Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 644 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:02:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55: Ăn Thịt
u Dĩnh ngồi trên giường, vùi mặt vào lòng bàn tay, đầu óc trống rỗng: sao mình lại bị ăn rồi?
Từ đầu tới đuôi không cảm thấy mình có gì không đúng mà, cũng đâu có làm gì đốt lửa trên người Tiểu Hùng đâu? Nhưng tới giờ cô vẫn chưa rõ, rốt cuộc làm sao lại xảy ra chuyện này? Cô vỗ đầu liên tục, mắng mình không tốt.
Nhưng khúc sau cô tỉnh táo rồi, vì sao lại không phản đối, cuối cùng còn rất hưởng thụ anh va chạm, mới rồi tiếng rên rỉ đó thật sự do cô phát ra à? Mất mặt quá, sao cô có thể phát ra âm thanh như thế?
Có điều Hùng Khải mạnh thật, cô mới vừa thích ứng với trạng thái đó, anh đã hấp tấp đòi lấy rồi, cũng chẳng cho cô từ từ thích nghi gì cả, nôn nóng đòi hỏi, cũng không sợ cô vừa nếm thử lần đầu, không chịu nổi sự mãnh liệt của anh gì cả. Nhưng lúc đó anh nói “Anh thật sự nhịn không nổi nữa, sau này em không đồng ý, anh tuyệt đối không đụng vào em.”
“Thật chứ? Không được nuốt lời đấy?” Tu Dĩnh vênh mặt.
“Không nuốt lời, nhưng… em chịu nổi à? Lỡ em chịu không được anh dụ dỗ, đầu hàng trước, vậy không phải anh ăn hiếp em à nha?” Hùng Khải nháy mắt mờ ám.
“Đáng ghét, anh sẽ bắt nạt em, sao có chuyện em chủ động đòi anh chứ.” Tu Dĩnh tức giận quăng gối đầu vào anh.
“Rồi rồi, đừng giận, anh đi lấy khăn ướt lau mình cho em.” Nói rồi anh chạy xồng xộc ra khỏi phòng ngủ.
Cô cứ ngồi như thế, chăn len quấn trên người vì mấy động tác gõ đầu mà tuột xuống, lộ ra làn da như tuyết, còn có thân hình quyến rũ khiến người ta bốc lửa.
Vừa vặn Hùng Khải quay lại, tay anh cầm một cái khăn ướt tính lau người cho Tu Dĩnh, vừa quay về thì thấy hình ảnh khiến mạch máu căng phồng như thế. Cái khăn trong tay anh rớt xuống, người cũng nhào về phía cô.
Tu Dĩnh còn chưa hoàn hồn thì thấy một thân hình đàn ông trần truồng nhào vào cô, phản ứng lại thì người đã bị đè ngửa ra giường.
“Cục cưng, anh muốn em…” Hùng Khải quấy rối nơi mẫn cảm của cô.
“Không được… anh nói rồi… đừng… Tiểu Hùng… không cần… Tiểu Hùng…” Tu Dĩnh né tránh công kích của anh nhưng chưa được mấy chốc đã bị Hùng Khải chinh phục, cuối cùng biến thành tiếng thở dốc.
Lúc núi lửa bị châm ngòi, nếu anh không nghĩ cách dập tắt, thời gian kéo dài, cái cảm giác khó chịu đó khiến người ta không sao nhịn được, lửa dường như từ đầu quả tim đốt ra, thiêu rụi sạch sẽ thần kinh, ý thức của người đó.
“Tiểu Hùng… oa… Tiểu Hùng…” Giọng Tu Dĩnh nức nở khó nhịn.
“Sao vậy? Còn đau à? Hay là anh lui ra nhé?”
“Em khó chịu, Tiểu Hùng… em khó chịu quá…” Tu Dĩnh không ngừng quẫy đạp, muốn thoát khỏi nỗi khổ đó.
“Không phải anh đang giúp em giải quyết sao? Cục cưng, anh yêu em, yêu em lắm, cục cưng…”
Cả người Tu Dĩnh đều run rẩy, không dám kêu la quá lớn, sợ phòng người nhà cách âm không tốt nhưng tiếng rên phát ra sâu thẳm từ linh hồn không cách nào cản được.
“Tiểu Hùng… em cũng yêu anh…”
Đêm dần khuya, chiến đấu mới bắt đầu, sự tình nào có đơn giản như Tu Dĩnh tưởng.
Giờ Tu Dĩnh mới biết, đắc tội ai cũng được nhưng không thể đắc tội người đàn ông đang đói khát. Tiểu Hùng này cứ như đang ăn bánh nướng vậy, cả người cứ như bị thiêu đốt, nhất quyết không bỏ qua cho cô. Lúc ấy cô hỏi anh “Em vừa trải qua mây mưa, anh hung như vậy, không biết lần đầu tiên của phụ nữ không thể quá mãnh liệt à?”
Tiểu Hùng lại cười đáp “Anh nhịn hết nổi rồi. Anh cũng biết em không thể chịu đựng cường độ như thế nhưng mà nhìn thấy em là anh nhịn hết nổi.”
Tục ngữ nói, một đêm bảy lần. Tuy Tiểu Hùng còn chưa khoa trương tới độ đó nhưng ba lần thì có. Chỉ mệt cho Tu Dĩnh ngày hôm sau không bò dậy nổi. Mấy ngày liền, cô đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, đều là công lao của Tiểu Hùng, lúc đó cô đấm ngực anh để anh ngừng lại nhưng anh bảo ngừng không được.
Cú điện thoại gọi đến lúc bọn họ đang làm, về sau Tu Dĩnh lật lại ghi nhớ cuộc gọi, nhìn thấy số, cả người cô lạnh run.
“Mẹ, có chuyện gì thế?”
“Dĩnh Dĩnh, mấy ngày nay con đi đâu?” Đầu kia vang lên giọng nói kềm nén cơn giận của bà Tu.
“Mẹ, con đi du lịch.” Đối với mẹ, trong lòng cô ít nhiều gì cũng có hơi mâu thuẫn.
“Dĩnh Dĩnh, con còn lừa mẹ, con vì thằng kia phải không?” Bà Tu thình lình thốt lên một câu làm cô kinh hãi.
“Mẹ, mẹ nói bậy gì thế.” Tu Dĩnh không thể nào không kinh ngạc, quả thật cô không ngờ mẹ lại biết sớm như thế.
“Dĩnh Dĩnh, con tưởng mẹ không biết chắc? Hai cha con con lén lút đi đâu mẹ đã biết từ sớm. Lúc đầu mẹ còn cho là con gặp thằng ấy rồi sẽ thay đổi dự tính, không ngờ con ở bao nhiêu ngày như thế.”
“Mẹ, chuyện của con không cần mẹ lo. Con biết bản thân đang làm gì, tương lai cũng gánh vác cái gì. Đúng, con đang quen Tiểu Hùng, nhưng đó là con tình nguyện, cho dù tương lai ra sao, con cũng là người trưởng thành rồi, con biết mình nên làm thế nào.”
Trong điện thoại, bà Tu tức đến nghẹn. Cô biết chiến tranh giữa cô và mẹ đã bắt đầu rồi, còn như có giành được thắng lợi hay không, cô không nắm chắc. Cuộc điện thoại của mẹ ảnh hưởng rất lớn đến Tu Dĩnh, cô biết trận này là cứng đối cứng.
Từ sau khi để Tiểu Hùng nếm thử ngon ngọt, anh cứ như bị nghiện, tối nào cũng tìm cô luyện công phu trên giường. Cô thật không hiểu, bình thường cường độ huấn luyện của anh căng như thế mà còn sức lực cùng cô vận động trên giường.
Trong thời gian này, ông Tu cũng gọi điện tới, nói mấy ngày nữa sẽ đến chi nhánh công ty ở thành phố X có việc. Ông Tu mở công ty thương mại, có chi nhánh ở thành phố X không có gì lạ, dù sao thành phố X là biên giới hai nước. Trong điện thoại ông Tu nói đến chừng đó sẽ tới thăm cô, bảo cô không cần về nhà liền, cũng có việc thương lượng với cô.
Cách thời gian ông Tu tới càng lúc càng gần. Ngày hôm đó Tiểu Hùng và cô cùng nhau ra khỏi phòng người nhà. Tiểu Hùng nói với cô, gần đây cửa hàng phục vụ có mấy món ăn rất ngon. Đến nơi cô mới biết, hóa ra là mấy loại kem ly, anh dẫn cô đi mua nó.
“Không phải kem thôi sao? Anh hào hứng thế?” Tu Dĩnh vừa ăn kem vừa chọc anh.
“Tại em không biết, kem này ở bộ đội quý lắm đó. Chỉ cần có kem về, không tới một tiếng là bị giành hết nên anh mới vội vàng kéo em đi.” Nhìn cô ăn thôi là đã có cảm giác hưởng thụ rồi.
“Nghe anh nói kìa, làm gì mà khoa trương thế?” Tu Dĩnh liếc anh, nhịn cười.
“Anh nói thật mà, bình thường các chiến sĩ cũng không ăn vặt, nhưng chỉ cần có kem là giành hết trơn. Vì món kem này anh canh lâu lắm đấy, chỉ để mua cho em thôi.” Nói đến đó anh dán mặt lại.
Tu Dĩnh buồn cười trề môi với anh “Học được tính dẻo miệng hồi nào thế.”
Hai người đi về khu người nhà, giữa đường phải đi qua sân huấn luyện. Hùng Khải không dám lại gần cô, sợ bị tuần tra bắt gặp nhưng vừa vào khu người nhà, anh liền dính lấy cô.
“Nè, em nói cho anh biết, cách xa em ra.” Tu Dĩnh đá cho anh một đá.
Hai người vừa nói vừa cười đi về phòng mình. Lúc sắp về tới phòng lại nhìn thấy hai tuần tra đi từ hướng phòng họ ra, lúc đi ngang nhìn hai người bằng ánh mắt kinh ngạc một thoáng liền đi mất.
“Hai người này làm gì thế? Không có việc gì chạy tới khu người nhà làm gì?” Tu Dĩnh lấy làm lạ quay đầu nhìn.
“Bọn họ rảnh, rảnh quá mức.” Hùng Khải không buồn chớp mắt, mở cửa phòng.
Vừa vào phòng cô đã bị Hùng Khải vật ra giường. Tu Dĩnh đỏ mặt “Anh dậy đi.”
“Không dậy, vĩnh viễn cũng không dậy.” Anh chơi xỏ lá, lại định hôn lên cổ cô.
Lửa cứ thế bén lên. Miệng Tu Dĩnh nói không muốn để anh đụng vào nhưng bị anh hôn như thế, toàn bộ tuyến phòng ngự không còn nữa, thở dốc, rên rỉ, lặng lẽ vang lên trong căn phòng nhỏ.
“Tiểu Hùng, anh nhẹ chút…” Giọng Tu Dĩnh nũng nịu, run rẩy.
“Anh mà nhẹ thật, em chịu nổi không? Còn muốn không?” Tiếng Hùng Khải thở hổn hển.
“Không muốn, thật sự không muốn đâu.” Giọng Tu Dĩnh khiến người ta có cảm giác tê dại chết người.
“Không muốn thật hả? Vậy được thôi, tôn trọng ý muốn của bà xã đại nhân, anh đi ra à.” Hùng Khải có vẻ bất lực.
“Anh làm gì đó?”
“Đi ra mà?”
“Đáng ghét, anh đáng ghét lắm.”
Thở dốc càng nặng nề, âm thanh ái muội, ngọt ngào, lại khiến người ta đỏ mặt lan ra khắp phòng.
Lúc chiến đấu hoàn toàn kết thúc, cả hai đều mệt thở hổn hển, nhưng hạnh phúc. Tu Dĩnh nằm sấp trong lòng Hùng Khải, nhớ lại màn dạt dào vừa rồi, mặt đỏ như gấc.
“Em nói coi, sao anh muốn em hoài mà không thấy đủ?” Hùng Khải vuốt ve tấm lưng trơn mịn của cô, chỉ cảm thấy luồng hơi kia lại xông lên rồi.
“Em nói anh có thôi đi không, em mệt rồi, đừng có hành em nữa.” Tu Dĩnh đập tay anh, muốn gạt cái tay đang vòng trên eo cô ra.
Hùng Khải lại như Thái Sơn áp đỉnh, đè cô dưới thân “Không đủ, cả đời cũng không đủ.”
Đang định thi hành chế tài với cô thì tiếng còi tập hợp khẩn cấp đột ngột vang lên.
Hùng Khải nhổm dậy khỏi người Tu Dĩnh, hấp tấp nhảy xuống giường, vơ quần áo tức tốc mặc vào.
“Sao vậy?” Tu Dĩnh ngồi dậy, thân hình mê người cứ thế hiện ra trước mặt Hùng Khải.
Lúc này Hùng Khải đã mặc đồ xong, nhìn dáng vẻ mê hồn của cô, xông lên hôn cô một cái đáp “Anh đi tập hợp khẩn cấp, lát nữa xong rồi anh quay về tìm em.”
“Nhưng anh…” Tu Dĩnh nhìn cái lều bên dưới, lo lắng anh cứ thế chạy ra sẽ bị người ta thấy.
Hùng Khải buông áo xuống che, nói “Không sao. Anh đi đã, em nghỉ ngơi đi, chuẩn bị tiếp ứng cho anh.” Nói rồi chạy đi mất.
Hùng Khải đi rồi, cô nằm trên giường mới bắt đầu chậm rãi cân nhắc tình hình trước mắt. Hễ nghĩ tới cảnh cáo của mẹ trong điện thoại, cô lại thấy đau đầu.
Xin Chào, Vợ Đồng Chí Xin Chào, Vợ Đồng Chí - Ám Dạ Lưu Tinh