People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Azit Nêxin
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1573 / 42
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lũ Người Chúng Ta!
huyện này không biết xảy ra đã lâu hay mới đây, ở thấp hay cao, xảy ra trước khi tôi ra đời hay sau khi tôi đã chết, - tùy các bạn muốn tin hay không tin cũng được, - chỉ biết rằng trên trái đất này có một thành phố, và trong thành phố đó có một ngôi nhà.
Chà, thưa các độc giả, thính giả của tôi! Dù các bạn sống ở thời kỳ nào đi nữa, - cách đây mười thế kỷ hay sau này mười thế kỷ, - dù các bạn sống ở đất nước nào đi nữa - một đất nước tươi đẹp hay ngược lại, - thì cái thành phố này cũng là ở vào đúng thời kỳ ấy và ở chính đất nước ấy. Dù bạn có nói bằng thứ tiếng gì thì người dân ở thành phố này cũng nói bằng thứ tiếng ấy.
Tôi xin bắt đầu câu chuyện.
Trong thành phố ấy có một ngôi nhà, trong ngồi nhà ấy có một con Người. Một hôm anh ta thức dậy trên chiếc giường của mình, khoan khoái ngáp - thì bỗng nhìn thấy: bên cạnh anh ta, trên chiếc gối có một cái đầu của một sinh vật kỳ lạ. Mắt của nó là mắt trâu, tai thì là tai lừa, mũi thì như mũi lợn. Còn trong chân thì ngọ nguậy những cái móng vuốt to phải hơn một trăm lần móng vuốt đại bàng, còn đuôi thì giống như đuôi chó. Mà con người thì nhớ ra là đêm qua anh ta nằm ngủ cùng với vợ mình. Mà không chỉ tối qua: ba mươi năm nay đêm nào họ cũng ngủ chung với nhau.
Vừa nhìn thấy con quái vật trong vòng tay của mình anh ta vội bỏ ngay tay ra, lùi sát vào tường và ra sức hét to. Con quái vật thức giấc và hỏi:
- Chồng ơi, anh làm sao thế?
Giọng của con quái vật là giọng người. Giống hệt giọng của vợ anh ta. Có điều là nghe dịu dàng và êm ái hơn mọi ngày một chút.
Con Người mặc mỗi bộ đồ lót nhảy phắt ngay xuống đất và chạy vào góc phòng. Con quái vật mặc đồ váy ngủ màu hồng cũng ngồi dậy. Trời ơi, trông nó mới khủng khiếp làm sao! Cặp vú nó đầy lông lá. Tóc dài như tóc của mụ phù thủy, và cứng như rễ tre. Con quái vật bước đến gần anh ta và hỏi:
- Mình làm sao vậy, chồng của em? Có chuyện gì xảy ra thế? - Giọng nói của con quái vật mới dịu dàng êm ái làm sao!
Con Người đưa hai tay ôm lấy mặt để khỏi nhìn thấy con quái vật, rồi lại bắt đầu hét toáng lên.
Bấy giờ cửa bật mở và có ba sinh vật kỳ lạ bước vào. Chân của chúng cũng là chân người, nhưng thân lại là thân rắn với những cái vẩy óng ánh. Tai thì nhọn. Tóc thì như sơ gai, một con thì tóc dài xõa xuống tận vai.
Mắt Con Người trợn hẳn lên trán, và anh ta kêu lên:
- Cút khỏi đây ngay!
Con vật tóc dài chạy đến chỗ anh ta:
- Bố! Bố!
Rồi cả ba đứa cùng kêu to:
- Bố! Bố bị làm sao thế?
Con Người sợ cứng người. Những sinh vật kỳ lạ nửa rắn nửa la nói đúng giọng như những đứa con của anh ta.
Con Người chạy vội ra cửa:
- Mẹ ơi... ơi!
Anh ta có bà mẹ già đã tám mươi tuổi.
- Có chuyện gì thế, con trai? - Có giọng nói từ phòng bên cạnh. Con Người mở cửa - và suýt nữa thì ngất. Trước mặt anh ta là một con bò cái hình mặt người. Há mõm ra nó hỏi - mà giọng nói thì hệt giọng bà mẹ anh ta:
- Có chuyện gì với con vậy, con trai?
Con Người vội vàng kéo áo lên che kín người. Cả năm sinh vật kỳ dị bao quanh anh ta và tranh nhau nói:
- Có chuyện gì vậy?
- Tại sao bố nhìn chúng con sợ hãi như vậy? - Con quái vật có mặt tròn và tai lừa hỏi.
- Sao bố run rẩy thế? - Một trong những sinh vật kỳ lạ có mớ tóc cứng như rễ tre hỏi.
- Cút hết đi, tất cả cút hết đi! - Con Người hét lên và chạy ra đường.
Nhưng cái gì thế này? Đường phố đầy những sinh vật quái dị chưa nhìn thấy bao giờ. Một con voi với cái đầu của loài thú có sừng. Những con trâu với cái mõm khỉ và đuôi rắn. Những con ếch to bằng con bò - và đầu của chúng là đầu người. Giá thả tất cả các con vật ở các vườn thú ra thì cảnh tượng cũng không đến nỗi khủng khiếp như thế. Nhưng đây lại không phải là thú vật.
Hai tay ôm đầu, con Người cứ thế bỏ chạy. Nhưng xung quanh chỗ nào cũng toàn những loại quái vật như thế cả. Anh ta chạy một mạch đến cổng cơ quan nơi mình làm việc. Leo lên cầu thang anh ta nhìn thấy chỗ nào cũng đầy những con vật ghê tởm như thế. Con Người chạy vào phòng làm việc của mình và ngồi vào bàn. Anh ta bấm chuông gọi người tùy phái. Xuất hiện một con gà tây với đôi chân người và cái đầu chó.
- Thưa ngài sai gì ạ?
- Tôi phát điên mất...! - Con Người hét lên.
- Tại sao? Ngài bị mệt mỏi quá ạ? - Con gà tây hỏi bằng giọng của viên tùy phái quen thuộc.
Con Người nhắm mắt và ra lệnh.
- Gọi cho tôi cô F. lại đây.
- Vâng.
Cô F là nhân viên đánh máy ở cơ quan. Đó là một cô gái rất đẹp và Con Người mê cô ta như điếu đổ. Một lúc sau cánh cửa mở ra, và bước vào phòng là một con hải cẩu có bốn chân chó, người loáng nước.
- Mi là ai?
- Ngài cho gọi tôi mà. - Con hải cẩu nói.
Cảm thấy mình sắp bị điên, Con Người chạy vào phòng Tổng giám đốc. Ngồi sau bàn là một con vật kinh tởm.
- Chắc hẳn mình đang ngủ và đang nằm mơ. - Con Người lẩm bẩm và chạy ra phố.
Anh ta lại rơi vào giữa những con vật cổ quái: những con nhện khổng lồ, những con rết to bằng con voi, những con bọ cạp có đầu người, cá sấu có những chân vịt.
- Cứu tôi với! Cứu tôi với! - Con Người vừa chạy vừa hét vang khắp thành phố.
Từ khắp nơi những con quái vật chạy lại phía anh ta. Chúng cố đuổi kịp anh ta nhưng không được. Khó khăn lắm anh ta mới tránh được con linh cẩu. Một con lợn lòi đưa chân ngáng làm anh ta ngã, nhưng lập tức anh ta lại bật dậy và lại chạy, miệng không ngớt kêu to:
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Cuộc đuổi nhau kéo dài vài tiếng đồng hồ. Cuối cùng con người mệt mỏi và bất lực bị dồn vào ngõ cụt.
- Trời ơi! - Những con vật vây quanh anh ta từ bốn phía kêu lên - Anh chàng đáng thương hoàn toàn bị điên rồi.
Những con vật trói chân trói tay con Người lại. Nhưng làm vậy sợ chưa đủ. Chúng còn còng tay và cùm chân anh ta, sau đó đặt lên xe đẩy và đưa đến ngôi nhà có treo biển: “Bệnh viện tâm thần”. Chúng đưa anh ta đến phòng có đề chữ “Bác sĩ trưởng”.
- Cứu tôi với! - Con người van xin - Chả lẽ ở đây không có một người nào hay sao? Cứu tôi với!
Bước vào phòng là một con cua kỳ lạ có chân lạc đà mặc áo blu trắng.
- Cởi trói cho anh ta! - Con cua ra lệnh.
Người ta cởi dây và tháo cùm cho anh ta. Anh ta lập tức quay lưng về phía các con vật đang tập trung trong phòng, rồi ngồi xuống chui đầu vào giữa hai đầu gối.
Con cua mặc áo blu trắng nhẹ nhàng hỏi:
- Anh bị làm sao?
Không ngẩng đầu lên, con Người đáp:
- Không sao.
- Tại sao anh lại chạy?
Con Người kể lại tất cả những gì xảy ra với anh ta ngày hôm đó và lại rên rỉ:
- Con người biến đâu hết cả rồi?
Đáp lại chỉ có những tiếng cười khùng khục.
- Rõ rồi. Tôi sẽ chữa cho anh, nhanh thôi.
Con cua quay sang bảo con rùa khổng lồ:
- Cô hãy mang chiếc gương lại đây cho anh ta. Để cho anh ta tự soi lấy.
Hai con quái vật - hỗn hợp giữa lợn và linh cẩu - mang đến một cái gương to.
Con Người nhìn vào gương và thấy một sinh vật còn đáng sợ và ghê tởm hơn tất cả những con vật mà anh ta gặp từ sáng. Khuôn mặt người bê bết máu và lở loét. Từ miệng thòi ra hai cái răng nanh khổng lồ. Trên đầu là hai cái sừng soắn tít. Còn thân người giống như con thằn lằn: có vẩy, màu xanh lục.
Con người kêu lên kinh hãi và ngã xuống bất tỉnh. Một lúc sau anh ta tỉnh lại và hỏi bằng giọng mệt mỏi:
- Tôi đang ở đâu thế này?...
Bác sĩ mặc áo blu trắng đáp:
- Anh đang ở bệnh viện. Thế nào, anh cảm thấy đỡ hơn chưa?
Con Người mỉm cười:
- Cám ơn ngài bác sĩ, tôi cảm thấy rất khỏe.
Bác sĩ nói:
- Nếu lần sau có chuyên gì tương tự xảy ra với anh, anh hãy tự nhìn bản thân mình.
Bên cạnh vị bác sĩ là hai cô y tá trẻ đẹp. Sau khi cám ơn tất cả, con Người ra khỏi bệnh viện. Trên đường phố, như mọi khi, là những con người hết sức bình thường đang đi lại. Anh ta làm việc ở cơ quan đến chiều, sau đó đi về nhà.
* * * * *
- Em cảm thấy thế nào, em yêu? - Anh ta hỏi vợ.
- Chào anh - Vợ anh ta đáp - Hôm nay sao anh dậy muộn thế... Cà phê đã xong rồi. Em và các con đang đợi anh.
Con người ngồi dậy khỏi giường, rửa mặt và hôn mấy đứa trẻ.
Từ phòng bên vang lên giọng nói:
- Con có khỏe không, con trai?
Con Người đáp:
- Con khỏe lắm, mẹ ạ. Còn mẹ thế nào? Mẹ khỏe không?
Xứ Sở Của Những Người Ngáp Xứ Sở Của Những Người Ngáp - Azit Nêxin Xứ Sở Của Những Người Ngáp