Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Đại
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 605 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:57:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
hi Đỗ Tiểu Nhiễm tỉnh lại, là bị kim đâm trên mu bàn tay làm đau mà tỉnh.
Cố gắng mở mắt thì thấy Trương Kỳ Kỳ và lão đại phòng ký túc xá đang ân cần nhìn cô.
Bên tay trái cô có hai người mặc áo bule màu trắng, đang cúi đầu ghim kim truyền nước biển cho cô.
Vừa thấy cô tỉnh Trương Kỳ Kỳ vội nói: “Cậu làm mình sợ muốn chết, lúc mình về nhà cậu đã bị sốt đến ngất đi, may là lão đại gọi bác sĩ giúp.”
“Lại làm phiền các cậu rồi.” Đỗ Tiểu Nhiễm yếu ớt muốn ngồi dậy bị lão đại ký túc xá đè xuống, “Đừng ngồi dậy, may nhờ phát hiện kịp thời, nếu không cậu sốt như vậy thì đã đốt cháy người rồi.”
Thời gian còn lại mọi người cũng không nói gì thêm chỉ bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe.
Truyền hai chai dịch, mặc dù thân thể Đỗ Tiểu Nhiễm vẫn rất yếu ớt, người ngược lại tỉnh táo hơn, lão đại ký túc xá cũng không trở về mà ở chung với Trương Kỳ Kỳ, chăm sóc Đỗ Tiểu Nhiễm một đêm.
Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm khổ sở, quả thực hận không được nhanh chóng rời khỏi chỗ này, rời đi tất cả những chuyện khiến người ta chán ghét.
Nhưng công việc tìm không dễ dàng gì, gấp gáp như vậy cũng không phải là cách hay.
Bác sĩ riêng rất tốt, lần nào tới cũng đặc biệt hỏi thăm bệnh tình của cô.
Trương Kỳ Kỳ cũng thỉnh thoảng mang nước trái cây tươi tới cho cô, thức ăn không nhiều như lúc trước, mặc dù ăn thanh đạm nhưng làm rất dễ nuốt.
Hỏi thì Trương Kỳ Kỳ bảo: “Đây không phải là do thân thể cậu không khỏe à, lão đại phòng ký túc xá đề nghị ăn món ăn dinh dưỡng như này…”
“Rất đắt, không cần thiết.” Đỗ Tiểu Nhiễm áy náy: “Thời gian này khiến cậu tốn kém rồi.”
Lời nói này lại khiến Trương Kỳ Kỳ đỏ mặt: “Ôi trời, cậu đừng nói mấy lời này nữa, mau ăn đi.”
Như vậy qua mấy ngày, cuối cùng một người bạn cùng phòng giải quyết chuyện cô lo lắng.
Người nọ biết hiện cô đang tìm việc làm, cố ý nghe ngóng giúp cô, “Không phải thành phố D ở gần biển sao, mấy năm trước thịnh hành kiểu du lịch trên biển, anh họ mình đang làm việc đó, thời gian này anh ấy vẫn hay hỏi mình có người nào thích hợp giới thiệu không, chỉ là cậu mà đi thì coi như nhân tài không được trọng dụng rồi….”
“Vậy cũng không sao, qua đó cần đào tạo không?” Đỗ Tiểu Nhiễm vô cùng cẩn thận hỏi.
Bên kia nhất thời nói không rõ lắm, dứt khoát bảo anh họ tự mình điện thoại cho Đỗ Tiểu Nhiễm vào sáng hôm sau, vì đã nói trước ít nhiều điều tốt, hơn nữa Đỗ Tiểu Nhiễm có bằng tốt nghiệp đại học, bên kia cũng thật lòng muốn tuyển dụng cô.
Trong điện thoại nhiệt tình nói: “Cô đến đây đi, bao ăn bao ở, tiền lương trả theo tháng, nếu thích hợp thì cô làm một thời gian, trình độ học vấn cô cao như vậy, sớm muộn gì cũng có thể lên cấp quản lý.”
Ngược lại Đỗ Tiểu Nhiễm không nghĩ như vậy, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố này.
Thân thể vừa khỏe hơn chút, cô liền thu dọn hành lý, chào hỏi mấy người bạn cùng phòng rồi đi. lequydion
Đến nơi mới phát hiện anh họ của bạn cùng phòng rất có năng lực, làm việc trên một chiếc du thuyền rất sang trọng trên biển.
Lúc cô tới đúng lúc anh họ của bạn cùng phòng còn ở trên bờ, người nọ tự mình dẫn cô đi tìm hiểu công việc, mặc dù có tính chất tạm thời nhưng khi làm thủ tục vẫn rất quy củ.
Học bổ túc nửa ngày, đã có người dẫn cô lên thuyền.
Thuyền rất lớn, xa hoa hơn cả cô tưởng tượng, trên tầng thượng còn có cả hồ bơi, mô hình sân golf nhỏ.
Công việc của cô rất đơn giản, chính là phụ trách quét dọn.
Quản lý khâu này là một phụ nữ hơn 40 tuổi, trước kia làm việc trong khách sạn, kinh nghiệm phong phú.
Vẻ mặt khi giới thiệu du thuyền cũng rất kiêu ngạo, “Tàu này của chúng ta là tàu biển chở khách chạy định kỳ, nhưng xây dựng thương hiệu quý hơn cả châu báu, có thể lên đây tiêu tiền cũng không đơn giản, lúc các cô làm việc đều phải rất cẩn thận.”
Trái lại hơi thiên vị cô, người khác đã đi chỉ bảo Đỗ Tiểu Nhiễm ở lại nói: “Cô vừa tới tuổi còn nhỏ cũng chẳng có kinh nghiệm gì, lần đầu lên thuyền không cần quá gắng sức, có chỗ nào không hài lòng, cảm thấy không tốt nhất định phải nói cho tôi biết.”
Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm rất cảm kích, nhưng lại cảm thấy có chút quái lạ.
Anh họ bạn cùng phòng là người rất tốt, sợ cô lần đầu tiên ra biển không thích ứng, đặc biệt tìm quan hệ, sắp xếp cô vào phòng chiếu phim.
Tàu biển chở khách chạy định kỳ rất lớn, bên trong thiết kế rất nhiều trò chơi, phòng chiếu phim không rộng lắm, cũng chỉ chứa được hơn 50 người, phim cũng lấy khôi hài phiêu lưu làm chủ đề.
Công việc của cô chính là chờ sau khi khách đi, phụ trách dọn dẹp cho sạch sẽ.
Thật ra thì cô vốn hoàn toàn không cần làm gì cả, lúc khách tới nhiều lắm chỉ mang thêm thức uống.
Gặp chiếu phim 3D thì cần thu và phát kính chuyên dụng, hơn nữa công việc chỉ làm nửa ngày, thời gian còn lại có thể tùy tiện đi lại trên thuyền, ngắm cảnh biển.
Như vậy qua mấy ngày được gió biển thổi vào, tâm tình của cô cũng sáng sủa hơn rất nhiều, cũng không còn suy nghĩ lung tung nữa.
Ngược lại tâm tình cô càng ngày càng tốt.
Ngày đó cô đang cúi đầu kiểm tra lại mắt kiếng 3D thì cảm thấy có đi người tới, cô vội lấy một cặp kính tính đưa cho đối phương bằng hai tay, thì thấy đối phương lộ ra dáng vẻ ngạc nhiên, kinh ngạc nói: “Ôi trời, đây không phải là Tiểu Nhiễm sao?”
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng sửng sốt, không ngờ tới chỗ này mà có thể gặp được bạn học hồi trung học Triệu Vi Vi.
Năm lớp 12 cô và Triệu Vi Vi gần như không có quan hệ gì, chỉ biết là Triệu Vi Vi người này danh tiếng không tốt lắm, nhưng một là học sinh giỏi trong mắt thầy cô, một là học sinh yếu kém, vừa vặn hai người ngồi vừa một trước một sau, chủ nhiệm lớp không ít lần dùng Đỗ Tiểu Nhiễm châm biếm Triệu Vi Vi, khuyên Triệu Vi Vi nên học tập theo Đỗ Tiểu Nhiễm.
Hôm nay thấy Đỗ Tiểu Nhiễm làm việc này trên thuyền, trong nháy mắt Triệu Vi Vi che miệng cười nói: “Ái chà, không phải cậu thi tốt nghiệp trung học rất tốt sao, vào trường đại học danh tiếng, sao lại chạy tới chỗ này?”
Nói xong Triệu Vi Vi như nhớ ra gì đó, “Đúng rồi, lần trước tụ tập bạn học nghe nói cậu muốn kết hôn, lại còn kết hôn trên đảo gì đó? Cảnh tượng lớn không….”
Khoa trương chắt lưỡi hít hà, “Ôi, xem ra học hành giỏi giang cũng không có chỗ dùng rồi.”
“Phim sắp bắt đầu chiếu.” Đỗ Tiểu Nhiễm đưa mắt kính trong tay cho cô ta, cúi đầu giả vờ sửa sang lại vài thứ khác.
Triệu Vi Vi lại như cầm gì đó, chợt giơ điện thoại trong tay lên, hướng về phía Đỗ Tiểu Nhiễm chụp mấy cái.
Ngón tay nhanh chóng gửi lên mạng cho bạn học, còn kèm theo một câu: “Nhìn xem hôm nay tôi gặp ai nè?”
Trong lúc nhất thời đám bạn học bùng nổ.
Trong group đám bạn học này cũng có thêm Đỗ Tiểu Nhiễm, chỉ là cô ít khi lên.
Triệu Vi Vi sợ Đỗ Tiểu Nhiễm không thấy được, đưa màn hình di động ra trước mặt cô, cười hì hì nói: “Chào cậu, lâu không thấy cậu có mặt trong group, tất cả mọi người đều rất nhớ cậu, có lẽ cũng rất muốn biết sao cậu lại lưu lạc tới làm nhân viên phục vụ thế này.”
Đang nói thì có một người đàn ông lớn tuổi từ bên ngoài đi vào, liếc mắt nhìn thế nào cũng đã 60 rồi.
Thấy Triệu Vi Vi đang đứng đây, ông già vội đi tới bên cạnh Triệu Vi Vi, rất thân mật ôm eo Triệu Vi Vi nói: “Sao em lại chạy tới đây, mọi người đang chờ em đấy….”
Lúc nói chuyện một miệng toàn mùi rượu.
Già mà không nên nết, ghê tởm chèo kéo khiến Đỗ Tiểu Nhiễm chứng kiến thiếu chút nữa phun ra.
Ngược lại sau khi ông ta nhìn thấy Đỗ Tiểu Nhiễm thì sáng mắt lên hỏi Triệu Vi Vi, “Đây là bạn của em à? Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, tại sao lại làm nhân viên phục vụ cho người ta, có muốn qua chỗ tôi không, tôi có mấy người bạn có thể giới thiệu cho em.”
“Xin lỗi tôi còn phải làm việc.” Đỗ Tiểu Nhiễm đã muốn nổi da gà.
Ông ta lại không thuận theo không buông tha: “Em cũng quen biết Triệu Vi Vi, cả hai đều quen nhau…. Vi Vi, giới thiệu một chút…..”
Vẻ mặt Triệu Vi Vi rất không tốt liếc nhìn về phía Đỗ Tiểu Nhiễm, không tình nguyện kéo ông ta nói: “Đừng mà, anh có em còn chưa đủ, khắp nơi mọi người đều biết….”
Vốn là muốn làm nũng nhưng có thể làm hơi lố, ông ta bị cô ta kéo đụng vào góc bàn.
Trong nháy mắt ông ta liền nổi giận, một bạt tai nện lên mặt Triệu Vi Vi, mắng: “Gái điếm thúi, bố mày tốn tiền bảo cô làm gì thì làm cái đó đi!”
Triệu Vi Vi bị đánh mặt tím ngắt, cô ta không dám giận dỗi gì với ông ta, chỉ có thể hung hăng tức giận Đỗ Tiểu Nhiễm, làm người đàn bà chanh chua mắng: “Đỗ Tiểu Nhiễm, một cái tát này của bà đây là vì cô, cô đừng mong tôi sẽ bỏ qua cho cô!”
Đang nói chuyện thì có nhân viên tuần tra đi tới.
Triệu Vi Vi nhìn thấy vội xông lên, kéo những đó làm ‘Kẻ xấu tố cáo trước’ nói: “Tôi muốn tố cáo, nhân viên các người mắng người vô tội, còn đánh tôi!”
Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm căng thẳng, trên thuyền có mấy camera giám sát, nhưng cố tình ở phòng chiếu phim này lại không có cái nào.
Trên mặt Triệu Vi Vi năm dấu tay rõ ràng như vậy, cho dù mình giải thích, chỉ sợ cô ta cũng la lối khóc lóc muốn cãi lại.
Không ngờ những người tuần tra kia chỉ cười, “Cô chắc chứ? Bản thân tôi nghi ngờ người tình của cô thừa dịp say rượu đùa bỡn nhân viên trên thuyền chúng tôi, bây giờ còn chưa cập bến đâu, làm phiền các người trở về, vừa cập bến lập tức cút xuống thuyền cho tôi!”
Nói xong không nói thêm lời nào nữa, hai người đi tới một trước một sau kẹp ông già say rượu kia kéo ra bên ngoài.
Người dẫn đầu trước khi đi còn cẩn thận nhìn về phía cô một cái.
Lúc trước cô cảm thấy rất kỳ lạ, trên thuyền thỉnh thoảng đụng phải thuyền trưởng quản lý, những cô nhân viên phục vụ đều phải cung kính chào hỏi.
Kết quả có lần gặp cô, còn chưa chào hỏi ngược lại thuyền trưởng mũi to người nước ngoài lại chào hỏi cô trước.
Lúc ấy mặc dù cô cảm thấy kỳ cục nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng thuyền trưởng người nước ngoài phong độ lịch sự như vậy.
Từng mảng mây đen như bao trên đỉnh đầu, cô im lặng một lúc, vội lấy điện thoại di động ra điện cho bạn cùng phòng.
Không bao lâu bạn cùng phòng nghe máy, cười híp mắt nói: “Tiểu Nhiễm hả, bây giờ cậu thế nào rồi, trên thuyền vui vẻ không?”
“Sao lại vui được chứ, mình làm việc rất nhiều.” Đỗ Tiểu Nhiễm thử nói: “Mỗi ngày sáng sớm đã phải dậy làm việc, mệt mỏi rã rời, lượng công việc rất lớn, có lúc cơm cũng không kịp ăn, mùa du lịch thật sự rất đông khách, khách nhiều bận rộn muốn chết….”
“Không phải chứ, rõ ràng cậu rất nhàn hạ mà, làm sao lại mệt được? Cậu điện thoại cho anh họ mình đi, nhất định là hiểu nhầm chỗ nào rồi…. Không thể nào, cũng đã nói cậu hoàn toàn không cần phải làm gì….”
“Không cầu đâu, anh họ cậu cũng chẳng phải là ông chủ, chỉ là một quản lý nhỏ mà thôi, nhưng thật sự rất kỳ quái, chúng ta ở chung phòng bốn năm, chưa từng nghe cậu nhắc tới anh họ này lần nào cả?”
Bạn cùng phòng bên kia hiển nhiên là chột dạ: “Không, không thân lắm…. Hằng ngày ai sai bảo, mình phải hỏi lại một chút xem…”
“Đừng hỏi.” Đỗ Tiểu Nhiễm đã hiểu ra gì đó: “Là có người nhờ cậu làm phải không?”
“…. Cậu đừng tức giận….” Bạn cùng phòng cẩn thận trả lời: “Thật ra thì ngày đó Trương Kỳ Kỳ vốn ở trong nhà ba mẹ, người đầu tiên phát hiện ra cậu bị sốt chính là… Chồng cậu….”
Đỗ Tiểu Nhiễm không khách khí cắt ngang lời cô: “Đó không phải là chồng mình.”
“Các cậu còn chưa ly hôn… Ôi trời, Tiểu Nhiễm à, thật sự muốn khuyên cậu….”
Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ - Kim Đại Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ