The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 116
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:30:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 107
hương 107 — Lộ ra sơ hở
Hạ Duẫn Ngân vẫn luôn tìm kiếm từ lúc nửa đêm đến giữa trưa ngày thứ hai, dùng dây thừng thả từ trên đỉnh núi một đường thẳng xuống chân núi, tản ra tìm kiếm xung quanh bốn phía trong vòng hai dặm, vẫn không phát hiện được một chút tung tích của nàng. Thật giống như thể nàng đã hoàn toàn tan biến, làm sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng?
“Thái tử, không có bất kỳ phát hiện nào.” Một hàng thuộc hạ đứng ở nơi đó, thật sự bọn hắn đã tìm nhưng không thấy bất kỳ dấu vết nào để lại.
Hạ Duẫn Ngân không thể nào tin nổi, nhưng lại tìm không ra nguyên nhân, nàng rốt cuộc đi nơi nào? Chẳng lẽ nàng đã được người khác cứu lên sao? Không, không thể nào, chẳng lẽ vẫn còn có người tiếp ứng cho nàng? Đúng rồi, nhất định là như vậy, hai người vừa rồi chính là lời giải thích tốt nhất, liền lập tức phân phó nói: “Đi, đến thị trấn phía trước.” Hắn vẫn không tin không thể tìm thấy nàng.
Lúc Mạn Tâm tỉnh lại liền nhận thấy mình đã nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ rất thô sơ nhưng lại rất gọn gàng ngăn nắp. Ngửi được mùi gạo thơm phức, lúc này mới cảm thấy thật đói, đứng dậy đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tiêu Lăng đang nấu cơm. Ngẫm lại hắn là một người đàn ông, làm được như vậy quả thực không dễ dàng gì, liền đi đến, “Để ta làm cho.”
“Ngươi? Ngươi biết nấu ăn?” Tiêu Lăng kinh ngạc nhìn nàng.
“Đương nhiên, ngươi quên rồi sao, ta không phải Trữ An, ta là Mạn Tâm, nàng sẽ không thể nhưng ta thì có thể. Nàng và ta hiểu biết lại không giống nhau.” Mạn Tâm cười nói.
“Ta đây sẽ nếm thử xem.” Tiêu Lăng nhường chỗ lại cho nàng, cũng muốn nhìn xem thử nàng có phải biết nấu ăn thật hay không.
Mạn Tâm thuần thục bỏ dầu, cho rau vào, sau đó nêm muối, sau vài phút là xong, “Tốt rồi, ta không thích ăn rau quá nhừ, cũng không thích nêm nhiều muối. Ngươi nếm thử xem, có lẽ sẽ không hợp khẩu vị của ngươi.”
“Sẽ không, ta cũng không có quá kén ăn.” Tiêu Lăng nói, nhưng nhìn vào thủ pháp cùng bộ dáng của nàng, hẳn là không có lừa gạt mình.
“Vậy ăn cơm thôi.” Mạn Tâm đã đói đến chịu không nổi.
Cơm vừa dọn lên, nàng liền vội vã cầm bát lên bắt đầu ăn.
Tiêu Lăng hơi nhíu mày. Nữ tử thông thường nếu cùng dùng cơm với nam nhân, đều phải chờ nam nhân lấy thức ăn trước, sau đó mới có thể ăn. Nàng lại có thể ăn tự do đến như vậy.
“Ngươi không ăn sao?” Mạn Tâm ngẩng đầu nói.
“Ăn chứ.” Tiêu Lăng gắp thức ăn cho vào trong bát, đột nhiên nói: “Chốc nữa, ta sẽ đi ra ngoài có việc, ngươi chuẩn bị bữa tối chờ ta trở lại.”
“Ta làm cơm tối?” Mạn Tâm nhìn cái nồi đất dùng để nấu cơm kia, lắc đầu, “Việc này ta không biết.”
“Ngươi không biết? Ngươi không phải mới vừa nói ngươi biết nấu cơm sao?” Tiêu Lăng nghi hoặc khó hiểu.
“Ta biết nấu cơm, nhưng là dùng loại nồi tự động, nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu. Ta nói rồi, ta đến từ một tương lai rất xa. Ở nơi đó, chúng ta chỉ cần bỏ gạo cùng nước theo tỉ lệ nhất định, rồi không cần để ý đến nó, nó sẽ tự động nấu cơm ngon, cũng không cần canh củi lửa, vĩnh viễn cũng sẽ không tắt. Chính vì như vậy, ta mới không biết nên dùng bao nhiêu củi lửa, bao nhiêu nước?”
“Có vật như vậy?” Tiêu Lăng rõ ràng tỏ vẻ hoài nghi.
“Còn kì diệu hơn so với vật thần kỳ, có điều là có nói thế nào ngươi cũng không thể tưởng tượng ra. Quên đi, ngươi đi đi, buổi tối ta sẽ thử cố gắng hết sức một lần xem sao.” Mạn Tâm nói. Chưa từng dùng qua hàng điện tử hiện đại công nghệ cao, thì không có cách nào tưởng tượng nổi, nói ra có lẽ hắn sẽ cho là mình đang kể chuyện cổ tích.
Tiêu Lăng trở lại thị trấn, liền phát hiện người Hạ quốc đang bí mật tìm kiếm nàng. Hắn nghĩ có nên báo cho đại ca hay không? Hay là chính mình đem nàng trở về?
“Mau mau đến xem, đây là cái gì? Mới vừa rồi còn không thấy ở đây?” Trong đám người đột nhiên có người phát hiện thấy trên tường không biết từ khi nào có người dán cáo thị lên.
Tiêu Lăng khẽ động thân tiến đến gần, liền nhìn thấy trên đó viết………..
“Muội muội, Song nhi bệnh tình nguy kịch. Nếu trong vòng ba ngày, muội đang ở đây mà không trở về, thì sẽ không còn gặp được nàng ta nữa. Ca ca.” Chỉ mấy chữ ít ỏi nhưng mang theo uy hiếp.
“Đây là cái gì? Ngay cả tên cũng không có, làm sao biết là nói ai chứ, là ai đã dán nhỉ?” Mọi người bàn tán sôi nổi.
Tiêu Lăng vừa đọc được liền hiểu rõ ràng ý tứ của cáo thị kia là để cảnh cáo Trữ An. Nếu sau ba ngày mà không trở về hắn sẽ giết Song nhi. Khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, chẳng lẽ thái tử Hạ quốc không biết, nàng đối xử với Song nhi như thế nào sao? Song nhi sống chết thế nào nàng sẽ quan tâm sao? Nhưng cũng không đúng, nếu hắn đã viết ra như vậy nhất định trong này là có vấn đề. Hắn chắc phải hiểu rõ về nàng.
Mạn Tâm nhìn nồi cơm do chính tay mình nấu hơi bị khê một chút nhưng vẫn rất là hài lòng, ít nhất còn có thể ăn được.
Tiêu Lăng trở về, thấy đồ ăn đã được nàng chuẩn bị sẵn sàng dọn lên, đặt gà nướng vừa mới mua lên bàn, “Ăn thôi.”
“Ngươi đã trở lại, có phát hiện được gì không?” Mạn Tâm quan tâm hỏi. Thật ra nàng muốn hỏi, Hạ Duẫn Ngân không tìm thấy mình có còn lưu lại nơi này hay không.
“Thái tử Hạ quốc đang tìm ngươi khắp nơi.” Tiêu Lăng nói rồi nhìn nàng dò hỏi: “Ta thấy nha hoàn ngươi cũng đang tìm kiếm ngươi.”
“Song nhi sao? Cô ấy không có chuyện gì chứ?” Mạn Tâm quan tâm hỏi, biết Song nhi không có việc gì là tốt rồi.
“Cô ta không có việc gì, mà sao ngươi lại hỏi như vậy?”
“Lúc ta trốn đi đã đánh làm cô ấy ngất xỉu rồi đổi lấy y phục của cô ấy trốn đi. Ta sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu cô ấy không có việc gì thì ta an tâm rồi.” Mạn Tâm thong thả nói.
“Ngươi có vẻ rất lo lắng cho cô ta, vậy sao trước kia ngươi lại không đối tốt với cô ta?” Hắn đang thử dò xét một lần nữa.
“Ta đã nói rồi, đó là Trữ An, không phải ta. Lúc ta tỉnh lại đã bị mọi người nhìn đầy thù hằn. Chỉ có Song nhi vẫn rất tốt với ta trước sau như một. Tuy rằng trong lòng cô ấy cũng rất hận ta nhưng cô ấy vẫn quan tâm, chăm sóc ta như trước. Ta vẫn luôn rất cảm động, cũng luôn muốn thay Trữ An bù đắp lại cho cô ấy. Vì vậy ta đã nhận cô ấy làm muội muội.” Mạn Tâm nói không chút giấu diếm.
Thì ra là vậy, bấy giờ Tiêu Lăng mới hiểu rõ, thuận miệng nói một câu: “Nếu một gậy kia của ngươi làm cô ta bị thương, ngươi chẳng phải là sẽ rất hối hận sao.”
“Đương nhiên, ta sẽ tự trách mình. Cho nên đợi sau này trở về, ta sẽ đối xử với cô ấy thật tốt. Thay cô ấy tìm một người có gia thế tốt rồi gả đi.” Mạn Tâm nói, như vậy đối với Song nhi đã là bồi thường tốt nhất.
“Ăn cơm đi. Ngày mai, ta đem ngươi trở lại kinh thành.” Tiêu Lăng đột nhiên nói. Mặc kệ nàng có phải là Trữ An hay không, hắn cũng không thể để nàng bị bắt về Hạ quốc, càng không thể nói cho nàng biết, bọn họ dùng Song nhi để uy hiếp nàng trở về. Nếu Hạ Duẫn Ngân thật sự thích nàng thì thậm chí nếu như nàng có không xuất hiện, cũng sẽ không vì vậy mà giết đi một tì nữ.
“Ngươi chịu cùng ta trở về?” Mạn Tâm ngạc nhiên, vui mừng nhìn hắn.
“Không phải là cùng ngươi trở về. Ta trở về là để gặp đại ca của ta và Tử Vân. Còn về việc của ngươi, thì vẫn cần nghiên cứu xem xét thêm.” Tiêu Lăng nói. Nhưng hắn đã có vài phần tin rằng nàng không phải là Trữ An.
“Sao cũng được, chỉ cần ngươi chịu cùng ta trở về là tốt rồi.” Mạn Tâm không nhịn được nở nụ cười tươi. Nói thật, nàng thật sự rất nhớ Mộ Dung Ưng.
Nhớ hắn? Trong lòng nàng đột nhiên giật mình hoảng hốt. Tại sao mình lại nhớ hắn, vì sao lại muốn gặp hắn? Nàng nên nhớ đến là Vân? Tuy nhiên dường như rất lâu rồi nàng không nghĩ đến Vân…………
“Ngươi làm sao vậy?” Tiêu Lăng nhìn thấy sắc mặt nàng đột nhiên trở nên xấu đi, chẳng lẽ mình đã nói gì sai?
“Không có gì, ta chỉ là nhớ Vương gia.” Mạn Tâm chậm rãi gắp đồ ăn trong bát của mình.
“Không cần nghĩ ngợi, chúng ta sẽ sớm có thể trở về rồi.” Tiêu Lăng nói.
“Nhưng Hạ Duẫn Ngân đang tìm ta, chúng ta làm sao trốn thoát được?” Mạn Tâm hỏi.
“Việc này ngươi không cần xen vào, tự ta sẽ có biện pháp.” Tiêu Lăng nói. Hắn đối với địa hình nơi này vô cùng quen thuộc, muốn trốn khỏi bọn họ dễ dàng như trở bàn tay. Nhưng hắn vẫn nên chuẩn bị đầy đủ mọi việc thật tốt, dù sao thái tử Hạ quốc cũng là loại ngưởi “không phải tích dầu thắp đèn”. (*)
(*)Người “không phải tích dầu thắp đèn” là người thông minh lanh lợi, giỏi giang, có tiền tài, địa vị, nổi tiếng, là người cơ trí;
Nghĩa bóng ám chỉ là người có tâm kế, cực kỳ gian xảo, đa mưu túc trí, khó đối phó, không chịu cô đơn, không chịu thiệt thòi, làm việc không kể hại người lợi ta
“Ừ.” Mạn Tâm gật đầu, miễn được trở về là tốt rồi.
Mộ Dung Ưng, Dương Tử Vân cùng thị vệ ngựa không dừng vó, đuổi đến nơi đây, chợt nghe được tin nàng vẫn bặt vô âm tín đồng thời Hạ Duẫn Ngân đang đăng cáo thị tìm nàng khắp nơi.
“Thuộc hạ tham kiến Vương gia, công tử.” Dương Tử Vân vừa xuất hiện thì nam nhân một mực vẫn theo dõi bám theo Mạn Tâm lập tức hiện thân tới gặp.
“Nói rõ ràng, rốt cuộc sao lại thế này?” Dương Tử Vân hỏi.
“Dạ.” Nam nhân đem toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra dọc theo đường đi kể lại một lượt………
“Cái gì? Nàng rớt xuống vách núi sao?” Sắc mặt Mộ Dung Ưng lập tức thay đổi. Nàng không biết võ công, rớt xuống vách núi chẳng phải là nhất định sẽ chết sao.
“Vương gia không nên quá lo lắng. Vương Phi chắc là không có chuyện gì, bởi vì thái tử Hạ quốc đã tìm suốt một ngày một đêm ở dưới vách núi vẫn không phát hiện được tung tích Vương Phi. Thuộc hạ nghĩ Vương Phi nhất định là đã được người cứu đem đi, nếu không thì không thể không có một chút tung tích?” Hắn bẩm báo.
“Đại ca, hắn nói không sai, vách núi cao như vậy nếu rơi xuống cứ coi như mạng nàng có lớn, cũng không thể nguyên vẹn không chút tổn thương, nhất định là đã được người cứu đem đi.” Dương Tử Vân cũng nói.
“Tử Vân, đệ lập tức truyền lệnh xuống yêu cầu bọn họ bí mật tìm kiếm.” Trái tim Mộ Dung Ưng như bị bóp chặt đến không thở được, không biết nàng không chút tổn thương được người cứu đem đi, hay là vết thương chồng chất được người đem đi cứu chữa rồi. Không rõ nàng bây giờ có bị nguy hiểm đến tánh mạng hay không.
“Vâng, đại ca.” Dương Tử Vân đáp.
“Ngươi dẫn bổn vương đến vách núi kia.” Mộ Dung Ưng muốn tự mình đi tìm kiếm, để xem có thể tìm được bất kỳ dấu vết gì để lại hay không.
“Vâng, Vương gia.” Nam nhân kia lập tức dẫn hắn đi đến hướngvách núi.
Đi tới nơi, nhìn thấy vách núi cao như muốn chạm bầu trời, tim Mộ Dung Ưng lúc này chìm xuống đến đáy. Ở nơi cao như vậy rơi xuống, trừ phi là người có võ công cực ới đỡ được nàng, nếu như chỉ là thôn dân bình thường, chỉ sợ nàng lành ít dữ nhiều, nghĩ đến khả năng này, tim liền thấy đau đớn.
“Vương Phi thực sự không có để lại một chút dấu vết nào sao?” Hắn hỏi lại một lần nữa.
“Khởi bẩm Vương gia, đúng vậy, thái tử Hạ quốc cũng tìm kiếm rất lâu cũng không có phát hiện gì. Thuộc hạ cũng từng ở nơi này tìm kiếm, cũng không có phát hiện thấy gì.” Tên thuộc hạ bẩm báo.
Dương Tử Vân cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Đại ca, có thể có khả năng này hay không?”
“Thế nào?” Mộ Dung Ưng lập tức hỏi.
“Người mà thái tử Hạ quốc đem đến cũng không phải hạng tầm thường. Nếu cả bọn họ cũng không phát hiện được tung tích của cô ta, đệ nghĩ, có thể thợ săn ở trên núi đã đem cô ta dẫn lên đỉnh núi hay không?” Dương Tử Vân phỏng đoán.
“Vậy nơi ở của những thợ săn trong ngọn núi này là ở đâu? Dù sao bây giờ cũng không phải là mùa săn bắn.” Mộ Dung Ưng nhóm lên một tia hi vọng.
“Hẳn là có rất nhiều, dù sao nơi này cũng có rất nhiều người dựa vào săn bắn để kiếm sống. Đại ca, cứ giao việc này cho đệ đi.” Dương Tử Vân nói. Nên làm thế nào, hắn có nhiều kinh nghiệm hơn so với đại ca.
“Được.” Mộ Dung Ưng gật đầu. Hắn chỉ muốn sớm một chút tìm thấy nàng, nhìn xem nàng có phải thật sự bình an vô sự hay không? Nhưng vẫn không ngừng lo lắng cho nàng.
Mạn Tâm nhìn bộ đồ nam trang bằng vải thô đang mặc trên người lúc này cùng với khuôn mặt đã biến thành đen tuyền của mình, quả thực quá thần kỳ, “Thật ra ngươi đã bôi cho ta thứ gì vậy?”
“Một loại nước thảo dược. Tốt rồi, chúng ta lên đường thôi.” Tiêu Lăng nói.
“Được.” Mạn Tâm thuận tay đội lên đầu mình chiếc mũ rơm cũ nát.
Dọc đường đi xuống núi, thỉnh thoảng có gặp một vài thôn dân, không có quen biết nên mọi người cũng không có hỏi chuyện.
Đi thêm một đoạn nữa, Mạn Tâm cuối cùng không thể duy trì được nữa kêu lên: “Có thể nghỉ ngơi một chút được không, hoặc là tìm một cổ xe ngựa.” Đường xa như vậy, nàng thật sự là đi không nổi.
“Không được, ngươi nhất định phải đi bộ, chờ sau khi vào ngôi làng tới, tự ta sẽ tìm cho ngươi một cổ xe ngựa.” Tiêu Lăng nói. Mọi người ở đây vì liên tiếp nhiều năm phải chinh chiến, cuộc sống đã quá nghèo khổ, căn bản không thể mua nổi xe ngựa, cho dù là nhà giàu cũng chỉ có xe bò kéo, nếu để nàng ngồi xe ngựa sẽ rất khoa trương.
“Vậy cũng được, để ta nghỉ ngơi một chút là có thể đi rồi.” Trong lòng Mạn Tâm biết hắn không đồng ý nhất định là có lý do của mình, nhưng thật sự bản thân đã không chịu được nữa. Đã quen được sống trong nhung lụa sung sướng phải đi bộ từ trên đỉnh núi xuống dưới chân núi, nàng đã phải gắng gượng hết sức.
Tiêu Lăng gật đầu một cái, thấy nàng đã thật sự mệt mỏi, mới nói: “Ngươi ngồi ở đây đừng đi đâu. Nếu có người tới hỏi thì ngươi cứ giả bộ làm người câm. Ta đi hái cho ngươi chút quả dại.”
“Cám ơn ngươi.” Thật ra thì hắn quả thât đã rất tốt, ít nhất so với tên Dương Tử Vân kia đã tốt hơn đến một ngàn lần rồi.
Ngồi ở trên một thân cây chết khô, Mạn Tâm chờ hắn trở lại. Bỗng nhiên phát hiện bất ngờ phía trước có mấy người khả nghi đang đi tới. Sở dĩ nhận ra là bởi vì họ không giống như những thôn dân bình thường khác, bước chân cực kỳ nhanh, rất giống với người biết võ công. Trong lòng nàng hoảng hốt, chẳng lẽ là đang tìm nàng sao? Làm sao bây giờ? Trốn… trốn… chạy… không được, nàng không thể chạy, nếu chạy đi không phải sẽ làm cho bọn họ càng thêm nghi ngờ sao?! Chỉ có thể cúi thấp đầu tiếp tục ngồi ở đây, hi vọng bọn họ có nhìn thấy cũng bỏ đi qua.
Cảm giác được bọn họ đã đi đến trước mặt, lòng nàng lập tức căng thẳng lên. Nhưng may mắn là mặt nàng được che khuất dưới vành mũ. Mấy đôi chân kia đi qua trước mặt nàng, vừa thoáng buông lỏng, bọn họ đã dừng bước, một người chợt quay trở lại. Không xong, chẳng lẽ phát hiện ra nàng? Phút chốc trên đầu đổ đầy mồ hôi.
“Huynh đài, xin cho hỏi một chút, quanh đây trên ngọn núi này có thợ săn nào không?” Người ở phía trên đỉnh đầu nói vọng xuống.
Làm sao bây giờ? Giả bộ câm điếc, có lẽ là nên giả vờ bị câm. Mạn Tâm sợ mình sẽ lộ ra sơ hở, căng thẳng không biết nên làm như thế nào cho phải?
“Huynh đài, xin cho hỏi một chút, quanh đây trên ngọn núi này có thợ săn nào không?” Người đó lại hỏi lại một lần nữa.
Mạn Tâm biết mình không thể giả điếc mãi được. Ngẩn đầu lên miệng ô ô vài tiếng, múa máy hai tay, xua xua ý bảo không nói được.
Tiêu Lăng cầm trái cây dại vừa mới hái trong tay, liền thấy có người đang bắt chuyện với nàng. Thoáng nhìn những người đó liền biết không phải hạng người tầm thường. Lập tức đi đến, giả vờ hoảng sợ nói: “Vị huynh đệ có chuyện gì không? Đệ đệ ta bị câm, không thể nói chuyện được, nếu muốn hỏi đường hay là hỏi ta đi.”
Vừa thấy hắn trở lại, cuối cùng Mạn Tâm cũng buông lỏng.
“Vậy thì làm phiền, xin hỏi đại ca, quanh đây trên ngọn núi này có thợ săn nào không?” Người đó hỏi lại một lần nữa.
“Huynh muốn tìm thợ săn ư, có phải muốn mua cái gì hay không vậy. Bây giờ mùa này không phải là mùa săn bắn. Phỏng chừng chắc không có vật gì đâu, nhưng ta biết ở trên núi có một thợ săn, hắn săn thú thực sự rất lợi hại.” Tiêu Lăng chỉ vào ngôi nhà gỗ trên núi của mình nói.
“Vậy cám ơn đại ca.” Người đó chắp tay nói cảm tạ xong liền xoay người rời đi, nhưng lại nháy mắt với những người còn lại một cái.
Vài người trong bọn hắn bất thình lình đánh tới hướng hai người. Một người trong bọn liền bắn pháo sáng lên trời báo tin…..
Tiêu Lăng kéo nàng ra núp ở phía sau mình đứng chắn giữa bọn hắn, “Chúng ta cùng các ngươi không thù không oán vì sao lại muốn đối phó với chúng ta?”
“Ta cũng không muốn đấu với ngươi. Để hắn lại, chúng ta sẽ thả ngươi đi.” Mấy người cùng nhau bao vây tấn công hắn.
“Hắn là đệ đệ của ta. Các ngươi nói xem, ta có thể nhẫn tâm mặc kệ được sao? Thật ra các ngươi là ai? Vì sao muốn bắt đệ đệ của ta.” Tiêu Lăng chất vấn.
“Đệ đệ của ngươi? Ngươi xem cô ấy có đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nữ nhân thế kia, thì đã biết là không phải đệ đệ của ngươi. Bất quá, chúng ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi. Chỉ cần ngươi cho chúng ta kiểm tra xong, cô ấy có phải là người chúng ta muốn tìm hay không. Nếu không phải các ngươi cứ việc đi.” Người đó nói.
“Đừng hòng, đệ đệ của ta làm sao lại tùy tiện để cho người ta xem.” Tiêu Lăng ngăn cản bọn họ tiếp cận nàng.
Lúc này Mạn Tâm mới không ngừng hối hận, sao lại không nghĩ đến, chính là đã quên mất đôi tay này. Nhất định là vừa rồi lúc mình xua tay đã bị hắn phát hiện.
Tiêu Lăng chỉ có một người nhưng phải đối phó với nhiều người. Mặc dù không bị rơi vào thế hạ phong, nhưng cũng không chiếm được ưu thế. Hắn chỉ có thể làm cho bọn họ không thể tiến lên để đến bắt nàng. Nhưng do vừa rồi bọn họ đã bắn pháo hiệu, chắc hẳn rất nhanh sẽ có người tới đây. Không còn cách nào, phải để nàng chạy trước. “Đi, nhanh chóng chạy khỏi nơi này.”
“Vậy còn ngươi…” Mạn Tâm không biết mình có nên bỏ lại hắn hay không? Hắn có thể bị nguy hiểm tính mạng hay không. Chẳng may hắn có việc gì, chẳng phải mình đã uổng công vô ích sao, vậy thì tội càng thêm nặng.
“Đừng quan tâm đến ta. Ta sẽ không sao. Ngươi đi nhanh lên.” Tiêu Lăng hét lên.
Mạn Tâm biết nếu mình ở lại chỉ khiến cho hắn càng thêm vướng bận. Vừa định chạy, liền nhìn thấy phía trước mặt có vài người cưỡi ngựa chạy đến. Kia rõ ràng chính là Hạ Duẫn Ngân.
“Chết tiệt.” Tiêu Lăng biết muốn trốn, cũng trốn không thoát, lập tức bỏ lại bọn họ, bay đến cạnh nàng.
Hạ Duẫn Ngân đã đến trước mặt bọn họ, xuống ngựa nhìn chằm chằm nàng. Thị vệ bên cạnh trấn thủ ở nơi này, không có lệnh của hắn cũng không có động thủ.
“Trữ An, vì sao phải chạy trốn? Lại đây, cùng ta trở về.” Hắn từ từ đi qua, đưa tay ra.
“Ta không phải Trữ An. Ta cũng sẽ không cùng ngươi trở về.” Mạn Tâm trốn ở phía sau Tiêu Lăng.
“Trữ An, lại đây. Ta nói lại lần nữa, muội đừng ép ta.” Hạ Duẫn Ngân tiếp tục tiến tới phía trước.
“Đứng lại.” Kiếm trong tay Tiêu Lăng chỉa về phía hắn.
Soạt, thị vệ phía sau Hạ Duẫn Ngân đồng loạt rút kiếm một mực chỉa lại về phía y.
“Tiêu Lăng, ta thật không ngờ, chính ngươi đã cứu được nàng. Các ngươi chẳng phải là kẻ thù cũ sao. Giả như tất cả mọi người đều phản đối ta mang nàng đi, thì ngươi chắc hẳn cũng sẽ đồng ý không phải sao? Đừng quên, ngươi bởi vì ai mới rời khỏi vương phủ?” Hạ Duẫn Ngân vừa châm chọc vừa ám chỉ.
“Ta bỏ đi như thế nào không quan trọng, quan trọng là … Cô ta vẫn là Vương Phi của đại ca ta. Ta không thể để cho ngươi mang cô ta đi.” Kiếm trong tay Tiêu Lăng như trước vẫn chỉa vào hắn.
“Vương Phi, ngươi không biết sao? Nàng đã bỏ đại ca ngươi.” Hạ Duẫn Ngân lạnh lùng nói.
Tiêu Lăng ngây ra một lúc, nàng đã bỏ đại ca sao?
“Ngươi nói bậy. Ngươi nói ta bỏ Mộ Dung Ưng. Vậy hưu thư đâu, ngươi lấy ra cho ta xem. Huống chi, chỉ có nam hưu nữ, nào gì có nữ hưu được nam.” Mạn Tâm bác bỏ nói.
“Trữ An, muội thật sự không muốn trở về cùng ta?” Thấy nàng tuyệt tình như thế, giống như thật sự không muốn cùng mình trở về, Hạ Duẫn Ngân rất tức giận.
Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương - Ngạn Thiến