A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 179 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1101 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Chuyện Con Người Phụ Bạc
a người phụ nữ là có thể tạo thành một sàn diễn, mười người phụ nữ là có thể tạo thành ba sàn diễn, còn có một người xem ở dưới, vậy có tới mấy trăm người phụ nữ thì sao?
Trò hay liên tục diễn ra.
Khoa phụ sản của bệnh viện chính là nơi mỗi ngày trò hay đều diễn ra liên tiếp. Khoa phụ sản của bệnh viện, đại đa số mọi người đều hiểu là nơi giúp sản phụ sinh con, sai hoàn toàn, đỡ đẻ kỳ thật chỉ là một bộ phận nhỏ trong nghiệp vụ của khoa phụ sản, đại bộ phận nghiệp vụ gọi là phụ khoa. Phụ khoa chính là trị liệu bệnh ở vùng kín cho phụ nữ, một số chứng viêm, khối u, nổi mụn…đủ loại. Dù có là phụ nữ phóng khoáng hay sắc nữ, đụng tới bệnh ở chỗ kín kia đều xấu hổ ngượng ngùng, mặt đỏ như hoa hồng, chỉ dám chọn nữ bác sĩ, đối với soái ca thì dứt khoát cự tuyệt.
Khoa phụ sản bệnh viện đều nhìn thấu điểm này của người bệnh, trước khi thành lập thông báo tuyển dụng nhân viên đã đặc biệt ghi chú rõ: chỉ nhận giới tính nữ. Bác sĩ đều là nữ, y tá cũng không phải nam giới, tất cả người bệnh cũng đều là phụ nữ, người ngoài đều đùa mà gọi rằng quả thực nơi này chính là một đại hoa viên. Trong hoa viên mỗi ngày đều trình diễn một màn kịch kịch tính. Không ngắn thì dài, buôn chuyện tung tin vịt, bàn chuyện thị phi, tranh cãi, tranh giành nổi bật, không có nam giới ở đó, chẳng ai cần bận tâm tới hình tượng, trên đường nhìn thấy hai cô gái xé rách quần áo, chửi bới lẫn nhau cũng không ai tò mò mà dừng lại, nhiều lắm cũng là liếc nhìn một lần, cũng chẳng thấy có gì là kỳ lạ.
Phụ nữ gây sự vô lý là có thể bỏ qua, đây chính là câu cửa miệng của viện trưởng. Trò hay liên tục diễn ra, nhưng dù sao cũng chỉ có một tiết mục áp chót*.
*Nguyên văn là áp trục diễn, chỉ tiết mục gần cuối trong biểu diễn hí kịch của Trung Quốc, tiết mục này thường rất gây tò mò, hấp dẫn vì sắp tới màn cuối ở phía sau. Về sau cụm từ “áp trục diễn” này dùng để chỉ những việc thi phi hay gây tò mò mà thiên hạ ngóng trông.
Cơ Uyển Bạch chính là vai chính của tiết mục áp chót này. Vai chính này không phải là nói cô có dung mạo đặc biệt xinh đẹp, trên thực tế gương mặt cô không đẹp, vóc dáng hơi gầy, trên gương mặt nhỏ nhắn là một cặp kính mắt như hai cái đít chai. Nhưng cô lại là bác sĩ trẻ có y thuật giỏi nhất về phụ khoa, đối với trung y cũng có biết qua chút ít, không chỉ có thể nhanh chóng dùng dao mổ cắt bỏ những khối u, dị tật trong cơ thể người bệnh mà còn có thể phối được mấy vị thuốc Đông y để người bệnh về nhà sắc uống, giúp họ nhanh chóng trị khỏi bệnh của mình, thực sự là có tài hơn sắc.
Cơ Uyển Bạch lại không ra vẻ, đối với người bệnh đều đối xử bình đẳng, gặp mặt lần nào cũng tươi cười, thái độ ôn hòa như làn gió nhẹ vào tháng ba, tiếng nói dịu dàng mềm mỏng như ngâm thơ, tới khi người bệnh cởi quần ra, họ cũng không thấy có một chút xấu hổ lúng túng nào, mà là hoàn toàn tự nhiên và tin tưởng.
Nghe nói bác sĩ Cơ xuất thân ở gia tộc quyền thế, gia cảnh giàu có. Thế nhưng những cô gái coi trời bằng vung, đẹp như tiên nữ, ở trước mặt Cơ Uyển Bạch đều có vẻ mặt thực sự e dè.
Chuyện này còn chưa đáng để người khác hâm mộ, chuyện đáng kể để người ta ngưỡng mộ hơn chính là bác sĩ Cơ còn có một anh bạn trai anh tuấn xuất sắc, thường sẽ lái một chiếc xe jeep phong cách chờ ở bên ngoài bệnh viện, vừa thấy bác sĩ Cơ đi ra, vẻ mặt lúc nào cũng dịu dàng, thâm tình, không hề nói câu nào nhưng đã làm cho đám y tá vây xem xung quanh nhỏ nước miếng dài tới ba thước mà còn không biết.
Thượng đế sao lại có thể thiên vị một người như thế được?
Cuối mùa thu, ánh chiều tà nhuộm đỏ một khoảng trời phía Tây, cây cối phía bên ngoài bệnh viện cũng được phủ một lớp ánh vàng nhàn nhạt, đây chính là mùa đẹp nhất trong năm. Cơ Uyển Bạch đi ra khỏi bệnh viện, khẽ day day thái dương đau nhức, nhìn thấy chiếc xe jeep đỗ ngoài cổng bệnh viện, cô khẽ mỉm cười.
Phía sau truyền đến một tiếng gọi trìu mến. Cô khẽ nâng kính mắt, có chút không tự nhiên đi tới cửa xe mà Đường Giai đã mở sẵn, không có dũng khí quay đầu lại đếm xem có bao nhiêu cặp mắt tiễn đưa phía sau. Đường Giai mỉm cười hôn nhẹ xuống má cô, giúp cô thắt dây an toàn, tiêu sái lái xe đi, còn không quên liếc một ánh mắt đầy ý vị thâm trường tới đám y tá đang vây xem xung quanh.
“Lần sau không cần đến bệnh viện đón em nữa, anh cứ định chỗ đi, tự em bắt xe tới.”
Cơ Uyển Bạch vỗ vỗ hai bên tai, có chút lúng túng xoắn xoắn sợi dây an toàn. Học y vô cùng vất vả, không có thời gian để mà phong hoa tuyết nguyệt, trước khi đi làm, một lần hẹn hò cô cũng không có, ngay cả thư tình cũng chẳng nhận được tới một bức. Đường Giai là do một người bạn của bố cô giới thiệu cho, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh tuấn xuất sắc, không ngờ rằng anh đối với cô lại có tình có ý.
Cảm giác của cô đối với anh chính là một loại cảm giác không dám tin, hai người bọn họ không hề có điểm chung, khi gặp mặt nói chuyện, sẽ giống như cảnh sát và phạm nhân, một người hỏi một người đáp. Cô không nghe nhạc, không xem phim, không quan tâm tới quốc gia đại sự, cô chỉ am hiểu về bệnh phụ khoa, chẳng lẽ muốn cô nói với anh về chuyện này? Đường Giai chỉ là công nhân cổ vàng* trong công ty, nhưng vạn sự anh đều thông, chuyện gì anh cũng biết. Hồi đầu khi hẹn hò, là anh hỏi cô trả lời, sau đó là anh nói cô nghe. Cô cũng tự mình hiểu rõ, biết mình là một người không thú vị, ngoại trừ khám chữa bệnh, những chuyện khác thì đều không bì được so với những người khác. Chuyện yêu đương này, cô đã thật sự cố hết sức, cho rằng rất nhanh sẽ chết yểu. Mỗi lần hẹn hò, cô đều chờ anh mở miệng nói chia tay. Nhưng đợi đã ba năm, cô không đợi anh nói chia tay nữa, mà đợi anh nói cầu hôn.
*Nguyên văn là kim lĩnh(tiếng anh là Gold-coller-worker), chỉ những người làm công ăn lương có trình độ đại học.
“Sao vậy, sợ anh làm đại bác sĩ mất mặt sao?” Đường Giai vô cùng thân thiết nhéo tay cô, vẫn chăm chú nhìn phía trước.
“Không phải…” Anh rất đường hoàng, làm cho cô cảm thấy không theo kịp bước chân của anh. Cũng sắp kết hôn rồi, nhưng cô vẫn không thể tin đây là sự thật.
“Dừng xe bên ngoài bệnh viện…Không tiện.” Cô cắn môi, ấp úng nói.
Đường Giai cười ha ha, “Lý do này cũng không sai. Uyển bạch, ca phẫu thuật của phu nhân giám đốc Ngô thế nào rồi?”
Nói đến phẫu thuật, Cơ Uyển Bạch đã có thể nói với tốc độ bình thường, “À, phẫu thuật thành công, qua một tuần sau là có thể cắt chỉ về nhà. Tình trạng của bà ấy đã tốt hơn rồi, khối u ở tử cung không lớn, cũng chưa di căn.”
Không hiểu sao Đường Giai lại có nhiều bạn bè và cấp trên như vậy, sau một thời gian đã dẫn tới bao nhiêu là vị phu nhân và tiểu thư nhờ cô trị bệnh giúp, may mắn cũng không nhờ cô giúp giảm tiền thuốc men, nên cô cũng không tính là khó xử.
“Em luôn làm cho người khác yên lòng, cưới được em chính là có phúc.” Đường Giai quay đầu sang: “Em có biết bây giờ chúng ta sẽ đi đâu không?
“Đi đâu?” Ánh mắt cô phía sau cặp kính lộ vẻ kinh ngạc.
“Anh dẫn em đi xem phòng tân hôn của chúng mình, sau mấy ngày nữa thợ trang trí vào trang trí lại, anh muốn nghe một chút ý kiến của em, cuối năm là chúng ta có thể dọn vào ở được.”
“Em không có ý kiến, anh cứ quyết định là được.” Cô trả lời thật sự rất nhanh.
“Nói lung tung, đó chính là nhà của hai chúng ta, em không thể giống như người ngoài được. Em đã đề cập với ba mẹ em chuyện tiền nong trang trí nhà chưa?”
Cơ Uyển Bạch ngớ ra một chút, khẽ nhíu mày, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác kì lạ khó hiểu, giống như là ăn phải một loại đồ ăn không ăn được trên bàn ăn, tuy rằng không thích nhưng xuất phát từ lễ nghĩa, lại không thể nhả ra, chỉ có thể cố gắng mà nuốt xuống.
Cô lấy túi xách qua, lấy ra một quyển sổ tiết kiệm đưa sang: “Ba mẹ cho năm mươi vạn, em có ba mươi vạn, tất cả đều ở đây. Nếu không đủ, em lại nói thêm với ba mẹ một tiếng.”
“Hẳn là đủ, nhà là do ba mẹ em mua, xe cũng là ba mẹ em tặng, chúng ta cũng chưa phải tốn chút tiền nào, tám mươi vạn này, chúng ta trang hoàng tiết kiệm một chút là đủ. Uyển Bạch, em sẽ không để ý là ba mẹ anh không cho chúng ta chút tiền nào chứ?”
“Không, cha mẹ đã nuôi dưỡng anh chính là tài sản lớn nhất rồi.” Đường Giai xuất thân từ nông thôn nghèo khổ, tất cả tiền lương đều gửi về cho ba mẹ.
“Uyển Bạch, em thật sự là hiểu chuyện.” Đường Giai đưa tay khẽ vuốt mái tóc ngắn của cô, trong mắt xẹt qua một tia áy náy, nhưng rất nhanh đã biến thành thâm tình sâu sắc.
Đường Giai rất sốt ruột, thang máy của khu nhà còn chưa được lắp xong, hai người phải leo lên hai mươi tầng lầu mới đến được căn hộ tương lai của bọn họ. Đứng ở trong phòng khách trống rỗng, Cơ Uyển Bạch thở không ra hơi, làm sao còn sức lực mà chỉ vẽ xem trang trí cái gì. Lúc này di động trong túi xách lại vang lên.
“Em ra ngoài…nghe điện thoại.” Cô thở hổn hển nói với Đường Giai, tín hiệu trong phòng khách hơi yếu.
“Bác sĩ Cơ, tiệm của chúng tôi mới có hai bản sách thuốc cổ, “Y tâm phương” và “Thần Nông bản thảo kinh”, cô có muốn mua không?” Ông chủ tiệm sách cổ ở đầu dây bên kia lớn tiếng nói.
Cơ Uyển Bạch khẽ nhíu mày, “Trước kia tôi có nghe một thầy thuốc trung y già có nói, hai quyển sách này không thực sự được lưu truyền tới nay, hiện tại trong các tiệm sách đều là những phiên bản giả của một số thầy thuốc dân gian tập hợp lại được bảy tám phần thôi.”
Là người đều có sở thích, sở thích của Cơ Uyển Bạch chính là sưu tầm sách thuốc cổ, nhìn thấy các phiên bản quý hiếm là mua ngay không cần nghĩ.
“Bác sĩ Cơ, đừng có nghe tin vỉa hè mà, cô là người trong nghề, tới đây xem là biết ngay thật hay giả.”
“Được rồi, ngày mai sau khi tan tầm tôi tới đó xem sao. Tôi cúp máy đây!”
Cơ Uyển Bạch cất điện thoại đi, ngẩng đầu, nhìn thấy cửa thang máy mở ra, cô tò mò ló đầu qua nhìn, vừa nhìn thấy là kinh hoàng toát ra một thân mồ hôi lạnh. Thang máy còn chưa được lắp, bên trong là một cái lỗ đen ngòm sâu không thấy đáy, làm cho người ta không khỏi sợ hãi, chân như nhũn ra, cô dường như cũng có chút hoảng sợ.
Đi vào trong phòng, Đường Giai không ở trong phòng khách, cô đưa mắt tìm, dường như nghe được bên trong phòng có tiếng nói, cô tới đó, phát hiện ra cửa đang đóng.
“Cô ấy đương nhiên là không xứng với con, nhưng cô ấy có một người cha có tài sản mấy ngàn vạn, để con đỡ phải mất công phấn đấu ba mươi năm. Cô ấy còn là một bác sĩ xuất sắc, khi giới thiệu cũng có chút thể diện, còn có thể giúp con giúp đỡ mấy thủ trưởng để lấy lòng. À, còn có thể giải quyết nỗi lo về sau của đám phụ nữ mà con vẫn vui vẻ trên giường. Cô ấy còn không biết mấy cô gái cô ấy giúp nạo thai đều là bạn gái của con. Mẹ à, mẹ nói xem cưới một cô vợ như thế có nên cười trộm hay không? Vô cùng có giá trị lợi dụng, lại vô cùng ngốc, cớ gì mà con không vui mừng mà cưới chứ?”
Cửa đóng cũng không chặt, Cơ Uyển Bạch đứng ở bên ngoài nghe rõ ràng không sót một câu. Cô có một loại cảm giác nhẹ nhõm và thoải mái, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, khóe miệng khoái trá cong lên, thế nhưng thân thể cô vẫn không khống chế được mà phát run. Mình lại có thể ngốc như vậy, nếu hôm nay không vô tình nghe được cuộc nói chuyện này, cô vẫn còn không biết chuyện gì, vẫn ngốc nghếch mà gả cho hắn ta. Cô vẫn thắc mắc, vì sao không có cảm giác chân thật, hóa ra cảm nhận của cô đúng, cô và hắn quả thật không xứng. Nhưng tại sao phải lâu như vậy mới phát hiện ra, chẳng lẽ cũng giống như các cô gái khác, có cái gì mà mộng đẹp hoàng tử bạch mã?
Hoàng tử bạch mã đều đeo một lớp mặt nạ ác ma. Hắn còn hôn cô, còn ôm cô, chỉ là chưa lên giường với cô thôi, nói là tôn trọng cô, không phải tôn trọng, mà là khinh thường!
Một nửa cảm thấy nhục nhã, một nửa là tức giận, mặt cô đỏ bừng lên, móng tay bấm chặt vào trong da thịt, cô mới có thể làm ình không hét lên. Lần đầu tiên, cô muốn mắng người, muốn đánh người. Loại tình huống này, cô hẳn là phải lao tới, vạch trần bộ mặt thật của hắn, sau đó tát hắn một cái, rồi nghênh ngang rời đi.
Không, không thể như vậy, không thể kích động, không thể…Như vậy thì quá hời cho hắn, căn phòng này cần phải đổi lại tên cô, sổ tiết kiệm phải lấy lại, cô muốn xem về sau hắn còn đắc ý như thế nào!
Nhẫn nhịn nén lửa giận tràn đầy trong lòng xuống, cô yên lặng trở về phòng khách. Đứng ở tầng hai mươi này, nhìn ra cảnh thành phố ở phía xa, cô có một ham muốn muốn bay lượn, cô không khỏi vươn hai tay ra, cảm giác tự do thật là thích!
Một hàng lệ chua xót theo khóe mắt lặng lẽ rơi xuống. Chẳng đáng! Ba năm, thật chẳng đáng!
“Uyển Bạch?” Đường Giai mở cửa đi ra, gương mặt tuấn tú trắng bệch, “Em…nghe điện thoại xong rồi sao?”
“Ừ! Đường Giai, quyển sổ tiết kiệm kia có mật mã, em không nhớ rõ, ngày mai em bảo mẹ mang chứng minh thư đi sửa lại một chút.” Cô chậm rãi xoay người về phía trước, lau đi nước mắt trên mặt.
Cơ Uyển Bạch vô cùng bình tĩnh nhìn Đường Giai, thấy được sự kinh hoàng trong lòng hắn. Cô như vậy, hắn thấy dường như rất không quen, vượt qua khỏi tầm tay hắn.
Hắn lấy quyển sổ tiết kiệm từ trong túi ra, bất an nhìn Cơ Uyển Bạch, “Em…em vào trong bao lâu rồi?”
“Tôi không nhìn đồng hồ.” Cơ Uyển Bạch cất sổ tiết kiệm đi, “Nhưng cũng đủ cho tôi thấy được dấu chấm hết giữa chúng ta.”
“Em có ý gì?”
Cơ Uyển Bạch cười thản nhiên, nhún nhún vai, không hề nhìn hắn, mở cánh cửa phòng rồi đi ra ngoài, tới chỗ chiếu nghỉ trên cầu thang.
“Uyển Bạch, không phải là em hiểu lầm anh chuyện gì chứ? Anh yêu em, Uyển Bạch!” Đường Giai hoảng hốt bắt lấy cánh tay cô.
“Giữa chúng ta chưa từng có hiểu lầm, tôi chỉ xác định lại một chút. Buông tay, tôi phải đi về.” Cơ Uyển Bạch lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
“Em không muốn kết hôn với anh?” Đường Giai cắn môi, vô cùng hoảng sợ.
“Tôi là người có giá trị sử dụng với anh, anh cũng là người có giá trị sử dụng với tôi.” Cô cất giọng mỉa mai, khẽ nhếch nhếch khóe miệng.
“Chuyện này anh có thể giải thích, cũng không phải là giống như em nghĩ đâu!”
“Không còn quan trọng nữa rồi.”
Cơ Uyển Bạch vùng vẫy, Đường Giai gấp đến độ tăng thêm lực kéo, cô tức giận giẫm lên chân hắn, hắn bị đau nên buông tay ra, cô xoay người, hắn không có cách nào, đưa chân ra ngáng chân cô. Cô đang muốn chạy nên không phòng bị, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, lảo đảo một chút, Đường Giai kinh ngạc mở lớn miệng, Cơ Uyển Bạch đột nhiên ngã xuống cái lỗ tối om sâu hun hút của thang máy. Đường Giai chỉ kịp tóm được cái túi của cô. Trong nháy mắt, đã không thấy bóng dáng của Cơ Uyển Bạch.
Quá đột ngột, ngay cả thét lên Cơ Uyển Bạch cũng quên mất, trước mắt tối đen như mực, gió lạnh thổi qua bên tai, thân thể cô rất nhanh rơi xuống sâu thêm, hơn nữa càng lúc càng nhanh, sau đó, một tiếng nổ vang lên, cô cảm thấy thân thể mình giống như bị vỡ ra làm nhiều mảnh, có cái gì đó trong cơ thể trào ra, đau đớn tràn ngập ý thức của cô, lúc đó cô mang máng nghe được có người đang khóc gọi:
“Tiểu thư, tiểu thư…”
Năm thứ sáu Khai Nguyên* triều Ngụy, kinh thành Đông Dương, mùa xuân. Tháng ba, là mùa xuân ở Đông Dương, khắp nơi khắp chốn sức sống dạt dào. Lấy đường lớn Chu Tước ngăn khu vực trong thành thành hai khu phố lớn, dòng người qua lại đông đúc như thủy triều. Kỳ thi mùa xuân đã khai bảng vào tháng trước, các tài tử thi đậu đi đầu du xuân, bảng nhãn tân nhiệm hái xuống đóa hoa đào và hạnh hoa nở sớm nhất, cưỡi tuấn mã, được dòng người vây quanh, diễu hành khắp con phố hình chữ thập.
*Khai Nguyên là tên niên hiệu.
Nhóm mỹ nữ và thương lữ mặc trang phục mùa xuân đúng mốt đi du xuân qua lại không ngớt trên con phố rộng, cảnh xuân náo nhiệt có điểm xuyết một chút hoà thuận vui vẻ.
Lúc này, ở phía Nam thành, gia đình của Vân viên ngoại đời này qua đời khác kinh doanh châu báu lại giống như bị chìm sâu trong trời đông giá rét. Đêm qua, hòn ngọc quý trong tay của Vân lão gia không hiểu tại sao lại cắt cổ tay tự sát, nha hoàn hầu hạ bên cạnh đi vào đổi y phục thường ngày cho tiểu thư thì phát hiện trên giường đầy máu, đôi mắt thanh tú của tiểu thư nhắm chặt, bên miệng chỉ còn một hơi thở thoi thóp, thân thể gần như đã lạnh như băng. Tiểu nha hoàn thét ầm ĩ, chấn động cả trời cao, Vân phu nhân sợ tới mức lập tức ngất xỉu.
Trong chốc lát Vân phủ rối loạn như ong vỡ tổ, Vân viên ngoại mời toàn bộ đại phu nổi danh nhất trong thành Đông Dương tới, khuê phòng của Vân tiểu thư trở thành phòng hội chẩn, nhóm đại phu đi đi lại lại, một đám nhăn mặt nhíu mày. Mấy đại phu này nhíu mày bàn bạc không khác gì Gia Cát Lượng lập mưu, không phụ sự mong đợi của mọi người, vào lúc hừng đông, quả thực là đã cướp được Vân tiểu thư từ chỗ Diêm Vương gia trở về.
Trong Vân phủ, băng tuyết từ từ tan ra.
“Vân viên ngoại, tiểu thư hiện nay đã không còn đáng ngại, chỉ cần bồi bổ cho tốt, qua mấy ngày là có thể xuống giường.”
Ai đang nói vậy? Cơ Uyển Bạch cảm thấy bản thân mình giống như là lơ lửng rất lâu rồi, sau đó đột nhiên ngừng lại, cô nghe được một giọng nói già nua ở bên tai.
“Vậy sao còn chưa có tỉnh lại chứ?” Giọng nói lo lắng của một người hỏi.
“Tiểu thư mất máu quá nhiều, cái này phải có quá trình, viên ngoại đừng nóng vội, mấy người chúng tôi xin cáo lui trước.”
“Đa tạ đại phu!”
“Tiểu thư, tiểu thư, người không được dọa Trúc Thanh… Mau tỉnh lại đi mà!” Nha hoàn hầu hạ bên cạnh nắm tay tiểu thư, khuôn mặt nhỏ nhắn do khóc đã sưng đỏ. Vân phu nhân không biết là đã ngất đi tỉnh lại bao nhiêu lần, vừa tỉnh lại đến nhìn lại thấy con gái vẫn còn nhắm nghiền hai mắt, lại cao giọng gào khóc. Vân viên ngoại cũng lệ ngang lệ dọc. Vợ chồng thành thân mười lăm năm, không biết đã bái Phật bao nhiêu lần, khi trung niên mới có được thiên kim tiểu thư này. Sao lại có thể người đầu bạc tiễn người đầu xanh chứ?
Cơ Uyển Bạch cảm thấy miệng khô lưỡi khô, mỗi một khớp xương khắp toàn thân đều giống như rời cả ra, không chút sức lực, mà đau khổ nhất chính là cổ họng nóng như phải bỏng, không biết là luồng khí nóng này tác động tới dây thần kinh nào, khiến cho cô cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Sao lại có nhiều giọng nói như vậy, đây là ở trong bệnh viện sao? Mình không chết sao?
Cô yếu ớt mở mắt ra, đối diện là một cô gái mặc một bộ váy lụa có nhiều hoa văn nhỏ, búi hai búi tóc, cô gái ấy cách cô không đến hai cm, cô kinh hoàng lông tơ cũng dựng ngược cả lên… Đây là chuyện gì vậy? Là trong mộng sao? Giường chạm trổ hoa văn, mành lớn đầy tua rua, vật dụng trong nhà tao nhã cổ kính làm bằng gỗ hoàng đào, cả phòng như ẩn như hiện có mùi đàn hương. Cô chưa bao giờ có một giấc mộng đẹp tới như vậy.
“Tiểu thư tỉnh rồi, phu nhân, tiểu thư tỉnh rồi!” Cô gái bên cạnh vui mừng đứng bật dậy, quay đầu gọi lớn.
“Ánh Lục, là mẫu thân đây! Con… Sống lại rồi, ôi tâm can bảo bối của mẹ ơi!” Thân thể đột nhiên bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp của một người, cô thấy đây là một vị phu nhân thuỳ mị mặc cổ trang, nhìn cô rơi lệ không ngừng.
“Phu nhân, mau, thả Ánh Lục xuống, thân thể con bé còn rất yếu!” Vân viên ngoại bộ râu đã muối tiêu ngăn cản tình cảm dịu dàng của phu nhân mình sắp sửa tràn ra.
“Hai người là ai?” Cơ Uyển Bạch khàn khàn hỏi, Ánh Lục trong lời của bọn họ có phải là chỉ cô không?
Ba người giật mình, ngơ ngác nhìn nhau, “Ánh Lục, ta là cha con, đây là mẹ con, con không nhớ hay sao?” Vân viên ngoại kinh hoàng xoa xoa trán cô.
“Tôi không phải Ánh Lục.” Cơ Uyển Bạch mệt mỏi nhắm mắt lại. Cô là bác sĩ, không duy tâm, tất cả những chuyện trước mắt này không biết phải giải thích như thế nào. Không phải là cô đã chết rồi sao? Khi vừa mới mở mắt, cô đã lén nhìn, mấy người này đều có bóng, ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời rực rỡ, hẳn là nơi này không phải địa ngục theo truyền thuyết của dân gian. Nếu có luân hồi, như vậy cô hẳn là phải chuyển thế vào một gia đình nào đó trong tương lai, mà không phải là một nơi nhìn giống như một thời đại nào đó thời viễn cổ.
Chẳng lẽ là xuyên không giống như mấy cô y tá kia vẫn nói tới sao?
Cái gọi là xuyên không, nói ra chính là thời điểm người ta chết, biến mất chỉ là thân thể, mà linh hồn lại trôi dạt trong thời không, khi trôi dạt như vậy, có thể bay tới tương lai, cũng có thể trở lại quá khứ, gặp được thân thể một người đang suy yếu có khí tức giống mình, thì có thể nhập vào đó.
Thật sự là rất vớ vẩn. Trái tim cô bắt đầu đập điên cuồng, cô không thích ứng kịp hít vào một hơi.
“Tiểu thư không phải là đang nói mơ đấy chứ, còn chưa thực sự tỉnh lại?” Tiểu nha hoàn chớp chớp đôi mắt to, nghi ngờ hỏi.
Vân viên ngoại và Vân phu nhân liếc nhau, rồi cùng đồng thanh: “Vậy chúng ta đi ra ngoài, để cho Ánh Lục ngủ thêm một chút, một lúc nữa lại tới xem con bé thế nào.”
“Vâng, viên ngoại, phu nhân, hai người cũng đã một đêm không chợp mắt rồi, cũng nên đi nghỉ ngơi đi, nơi này có con chăm sóc cho tiểu thư là được rồi!” Tiểu nha hoàn rất biết săn sóc, dìu Vân phu nhân, đưa bà tới tận sương phòng.
“Trúc Thanh, có chuyện gì nhất định phải gọi chúng ta.” Vân phu nhân vẫn còn lưu luyến nhìn con gái, dặn đi dặn lại. Tiểu nha hoàn gật đầu thật mạnh, “Trúc Thanh nhớ rồi.”
Trúc Thanh nhìn theo viên ngoại, phu nhân đi xa, lúc này mới xoay người, tiểu thư đang mở lớn mắt, dùng ánh mắt quái dị quan sát nàng.
“Tiểu thư?” Nàng vươn năm ngón tay quơ quơ ở trước mặt tiểu thư, “Đây là mấy?”
Cơ Uyển Bạch không quan tâm khẽ nhếch khóe miệng, vịn vào đầu giường ngồi dậy.
“Không nên hỏi câu hỏi ngớ ngẩn như vậy. Cô là ai?”
“Em là Trúc Thanh, nha hoàn bên người của tiểu thư mà!”
Trúc Thanh, rắn lục, một loại rắn kịch độc, sao mà lại đặt cái tên thế này? Cơ Uyển Bạch muốn cười, nhưng không thành công.
“Hiện tại là triều đại nào? Đây là nơi nào?”
“Sao? À, là Triều Ngụy, Khai Nguyên năm thứ sáu, Vân phủ ở thành Đông Dương ạ! Tiểu thư, cô đều quên hết rồi sao?” Trúc Thanh chớp chớp mắt, vô cùng ưu thương nhìn cô. Không đúng, nếu như đã quên chuyện trước kia, sao suy nghĩ của tiểu thư lại dường như rõ ràng như vậy.
Triều Ngụy? Cơ Uyển Bạch thở dài, khi học trung học, cô chọn môn học là vật lý và hóa học, không học lịch sử, cũng chẳng rõ là triều Ngụy là triều đại như thế nào, đô thành là gì, hoàng đế là ai, có nhân vật lịch sử gì. Nhưng mà, cô đã rõ hơn một chút, cô thật sự là đã vô cùng hoang đường mà xuyên không.
Chuyện này buồn cười cỡ nào đây?
“Lấy gương đến đây!”
Trúc Thanh khó hiểu lấy chiếc gương lăng hoa ở trên bàn trang điểm đưa qua, Cơ Uyển Bạch nhìn thấy trong gương một khuôn mặt xinh đẹp có một đôi mắt sáng, khóe môi bướng bỉnh khẽ nhếch lên, mái tóc đen như mun, rất dài phủ ở đằng sau lưng, cô chẳng có khiếu thẩm mỹ mà còn bị gương mặt xinh đẹp trong gương dọa cho nhảy dựng.
“Tôi tên là gì?” Cơ thể gầy gò trước đây của Cơ Uyển Bạch đã không còn, đây là thể xác mới của cô sao? Trong lòng Cơ Uyển Bạch đau xót, nước mắt rơi xuống.
“Vân Ánh Lục, thiên kim tiểu thư của Vân phủ ạ.” Trúc Thanh đau lòng lau nước mắt cho tiểu thư, “Hiện tại cô đang bị bệnh, không cần gấp gáp, tất cả mọi chuyện từ từ nhớ lại cũng được.”
Ưu điểm lớn nhất của Cơ Uyển Bạch chính là gặp nguy không loạn, bình tĩnh mà xử lý, nhận rõ đây là sự thật, cô cũng rất nhanh chóng làm mình bình tĩnh trở lại.
“Mọi người nói tôi…Tự sát?” Trong hôn mê, cô nghe được hai từ này.
Xuyên không có chút hoang đường, thế nhưng không phải nhìn thấy Đường Giai, cũng coi như là một chuyện may mắn.
Trúc Thanh thở dài, nâng cánh tay trái của Cơ Uyển Bạch lên, cô nhìn thấy cổ tay được băng một lớp vải thật dày, mờ mờ thấy có vết máu thấm ra, xem ra là vết cắt thật sự rất sâu.
“Vì sao tôi phải tự sát?” Cô nhẹ nhàng xoa lên trên chỗ vết thương, để áu dễ dàng lưu thông một chút, tiện cho việc miệng vết thương khép lại.
Trúc Thanh kì quái liếc nhìn một cái, rồi rót một chén trà sâm đưa cho cô, “Còn không phải là vì Đỗ công tử của nhà bên cạnh sao?”
“Đỗ công tử?”
“Đỗ Tử Bân công tử là con trưởng của Đỗ viên ngoại chủ tiệm sách, Đỗ viên ngoại có mối quan hệ rất tốt với nhà chúng ta, khi tiểu thư còn nhỏ, đã cùng Đỗ công tử định hôn ước. Đỗ công tử là tài tử nổi danh ở thành Đông Dương, vô cùng hiếu thuận, vì để tang của Đỗ phu nhân đã mất, đã một mình ở trong phòng ăn chay ba năm. Năm nay mới tham gia khoa thi, vừa mới đoạt được vị trí Trạng Nguyên đầu bảng, bởi vì tài năng xuất chúng, được Hoàng thượng bổ nhiệm làm Thượng thư bộ Hình tuổi trẻ nhất.”
Cơ Uyển Bạch lạnh lùng hỏi thêm: “Sau đó hắn bội tình bạc nghĩa, đứng núi này trông núi nọ, yêu cầu từ hôn, tôi mới tự sát?” Bằng không không có lý do đặc biệt gì khác, làm gì có ai vị hôn phu đạt được vị trí à hưng phấn tới mức cắt mạch máu tự sát chứ!
“Người bội tình bạc nghĩa là tiểu thư!” Trúc Thanh nhỏ giọng nói thầm.
“Cái gì?”
“Đỗ công tử chịu tang ba năm, tiểu thư thấy rằng anh ta không có tiền đồ, nên cầu lão gia từ hôn, còn… Chạy tới cửa nhục mạ Đỗ công tử, nói đời này anh ta mà có thể vượt trội hơn người, thì mặt trời cứ là mọc đằng Tây. Tiểu thư, cô cũng coi như là tài nữ nổi danh trong thành Đông Dương, còn nhiều Vương gia, công tử cầu thân, tiểu thư mà ra khỏi nhà là giống như trăng sáng được sao vây quanh, duy chỉ có Đỗ công tử là không quá thân thiết với tiểu thư. Có thể cũng là do nguyên nhân này, tiểu thư mới liều mạng từ hôn.”
“Vậy Đỗ công tử kia đồng ý hủy hôn sao?” Cơ Uyển Bạch nghe mà có chút hứng thú.
“Viên ngoại vừa mở miệng, nhà họ Đỗ đã đồng ý, còn nói thẳng là sợ làm chậm trễ tiểu thư. Từ khi từ hôn, giao tình của hai nhà liền phai nhạt. Thế nhưng ai mà ngờ được là Đỗ công tử có thể đậu được Trạng Nguyên, hiện tại còn nhiều công chúa, thiên kim muốn gả cho Đỗ công tử, tiểu thư luôn luôn tâm cao khí ngạo, làm sao có thể nuốt nổi sự hối hận như vậy được, hơn nữa đã nói là mặt trời sẽ mọc đằng Tây, nên cô…cắt mạch máu tự sát!”
Xuân Sắc Như Thế Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi