That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55: Chuyện Cả Thế Gian Đều Tỉnh Chỉ Có Mình Trẫm Say
rong mộng không biết mình là khách, chỉ biết ngủ say sưa.
Lúc này Vân Ánh Lục cảm thấy ngủ thật sự sâu, thật sự ngon, không biết mơ thấy gì, khi tỉnh lại, cô cong miệng cười khẽ, trong phòng tối om, cô chớp mắt mấy lần, một hồi lâu mới thích ứng được với bóng tối trong phòng, mang máng nhìn thấy bố trí trong phòng, dung tục mà quyến rũ, không phải khuê phòng của cô, cũng không phải Thái y viện.
Cô chậm rãi ngồi dậy, day day trán, nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, cô uống rượu trong tiệm rượu, bên ngoài trời đổ mưa, Tần Luận dẫn cô tới nhà trọ này nghỉ một lúc.
Á, Tần Luận đâu?
Vân Ánh Lục lo lắng nhìn chung quanh, Tần Luận không ở trong phòng, lại cúi đầu nhìn quần áo của mình, vẫn rất chỉnh tề, Tần Luận thật đúng là quân tử, cô mỉm cười, trong lòng bất giác sinh vài phần thiện cảm với Tần Luận.
Vân Ánh Lục nuốt nuốt nước bọt, bỗng dưng cảm thấy sau khi say rượu miệng khô lưỡi khô, trong lồng ngực giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, vô cùng khó chịu. Cô xuống giường, sờ soạng một vòng trong phòng, cũng không thấy có ấm trà chén nước nào, lại không tìm ra cái nút gọi phục vụ phòng, gọi vài tiếng, không ai đáp lại.
Cô chỉnh lại quần áo, vuốt lại tóc, rồi ra khỏi phòng.
Trên hành lang rất dài, không biết có loại hương thơm gì, người ngửi vào thấy mệt mỏi muốn ngủ. Một chiếc đèn lồng ánh sáng leo lét treo trên vách tường, miễn cưỡng có thể thấy rõ phương hướng, nhưng gặp ai ở đây, mặt mũi cũng không thấy rõ lắm.
Vân Ánh Lục nghe thấy dưới lầu có tiếng sênh, tiếng cười vui vẻ của phụ nữ, tiếng tán tỉnh của đàn ông vang lên không dứt bên tai. Vân Ánh Lục ngẩn ra, rốt cuộc đây là loại nhà trọ kiểu gì vậy? Cô tĩnh tâm lắng nghe thêm, trong mấy phòng bên cạnh qua lớp cửa truyền đến một loại âm thanh làm cho cô nghe xong thấy đỏ mặt, là tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông, cứ vang lên liên tiếp. Đối với người cũng chưa trải sự đời như cô mà nói, tuy rằng không thể miêu tả xác thực đây rốt cuộc là hành vi gì, nhưng bản năng làm cô cảm thấy đây là chỗ nào.
Cô lập tức xoay người, không đi tìm nước nữa, thầm muốn trở lại phòng ban đầu, im lặng chờ đến hừng đông rồi nhanh chóng hồi phủ.
Con công đỏm dáng kia thật là có lòng tốt, dẫn cô tới chỗ buôn phấn bán hương này. Một chút thiện cảm vừa mới có với Tần Luận đã tan thành mây khói.
Vừa quay đầu lại, trong nháy mắt Vân Ánh Lục trợn tròn mắt, đưa mắt có thể nhìn thấy, ở đây toàn bộ các gian phòng đều có cửa sổ và toàn bộ hoa văn giống nhau, cô đã quên mất phòng ban đầu của cô là số mấy.
Cô thầm than một tiếng, đi tới đi lui trên hành lang hai vòng, dựng thẳng tai dán vào cửa từng phòng nghe ngóng, có một gian không có tiếng động gì, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Á!” Cô gái trên giường hét lên một tiếng thất thanh, người đàn ông cũng lớn tiếng kêu lên, cô hốt hoảng đóng cửa lại, tay đè xuống chỗ trái tim đang đập gấp gáp, vội vàng nói lời xin lỗi.
Vân Ánh Lục bất lực nhíu mày, thật là kỳ quái, nhiều phòng như vậy, trên hành lang ngay cả nhân viên tạp vụ cũng không có, nếu không hỏi mấy câu không phải là được rồi.
Cô quan sát bốn phía nhiều lần, phân biệt thật rõ ràng, rốt cuộc cô nhìn thấy một phòng có sơn màu đen, cửa phòng khép hờ, Vân Ánh Lục giật mình, mở cửa phòng này ra, bên trong nhất định không có ai, nhất định là gian phòng lúc đầu cô ở.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào sau đó lập tức khép cửa lại, sờ soạng đi đến hướng giường ngủ. Khi chạm được vào mép giường, vén màn lên, nhẹ thở ra một tiếng, cô ngồi xuống, tay bỗng dưng sợ được thân thể ấm áp của một người.
“Ai?” Người trên giường nhanh như chớp nắm lấy cổ tay cô, cổ tay cô thấy đau.
Vân Ánh Lục bị đau khẽ hít vào một hơi, mệt mỏi mở miệng, “Thật xin lỗi, xin lỗi, đừng hét lên, tôi vào nhầm phòng, giờ đi ra đây.” Cô dùng tay kia bịt miệng người nọ lại, khẽ nói, cũng không biết có làm kinh động tới bạn gái của anh ta không, trong lòng rất là băn khoăn.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Người trên giường giống như ngây ra một lát, nhưng rất nhanh lại nắm chặt tay cô không buông.
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, cô sinh ảo giác hay sao, sao lại cảm thấy giọng nói của người này có chút quen tai vậy? Xem ra uống thật sự nhiều rượu rồi.
“Tôi và anh giống nhau, lữ khách dừng chân ở đây, mời anh tiếp tục, tôi không quấy rầy hai người.” Vân Ánh Lục muốn rút tay mình lại, dùng rất nhiều sức, nhưng tay vẫn không hề di chuyển.
Hai người đang giằng co, cô ngồi bên giường, người nọ ở trên giường, Vân Ánh Lục vô lực rụt vai, cái này gọi là chuyện gì đây?
“Ngươi đã quấy rầy đến ta.” Ngữ khí người nọ có phần cân nhắc, “Ngươi nói ngươi cũng là lữ khách dừng chân, ngươi đi cùng ai tới đây?”
“Một người bạn.” Giọng Vân Ánh Lục càng mang theo xin lỗi, “Vị tiên sinh này, thật sự là tôi không cố ý. Phòng ở đây đều giống nhau, lại không có đèn, tôi…không cẩn thẩn đi nhầm phòng, ngại quá, quấy nhiễu mộng đẹp của anh. Anh…có thể buông tay không?”
“Tiên sinh?” Người nọ nghiền ngẫm hai chữ này, giọng nói có chút kinh ngạc, “Cô nương có phải là người Đông Dương không?”
Vân Ánh Lục ngẩn ra, đi nhầm phòng cũng cần giới thiệu với nhau một chút sao?
“Tiên sinh, bây giờ cũng đã khuya rồi, anh ngủ thêm quan trọng hơn, tôi sẽ không làm lãng phí thời gian quý giá của anh. Ngủ ngon!”
Cô lại rút tay ra.
Người nọ càng nắm chặt tay cô, trong ấn tượng của hắn, chỉ nghe một người chúc hắn ngủ ngon.
“Không biết sao, ta cảm thấy giống như đã từng quen biết cô nương.”
Mấy cô y tá trong bệnh viện thường nói khi đàn ông muốn làm quen với bạn, đều sẽ nói, “Tiểu thư, dường như chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi.” hay mấy câu đại loại thế. Vân Ánh Lục cười châm biếm, “Tiên sinh, thị lực của anh thật tốt, tối như vậy cũng nhìn ra được.”
“Cảm giác của ta luôn luôn rất chuẩn.” Người nọ cười nhẹ một tiếng.
“Như vậy tôi nhất định là ngoại lệ của tiên sinh.” Vân Ánh Lục có chút mất hứng, “Tiên sinh, nếu anh rất cô đơn, dưới lầu có cô nương nguyện ý ở cùng anh. Tôi nên trở về phòng, bằng không bạn tôi không tìm thấy tôi sẽ sốt ruột.”
Người nọ hồi lâu không lên tiếng, cũng không có ý định buông tay.
“Cô thật quan tâm tới bằng hữu kia của cô?” Thật lâu sau, người nọ mới cất giọng lạnh lùng hỏi.
Vân Ánh Lục còn chưa trả lời, bên tai nghe được ngoài cửa có người đi lại, sau đó có tiếng cửa mở, một bóng đen nhẹ nhàng tiến vào.
“Hoàng…”
“Không được lên tiếng.” Người trên giường cắt ngang lời bẩm báo của bóng đen, “Ở đây có khách.”
Bóng đen ngạc nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng chạy tới bên giường, không biết từ lúc nào thì trong tay đã có bảo kiếm sáng bóng lạnh lẽo, “Ta không sao.” Người nọ chậm rãi nói, “Thắp đèn lên.”
Vân Ánh Lục cắn cắn môi, cúi đầu, sắc mặt có phần trắng bệch.
Trong phòng này chẳng lẽ là vị đạo tặc nào ngủ lại sao?
Bóng đen nhẹ nhàng thở ra, thu hồi bảo kiếm, rồi tới bàn lấy đá đánh lửa, vang lên “Rẹt” một tiếng, trong một khắc ngọn đèn được thắp sáng, bóng đen kinh ngạc hô lên một tiếng thất thanh:
“Vân tiểu thư?”
Vân Ánh Lục ngẩn ra, ngước mắt lên, “Anh quen tôi?” Cô tập trung nhìn vào, hóa ra bóng đen này là anh chàng mặt lạnh hôm đó đã gặp ở dưới chân núi Từ Ân tự, lúc ấy cô còn lấy tụ kiếm của anh ta để phẫu thuật cho Ấn Tiếu Yên.
“Ồ!” Khuôn mặt trắng bệch của cô thoáng cái thấy ấm lên, cười nhẹ, “Thật là trùng hợp!”
“Vân tiểu thư?” Người trên giường nghe thấy xưng hô của bóng đen, đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, xoay người cô lại, mắt rồng nheo lại thành một đường thẳng, yên lặng nhìn chăm chú vào cô, giọng nói lạnh như băng, toàn thân toát lên sự uy hiếp khó diễn tả nổi.
“Lưu hoàng thượng!” Vân Ánh Lục khẽ nhắm mắt lại, thần trí của cô còn rất tỉnh táo, khó trách nghe thấy quen tai, hóa ra là Lưu hoàng thượng.
Sao hắn không ở hoàng cung, đi tới đây làm gì chứ? Tìm hoan?
“Giang thị vệ, khanh quen cô ấy?” Sắc mặt Lưu Huyên Thần lúc đỏ lúc trắng, lúng túng và chấn động đan xen.
Cô gái xinh đẹp dịu dàng trước mắt này, bất luận như thế nào hắn cũng sẽ không nhìn lầm, đúng là thái y Vân Ánh Lục làm cho lòng hắn vướng bận.
Hắn từng trộm nghĩ bao nhiêu lần nếu Vân Ánh Lục là một vị cô nương thì tốt biết bao nhiêu, thế nhưng khi biết nàng thật sự là nữ, hắn lại không có biện pháp tiếp nhận.
Không phải bởi vì thân phận là nữ của nàng, mà là nàng lừa gạt hắn.
Hắn chưa từng tin tưởng ai như vậy, cũng chưa từng đối đãi ngang hàng với ai như vậy, búi tóc cho nàng, trông chừng bên giường khi nàng bệnh, cùng nàng ăn cháo, cùng đi tản bộ, cho nàng vào ở trong tẩm điện, chuyện gì trong lòng cũng đều nói hết với nàng, lấy quyền thế quân vương mà lén bảo vệ nàng, toàn tâm toàn ý che chở nàng, sủng ái nàng, yêu thương nàng.
Hắn vì nàng đã phá vô số tiền lệ, mà nàng đã đáp lại ôn nhu của hắn như vậy bằng một đao lạnh như băng.
“Hoàng thượng, vi thần từng hộ tống thái hậu và Ấn phi nương nương tới Từ Ân tự dâng hương, trên đường Ấn phi nương nương không may bị động thai khí, đúng lúc Vân tiểu thư đi ngang qua, đã đỡ đẻ cho Ấn phi nương nương sinh được công chúa Thiên Luy*.” Giang Dũng buồn bực nhìn hai người, không rõ cơn giận của hoàng thượng từ đâu mà ra.
*Từ Luy trong tên em bé có nghĩa là nụ hoa, theo mình hiểu tên có nghĩa là nụ hoa của trời.
Bình thường hắn được Lưu Huyên Thần phái ẩn núp ở bên ngoài, không biết Vân Ánh Lục sớm đã tiến cung làm thái y.
“Giang thị vệ, khanh đi ra ngoài một chút, trẫm có việc muốn hỏi Vân tiểu thư.” Lưu Huyên Thần cất giọng âm trầm. Giang Dũng do dự một lát, liếc ánh mắt đồng cảm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vân Ánh Lục, cung kính lui ra ngoài.
“Vân Ánh Lục, quỳ xuống cho trẫm.” Lưu Huyên Thần đột nhiên buông tay ra, ánh mắt nghiêm khắc nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vì sao phải quỳ?” Vân Ánh Lục khó hiểu hỏi.
“Ngươi còn dám tranh luận?” Lưu Huyên Thần bỗng nhiên nâng tay lên, chỉ vào đầu cô, “Ngươi có biết tội khi quân nên chịu trừng phạt như thế nào không?”
“Tôi lừa gạt anh chuyện gì?” Vân Ánh Lục lại càng không hiểu.
“Ngươi cũng dám giấu diếm thân phận nữ nhi của ngươi với trẫm, ngụy trang nam tử, vào hoàng cung của trẫm quyến rũ cung nữ và phi tần, lừa gạt sự tin tưởng của trẫm.”
Đôi mắt hạnh của Vân Ánh Lục bỗng trợn tròn lên, “Lưu hoàng thượng, anh…vẫn cho là tôi là nam sao?”
“Ngươi mặc y bào của thái y, đội mũ y quan, trông còn không giống sao?” Lưu Huyên Thần hừ lạnh một tiếng.
“Lưu hoàng thượng, vậy tôi hỏi anh, Thái y viện của các anh có đồng phục cho nữ thái y không, không phải, là quần áo chuyên cấp cho nữ thái y mặc ấy, có không? Tôi cũng ghét cái loại y bào vừa dài vừa rộng này, nóng muốn chết, đi lại lại khó khăn, thế nhưng không mặc cái này thì mặc cái gì?”
Lưu Huyên Thần sửng sốt.
“Còn nữa,” Vân Ánh Lục nhấp nhấp đôi môi khô cong, “Anh có thể học cách tôn trọng người khác một chút hay không, anh có thể nói tôi không xinh đẹp, nói tôi không có khí chất, nhưng không cần làm tổn thương tôi như vậy khi nói tôi giống con trai, được không? Anh nhìn tôi xem, có râu dài không, có hầu kết* không, còn nữa, tôi nói chuyện giọng nói có ồm ồm không, trên người tôi có điểm nào đặc trưng nhất nào của đàn ông nào?”
*Hầu kết: phần nổi lên ở cổ của nam giới í.
Lưu Huyên Thần vốn đang lửa giận bốc cao, lúc này bị cô hét lên như thế, mắt trừng lớn, đột nhiên cơn giận chẳng hiểu sao tiêu tan, trong lòng hắn đã hiểu, do hắn tự cho là thế trước, không ngờ rằng phụ nữ lại có thể vào Thái y viện làm thái y, mới coi nàng thành nam tử. Thảo nào nàng có thể lớn mật như vậy, dám thân thiết với đám phi tần, thái hậu thấy, cũng không hề để ý, ở đâu cũng bảo vệ nàng. Trời ạ, Lưu Huyên Thần ngây dại, Giang thị vệ biết nàng là nữ, thái hậu biết, Ấn phi biết, nói không chừng hoàng hậu cũng biết…chẳng lẽ là toàn bộ mọi người trong hoàng cung đều biết, chỉ có một mình hắn chẳng hay biết gì?
Thế nhưng chẳng lẽ cả hoàng hậu và mọi người đều hợp nhau lại cùng lừa gạt một mình hắn, Lưu Huyên Thần đâu chịu nổi loại uất ức này, đột nhiên nổi giận.
“Đứa bé trai hơn mười tuổi mà chưa dậy thì, cũng…giống con gái vậy.” Hắn cãi chày cãi cối nói, “Khi trẫm tưởng lầm nàng là nam tử, vì sao nàng không giải thích rõ cho trẫm?”
“Lưu hoàng thượng, dù tôi có là máy CT*, cũng không nhìn ra trong đầu anh đang nghĩ cái gì mà.” Vân Ánh Lục tức giận trợn trắng cả mắt, người này thực sự là cố tình gây sự mà.
*Máy chụp cắt lớp.
“Từ trước tới giờ Thái y viện chưa từng có nữ thái y, trẫm cũng không rảnh rỗi mà vì một thái y hỏi thăm khắp nơi.”
“Phàm chuyện gì cũng đều có lần đầu tiên, anh đừng có bảo thủ không chịu thay đổi. Mà để nói sau đi, tôi cũng không phải có ý định vào Thái y viện, là thái hậu ép tôi tới.” Vân Ánh Lục mệt mỏi hạ tay xuống, “Lưu hoàng thượng, chúng ta đêm hôm khuya khoắt mà ở đây thảo luận vấn đề này có ý nghĩa gì, tôi là nam hay là nữ, quan trọng như vậy sao?”
Đương nhiên quan trọng, vô cùng vô cùng quan trọng ấy chứ, nàng làm trái tim hắn tổn thương, không phải sao? Lưu Huyên Thần xanh mặt, tức giận không kìm nén được.
“Dù sao chuyện nàng lừa trẫm vẫn là sự thật. Được rồi, việc này tạm thời không nói tới nữa.” Lưu Huyên Thần giờ mới ý thức được một vấn đề hiện tại, “Nàng làm mệnh quan triều đình, lại có thể tới nơi trăng hoa thế này chơi bời sao, đây phải phán tội gì?”
Vấn đề này so với tội lừa gạt vừa rồi còn càng làm cho hắn tức giận hơn, áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, nhìn qua là cô gái đàng hoàng thanh trần thoát tục, sao có thể cũng làm ra loại chuyện như thế này được?
Lưu Huyên Thần tức giận đến mức hận không thể một miếng mà ăn quách nàng đi.
“Không phải anh cũng ở đây sao?” Vân Ánh Lục cảm thấy đêm nay Lưu Huyên Thần không thể thuyết phục được.
“Trẫm…trẫm đang làm việc công.”
“Tôi đi cùng một người bạn tới.”
“Người bạn đó của nàng là ai?”
Vân Ánh Lục thất bại nhắm mắt lại, ăn ngay nói thật, “Vị hôn phu hiện tại của tôi.”
Con ngươi đen nhánh của Lưu Huyên Thần xẹt qua một tia kinh ngạc, “Vị hôn phu hiện tại? Vậy hóa ra là nàng còn có vị hôn phu khác nữa?”
“Đúng, chính là Đỗ Tử Bân đại nhân, năm ngoái chúng tôi đã hủy bỏ hôn ước.” Vân Ánh Lục thấy đau đầu.
“Hừ, hóa ra đây là chuyện khó nói của Đỗ đại nhân. Vị hôn phu tương lai của nàng là ai?”
Hắn nhếch khóe miệng giễu cợt. Nàng lại có thể từng có vài lần hôn ước, hóa ra là không tự ái như vậy, xem ra hắn nhìn nhầm nàng rồi sao?
“Tôi còn đang đi tìm.” Vân Ánh Lục nói, “Lưu hoàng thượng, bất luận là anh làm việc công hay việc tư, nhưng tôi vì tình bằng hữu mà nhắc nhở một chút, lầu xanh là nơi bệnh giang mai, HIV rất nhiều, anh cẩn thận một chút, không nên lây bệnh cho nhóm phi tần trong hậu cung, tôi là bác sĩ sản khoa, không phải bác sĩ trị bệnh lây qua đường sinh dục, đến lúc đó không có biện pháp điều trị đâu. Nếu anh đã hỏi xong rồi, tôi có thể cáo từ hay không?”
Ai mới là người bị chế giễu đây?
“Nàng muốn đi tìm vị hôn phu của nàng?” Lưu Huyên Thần vô thức nắm chặt hai tay.
“Tôi muốn đi tìm phòng của tôi, sau đó hồi phủ.” Dây dưa ở đây thế này, sợ là mấy canh giờ qua rồi.
“Tần công tử, cô nương vừa mới ngủ say, ta cũng không quấy rầy cô ấy, lúc này e là vẫn còn đang ngủ đấy!” Ngoài khe cửa, truyền đến tiếng cười khanh khách của tú bà.
“Không phải khi cô ấy ngủ, cậu đã thừa dịp ăn sạch rồi sao?”
“Không được nói lung tung.” Giọng nói trầm thấp của Tần Luận có mang theo một phần đau lòng không nói rõ được.
Vân Ánh Lục nghe được trong lòng vui vẻ, “Lưu hoàng thượng, vị hôn phu của tôi đây rồi. Gặp lại sau!” Trong mắt cô là vẻ một người đang chết đuối vớ được cành cây cứu mạng.
Cô xoay người, vội vàng chạy ra ngoài cửa. Mắt rồng của Lưu Huyên Thần nheo lại, nhìn theo khe cửa.
“Tần công tử, tôi ở đây.”
“Ánh Lục, sao nàng lại ở đây?” Tần Luận quay đầu lại, nhìn thấy Vân Ánh Lục, gương mặt anh tuấn không khỏi co giật một chút, bước lên ôm cô vào trong lồng ngực, giống như sau khi sinh ly tử biệt mới được gặp lại, ôm thật chặt.
Tú bà đứng bên cạnh, Giang Dũng đứng cách đó không xa, Lưu Huyên Thần tắt ánh nến, ẩn trong bóng đêm, tất cả đều nhìn thẳng vào hai người.
“Tôi khát nước đi tìm nước uống, vừa ra ngoài thì không tìm thấy phòng lúc đầu.” Vân Ánh Lục thấy không quen tránh khỏi vòng ôm của Tần Luận, “Chúng ta hồi phủ đi!”
Cô không nói chuyện gặp Lưu Huyên Thần, không phải lo lắng về sự an toàn của hắn, mà là sợ Tần Luận lại hỏi vòng vo.
“Ừ, hồi phủ!” Sắc mặt Tần Luận có chút tái nhợt, trên môi không có một tia huyết sắc, ánh mắt trốn tránh.
“Ma ma, vậy Tần mỗ cáo từ.” Hắn lễ độ chắp tay hướng phía tú bà.
“Tần công tử, hoan nghênh lần sau hạ cố tới.” Tú bà đuổi theo sau, nhiệt tình vẫy tay.
“Giang thị vệ, tình hình bên kia như thế nào?” Lưu Huyên Thần chắp tay bước đi trong phòng, Giang Dũng nhẹ bước vào phòng.
“Như hoàng thượng dự liệu, Kì Thừa tướng và Viên Nguyên soái ở Linh Vân Các hóng gió, trong tòa lầu còn có một nam tử xa lạ, nói giọng Bắc triều.” Giang Dũng đáp, “Vi thần đã sắp xếp cho hai thuộc hạ ở phòng bên cạnh của Kì Thừa tướng, tất cả nhất cử nhất động bọn họ thị vệ đều theo dõi được.”
Lưu Huyên Thần khẽ gật đầu, “Được, ở đây khanh không cần quan tâm nữa. Bây giờ khanh đi thăm dò vị Tần công tử bên cạnh Vân tiểu thư kia rốt cuộc là người thế nào.”
Giang Dũng ngẩn người, cung kính chắp tay lĩnh mệnh.
Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chậm rãi chiếu vào, chiếu tới khuôn mặt sâu xa khó hiểu của Lưu Huyên Thần.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi