Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Chuyện Hô Hấp Nhân Tạo (Hạ)
ân thái y đang khen với thần thiếp rằng hôm nay tiểu công chúa thật đáng yêu!” Ấn Tiếu Yên mỉm cười giành trả lời trước, “Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui trước, xin người bảo trọng long thể.”
“Vân thái y thích trẻ con?” Lưu Huyên Thần đã đi tới, gật gật đầu với Ấn Tiếu Yên, nhưng không hề để ý tới cô ta.
La công công vội vàng nhận lấy hộp thức ăn trong tay Vân Ánh Lục, phất tay cho Tiểu Đức Tử về Thái y viện trước. Ấn Tiếu Yên vẻ mặt phức tạp nhìn Vân Ánh Lục, xoay người lui xuống.
Vân Ánh Lục nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô ta, thấy từ đầu đến cuối cô ta mải miết đi về phía trước, không hề liếc mắt tới một lần nhìn đứa bé trong tay cung nữ.
“Ừ, tôi thích trẻ con.” Vân Ánh Lục theo Lưu Huyên Thần đi vào trong tẩm điện.
“Lưu hoàng thượng, anh thì sao? Dường như rất ít thấy anh tới gặp tiểu công chúa.”
Tẩm điện của Lưu Huyên Thần đã qua mấy đời đế vương ở, tao nhã cổ kính mà trang trọng, từ cột trụ, hành lang tới bờ tường, bàn ghế, đồ đạc trong phòng, mỗi một thứ đều được chạm trổ hình rồng đang bay vút lên. Cung nữ và thái giám hầu hạ trong điện cũng đều khá lớn tuổi, vẻ mặt đều không có biểu cảm gì, tựa như mặt nước phẳng lặng.
“Trẫm bận rộn quốc sự, không có thời gian để ý tới mấy việc vụn vặt này.” Giọng nói của Lưu Huyên Thần có chút lạnh nhạt.
Vân Ánh Lục vốn định tiếp lời nói tới chuyện trong quá trình trưởng thành của trẻ nhỏ, vai trò của người cha quan trọng tới bao nhiêu, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, phát hiện ở lối vào đại sảnh tẩm điện còn có một vị đại thần khoảng chừng hơn năm mươi tuổi đang đứng, ánh mắt sắc bén, thân thể gầy gò, vóc dáng không cao.
“Vị này là Tả Thừa tướng Kì đại nhân, vị này là Vân thái y của Thái y viện.” Lưu Huyên Thần giới thiệu hai người với nhau.
Vân Ánh Lục liếc mắt nhìn chiếc bàn phía sau bọn họ có xếp đầy mấy chồng tấu chương, “Không phải là tôi quấy rầy hai người?” Cô lễ phép hỏi.
“Thái y lớn mật, cũng dám tự xưng “tôi”, gọi thẳng “ngươi” trước mặt hoàng thượng, không dùng kính xưng, còn ra thể thống gì?”
Kì Tả Thừa tướng đột nhiên nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén đảo qua, cả người tản ra một luồng khí lạnh lẽo.
Lưu Huyên Thần cười khẽ khoát tay, “Tả Thừa tướng, bỏ qua đi, Vân thái y là người được thái hậu nhìn trúng, đặc biệt mang từ bên ngoài vào cung, căn bản không hiểu nội quy trong cung. Lần trước trẫm cũng vì chuyện của Vân thái y, mà làm cho thái hậu tức giận đến mấy ngày không nói chuyện với trẫm. Chỉ cần làm cho thái hậu vui lòng, trẫm không tính toán tới chuyện nhỏ nhặt này.”
“Hoàng thượng, có một số người quá được sủng ái là không được, hiện tại không quản giáo nghiêm, chỉ sợ sau này càng ngày càng làm càn. Lão thần nghe nói hôm nay Vân thái y còn làm kinh động tới long thể của hoàng thượng. Lão thần nghe mà bị dọa toát mồ hôi lạnh đầy người, vội vàng tiến cung, muốn xem long thể hoàng thượng có được an khang hay không, trái tim lão thần mới có thể yên ổn đập trong lồng ngực được.” Kì Tả Thừa tướng chắp tay, cúi đầu nói.
Vân Ánh Lục đứng bên cạnh mở lớn mắt, tiểu nhân hóa ra là trông như thế này! Đúng là loại tiểu nhân bỏ đá xuống giếng, nịnh trên đạp dưới, a dua nịnh hót.
Thật sự là cô được đại khai nhãn giới, trước kia ở trong bệnh viện mới chỉ nghe nói, cũng chưa từng được chính mắt chứng kiến. Chẳng trách nào trước kia cha thường nói, thà rằng đắc tội với quân tử, nhưng không thể nào gây chuyện với tiểu nhân. Tiểu nhân tới mức này mà lại có thể ngồi ở vị trí cao như vậy, mắt nhìn của Lưu hoàng thượng cũng không tốt lắm đâu!
“Là ai nhiều chuyện, mang việc nhỏ thế này nói cho Tả Thừa tướng nghe, còn làm phiền Tả Thừa tướng đã lớn tuổi như vậy còn phải lo lắng cho trẫm.” Lưu Huyên Thần cười khẽ lắc đầu, “Thân thể trẫm rất khỏe mạnh cường tráng, nào có chuyện gì làm kinh động tới được, ngay cả thích khách cầm đao mặt đối mặt với trẫm, cũng có thể làm gì được trẫm? Trẫm đã từng gặp qua phong ba sóng gió lớn hơn thế này. Tả Thừa tướng nói quá lời rồi, Vân thái y cũng chỉ là đứa nhỏ, đừng dọa bảo bối của thái hậu, hắn làm trẫm kinh động, nhưng cũng điều trị cho trẫm rồi, hiện tại trẫm cảm thấy không xa được Vân thái y.”
Kì Tả Thừa tướng gượng cười, đôi mắt híp liếc một ánh nhìn sắc bén tới gương mặt xinh xắn của Vân Ánh Lục, “Lão thần nghe lời này của hoàng thượng thật là thân thiết. Khi hoàng thượng mới đăng cơ, cũng từng nói với lão thần rằng không rời xa được lão thần, lão thần cảm động muốn cúi rạp đầu xuống đất, thề dốc tận tâm tận lực phụ tá hoàng thượng. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã năm năm trôi qua rồi. Lão thần cũng già rồi, vị trí của lão thần ở trong lòng hoàng thượng đã bị người khác thay thế rồi.”
“Ha ha, Tả Thừa tướng thật vui tính, khanh sẽ không vì một đứa nhỏ mà lại ghen tị thế chứ? Ở trong lòng trẫm, vị trí của Tả Thừa tướng vĩnh viễn không ai có thể thay thế được, mỗi một bước đi của trẫm, đều không thể thiếu sự hỗ trợ của Tả Thừa tướng.” Lưu Huyên Thần chầm chậm đến gần Kì Tả Thừa tướng, vỗ vỗ vai ông ta.
“Thời gian không còn sớm, Tả Thừa tướng cũng nên sớm hồi phủ, nghỉ ngơi nhiều một chút. Còn chuyện về kinh phí bổ sung của bộ Công và bộ Lễ, trẫm sẽ để trong lòng. La công công, tới đây, giúp trẫm tiễn Tả Thừa tướng về.”
“Lão nô tuân chỉ.” La công công mỉm cười nhìn Kì Tả Thừa tướng, “Kì đại nhân, mời đi bên này.”
Kì Tả Thừa tướng cung kính thi lễ quân thần với Lưu Huyên Thần, “Lão thần cáo lui.”
Vừa ra đến cửa, ông ta liếc nhìn về phía Vân Ánh Lục, bỏ lại một ánh mắt đầy ý vị thâm trường. Vân Ánh Lục đón lấy, chớp chớp mắt, cả nửa ngày cũng chưa suy nghĩ ra đây là có ý gì.
“Vân thái y, trẫm bị khanh đụng phải, lôi được cả đại quỷ tiểu quỷ của địa phủ tới đây, thật là thu hoạch không nhỏ.” Lưu Huyên Thần day day trán, đi tới hướng bên trái phòng khách.
Vân Ánh Lục nhấc hai hộp thức ăn đặt lên trên bàn, một lão thái giám mái tóc đã hoa râm tới mở hộp thức ăn ra, rót ra một bát thuốc, còn cháo nóng thì múc ra hai bát.
“Tôi đã ăn rồi, toàn bộ chỗ này đều là cho Lưu hoàng thượng.” Vân Ánh Lục cười nói với lão thái giám.
Động tác của lão thái giám không ngừng lại, múc cháo xong, ông ấy khom người chậm rãi thối lui ra bên ngoài, mắt vẫn luôn cúi nhìn dưới đất.
“Ông ta bị câm điếc, không nghe thấy lời khanh nói.” Lưu Huyên Thần ngồi vào trước bàn, nói.
Vân Ánh Lục sửng sốt.
“Trong tẩm điện của trẫm, chỉ có hai người nói chuyện được, một là trẫm, hai là La công công, cung nữ và thái giám khác, đều vừa câm vừa điếc, từ khi tiên hoàng còn ở đây đã như vậy rồi. Nhưng hiện giờ ở đây đã có ba người nói được.” Lưu Huyên Thần ngẩng đầu nhìn Vân Ánh Lục, “Trẫm đã sai La công công thu dọn một gian phòng ở cạnh điện cho khanh, sau này khanh sẽ ở đây.”
“Lưu hoàng thượng, vừa rồi anh mới nói với vị Tả Thừa tướng kia là thân thể anh thực sự khỏe mạnh, tôi còn phải vào đây ở làm gì?” Vân Ánh Lục vội vàng khước từ.
Nhiệt tình của Lưu hoàng thượng làm cho trong lòng cô thấy không ổn, trong ánh mắt hắn có ẩn chứa cảm xúc phức tạp làm cho cô không hiểu tại sao thấy sợ hãi trong lòng.
“Kể cả bây giờ máu chảy không ngừng, lúc đó cũng phải giả như không có việc gì cho Tả Thừa tướng xem. Trên thực tế, giờ phút này đầu trẫm vẫn đau muốn nứt ra.” Lưu Huyên Thần không đội mũ miện, chỉ buộc tóc bằng một chiếc khăn lụa, hắn cởi chiếc khăn lụa xuống, vẫy tay với Vân Ánh Lục. “Khanh tới đây mà xem, hôm nay chuyện khanh làm thật là chuyện tốt.”
Vân Ánh Lục đến gần, rẽ mái tóc đen của hắn ra, sau đầu thật sự sưng lên một cục, mà chỗ sưng này còn lớn hơn lần cô bị ngã ở Ngự thư phòng. Cô chu môi, lầu bầu một câu, “Không phải là tôi cố ý, tí nữa ngủ một giấc, ngày mai chỗ sưng này nhất định xẹp xuống.”
Nói thì nói như vậy, nhưng tay thì vẫn chậm rãi xoa xoa quanh chỗ sưng, “Thật sự rất đau à?” Cô cúi thấp người hỏi.
Lưu Huyên Thần không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhìn thẳng vào cô hỏi, “Vân thái y, hô hấp nhân tạo kia, khanh…đã làm ấy người rồi?”
Vân Ánh Lục trừng mắt nhìn hắn, “Trừ anh ra, không có người nào khác. Anh không được hiểu sai, kỳ thật hôm nay không nhất thiết phải làm hô hấp nhân tạo, chỉ là mấy bà vợ của anh thấy anh vẫn hôn mê bất tỉnh, khẩn trương tới mức hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi, vì tôi muốn cho bọn họ an tâm, nên mới làm thế với anh.”
“Trẫm không ngại.” Trong lòng Lưu Huyên Thần thốt lên một tiếng: thật là tốt!
Hắn mong mỏi được chạm vào đôi môi anh đào kia trăm lần ngàn lần, cuối cùng cũng để hắn được thỏa tâm nguyện, chạm vào so với tưởng tượng còn mềm mại hơn, còn ngọt ngào, thế cho nên lúc ấy trong đầu hắn trống rỗng như bị tẩy sạch, toàn thân đều chìm đắm trong một cảm giác ngọt ngào, chỉ muốn say thật lâu trong cảm giác này mà không muốn tỉnh lại.
Khi hắn ôm lấy thân thể mềm mại của cô, khi nhiều lần nhận lấy cái cô gọi là hô hấp nhân tạo, đầu lưỡi hắn quấn lấy đầu lưỡi của cô, trước mắt bao người, thân thể hắn lại có phản ứng, mặt đỏ, tim đập dồn dập, máu toàn thân đều chảy tới một vị trí ở dưới thân thể. Hắn thở hổn hển, tim đập thình thịch, may mắn là vẫn mặc long bào, không người nào nhìn ra được. Thật sự hận đó là ở Ngự y phường, nếu ở tẩm điện, hắn sẽ không quan tâm tới gì hết mà ôm chặt lấy tiểu thái y, đặt hắn dưới thân, dây dưa triền miên.
Điên rồi, điên rồi, do hắn dã quá lâu rồi không lâm hạnh phi tần mới có thể không khống chế được như thế sao? Lưu Huyên Thần tỉnh táo lại ý thức được, không phải, bắt đầu từ đêm đó, sau khi gặp được tiểu thái y ở Ngự thư phòng, bất cứ lúc nào khi rảnh rỗi, trong đầu hắn đều hiện lên hình ảnh của tiểu thái y. Hắn không khống chế được đi tới Thái y viện, cho dù là chỉ cùng tiểu thái y ăn một nồi cháo, trêu đùa mấy câu, buộc tóc cho tiểu thái y, nhìn thấy tiểu thái y ngủ yên lành, hắn đều cảm thấy so với làm bất kỳ chuyện gì cũng đều vui vẻ, hạnh phúc.
Thật hận là không thể dùng quyền lực cá nhân mà phong cho tiểu thái y một chức quan gì đó, để đương nhiên có thể giữ hắn bên cạnh, cùng mình nửa bước không rời. Nhưng tiểu thái y hết lần này tới lần khác không chấp nhận trói buộc này của hắn, rất có nề nếp, hết sức vì trách nhiệm, ngoại trừ khám bệnh, muốn tiểu thái y liếc mắt nhìn thêm một cái cũng rất khó.
Hiện tại hắn tạm thời còn không hiểu được rõ ràng lắm rốt cuộc đây thuộc loại tình cảm gì, hắn chỉ có thể xác định được trước mắt hắn muốn khóa chặt tiểu thái y bên cạnh hắn.
Hiện tại tốt rồi, hắn sinh bệnh, mà bệnh lại là họa do tiểu thái y gây ra.
“Trước khi triệu chứng đau đầu của trẫm còn chưa hoàn toàn biến mất, khanh phải ở trong tẩm điện của trẫm. Sau này ngự thiện* của trẫm cũng do khanh chuẩn bị một phần, hàng ngày ở cùng trẫm, khanh tới Thái y viện làm việc, không cần ngồi xe ngựa, cũng tiện hơn.”
*Ngự thiện: bữa cơm của vua.
Đúng, tiện hơn, thật sự rất biết nghĩ cho cô, Vân Ánh Lục không dám gật bừa nhún nhún vai, “Lưu hoàng thượng, tẩm điện này của anh giống cơ quan bảo vệ bí mật, thái giám và cung nữ đều như vậy, nếu tôi không cẩn thận nhìn thấy gì đó, chẳng may lỡ lời, sẽ làm cho anh gặp phải phiền phức.”
Gia đình của Lưu hoàng thượng rất phức tạp, gần đây cô cảm nhận được sâu sắc điểm này. Trước hết, Ấn Tiếu Yên công khai đối đầu với cô, không phải là chuyện bánh tai hồng bị cô phát hiện ra hay sao, cô hoài nghi phụ nữ trong cung này năm năm nay không hoài thai được, không thể không có công lao của Ấn Tiếu Yên. Còn cả ba phi tần mang thai ba tháng, vì sao người nào cũng xảy thai? Chỉ có mình Ấn Tiếu Yên khỏe mạnh, rất kỳ quặc!
Còn có phiền phức của Cổ Lệ, tới phủ Tề vương khám ột xác chết, dần dần còn có rất nhiều chuyện không thể truy ra đến cùng được. Cô là bác sĩ, không phải thám tử, không nên quá hiếu kỳ. Nhưng chuyện kỳ quái lại cứ cố tình thích tìm tới cô, thật là làm cho cô dở khóc dở cười.
“Vân thái y, hiện tại khanh dọn tới cung của trẫm ở, chuyện phiền phức sẽ không tìm tới khanh nữa. Mà khanh, trẫm rất tin tưởng. Không cần vờ khách khí như thế với trẫm.” Lưu Huyên Thần cười nói đùa, “Sợ là tẩm điện này không thoải mái như trong Vân phủ của khanh sao? Được rồi, lát nữa khanh đi xem phòng mình, còn thiếu cái gì, bảo La công công bố trí thêm.”
Vân Ánh Lục thở dài, trong tay Lưu hoàng thượng có cây đao, miệng Lưu hoàng thượng cũng lớn hơn so với người khác, ngoại trừ khuất phục, không còn cách nào khác.
“Lưu hoàng thượng, chỗ sưng trên đầu anh sáng mai nhất định sẽ xẹp xuống. Về phần váng đầu, có khả năng là do công việc lao động trí óc mệt mỏi, không có quan hệ gì nhiều tới tôi. Tôi có thể ở tạm đây mấy ngày, nhưng anh có thể cho tôi kỳ hạn chính xác hay không, tôi muốn nói với cha mẹ tôi, bằng không bọn họ sẽ lo lắng.”
“Vân thái y, hiện tại khanh ở ngoài cũng không an toàn, chỗ cha mẹ khanh, ta sẽ bảo Đỗ Thượng thư đi thông báo một tiếng. Đúng rồi, hóa ra Đỗ Thượng thư và Vân thái y là hàng xóm.”
Vân Ánh Lục kinh ngạc gật gật đầu, “Anh ta nói với anh sao?”
“Hôm đó ở trước cửa nhà khanh trẫm mới biết được. Hắn nói giữa hai người có chuyện khó nói, là chuyện gì?”
“Nếu là chuyện khó nói, thì phải là không thể nói ra miệng.” Vân Ánh Lục có chút buồn cười, e là Đỗ Tử Bân sĩ diện, không tiện nói ra bọn họ từng có hôn ước, “Việc này, hoàng thượng vẫn nên tự mình hỏi Đỗ đại nhân. Tôi nói ra không tiện.”
Lưu Huyên Thần biết phụ thân Đỗ Tử Bân cũng là người làm ăn, đoán rằng có thể có quan hệ tới tiền bạc, cũng không gặng hỏi thêm nữa. “Vân thái y, tuy rằng khanh không nhập triều làm quan, nhưng bởi vì trẫm, hiện tại khanh cũng bị người có dã tâm để ý rồi, nên cứ vui vẻ mà ở cạnh trẫm.” Hắn bỗng nhiên hạ thấp giọng, “Khanh ngoan ngoãn một chút, trẫm đồng ý cho khanh mượn “Thần Nông bản thảo kinh” xem.”
“Thực sự có quyển sách này?” Tinh thần Vân Ánh Lục bỗng chốc tỉnh táo, đôi mắt mở lớn phát sáng.
“Trẫm đương nhiên là có, nhưng mà, còn phải xem biểu hiện của khanh.” Lưu Huyên Thần cười hết sức xảo quyệt.
“Tỷ như?” Nói đến sách thuốc, giống như đụng đến chỗ ngứa trong lòng Vân Ánh Lục.
Lưu Huyên Thần kéo cô tới gần, cúi sát bên tai cô, vừa định nói, La công công chạy chậm từ bên ngoài vào.
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương thăm nhà đã hồi cung.”
Lưu Huyên Thần ngẩn ra, buông Vân Ánh Lục ra.
Không phải nói một tháng sao? Giờ mới đi không đến ba ngày, còn chọn ban đêm hồi cung, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì sao?
“Vân thái y, khanh đi nghỉ ngơi trước, trẫm tới Trung Cung xem thế nào.” Lưu Huyên Thần bước nhanh ra ngoài.
Vân Ánh Lục tay chống cằm, chớp chớp đôi mi dài, nhìn Lưu hoàng thượng đi lại vững vàng như thế, thân hình thẳng như cây bút lông vậy, nói chuyện thì mười phần khí thế, đầy tinh thần, đầu hẳn là không bị sao rồi!
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi