There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Chuyện Tay Trái Chạm Phải Quỷ (Hạ)
ưu Huyên Thần và Đỗ Tử Bân chưa uống xong nửa chén trà nhỏ, Vân Ánh Lục đã theo tiểu nha hoàn đi ra.
“Thái y, ngài có chẩn ra Vương gia bị bệnh gì không?” Tề vương phi không kìm lại được, đứng lên, hai tay đang nắm chiếc khăn lụa khẽ run.
Vân Ánh Lục ngước mắt lên, đôi mắt như ánh sao mang theo vài phần xấu hổ, “Tề vương phi, tôi theo nghề y cũng đã mấy năm, đã từng gặp vô số căn bệnh phức tạp, nhưng chưa từng thấy ai mắc phải căn bệnh đặc thù như Tề vương. Tôi đã đổi từ tay phải sang tay trái, trong lòng đã cân nhắc tới tất cả các loại khả năng có thể xảy ra, những vẫn không thể cho vương phi một đáp án chuẩn xác được. Mạch tượng của Vương gia yếu ớt, chứng bệnh rất nặng, nhưng trong đó mơ hồ lại chứa một luồng chân khí, nếu luồng chân khí này thắng được bệnh khí, nói không chừng có thể có kỳ tích xuất hiện với Tề vương.”
Tề vương phi mất một hồi lâu mới cân nhắc hiểu được lời này của Vân Ánh Lục, cô ấy vui mừng hỏi han: “Thái y nói bệnh này của Tề vương có lẽ có thể cứu chữa được?”
“Kỳ tích xuất hiện ở khắp nơi, thế nhưng đối với y học, lại là một vấn đề mà ngay cả thần tiên cũng đều khó có thể đoán được.” Vân Ánh Lục còn trả lời rất chân thành.
“Hoàng thượng, vị thái y này thật sự là làm thần thiếp rất thích, người đâu, mang phần thưởng tới đây.” Tề vương phi kích động, dường như chân tay cũng luống cuống, “Hoàng thượng, sau này thần thiếp có thể phiền thái y thường xuyên tới vương phủ bắt mạch, kê đơn cho Vương gia điều dưỡng thân thể hay không?”
Lưu Huyên Thần ý vị thâm trường nhắm mắt lại, “Đương nhiên là được, khi hoàng tẩu muốn Vân thái y tới, Vân thái y nhất định là gọi lúc nào tới lúc đó. Vân thái y, còn không tạ ơn Vương phi ban thưởng.”
Tiểu nha hoàn cầm tới một cái khay, trên khay có phủ một chiếc khăn lụa, Tề vương phi nhấc khăn lên, lộ ra hai miếng ngọc bội thượng hạng.
Vân Ánh Lục không quen với từ “phần thưởng” này, từ trước đến nay những gì cô nhận được đều là do lao động mà có được, một “phần thưởng” này có phần giống như nhận được bố thí của người khác, khiến cho trong lòng không thoải mái.
Cô đang chần chờ, Đỗ Tử Bân thản nhiên đẩy cô một cái từ đằng sau, cô vừa vặn đi đến trước mặt Tề vương phi, bất đắc dĩ nhận hai miếng ngọc bội kia.
“Đa tạ!” Cô lễ phép nói, quay người lại trừng mắt nhìn Đỗ Tử Bân.
Đỗ Tử Bân mặt không đổi sắc tránh đi ánh mắt của cô.
Lưu Huyên Thần cùng Tề vương phi hàn huyên vài câu việc nhà, sau đó ba người cáo từ, Tề vương phi đợi tới khi xe ngựa khuất bóng, mới xoay người hồi phủ. Lúc này, bầu trời dần xám xịt, mây càng lúc càng dầy. Ánh tịch dương dần dần bị che khuất. Bên trong xe ngựa dần dần tối sầm lại, không thấy rõ vẻ mặt của ba người.
“Vân thái y, khanh không có gì muốn nói với trẫm sao?” Lưu Huyên Thần bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Một hồi lâu sau.
Vân Ánh Lục ngẩng đầu, bàn tay giơ lên không trung nắm lấy khoảng không, giống như phải nắm được cái gì đó mới có thể kiềm chế được cảm xúc ở đáy lòng, đầu ngón tay vô ý chạm phải má của Lưu Huyên Thần, hắn ngẩn ra, đột nhiên cầm tay cô, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
“Sao vậy?” Giọng nói của hắn lập tức trở nên nghiêm túc.
Dây thần kinh của Đỗ Tử Bân lập tức cũng căng lên.
“Đó là một tử mạch, tuy rằng vẫn có nhiệt độ cơ thể, nhưng hơi thở đã mất, khẳng định là vừa mới chết không lâu.” Vân Ánh Lục ổn định tâm trạng, bình tĩnh nói, “Tôi sợ rằng mình chẩn đoán sai, đã cố tình đổi tay, nhưng vẫn là loại mạch tượng này, đó không phải Tề vương. Tôi nhìn kỹ khớp xương, xác định đó là cánh tay một người đã qua tuổi năm mươi, hơn nữa là người phải làm việc nặng, lòng bàn tay dầy đặc những vết chai, móng tay có vết nứt, còn dính đầy vết bẩn.”
“Khanh có bị dọa sợ không?” Lưu Huyên Thần tuyệt đối không ngạc nhiên khi nghe lời cô nói, hắn chỉ quan tâm tới cảm giác của Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục thở dài, “Cũng không phải là lần đầu tiên tôi thấy người chết, thời gian thực tập trước kia, tôi còn tự mình giải phẫu thi thể mà! Nhưng vẫn có một chút giật mình, thật ra là lần đầu tiên tôi bắt mạch ột người vừa mới chết.”
“Vân thái y vẫn nói dối trôi chảy đấy thôi!” Trong bóng tối Đỗ Tử Bân hừ một tiếng, “Tề vương phi nghe Vân thái y nói xong, trong lòng còn sinh thiện cảm với ngài.”
“Tôi không nói dối. Trên người mỗi người vốn có tế bào thường và tế bào gây bệnh, một khi tế bào gây bệnh đánh thắng được tế bào thường, người ta sẽ mắc bệnh. Nhưng tự bản thân con người cũng có kháng thể miễn dịch đối kháng lại với tế bào gây bệnh, khi đó người ta sẽ khỏi bệnh.” Vân Ánh Lục không phục phản bác.
“Khéo nói, dễ thay đổi nét mặt*.” Đỗ Tử Bân nhắm mắt lại, nghĩ lại cảnh tượng Vân Ánh Lục trấn định tự nhiên khi ở phủ Tề vương, trong lòng chợt thấy chấn động. Nha đầu kia cũng không phải lúc nào cũng ngốc.
*Nguyên văn là “xảo ngôn, lệnh sắc”, có câu danh ngôn đầy đủ của Khổng Tử là “Xảo ngôn, lệnh sắc, tiễn hĩ nhân” nghĩa là kẻ khéo nói, dễ đổi nét mặt thì ít có lòng nhân.
“Khanh làm tốt lắm, những lời mà khanh đã nói, vừa hay là những lời Vương phi muốn nghe được. Hôm nay, trẫm đột nhiên tới phủ Tề vương, bọn họ chưa kịp chuẩn bị, dưới tình thế cấp bách sợ là đã đánh chết một người hầu để thay thế.” Lưu Huyên Thần lạnh lùng nhếch khóe miệng, “Hôm nay xem như trẫm đã khẳng định được suy đoán trong lòng, Đỗ khanh, đây có được tính là một kỳ tích hôm nay quân thần chúng ta thu hoạch được hay không?”
“Đúng vậy, hoàng thượng, đúng là một kỳ tích. Vi thần vừa thấy tiểu vương tử, trong lòng đã kinh ngạc một nửa rồi, một người không thể cử động, miệng không thể nói, không thể sinh con được. Hoàng thượng, như vậy mà suy đoán, sợ là Tề vương đã khỏi hẳn từ năm năm trước rồi.” Đỗ Tử Bân nói.
“Đỗ khanh thông minh,” Lưu Huyên Thần tán thưởng gật gật đầu, “Từ ngày trẫm đăng cơ, vẫn chú ý tới phủ Tề vương, vương tử không phải điểm mấu chốt, trước khi Tề vương bệnh, Vương phi đã hoài thai thằng bé. Điểm mấu chốt thực sự là Vương phi nói câu trước không ăn khớp với câu sau, khắp nơi trong vương phủ đều lộ ra điểm kỳ lạ, cái gì mà có mùi khác thường, cái gì bộ dạng khó coi không muốn gặp người khác. Một người không thể nói thì làm thế nào để biểu đạt ý kiến của mình?”
“Còn cả đôi giày vải trước giường, người đàn ông ở sau tấm mành gấm nữa.” Vân Ánh Lục nói chen vào, “Một người bị liệt nằm trên giường không cần giày, người này còn tránh ở sau mành, nhất định là người không thể gặp người khác.”
“Hoàng thượng,” Đỗ Tử Bân nắm tay, buột miệng nói, “Sau này xin không nên để Vân thái y phải tới nơi nguy hiểm như vậy nữa, Vân thái y…tay không tấc sắt, trói gà không chặt, như vậy rất nguy hiểm.”
Lưu Huyên Thần nheo mắt, vẻ mặt phức tạp, mím môi mà không lên tiếng.
“Có thể có gì nguy hiểm, tôi chỉ tới khám bệnh, có thể có ảnh hưởng gì tới người khác, anh suy nghĩ nhiều quá.” Vân Ánh Lục khó hiểu hỏi.
Đỗ Tử Bân thở dài, vừa rồi mới khen nàng, hiện tại tính ngốc lại nổi lên. Hiện tại nàng không biết bản thân mình đã thuộc một trong những người Tề vương muốn diệt khẩu hay sao?
“Trẫm cân nhắc thì thấy hẳn là hai năm nay Tề vương mới khỏi hẳn, bằng không mấy năm trước vì sao không hề có động tĩnh gì? Trong cung có người làm nội ứng cho hắn, thân phận người này còn không thấp, trẫm còn phải cân nhắc cho kỹ.” Lưu Huyên Thần tránh câu hỏi của Đỗ Tử Bân, tiếp tục nói tới đề tài vừa rồi.
“Là vị thái y nào mà có bản lĩnh lớn tới như vậy?” Đỗ Tử Bân nhíu chặt mày.
“Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông.” Lưu Huyên Thần sâu kín thở dài.
Đỗ Tử Bân ngạc nhiên ngẩng đầu, “Hoàng thượng, người này không phải đã chết rất nhiều năm rồi sao?”
“Vân thái y không phải đã nói rồi sao? Kỳ tích xuất hiện ở khắp nơi, kể cả cải tử hoàn sinh.” Lưu Huyên Thần nhếch khóe môi.
“Lưu hoàng thượng, kỳ tích không bao gồm cải tử hoàn sinh, y học từ trước tới giờ không có tiền lệ như vậy.” Vân Ánh Lục đặc biệt giải thích.
“Ha ha, thị vệ, tới đây, vén màn xe lên, để trẫm đón ít gió, chuyện hôm nay rắc rối phức tạp, trẫm thấy váng đầu rồi.”
Thị vệ chậm rãi dừng xe ngựa lại ở ven đường, nhảy xuống xe, cuộn mành xe ở hai bên lên, gió đêm mát lạnh từ từ thổi tới, Lưu Huyên Thần thoải mái dựa người xuống, xoay người nhìn về phía những chiếc đèn lồng được treo ở trước mỗi cửa hàng.
Đèn lồng như một dải ngân hà, dòng người đi trên phố như nước chảy, một cảnh tượng náo nhiệt phi thường.
“Đây là giang sơn của trẫm, trẫm rất vất vả mới kiến thành cảnh phồn hoa và an bình như vậy, trẫm sao cam lòng để cho những kẻ cuồng vọng đó tới hủy hoại, không, trẫm sẽ không để cho bọn họ thực hiện được.”
Lưu Huyên Thần tự nói, trong lòng cũng không hề có chút sợ sệt, chỉ cảm thấy tức cười, bi thương và căm ghét.
Đỗ Tử Bân kính nể đưa mắt nhìn Lưu Huyên Thần, cảnh giác dò xét bốn phía, hoàng thượng mặc dù mặc thường phục, nhưng mới từ phủ Tề vương đi ra, hắn sợ sẽ bị người có ý đồ xấu tính kế.
Vân Ánh Lục chỉ cho là xe chạy chậm để dạo chợ đêm, thật là thích ý, cô nghiêng người dựa sát vào vách xe, hưng phấn mà nhìn từng cửa hàng xung quanh. Đột nhiên, cô cảm giác sau đầu có một trận gió lạnh thổi tới, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy vẻ mặt tươi cười của Lưu Huyên Thần rồi đột nhiên biến thành lạnh lùng, ra tay nhanh tia chớp, ôm lấy Vân Ánh Lục, thân thể nhẹ nhàng như chim yến non, nhảy ra khỏi xe ngựa, xoay tròn trên mặt đất mấy vòng, mới đứng vững được.
Đỗ Tử Bân cả kinh, nhìn trân trân không nói nên lời.
Một ám tiễn tinh xảo cắm vào chỗ ngồi lúc trước của Vân Ánh Lục đang rung bần bật. Đám thị vệ đều nhanh chóng phi thân xuống ngựa, rút kiếm ra trừng mắt nhìn bốn phía. Phố xá vẫn huyên náo như trước, sắc mặt mỗi người trên đường vẫn bình tĩnh, không hề có điểm nào khác thường.
“To gan lớn mật, dám động tới người của trẫm.” Lưu Huyên Thần trong cơn giận, hét lớn một tiếng, “Cấm vệ quân đâu? Trẫm không mở miệng hạ chỉ, các ngươi thật sự không động hay sao?”
Tiếng hô vang ầm ầm đáp lại, hóa ra trong dòng người chung quanh còn mấy chục cấm vệ quân của nội cung ẩn nấp. Bọn họ vì không muốn Lưu Huyên Thần bị bại lộ thân phận, chỉ đi theo sau ở một khoảng cách khá xa.
Hết thảy phát sinh rất đột nhiên, hơn nữa mục tiêu không phải là hoàng thượng, mà là hướng về Vân thái y bên cạnh hoàng thượng, bọn họ nhất thời không phản ứng kịp, nên không hiện thân.
Tiếng quát vừa rồi của Lưu Huyên Thần làm cấm vệ quân hiện thân, phố xá thành một cảnh hỗn loạn, nhưng lục soát từng nóc nhà, ngọn cây, từng cửa hàng tới mấy lần, cũng không tìm ra được manh mối.
“Hoàng thượng, người này có thể chỉ muốn hù dọa Vân thái y, cũng không phải thật sự muốn làm thái y bị thương. Người hẳn là đã sớm trốn xa rồi.” Thủ lĩnh cấm vệ quân chắp tay bẩm báo.
“Ngươi nói đơn giản thế sao, hù dọa? Nếu ám tiễn kia thật sự đâm trúng Vân thái y, ngươi có thể dùng mạng mình để thay thế không?”
“Vi thần thất trách, xin thánh thượng trị tội.”
Vân Ánh Lục làm sao đã từng gặp phải cảnh tượng như thế này, chân nhũn ra tới đứng cũng không đứng được, đành phải dựa vào cánh tay Lưu Huyên Thần, không nén được, cả người run rẩy.
“Lưu hoàng thượng, nói không chừng đó là trò đùa dai của một đứa bé thôi”. Sau hồi lâu cô mới khôi phục lại bình thường, chớp chớp đôi mi dài, tự mình đánh trống lảng nói.
Không ai đáp lại lời của cô.
“Các ngươi tiếp tục ở lại đây điều tra, trẫm dẫn Vân thái y hồi cung, xem trên người có chỗ nào bị thương không.” Mày Lưu Huyên Thần nhíu chặt lại thành một đường.
Vân Ánh Lục vội đứng thẳng người, “Lưu hoàng thượng, tôi chính là thầy thuốc rồi, tôi khẳng định tôi không bị thương. Trời đã tối như vậy rồi, nơi này cách nhà tôi không xa, tôi đi thẳng về nhà là được rồi.”
Mày của Lưu Huyên Thần vẫn không thể nào giãn ra, “Trẫm sao có thể yên tâm được, nếu như hung thủ kia lại tìm được quý phủ của khanh, có chuyện ngoài ý muốn, trẫm lại không ở bên cạnh khanh, vậy biết làm thế nào?”
“Lưu hoàng thượng, tôi cũng không nổi tiếng tới như vậy, cũng không kết thù với người nào.” Vân Ánh Lục khéo léo nói, “Hôm nay ngay cả chào hỏi cha mẹ tôi cũng chưa chào, đã đi thẳng vào cung rồi. Nếu giờ còn không về nhà, cha mẹ không biết sẽ lo lắng thành ra thế nào đâu!”
Lưu Huyên Thần nheo mắt nhìn cô một hồi lâu, “Vậy được rồi, trẫm tiễn khanh về nhà, sau đó để lại hai thị vệ bảo vệ khanh. Từ ngày mai trở đi, khanh nói với cha mẹ khanh một tiếng, chuyển tới hoàng cung ở một thời gian. Không được phép kháng chỉ, trẫm đã nhượng bộ rất nhiều với khanh rồi.”
Vân Ánh Lục miễn cưỡng nuốt xuống kháng nghị chuẩn bị nói ra, bất đắc dĩ cúi đầu.
“Đỗ đại nhân, khanh cũng cùng lên xe đi.” Lưu Huyên Thần nói với Đỗ Tử Bân vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, trầm tư không nói.
Đỗ Tử Bân nặng nề gật đầu. Một đội cấm vệ quân bảo vệ xe ngựa, chậm rãi chạy tới hướng Vân phủ. Trước cửa lớn của Vân phủ, Trúc Thanh đã nghển tới mỏi nhừ cả cổ, vừa nhìn thấy có xe ngựa chạy tới, vui mừng chạy ra đón, nhìn thấy Vân Ánh Lục được người đỡ xuống xe ngựa, một câu “Tiểu thư” bị chàng trai phong thái uy nghi đi theo ở phía sau và Đỗ Tử Bân làm cho sợ tới mức lập tức nuốt vào.
Ông trời ơi, còn có quan binh nữa! Tiểu thư phạm pháp hay sao?
“Đây là nhà của tôi.” Vân Ánh Lục chỉnh lại mũ y quan, chỉ vào khu nhà to lớn phía sau, khách khí nói, “Anh có muốn vào trong uống chén trà không?”
Lưu Huyên Thần đảo mắt nhìn một vòng, trong bóng tối mơ hồ có thể thấy đình đài lầu các, không ngờ rằng gia cảnh nhà Vân Ánh Lục lại giàu có tới vậy, khó trách lại coi thường tiền tài như thế, hắn lắc lắc đầu, “Lần sau đi! Khanh đi nghỉ ngơi đi!”
Hắn vỗ vỗ vai Vân Ánh Lục, đưa mắt ra hiệu với hai thị vệ phía sau, hai thị vệ trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm, e là đã trèo lên cái cây nào đó trong Vân phủ ẩn mình.
“Vậy sau này gặp lại!” Vân Ánh Lục nhanh chóng lui vào góc tường, để cho xe ngựa đi qua trước.
“Không, ta chờ ngươi vào rồi sẽ đi.” Lưu Huyên Thần sợ làm kinh động tới người trong Vân phủ, tự động đổi “Trẫm” thành “Ta.”
Vân Ánh Lục cười cười, gật gật đầu, xoay người đi vào. Cửa lớn của Vân phủ từ từ khép lại. Lưu Huyên Thần đứng ngây người một lát, nhấc chân lên xe ngựa, nhìn thấy Đỗ Tử Bân vẫn còn đứng ở ven đường, hỏi: “Đỗ đại nhân, khanh không lên xe hay sao?”
Đỗ Tử Bân cung kính chắp tay, “Hoàng thượng, thần cũng đã về đến nhà.”
“Sao?” Lưu Huyên Thần kinh ngạc nhướng cao đôi mày, “Khanh và Vân thái y ở cùng nhà?”
“Không, vi thần là hàng xóm của Vân thái y.” Đỗ Tử Bân không dám giấu diếm, chỉ vào một tòa đình viện yên tĩnh ở ngay bên cạnh Vân phủ.
“Không phải là khanh đã nói với trẫm khanh không biết Vân thái y?”
Đỗ Tử Bân quẫn bách cúi đầu, “Khi đó vi thần…có nỗi niềm khó nói.”
“Khanh có nỗi niềm khó nói, vậy tìm Vân thái y khám cho không phải là được sao?”
“Điều khó nói này của vi thần, Vân thái y không trị được.” Mặt Đỗ Tử Bân không khỏi đỏ bừng.
Lưu Huyên Thần nhìn hắn, nghiên cứu cả nửa ngày mới gật đầu, “Vậy được rồi, nếu Đỗ khanh ở cách vách nhà Vân thái y, an toàn của Vân thái y trẫm an tâm rồi.”
Nói xong, hắn buông màn xe xuống, xe ngựa biến mất trong bóng đêm. Trên đường đi, Lưu Huyên Thần chỉ một mực suy nghĩ, chuyện có thể làm cho Đỗ Tử Bân khó nói rốt cuộc là chuyện gì?
Mà Đỗ Tử Bân đứng ở ven đường, bình sinh lần đầu tiên rơi vào khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi