Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Môi Quả
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 183 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 452 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:53:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Quyễn 9
ừ trong tòa cao ốc Phúc Ninh đi ra ngoài, Đường Tiểu Mễ mới phát giác cả người nàng đã bị mất hết hơi sức, ánh mắt mờ mịt, thậm chí máy móc đi dọc ven đường, có lúc, suy nghĩ là một chuyện, tự mình đối mặt lại là chuyện khác, loại cảm thụ này không thể so sánh được.
Đường Tiểu Mễ trở lại Thành phố N cũng đã mấy tháng, đường phố đi thế nào, đi bên trái hay bên phải, nơi nào là khúc quanh, nàng đều biết, nhưng hiện tại nàng như người mất hồn, trong đầu cứ vang lên nội dung cuộc nói chuyện mới vừa nghe. Thụy Dương, cho nên, giữa chúng ta tất cả đều là giả, anh tình em nguyện, giao dịch công bằng? Đường Tiểu Mễ rất muốn khóc nhưng nước mắt đã khô cạn, trong đầu không ngừng hiện lên bộ dạng Phó Thụy Dương. Hắn kéo cánh tay của nàng: "Chúng ta đã gặp qua ở nơi nào sao?"
Trong biệt thự Phó gia, hắn ôm lấy nàng: "Nơi này, về sau cũng sẽ là nhà của em".
Trong khách sạn Duy Kinh, hắn nắm tay của nàng: "Bên cạnh cháu sẽ chỉ có một mình Tiểu Mễ, cho đến khi nàng không cần cháu nữa".
Trong phòng làm việc của hắn, hắn cười như không cười nói: "Đã lớn như vậy còn ăn dính trên mặt".
Ở lễ đính hôn, hơi thở ấm áp của hắn thổi tới bên tai nàng: "Tiểu Mễ, ngoan". Hắn đeo nhẫn cho nàng, trước cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn hôn lên môi của nàng. Tay của hắn dịu dàng ghé trên bụng của nàng, nhẹ nhàng cẩn thận xoa, bàn tay của hắn mang theo ấm áp, từng chút, từng chút hòa tan lòng của nàng.
Trên tiệc rượu, hắn cầm lấy tay nàng, gằn từng chữ với Sơ Nhất: "Tiểu Mễ bây giờ là vị hôn thê của tôi". Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt của nàng: "Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không làm".
Còn nữa, lần đầu tiên bọn họ ôm hôn, hắn dịu dàng, bá đạo, hắn hài hước: "Trợn tròn mắt hôn môi là thói quen của em sao?"
Hắn đưa Gạo cho nàng, bọn họ ôm nhau thật chặt, hắn hôn lên trán của nàng: "Chúng ta, thử một lần được không?" Hắn khẽ cắn vành tai của nàng. Khi nào thì bắt đầu đây? Đường Tiểu Mễ hỗn loạn, bắt đầu từ lúc nào, bọn họ mập mờ, đắm chìm vào tình yêu, thì ra cũng chẳng qua là một cuộc giao dịch công bằng. Mỗi lần hắn ôm nàng, mỗi lần đều hôn, nàng đều nhớ rất rõ ràng, càng ngày càng rõ ràng, giống như đoạn phim chiếu chậm từ chút, từng chút thoáng qua. Bắt đầu từ lúc nào bóng dáng của Phó Thụy Dương rõ ràng như vậy, lông mày, ánh mắt của hắn, hắn dịu dàng, hắn bá đạo, hắn tức giận như một đứa bé, Đường Tiểu Mễ không dám nhắm mắt lại, dường như trong thoáng chốc, chỗ nào cũng có hắn, trong tai tất cả đều là giọng nói của Phó Thụy Dương.
"Đường Tiểu Mễ, em nói lại thử xem!"
"Tiểu Mễ, tin tưởng anh, bây giờ trong lòng anh, không có gì có thể so sánh được với em".
"Tiểu Mễ, anh chưa bao giờ cho mình là người tốt, quá khứ của anh cũng không phải là một tờ giấy trắng, nhưng từ nay về sau, bên cạnh anh chỉ có một mình em, còn nữa…." hắn nắm tay của nàng đặt trên ngực hắn, "Nơi này, chỉ có một mình em".
"Tiểu Mễ, trước kia có lẽ anh đã làm rất nhiều chuyện hoang đường nhưng sau này sẽ không như vậy nữa".
"Tiểu Mễ, em có thể tin tưởng anh, sau này cũng phải tin tưởng anh".
Đến cuối cùng, trong tai chỉ còn lại âm thanh trong cái đêm kiều diễm ở đảo Bali, hắn gầm nhẹ tên của nàng: "Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, Tiểu Mễ......" Đường Tiểu Mễ đứng một chỗ xoay người lại, nàng cảm thấy giống như Phó Thụy Dương đang gọi tên nàng, từng tiếng, từng tiếng: "Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, Tiểu Mễ......"
Thái độ của nàng đến nói lời tạm biệt rất bình tỉnh, đến vì tình cảm hoang đường bọn họ đã chấm hết, nhưng tại sao nàng cảm thấy đau đớn không thể thở nổi? Ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, trong đầu của nàng, cả người của nàng, bên tai của nàng, bốn phương tám hướng đều là Phó Thụy Dương.
Rốt cuộc, nước mắt cũng từng giọt rơi xuống, trên đường phố, người người qua lại, rất nhiều người quay đầu lại nhìn cô gái này khóc như mưa tuôn, Đường Tiểu Mễ không quan tâm, nàng chỉ cảm thấy trong lòng rất đau, rất đau, anh từng đối với em như vậy, tại sao quay đầu lại nói cho em biết đây chẳng qua là một cuộc giao dịch công bằng? Tất cả đều là giả sao? Anh nói với em, anh vì em mà làm tất cả, anh dắt tay của em, ôm em vào lòng, em đã từng nghe được nhịp tim anh, đều là giả sao?
Xin Chào, Con Mèo Của Tôi! Xin Chào, Con Mèo Của Tôi! - Môi Quả