã đọc, cũng không làm thơ được, từ giờ tới cuối đời, em chỉ làm một thầy thuốc thôi, vậy sẽ thế nào?” Vân Ánh Lục lo lắng hỏi.
“Không thể nào, hôm nay không phải nàng đã ngẫu hứng làm một bài thơ sao? Tức thì đã làm văn võ bá quan chấn động. Ánh Lục, nàng sao có thể không làm thơ được chứ? Ta còn chờ mong được cùng Ánh Lục pha trà đối thơ, đánh đàn cùng ngâm, cùng chơi tửu lệnh*, giống như Triệu Minh Thành và Lí Thanh Chiếu**, giống như Tô Tiểu Muội và Tần Thiếu Du, vừa là phu thê, vừa là tri kỷ.”
*Tửu lệnh: Một chò trơi khi uống rượu cho thêm tao nhã, có thể là làm thơ, phú…rồi phạt rượu.
**Lí Thanh Chiếu đời Tống được coi là nữ sĩ bậc nhất của Trung Quốc, bà cùng chồng mình là Triệu Minh Thành đã để lại nhiều giai thoại đẹp.
***Tô Tiểu Muội là em gái Tô Đông Pha, cùng với chồng là Tần Thiếu Du cũng là hai thi nhân nổi tiếng đời Đường.
Trái tim cô lập tức rơi xuống, rơi thẳng xuống đáy vực sâu thẳm. Vân Ánh Lục chớp chớp đôi mắt đã hoen nước mắt, nuốt nuốt nước bọt.
“Đỗ đại ca, em cần phải về rồi.” Cô đứng lên, giọng nói rầu rĩ. Ngoài đình, mưa gió cũng lớn hơn.
“Ánh Lục,” Đỗ Tử Bân không muốn rời xa lại ôm chặt lấy cô, “Ừ, ta tiễn nàng tới cửa lớn, nhưng không đi vào. Không cần quá nhiệt tình với vị Tần công tử kia.”
“Sẽ không đâu, trong lòng em…chỉ có Đỗ đại ca.” Vân Ánh Lục chủ động kiễng chân, nhẹ hôn Đỗ Tử Bân.
Chỉ là trong lòng Đỗ đại ca không phải là em, mà là Vân Ánh Lục lúc trước sao? Cô không dám hỏi. Thích một người, hóa ra không chỉ là vui mừng, mà còn có thể làm cho người ta lo được lo mất, không hề tự tin. Vân Ánh Lục sải bước đi tới cửa lớn, tới chỗ người gác cổng, một bóng đen đột nhiên từ trong bóng tối đi ra, nắm chặt lấy hai tay cô.
Cô quay đầu, nhận ra là Tần Luận, chỉ là không thấy rõ lắm vẻ mặt hắn. Cô cứng đờ người, đứng thẳng bất động, hai ánh mắt đối nhau, cô có thể cảm nhận được trên người Tần Luận tản ra cảm xúc phẫn nộ, lực nắm trên cổ tay cô rất mạnh, giống như hận không thể bóp nát cô.
“Bằng hữu của anh đâu”? Vân Ánh Lục không có cảm giác có lỗi với Tần Luận, từ đầu tới giờ, cô chưa từng nói rằng thích anh ta, cũng chưa từng có ám chỉ nào với anh ta, cái gọi là đính hôn, đều là ý của cha mẹ.
“Ngay cả ba tháng nàng cũng không chờ nổi, vội vã hồng hạnh vượt tường* sao?” Tần Luận nghiến răng nghiến lợi hỏi.
*Hồng hạnh vượt tường: chỉ người phụ nữ ngoại tình(lưu ý, chỉ phụ nữ thôi), xuất phát từ hai câu thơ: “Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ, Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình.”, trong bài Thăm vườn không gặp của tác giả Diệp Thiệu Ông.
“Không được phép bôi nhọ nhân cách của tôi.” Vân Ánh Lục lập tức nghiêm mặt, “Chuyện giữa hai chúng ta, anh tới nói với cha mẹ tôi đi.”
“Ta đã cự tuyệt bọn họ.” Tần Luận nói chắc như đinh đóng cột, “Trừ phi ta chết, hôn sự này ta không thể hủy được, cho nên nàng hãy an phận nghe theo ta. Dù cho ta giữ được một nắm xương khô của nàng, cũng sẽ không buông tay.”
Một trận gió đêm ướt át từ ngoài thổi vào, Vân Ánh Lục không khỏi rùng mình một cái. Cô chớp mắt mấy bận, cảm thấy Tần Luận đang cau mặt này thật xa lạ, giống như lúc nào cũng có thể cầm cây đao chém xuống, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn cô.
“Thật xin lỗi, tôi thật sự không có cách nào thích anh được.” Vân Ánh Lục còn rất là cầu thị nói.
“Nàng luôn như vậy, vẻ mặt vô tội, làm nhiễu loạn trái tim người khác, sau đó không chịu trách nhiệm bỏ đi. Ánh Lục, sao ta lại thích nàng như vậy?” Sắc mặt xanh mét của Tần Luận bỗng nhiên hóa thành khắc cốt nhu tình, hắn ôn nhu vuốt ve hai gò má của cô, “Mà nàng, nhất định chính là một giấc mộng của ta, một giấc mộng rất ngắn, rất ngắn.”
Vân Ánh Lục kinh ngạc nhìn sang hắn, không hiểu vì sao hắn lại thay đổi sắc mặt nhanh như thế.
“Nhưng cho dù là một giấc mộng rất ngắn, trước khi tỉnh mộng, ta cũng muốn kiên quyết thực hiện được nó.” Giọng nói của lại thành hung ác, “Nàng không tình nguyện cũng được, nàng giả vờ cũng được, nàng là vị hôn thê của ta, đây là sự thật.”
“Hà tất phải như vậy, Tần công tử? Anh ép tôi dây dưa với anh một đời một kiếp là có ý gì?” Vân Ánh Lục khó hiểu.
“Một đời một kiếp?” Tần Luận đột nhiên cất tiếng cười to, “Ánh Lục, nàng cho là một đời một kiếp thì rất dài sao? Sai rồi, đối với nàng và ta mà nói, không có một đời một kiếp.”
Trong lòng Vân Ánh Lục có chút sợ hãi không rõ lý do.
“Ánh Lục, nếu ta làm chuyện gì khiến cho nàng ghét, đó đều không phải là ta tự nguyện, nàng chớ có trách ta!” Tần Luận chậm rãi xoay người, tiến vào trong đêm mưa, ngay cả ô cũng không dùng.
Vân Ánh Lục suy ngẫm câu nói của Tần Luận trước khi đi, cả nửa ngày cũng chưa hiểu được là uy hiếp hay là nhận lỗi. Cô mang vẻ mặt ngây ngẩn đi tới hướng khuê phòng.
Giang Dũng núp người trong một góc sân, bóng tối che khuất hắn, làm cho người ta không thể phát hiện ra. Đêm nay, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ phát sinh, một điểm nhỏ cũng không tránh khỏi ánh mắt hắn. Vân Thái y có hôn ước, vậy mà lại cùng Đỗ Thượng thư chàng chàng thiếp thiếp, đây có tính thuộc loại yêu đương vụng trộm không? Còn cả phủ Tề Vương được biệt tặng một phần đại lễ như vậy cho Vân Thái y, giao tình hẳn là sâu?
Vân Thái y quả thực không phải hạng người tầm thường, ừm, rất nhiều điểm đáng ngờ đấy, sáng mai bẩm báo với hoàng thượng, có rất nhiều tư liệu sống.
Đâu cần phải chờ tới sáng mai, trời còn chưa sáng, La công công đã như lửa cháy tới lông mày chạy tới Vân phủ, lôi Vân Ánh Lục vẫn còn mơ màng ngái ngủ lên xe ngựa, phi nhanh như bay tới hướng hoàng cung.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi