They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Môi Quả
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 183 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 452 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:53:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Quyễn 2
Hôm nay Tổng Giám đốc của khách sạn Duy Kinh có chút khóc không ra nước mắt. Hắn không biết nên sắp xếp bàn ghế như thế nào để phục vụ đám người kia. Đường Kiếm, Dương Thắng, Phó Long Bưu, ba người địa vị ngang nhau, người nào ngồi vị trí đứng đầu, người nào ngồi ở vị trí phía sau? Trước đó nói là gia đình nhỏ họp mặt nhưng nào ngờ, đầu tiên là ba thanh niên bước ra từ chiếc Land cruise, nói là bọn hắn bao hết chỗ và phải giải tán những người khách khác, ba người này nổi danh huyên náo ở Thành phố N, đâu ai dám đắc tội bọn họ.
Tiếp đến, thư ký Thành ủy Thành phố S, người đứng đầu một công ty thuộc tập đoàn Tuyền Lâm ở tỉnh J, Đổng Sự Trưởng của tập đoàn Sâm Quảng cũng lục tục đi tới, nhìn dáng vẻ cũng hiểu được, bên ngoài cười, chào hỏi nhưng trong lòng không cười.
Còn có một đôi nam, nữ không nhìn ra thân phận nhưng từ phong cách ăn mặc, nhìn ra được có thân phận cũng hiển quý.
Trong gian phòng sang trọng, bầu không khí vô cùng quái dị, hình như chia làm hai phía, loại không khí quái dị này kéo dài cho đến khi nhóm người thứ ba xuất hiện, có một người làm thay đổi cục diện. Tất cả cùng nhìn ra phía trước, sau khi nhìn thấy một cô gái tóc ngắn tất cả đều nở nụ cười, nhưng dường như nhóm người thứ ba tới, rõ ràng không được hoan nghênh, hai nhóm người trước ngược lại hợp thành một phía, trong phòng nam nam, nữ nữ khí thế mạnh mẽ, Giám đốc khách sạn cảm giác mình có chút không chịu nổi.
Tới sau cùng nhất là ba ông già, ba người đứng đầu của ba nhà đều ngồi xe jeep quân khu, ăn mặc rất giản dị, nhìn nhau một cái, cùng đi vào khách sạn. Giám đốc khách sạn Duy Kinh không khỏi lấy khăn tay ra, lau cái trán đổ mồ hôi, Thành phố N trong tháng giêng vẫn rất lạnh nhưng bây giờ hắn cố gắng kìm nén đầu đổ mồ hôi, rõ ràng nói là gia đình nhỏ họp mặt, nghe tin là cha mẹ hai bên nam nữ chính thức gặp mặt, thế nhưng ước chừng có hai mươi người tới.
Cuối cùng, cách sắp xếp cái bàn cũng rất quái dị, hai người có dáng cao quý cùng ngồi chung một chỗ phía Tây. Đường Kiếm, Dương Thắng, Phó Long Bưu dàn một hàng ngồi hướng Nam, cũng chính là vị trí cao nhất, Đường Tiểu Mễ, Phó Thụy Dương ngồi đối diện ba ông già, còn lại phân ngồi hai bên, Đường Tiểu Mễ oán thầm, đây là Quốc Gia đàm phán sao? Người nào ngu ngốc sắp xếp cục diện này? Nếu là  vị Giám đốc kia nghe được tiếng lòng Đường Tiểu Mễ, nhất định phải hô to oan uổng, đây là kết quả dàn xếp của nhiều người, người nhà các người muốn như thế, chuyện liên quan gì tới tôi?
Hôm nay lẽ ra thì không có chuyện của Dương Thắng, lão là ông ngoại Đường Tiểu Mễ, một người là ông nội Đường Tiểu Mễ và một người là người đứng đầu nhà chồng tương lai Đường Tiểu Mễ, cho nên hắn không lên tiếng, thái độ giữ im lặng, toàn bộ giao cho Đường Kiếm và Phó Long Bưu hai người tự do khởi xướng.
Ba anh em Dương gia mặc kệ mấy lão già đang suy nghĩ gì, bọn họ chỉ quan tâm đến Phó Thụy Dương, người này bụng dạ khó lường, ngày hôm qua lại có thể giữ Tiểu Mễ qua đêm. Trời ạ, em gái bọn họ thuần khiết cao quý, cứ như vậy đưa đến miệng con sói này sao?
Vào lúc này, cho dù Phó Thụy Dương có thể duy trì, da mặt dù có dày cũng không chịu nổi mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, trừ ánh mắt nhu hòa của ba mẹ hắn ra và ánh mắt ông nội hắn vẫn bình tĩnh, vẻ mặt có chút hài hước, còn lại tất cả ánh mắt đều giống như một cây đao, Phó Thụy Dương cảm giác mình sẽ bị từng đao, từng đao cắt từng khối thịt.
Dương Ái Hoa lần đầu tiên thấy Phó Thụy Dương, cha mẹ vợ lần đầu tiên thấy con rể, tự nhiên có chút quan tâm hơn so người khác.
"Tiểu Phó, trước kia chúng ta đã gặp qua sao?" Dương Ái Hoa lên tiếng, người trẻ tuổi trước mặt này, tướng mạo, max điểm. Vóc người, hạng nhất. Dường như cũng có chút quen mặt.
"Dì, dì gọi cháu Thụy Dương là được rồi, cháu đã từng cùng bạn bè ở đại học B dự thính khóa của dì, bọn họ đều là học sinh của dì". Phó Thụy Dương thoáng gật đầu, mặt lộ vẻ thành khẩn và cung kính, hoàn toàn không có bộ dạng bỡn cợt như đối với Đường Tiểu Mễ lúc sáng.
Dương Ái Hoa lơ đãng gật đầu một cái, khó trách, nàng ở đại học B có học sinh rất ít, nhưng tuyệt đối đều là nổi trội, trong ấn tượng chính xác có nhớ ra một người tham gia dự thính, nói là bạn bè.
"Cháu cảm thấy Tiểu Mễ nhà chúng ta như thế nào?" Đây mới là câu hỏi quan trọng nhất, sau khi Dương Ái Hoa hỏi xong, người cả phòng toàn bộ nghiêng đầu nhìn Phó Thụy Dương.
Đường Tiểu Mễ ngược lại bình thường, nàng do một tay Đường Kiếm nuôi nấng dạy dỗ, khi còn bé cũng bị ôm trên đùi, gặp qua không ít người nổi tiếng trên TV, Đường Kiếm và Dương Thắng huấn luyện, hai gia đình là tổ hợp kỳ dị, loại hoàn cảnh này sớm thói quen, nàng con gái duy nhất của hai nhà, là cháu gái duy nhất Đường gia, mọi người cưng chiều nâng nàng trong lòng bàn tay.
Phó Thụy Dương khi nào gặp qua trận chiến như thế này? Da đầu một hồi tê dại, bây giờ có thể để cho hắn đi đàm phán hạng mục, có thể để cho hắn đi ký hợp đồng, nhưng cũng đừng làm cho hắn nơm nớp lo sợ khi đối mặt với ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người như vậy, hơn nữa, cũng không phải là ánh mắt thân thiện.
Xin Chào, Con Mèo Của Tôi! Xin Chào, Con Mèo Của Tôi! - Môi Quả