A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Chuyện Tương Tư Là Một Loại Bệnh (Thượng)
on người ta thật sự là rất kỳ quái, nếu trong lòng có một người, cho dù là xa cách bao nhiêu năm, cách xa thiên sơn vạn thủy, đều có thể dành cả ngày nhớ tới người kia, cả thể xác và tinh thần đều thấy ấm áp. Đột nhiên có một ngày, người trong lòng kia bị đẩy ra khỏi vị trí này, cho dù mỗi ngày đều có thể thấy người đó, thân thể lại giống như bị đào một cái hố lớn, trống rỗng, tinh thần trong nháy mắt đã suy sụp, không còn cách nào chống đỡ.
Ngày hôm sau, Ngu Mạn Lăng ngã bệnh, sốt rất cao, miệng nói toàn lời mê sảng.
Một cô gái như Ngu Mạn Lăng, từ nhỏ đến lớn, giống như một đóa hoa được nuông chiều, tiền tài, địa vị, người khác phấn đấu cả đời mới có được, nàng nhấc tay là có, không biết cái gì gọi là ưu phiền. Trên đời này, chỉ có tình yêu mới có khả năng nắm giữ cảm xúc của nàng.
Đối với nàng mà nói, còn sống chỉ là vì tình yêu. Tình yêu là tất cả đối với nàng. Hiện tại, tình yêu không còn, cuộc sống của nàng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Ngồi bên đàn một đêm, cũng khóc một đêm, thân thể và trái tim cùng kiệt quệ, sao có thể không bệnh? Nàng nằm trên chiếc giường khảm ngà voi, co người lại, sốt cao đến thần trí mơ hồ.
Vạn thái hậu từ cung Vạn Thọ chạy tới, vừa cầu Bồ Tát vừa cho người tìm thái y, vuốt ve khuôn mặt của Ngu Mạn Lăng, lo lắng tới độ hốc mắt đỏ lên. Lưu Huyên Thần phải vào triều sớm, vội vàng tới đây xem qua, để Vân Ánh Lục lại, rồi tới Điện Nghị Chính.
Viên đại nguyên soái đóng quân tại biên cảnh Bắc triều hôm nay hồi kinh, có rất nhiều chuyện cần bẩm báo với hắn, chuyện quân sự biên cảnh, hắn không thể không đi.
Vân Ánh Lục chẩn mạch cho Ngu Mạn Lăng, kê một đơn thuốc hạ sốt, sai Tiểu Đức Tử sắc rồi mang tới. Nhưng Ngu Mạn Lăng không hề phối hợp, thuốc căn bản không uống vào được, dường như cô ấy muốn bị bệnh. Vân Ánh Lục không thể không châm vào mấy huyệt vị của cô ấy, để cho cô ấy ngủ say, sau đó cô thực thi vật lý trị liệu với cô ấy, ở gan bàn chân, mu bàn tay và một số vị trí quan trọng khác của Ngu Mạn Lăng, cô bôi một ít cồn và băng đá, để cho nhiệt độ của cô ấy giảm xuống.
Sau khi bôi như vậy hai lần, Ngu Mạn Lăng rốt cuộc cũng yên ổn ngủ say, màu đỏ trên mặt chậm rãi rút đi, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Vân Ánh Lục nhẹ thở ra một tiếng, đi ra cửa phòng, muốn dặn dò Tiểu Đức Tử lại đi sắc một ít thuốc bổ. Sau khi người bị sốt, thể chất vô cùng yếu.
“Tối hôm qua hoàng thượng có tới cung của hoàng hậu ngủ lại không?”
Vân Ánh Lục nhìn thấy Vạn thái hậu đang gọi Mãn Ngọc tới một góc gặng hỏi. Cô theo bản năng lùi lại.
“Tối hôm qua hoàng thượng đã tới, sau đó lại đi.” Dường như Mãn Ngọc có chút sợ Vạn thái hậu, câu trả lời rất sợ hãi.
“Đến đây rồi lại đi, vậy tới làm gì?” Giọng nói của Vạn thái hậu mang theo tức giận, “Trước khi hoàng hậu hồi phủ thăm người thân, hoàng thượng có thường tới cung của hoàng hậu không?”
“Có tới ạ.”
“Tháng này nguyệt sự của hoàng hậu có tới bình thường không?”
“Tối hôm qua vừa tới ạ.”
“Gần đây có phải hoàng thượng sủng ái mấy vị tân phi tần không?” Vạn thái hậu đứng lên, sầm mặt lại, bước đi lòng vòng trước đại sảnh.
“Nô tỳ chỉ nghe người ở Phủ Nội Vụ nói hoàng thượng có lâm hạnh Nguyễn Thục nghi, những người khác nô tỳ…cũng không biết.”
“Được rồi, đi hầu hạ nương nương đi, gọi Vân thái y ra đây cho ai gia.”
Mãn Ngọc như lửa đốt mông chạy vào phòng ngủ, tới cửa nhìn thấy Vân Ánh Lục, cô ấy ngẩn ra, cất lời hỏi thăm, rồi lại vào trong, biết là mình không cần chuyển ý chỉ của thái hậu.
“Vân thái y, ngươi đã nói thân thể hoàng hậu không có gì dị thường, có thể mang thai, vì sao đến bây giờ hoàng hậu còn không hoài thai?” Vạn thái hậu nóng nảy, không để ý tới thân phận, cái gì muốn hỏi đều hỏi thẳng.
“Vân Ánh Lục cũng không thấy kỳ lạ, biết Vạn thái hậu nóng lòng muốn ôm cháu nội, “Thái hậu, chuyện mang thai này, không phải một người có khả năng quyết đinh, còn phải cần hoàng thượng phối hợp.”
“Không phải hoàng thượng cũng thường xuyên lâm hạnh hoàng hậu sao?”
“Vậy thì đó không gặp đúng thời gian rụng trứng.” Vân Ánh Lục thở dài, nếu thái hậu biết trong lòng hoàng hậu có người đàn ông khác, đến nay vẫn là trinh nữ, có thể phát điên hay không?
“Thời gian rụng trứng là thời gian gì thế?”
“Là thời gian nguyệt sự qua từ mười đến mười hai ngày.”
“Ai gia đã hiểu, mười ngày nữa ai gia sẽ bảo hoàng thượng tới ở Trung Cung.” Vạn thái hậu ngẩng cao đầu, vẻ mặt vô cùng chắc chắn, “Cho dù là dùng biện pháp gì, ai gia cũng phải làm cho hoàng hậu hoài thai long tử.”
Vân Ánh Lục giật mình nhìn chằm chằm vào thái hậu, Lưu hoàng thượng gặp phải một người mẹ chu toàn về mọi mặt như thế, trái tim hẳn là phải siêu cường!
“Thái y, nương nương tỉnh rồi.” Mãn Ngọc đứng ở ngoài phòng ngủ gọi.
“Mau vào xem nương nương thế nào, ai gia tới Ngự thư phòng xem hoàng thượng đã tan triều chưa.” Vạn thái hậu như sấm rền gió cuốn dẫn một đám người, trùng trùng điệp điệp xuất phát, đi tới hướng Ngự thư phòng.
Vân Ánh Lục kinh ngạc ngây người hồi lâu, đồng cảm với Lưu hoàng thượng lại tăng thêm một bậc.
Ngu Mạn Lăng đầu đẫm mồ hôi, sắc mặt vàng như nghệ dựa vào thành giường, hai mắt vô hồn, làm cho người ta nhìn thấy trong lòng thương xót.
“Mãn Ngọc, cô tới Ngự thiện phòng, bảo ngự trù bữa trưa nay nấu canh trứng rau hẹ cho nương nương. Rau hẹ tính ôn, có khả năng khai vị, tán ứ hoạt huyết, khư âm tán hàn, đối với thân thể hiện tại của nương nương rất có ích.”
Vân Ánh Lục đặt tay lên mạch đập của Ngu Mạn Lăng, quay đầu nói với Mãn Ngọc.
Mãn Ngọc cất giọng trong trẻo đáp lời, “Thái y, đồ ăn bình thường như vậy, mà như ngài vừa nói, thì giống như là thuốc vậy.”
Cô ấy mang vẻ mặt kính nể nhìn Vân Ánh Lục.
“Chẳng lẽ chỉ có nhân sâm mới tính là thuốc sao? Trong trời đất, mỗi cây mỗi cỏ đều ngang hàng, đều có tác dụng của chính nó. Đi đi, sau đó thì tới Thái y viện tìm Tiểu Đức Tử công công, xem cậu ấy đã sắc thuốc xong chưa.”
Mặt Mãn Ngọc đỏ lên, cúi đầu nhấc váy, xoay người ra khỏi phòng.
“Thái y, ngài có thích người nào không?” Ngu Mạn Lăng liếm liếm đôi môi khô nứt, đột nhiên cất tiếng hỏi.
Vân Ánh Lục trầm ngâm một lát, buông cổ tay Ngu Mạn Lăng xuống, đứng dậy cầm một chiếc khăn ướt, nhẹ nhàng lau trán cho cô ấy, “Sốt đã hoàn toàn lui rồi, đây thật sự là chuyện tốt. Có thích ai không ư, tôi không có.”
“Thế nhưng người thích thái y rất nhiều.” Ngu Mạn Lăng gượng cười.
Vân Ánh Lục chớp mắt mấy cái, “Cô nói tới các cung nữ tỷ tỷ sao? Không phải mấy cô ấy thích con người của tôi, mà là thích tôi chữa bệnh, giảng bài cho các cô ấy.”
Ngu Mạn Lăng mỉm cười, thái y còn nhỏ, trong sáng chắc là chưa hiểu tình yêu nam nữ đâu, nàng không biết người nàng thấy thanh thuần như nước này đã làm ột người mê tới ba hồn* thì đã đánh mất hai phách.
*Theo mình hiểu ở đây có ba hồn là do hồi xưa có quan niệm con trai thì có ba hồn bảy vía ấy mà.
“Sau này nếu thái y thích ai, người đó nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Vân Ánh Lục ngượng ngùng day day cái mũi, “Tôi không cho là như vậy, tôi ấy mà, là người vô tình không thú vị, ở đâu cũng là người chậm một nhịp so với người khác, ai ở cùng tôi, sẽ thấy chán. Trừ phi tôi có ích lợi gì với người khác, họ mới tiếp cận tôi.”
“Đừng nói mình như vậy.” Ngu Mạn Lăng đau lòng nắm lấy cánh tay Vân Ánh Lục, nàng thấy trên tai Vân Ánh Lục có lỗ tai nho nhỏ, cổ thì thẳng không có yết hầu nổi lên như nam giới, Vân thái y thật sự là con gái rồi! Là con gái mà có y thuật giỏi như vậy, làm cho nàng rất kính nể.
“Bản cung cũng rất thích thái y. Vân thái y, lần này trong cung có phi tần nào hoài thai không? Bây giờ bản cung muốn được ôm một đứa bé trong lòng, rồi cứ để mặc cho thời gian trôi qua thôi.”
“Hoàng hậu nương nương, cô sợ phải sinh con sao?”
Ngu Mạn Lăng cúi mắt, lại dựa vào thành giường, “Không, bản cung không sợ sinh con. Nói Vân thái y đừng cười, bản cung năm nay hai mươi sáu tuổi, mười năm trước, bản cung đã muốn làm mẹ. Tốt nhất là một lần sinh được hai đứa, là thai long phượng, con trai giống chàng, con gái giống ta. Ta tự mình chăm sóc đứa bé, ngay cả bà vú cũng không cần. Ta dạy chúng nói, tập viết, may giày cho chúng, may quần áo cho chúng. Tới mùa xuân, dẫn chúng đi đạp thanh. Tới mùa hè, sẽ đi chèo thuyền nghịch nước. Tới mùa thu, chúng ta sẽ cùng nhau lên núi hái trái cây. Tới mùa đông, chúng ta sẽ ra ngoài trời tuyết, đắp người tuyết. Trời lạnh tới đỏ cả mặt, đứng ở ven đường chờ cha của bọn trẻ về, cả nhà cùng quây quần bên bàn ăn bữa tối. Phòng ở không cần quá lớn, chỉ cần nho nhỏ là được ròi. Vân thái y, yêu cầu của bản cung cũng không cao, phải không?”
Vân Ánh Lục nhìn Ngu Mạn Lăng không chớp mắt, bị giọng nói mang theo tình cảm mãnh liệt của nàng làm kinh ngạc.
Hoàng hậu dịu dàng đoan trang mà bị năng lượng tình yêu mạnh tới mức nào làm cho cam nguyện hạ mình như vậy, hận không thể hạ thấp mình thành một khóm cây bụi, để khóm cây bụi đó bung nở một đóa hoa.
“Không cao.” Cô thì thào nói.
“Sao lại có thể không cao được? Bản cung nguyện ý dùng tất cả mọi thứ hiện tại để đổi lấy, cho dù là sinh mệnh, chỉ đổi lấy năm năm ở chung với chàng, không, hai năm, một năm cũng được, có điều không thể đổi được.” Ngu Mạn Lăng nghẹn ngào nâng tay che miệng, quay mặt đi, một chuỗi nước mắt theo kẽ tay nhỏ xuống chăn.
“Nương nương, người đó đáng để cô yêu nhiều tới vậy sao?” Vân Ánh Lục buột miệng hỏi. Cô thật sự thấy kỳ lạ, vị thuyền trưởng hải tặc kia có chỗ nào hấp dẫn hoàng hậu. Cô cảm thấy Lưu hoàng thượng không hề kém hơn vị thuyền trưởng hải tặc kia, hoàng hậu và Lưu hoàng thượng xem chừng xứng đôi hơn chứ!
Ngu Mạn Lăng lau nước mắt đi, mới chậm rãi xoay người, nàng nhẹ vỗ lên gò má Vân Ánh Lục.
“Vân thái y, câu hỏi này không có đáp án, chờ sau này cô thích một người, cô sẽ hiểu được.”
Thích một người, người kia sẽ làm cho cô thần hồn điên đảo, sẽ làm cho cô mong nhớ ngày đêm, chỉ số thông minh sẽ hạ thấp, một ngày không thấy như cách ba thu, không hiểu sao lại khóc, không hiểu sao lại cười, có người như vậy không?
Vân Ánh Lục hoảng hốt nửa ngày, cô vô cùng hoài nghi là không có.
Ít nhất trước mắt không ai có thể làm cho cô cơm nước không màng, ngẩng đầu cúi đầu đều nghĩ đến. Thời gian cô bận rộn, trong lòng trong mắt chỉ có bệnh, khi rảnh rỗi, cô muốn đọc sách thuốc. Nếu như nói tới bây giờ có người đàn ông nào làm cho cô nghĩ đến nhiều, thì phải là Đỗ Tử Bân và hoàng thượng.
Nghĩ tới Đỗ Tử Bân, là lo lắng anh ta sẽ tra ra cô đã chuyển thư cho Thác Phu, trị bệnh cho hắn, nhớ tới Lưu hoàng thượng, là do việc lạ trong nhà Lưu hoàng thượng có nhiều, bạn không muốn cũng phải nghĩ tới, mà cái loại nghĩ tới này, hẳn là không tính là thích đâu!
Ngẫu nhiên nhớ tới Tần Luận Tần công tử, cô lại càng cảm thấy sẽ không thích anh ta. Một người đàn ông mà so với cô còn đẹp hơn, mặc quần áo màu sắc còn sặc sỡ hơn cả cô, có khi làm cho người khác nghĩ cô là nam, còn Tần Luận là nữ mất, cảm giác này thật là đáng sợ. Huống chi Tần Luận rất thông minh, ở trước mặt anh ta, cô cảm giác mình so với đứa ngốc còn ngốc hơn.
Càng nghĩ càng thấy, cô tiếp xúc nhiều nhất chính là Tiểu Đức Tử công công. Tiểu Đức Tử công công thì không tính là đàn ông thực sự, kể mà có tính là đàn ông, thì người ta cũng có thái hộ tỷ tỷ, cô đương nhiên là càng không thể thích được rồi.
Phân tích đi phân tích lại, Vân Ánh Lục khẳng định một kết luận, cô không thích ai hết. Nhưng nếu nói về sau muốn thích ai, cô trầm ngâm cả nửa ngày, trong đầu trống rỗng.
Nhưng hôm nay tính ra cô có tiến bộ, từ sau khi xuyên không, lần đầu tiên cô thật sự lo lắng cho vấn đề tình cảm của mình. Sau đó lại nghĩ về bản thân mình, thật là có chút muốn thở dài. Hoàng hậu nương nương người ta mười sáu tuổi đã biết yêu rồi, muốn gả cho người ta, sinh con cho người ta. Cô có thân thể của Vân Ánh Lục mười chín tuổi, linh hồn Cơ Uyển Bạch hai mươi lăm tuổi, cũng chưa từng thực sự yêu ai, chỉ số tình ái thực là thấp hơn bình thường.
Không biết Đông Dương có lớp học phụ đạo về môn tình yêu này không, cô cũng phải đi học một khóa bổ sung.
Vân Ánh Lục ở Trung Cung tới trưa mới trở về Thái y viện, nhiệt độ của Ngu Mạn Lăng không tăng lên nữa, không có gì trở ngại, ngoại trừ tinh thần suy sụp, trong cung có nhiều cung nữ và thái giám hầu hạ, cô cũng không cần ở đó.
Trên đường quay về Thái y viện, đi qua Ngự hoa viên, cô kinh ngạc phát hiện ba người Cổ Lệ, Viên Diệc Ngọc và Ấn Tiếu Yên tản bộ ngắm hoa trong hoa viên. Vết sẹo của Viên Diệc Ngọc đã lành lại, hào khí bừng bừng, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười rạng rỡ. Ấn Tiếu Yên thành công lấy lại vóc dáng mảnh khảnh, eo nhỏ nhắn vừa một vòng tay ôm, đi lại nhẹ nhàng như liễu bay trong gió. Ngược lại Cổ Lệ luôn luôn cuồng dã như lửa hôm nay lại giống như bị tưới một trận mưa, mây mù che phủ khuôn mặt diễm lệ, một con bướm bay tới bay lui quanh nàng, nàng cũng chẳng buồn ngước mắt nhìn.
Hôm đó Cổ Lệ và Ấn Tiếu Yên ở Ngự y phường hợp tác ăn ý, Vân Ánh Lục cũng tính là được lĩnh giáo rồi, hai người bọn họ dính lấy nhau, cô cũng không thấy kỳ lạ. Nhưng ngược lại với Viên Diệc Ngọc, cô nghĩ cô ấy sẽ gần gũi với Nguyễn Nhược Nam hơn một chút. Hiện tại xem ra Nguyễn Nhược Nam đã bị cho ra rìa rồi.
Trước kia, viện trưởng khoa phụ sản bệnh viện đã từng nói: lối suy nghĩ của phụ nữ bạn vĩnh viễn không thể đoán được. Không đoán được thì đừng đoán nữa.
Cô nhìn không chớp mắt khi ba người bọn họ đi qua mình.
“Vân thái y…” Cổ Lệ đột nhiên lên tiếng gọi cô lại, cô quay đầu lại. Trong đôi mắt đẹp của Cổ Lệ có hiện lên cảm xúc rối rắm phức tạp.
“Có việc gì không?”
“Ngày mai ngươi sẽ tới cung của bản cung kiểm tra sao?” Cổ Lệ chợt thu lại ngữ khí sắc sảo bình thường, dường như là dùng giọng khẩn thiết hỏi.
“Tôi cũng không rõ lắm, bảng nhật trình là do Tiểu Đức Tử công công sắp xếp. À, ngày mai không có kiểm tra, ngày mai là ngày nghỉ của tôi.” Vân Ánh Lục nhớ ra ngày mai là ngày mồng chín. Nghĩ tới được nghỉ, tâm trạng của cô lại tốt.
“À!” Khuôn mặt Cổ Lệ có chút trắng bệch, thu hồi ánh mắt mất mát. Ấn Tiếu Yên nhếch môi, xem như là chào hỏi Vân Ánh Lục. Viên Diệc Ngọc liếc cũng chẳng thèm liếc nhìn cô, giống như không dám đối diện với cô.
Vân Ánh Lục nhẹ nhàng bước tới Thái y viện, trong viện đã có một người tới trước cô, “Đỗ đại nhân, anh tới đón tôi hồi phủ sao?”
Đỗ Tử Bân chậm rãi xoay người, “Ngày mai không phải là ngày mồng chín sao, nàng nên trở về phủ.” Khẩu khí này như thể trượng phu nói với thê tử rời nhà rằng nàng nên về nhà thôi, bình thản, lãnh đạm, nhưng lại mang theo một chút thân thiết.
“Một tháng chỉ có ba ngày mồng chín, mười chín, hai mươi chín là ngày nghỉ, tôi đều trông mong từ lâu, nhất định phải quý trọng mà.” Vân Ánh Lục mỉm cười, đi vào thu dọn quần áo cần mang về giặt và hòm thuốc của mình, phất tay với Tiểu Đức Tử, “Tiểu Đức Tử công công, ngày kia gặp lại.”
Tiểu Đức Tử vô cùng ao ước nhìn cô.
Đỗ Tử Bân tự nhiên nhận lấy mấy thứ trong tay cô, hai người sóng vai bước ra ngoài cung. Sóng vai bước đi, cử án tề mi*.
*Cử án tề mi nghĩa là nâng khay ngang mày, chỉ vợ chồng thân ái tôn trọng nhau, điển cố ở dưới, bạn nào đọc trong Vân Trung Ca rồi thì bỏ qua.
Đỗ Tử Bân lén nhìn sang Vân Ánh Lục bên cạnh, trong lòng bỗng dưng xuất hiện hai câu này. Hắn và nàng ngày nào đó có thể vậy không?
“Đêm mai, ta sẽ hồi phủ sớm, nghe nói ánh trăng rất đẹp, ta sẽ ở đầu tường ngắm trăng, nàng…có tới không?”
Bàn tay hắn nắm chặt rồi thả ra, thả ra lại nắm chặt, rốt cuộc tới khi lên xe ngựa, mới tìm cách hỏi được câu này.
Vân Ánh Lục ngẩng đầu lên, “Ngày mai nếu khám bệnh ở hiệu thuốc Tần thị xong sớm, hẳn là tôi sẽ tới.” Chỉ mong hàng dài bên ngoài hiệu thuốc ngày mai không quá dài.
“Không cần gấp, bất kể là muộn tới bao nhiêu, ta cũng sẽ chờ.” Đỗ Tử Bân vươn tay, đỡ thắt lưng cô, giúp cô lên xe ngựa, sau đó hắn cũng tự nhảy lên.
“Ừ.” Vân Ánh Lục không nghi ngờ gì hắn.
Dọc trên đường đi, hai người cũng không nói chuyện gì với nhau, chỉ nghe tiếng bánh xe lăn trên con đường lát đá.
“Dừng lại, dừng lại.” Thời tiết nóng nực, cửa xe được mở ra một nửa cho gió lùa vào. Khi xe đi qua cửa hàng Vân thị châu báu, Vân Ánh Lục đột nhiên nhìn thấy thuyền trưởng hải tặc và một cô gái to khỏe từ trong đi ra, cô vội hét dừng lại.
“Muốn gặp phụ thân nàng sao?” Đỗ Tử Bân hỏi.
Vân Ánh Lục lắc lắc đầu, vội vàng nhảy xuống xe, không cho Đỗ Tử Bân đi cùng, đi thẳng tới chỗ Ngu Tấn Hiên.
Ngu Tấn Hiên đưa cho Hạnh Nhi vòng tai bằng vàng có khảm ngọc, Hạnh Nhi cười nói vui vẻ, cũng dám nhìn tướng quân gia nhiều hơn vài lần.
“Ngu Tướng quân.” Vân Ánh Lục chặn đường Ngu Tấn Hiên.
Ngu Tấn Hiên ngẩn ra, ngẩng đầu, vội chắp tay, “Vân thái y, ngươi muốn đi đường nào vậy?” Hắn nhìn trên người cô vẫn còn mặc quan phục y quan.
Vân Ánh Lục chỉ vào cửa hàng đằng sau, “Đây là của hàng châu báu của nhà tôi, tôi đến gặp phụ thân. Vị này là?” Cô nhìn Hạnh Nhi vẫn đang cầm vòng tai vui mừng chẳng có thời gian ngước mắt nhìn xung quanh.
“Là phu nhân tương lai của bản tướng quân. Hạnh Nhi, nàng tới hàng trái cây kia xem có thứ gì nàng thích ăn không, ta lập tức qua đó mua cho nàng.”
“Vâng, tướng quân gia.” Hạnh Nhi cười ngọt ngào, xoay người đi.
“Ồ, vậy chúc mừng tướng quân.”
“Đa tạ Vân thái y.”
“Hoàng hậu bị bệnh.” Vân Ánh Lục căn bản không biết quanh co, nhìn thấy Ngu Tấn Hiên và vị hôn thê ngọt ngọt ngào ngào ở trên đường cái, bên kia hoàng hậu lại tương tư, bệnh nằm trên giường, cô hết cách đành ngửa bài với Ngu Tấn Hiên.
Một mắt không bị tổn thương của Ngu Tấn Hiên trong phút chốc mở thật lớn, nhưng một lát sau, hắn lại hướng ánh mắt xuống, thản nhiên hỏi, “Vậy à, hoàng hậu bị bệnh gì?”
“Bệnh rất nặng, rất nặng, tôi căn bản không thể chữa nổi, bệnh này chỉ có thể dựa vào số mạng của cô ấy thôi.”
Khuôn mặt đáng sợ của Ngu Tấn Hiên co giật, “Sao lại có thể nghiêm trọng như vậy?” Hắn không thể tin được hỏi Vân Ánh Lục.
“Anh nói đi, Ngu Tướng quân. Nếu bệnh này làm cho hoàng hậu cô đơn buồn tủi rời khỏi thế gian này, anh sẽ thế nào?”
Môi Ngu Tấn Hiên run rẩy một chút, rồi nhìn thẳng vào Vân Ánh Lục, thật lâu sau, mới từ từ trả lời, “Ta sẽ đền cho nàng một mạng.”
Nói xong, hắn liền nhấc đôi chân tập tễnh tránh qua cô, đi tới trước.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi