A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Chuyện Lỡ Nhầm Tiêu Lang Thành Người Qua Đường
huyện tú nữ làm cho tâm tình đang tốt của Lưu Huyên Thần biến thành xấu, hắn chẳng còn tâm tư nào để phê duyệt tấu chương. Tự mình đi bộ tiễn thái hậu, hoàng hậu về tẩm cung, khi hắn định chuẩn bị quay về tẩm cung nghỉ ngơi, lại nhớ tới hôm nay bộ binh đưa tới một phong công văn khẩn cấp còn chưa xem, lại quay trở lại Ngự thư phòng.
Hoàng cung là một từ thể hiện chung chung, thật ra chỉ là hai khu đại viện. Tiền viện là nơi hoàng đế xử lý chính sự, điện Nghị Chính, điện Yến Hội, điện Hậu triều, Ngự thư phòng vân vân, cách một khoảng tường đo đỏ, đằng sau chính là hậu viện, cũng chính là nhà của hoàng đế – hậu cung, nhóm phi tần đều ở trong này. Dựa theo pháp lệnh của triều đình, hậu cung không tham gia chính sự, nên ngăn cách giữa tiền viện và hậu viện là một cánh cửa lớn, chỉ có hoàng đế và thái giám là có thể ra vào, mấy phi tần tuyệt đối không được phép bước chân qua, nhưng thái hậu và hoàng hậu là ngoại lệ.
Lúc này đêm đã rất khuya, trong Ngự hoa viên, hoa rơi lả tả bay theo gió đêm, trong không khí có cánh hoa mai trôi lững lờ. Trên các ngọn cây đều có treo đèn lồng, ánh sáng hưu hắt, miễn cưỡng cũng có thể thấy rõ đường đi trong cung. Mùa xuân từ trước đến nay đều rất ngắn ngủi, không lâu nữa sẽ vào hạ, Lưu Huyên Thần vén cao ống tay áo, cũng không thấy có cảm giác mát. Hắn lửng thững đi đến trước Ngự thư phòng, phát hiện có một bóng người đứng ở ngoài cửa, thò đầu nhướng cổ vào nhìn xung quanh tìm kiếm cái gì đó.
Lưu Huyên Thần chậm rãi đến gần, thấy rõ diện mạo của đối phương. Đó là một chàng thanh niên trẻ mặc trường bào màu xanh, người cực kỳ gầy. Hai gò má nhẵn mịn giống như chạm bằng ngọc, khuôn mặt sáng sủa, vẻ mặt điềm đạm, cổ thon dài, lại tản ra một loại cảm giác khiến người ta thấy tươi mát.
Chàng trai này nhìn qua không giống thị vệ, không giống thái giám, vậy tại sao lại xuất hiện ở trong này? Lưu Huyên Thần không khỏi có phần tò mò, hắn khụ một tiếng, tiến lại gần, đứng bên cạnh chàng trai:
“Nhìn cái gì vậy?”
Hắn cúi đầu, nhìn thấy bên hông chàng trai có đeo một tấm yêu bài, là yêu bài xuất nhập hoàng cung cấp cho y quan của Thái y viện. Hắn nhíu mày, trí nhớ của hắn cũng không tồi, thái y viện có mấy thái y, hắn đều nhận ra, đây là người học việc mới tới sao?
Mà Thái y viện có nhận người học việc sao?
Chàng trai gầy gò cũng hoảng sợ, xoay người qua, nhìn thấy hắn, chớp chớp đôi lông mi, khóe môi hiện lên một nụ cười tươi tắn, hít thật sâu một hơi, “Hôm nay cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy một người thực sự giống đàn ông.”
Lưu Huyên Thần ngẩn ra, chàng trai này không biết hắn là ai hay sao? Hắn cúi đầu, nhìn tới áo khoác bên ngoài của mình màu lam đậm, áo choàng này đã che khuất long bào bên trong, do đó đã che dấu thân phận của hắn. Bình thường bị triều thần tung hê tâng bốc, rất lâu rồi không có ai dám nói chuyện ngang hàng với mình, hắn không khỏi bị khơi dậy mấy phần hứng thú, vì thế hắn cũng không vội vàng rời đi.
“Rốt cuộc là ngươi đang nhìn cái gì thế?” Hắn thấy chàng trai gầy gò này lại chạy đến cạnh cửa, đứng trước cửa sổ cẩn thận quan sát bên trong.
“Nếu anh muốn vào trong này đọc sách, thì cần làm thủ tục gì vậy?” Chàng trai gầy gò mở lớn đôi mắt đen láy, hỏi.
“Từ cửa lớn trực tiếp đi vào trong là được.” Lưu Huyên Thần cố nén cười nói.
“Anh cho rằng hoàng cung là cửa hàng, muốn vào là vào được sao?” Chàng trai gầy gò đưa tay chỉnh lại cái mũ quan hơi rộng trên đầu mình, xem thường liếc hắn một cái.
“Hiện tại không phải là ngươi cũng vào được sao?”
“Tôi…đang đi làm, không phải đi dạo.” Ôi, ngày đầu tiên đi làm lại gặp phải ca trực, vận khí thực sự là quá tốt mà.
Chàng trai gầy gò này chính là người được thái hậu coi trọng mời tiến cung, y quan “mới ra lò” Vân Ánh Lục.
Thái hậu thật sự là một người tính tình nôn nóng, sau khi cô gật đầu đồng ý, cùng ngày đã hạ một đạo ý chỉ, ngay cả Phủ Nội Vụ cũng chưa cần thông qua. Vân phủ nhận được ý chỉ, không khác gì sấm sét giữa trời quang, cô phải giở một hồi võ mồm, vừa thề thốt, vừa hứa hẹn, vừa bảo đảm, mới làm cho cha mẹ tâm trạng đang rối loạn tạm thời yên lòng được, để cho cô tiến cung làm y quan.
Vân Ánh Lục không biết, khi cô tiến cung, bà mối mà Tần phủ mời tới đã tới cửa, Vân viên ngoại và phu nhân ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên đồng ý hay không đồng ý, hiện tại đứa con gái này, bọn họ có phần không dò được tính tình, không dám đứng ra làm chủ.
Đương nhiên, đó là chuyện cha mẹ quan tâm, chẳng có quan hệ gì tới Vân Ánh Lục. Cô thoải mái đi nhậm chức.
Thái y viện quy mô không lớn, một khu viện nhỏ yên tĩnh, mấy tiểu thái giám chạy việc lặt vặt, sắc thuốc, phòng thuốc, phòng chẩn bệnh, rồi mấy lão thái y đã già lụ khụ, khi có cô từ trên trời rơi xuống, người khác kinh ngạc cũng không dám lộ trên mặt, cô chính là người thái hậu khâm điểm.
Thái y viện này nói trắng ra chính là bệnh viện tư của nhà hoàng đế, mấy người bọn họ đều là bác sĩ gia đình của nhà hoàng đế, hẳn là theo lý thuyết thì sẽ không quá bận rộn. Thời gian làm việc của tất cả mọi người cũng không khác biệt lắm so với các đại thần trong triều, có điều không cần lên triều điểm danh, một tháng cũng có một hai ngày nghỉ, vài người cũng phải thay phiên trực đêm ở trong cung.
Tất cả những chuyện này Vân Ánh Lục đều quen thuộc, cũng còn hơn trước kia làm ở khoa phụ sản bệnh viện, bận rộn tới mức trời đất quay cuồng.
Thế nhưng khi vừa thấy tiểu thái giám đưa lên danh sách các cung, cô thiếu chút nữa là kinh hãi mà ngất xỉu. Cái hậu cung này, từ thái hậu đến cung nữ các cấp bậc, có tới khoảng hơn một ngàn người, vậy không phải có nghĩa là cô sẽ có hơn một ngàn đối tượng phải phục vụ cố định sao?
Nhưng chuyện người khác không thể tưởng tượng chính là, nhiều phụ nữ như vậy đều chỉ xoay quanh một người đàn ông. Vân Ánh Lục tặc tặc lưỡi, người đàn ông này may mắn hay là bất hạnh đây?
Ngày đầu tiên không có việc gì, tiểu thái giám được phân công hướng dẫn cô đã dẫn cô đi một vòng trong cung để hiểu rõ hoàn cảnh, cô nói bóng nói gió hỏi thăm về phương hướng của ngự thư phòng, đêm vừa đến, là tới đây thăm dò, chỉ mong về sau có thể có cơ hội trà trộn vào đi tìm bản sách “Thần Nông bản thảo kinh” kia.
“Ngươi nhìn cẩn thận như vậy, chẳng lẽ là thị vệ tuần tra ban đêm mới tới.” Lưu Huyên Thần cố ý hỏi.
“Không phải, tôi là Vân Ánh Lục, y quan mới tới Thái y viện. Còn anh thì sao, đang làm gì?” Cô có qua có lại hỏi.
Người này vẻ ngoài nho nhã, cái tên cũng nho nhã. Lưu Huyên Thần nghĩ một lát, trả lời: “Ta chỉ là một người đi dạo. Họ Lưu.”
“Hóa ra là Lưu công tử.” Vân Ánh Lục không biết ở trong thành Đông Dương chỉ có một nhà mà người nhà mang họ Lưu, “Lá gan của anh cũng lớn thật đó, đi dạo mà cũng dám đi dạo tới nơi đây. Trong cung này có rất nhiều quy củ, bầu không khí cũng đầy áp lực, hơi một tí là bị chém đầu, chặt chân, móc mắt, chẳng hề có chút nhân tính nào.”
Lưu Huyên Thần sờ sờ cái mũi, “Chỉ cần ngươi tuân theo nghi lễ, tuân theo quy định, những thứ đó cũng không có quan hệ gì tới ngươi hết.”
“Ừ, nói thì nói thế, tôi làm tốt phần việc của mình là được. Đúng rồi, Lưu công tử, anh có quen nhân viên công tác ở trong này hay không?” Cô lấy tay chỉ chỉ vào ngự thư phòng.
“Tính ra thì cũng có phần quen biết.” Nhân viên công tác là người hầu hạ sao?
“Vậy sau này anh tìm một cơ hội dẫn tôi vào trong xem sách thì có phiền gì hay không?” Đôi mắt Vân Ánh Lục vui mừng nheo nheo lại.
“Cái này thì không khó, thế nhưng ở trong này không có quyển sách thuốc nào. Mấy cuốn sách về y học thông thường, tàng thư các của Thái y viện hẳn là đều có.”
“Đúng rồi, tôi muốn xem không phải là sách thuốc bình thường.” Vân Ánh Lục nhìn ngó xung quanh, kiễng chân, tiến đến bên tai Lưu Huyên Thần nhỏ giọng nói, “Tôi muốn xem chính là bản “Thần Nông bản thảo kinh” đó.”
Vẻ mặt Lưu Huyên Thần chấn động, thản nhiên quan sát Vân Ánh Lục, lạnh lùng nhếch khóe miệng, “Không phải là ngươi vì bản sách thuốc này mới trăm phương ngàn kế tìm cách tiến cung đấy chứ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục đỏ lên, “Anh…dám nghi ngờ y đức của tôi? Nói cho anh biết, tôi cũng không phải là người dựa vào mối quan hệ, tặng lễ vật hay là thừa nước đục thả câu, tôi đều đã chứng minh bản lĩnh y thuật của mình rồi. Lần này tiến cung, là do thái hậu thực sự yêu cầu, cũng không phải là do tôi chủ động đề ra. Nhưng mà, nếu vào cung, dù sao thì cũng phải có chút thu hoạch, nghe nói ở trong này có một quyển sách thuốc từ thời thượng cổ tới nay, tôi đương nhiên là không muốn bỏ qua cơ hội này, biển học là vô bờ bến, anh không giúp đỡ thì thôi, tôi nghĩ biện pháp khác.”
Anh chàng này diện mạo, dáng vẻ cũng không tồi, nhưng sao lại có cái nhìn phiến diện về người khác thế này? Áo choàng màu lam đậm, có viền kim tuyến, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng. Toàn thân tản ra một loại cảm giác trầm ổn lạnh lùng, nghiêm nghị không giống với người bình thường, làm cho người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận, đôi môi mỏng của anh ta càng hiện ra vẻ khắc nghiệt. Người nhát gan mà đột nhiên nhìn thấy anh ta, e là sẽ bị anh ta dọa tới phát run.
Lưu Huyên Thần bật cười lắc đầu, tiểu y quan này cũng thật thẳng thắn đáng yêu, “Biện pháp gì cũng không ưu việt hơn so với tìm ta.” Hắn thản nhiên nói lời nhắc nhở.
“Vậy anh chịu giúp tôi à?” Vân Ánh Lục xoay người, hai mắt sáng rỡ.
“Ngươi có biết cuốn “Thần Nông bản thảo kinh” này chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu các triều đại là có thể xem không, những người khác đều không có tư cách.”
Mắt Vân Ánh Lục trợn tròn, sau đó thì hai vai đột nhiên xụ xuống, chán nản lắc lắc đầu, “Đừng nói nữa, tôi không ôm hy vọng gì nữa.”
“Nhưng không phải tuyệt đối sẽ như thế.” Lưu Huyên Thần nhếch đuôi lông mày.
“Anh không thể nói một lần cho hết ý hay sao?” Vân Ánh Lục ỉu xìu hỏi.
“Sau này ngươi không cần làm việc ở thái y viện nữa, ta sẽ tìm người giúp ngươi, ngươi sẽ là y quan chuyên trách ở ngự thư phòng cho hoàng thượng, có lẽ sẽ có cơ hội tiếp xúc với quyển sách kia.” Không hiểu sao hắn lại thấy có hứng thú với tiểu y quan đáng yêu này, hứng khởi nảy ra ý tưởng muốn giữ hắn ở lại bên cạnh mình.
Có người như thế này pha trò nói đùa với hắn, lúc giải lao cũng không tệ.
“À,” Vân Ánh Lục lười biếng phất phất tay, “Đa tạ ý tốt của Lưu công tử, tôi thấy thì miễn đi! Thời gian cũng không còn sớm, tôi quay về thái y viện, ngủ ngon.”
“Ngươi không muốn tới đây sao?” Lưu Huyên Thần đưa tay bắt lấy tay cô, phát giác bàn tay dưới tay mình nhỏ nhắn mềm mại, thật sự không giống tay của một chàng trai trẻ tuổi.
Vân Ánh Lục khẽ nhíu mày, “Không phải không muốn, Lưu công tử, chuyên môn của tôi là khám bệnh phụ khoa, tới nơi này làm y quan chuyên trách ột người đàn ông thì có phù hợp hay không?”
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi