Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhược Thiếu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 156 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 506 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:42:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 3: Ba Mươi Sáu Kế Tình Yêu (1)
ài ngày sau Mục Tiểu Văn không hề lo lắng mà khôi phục sinh cơ. Nàng hăng hái bừng bừng cùng Phương Mặc thảo luận:
- Phương Mặc này, sau này chúng ta chuẩn bị chơi đùa như thế nào?
Phương Mặc thấy nàng vui vẻ như vậy có chút nghi hoặc nhưng vẫn vui vẻ theo nàng, hỏi ngược lại:
- Nàng muốn chơi đùa như thế nào?
Mục Tiểu Văn bắt tay vào nhau rồi chỉ chỉ từng bước:
- Kỹ viện, tửu lâu, sòng bạc, đua ngựa, …
- Chẳng phải trước kia cũng từng đi qua rồi sao?
- Có vậy sao thỏa mãn được, trước kia ta lo lắng, đề phòng sợ bại lộ thân phận, chơi đùa không tận hứng chút nào. Bây giờ vốn là thượng thư phu nhân quang minh chính đại, còn có chàng bên cạnh, ta không sợ có người làm khó dễ nữa. Đây mới là chơi đùa đích thực!
Phương Mặc tự tiếu phi tiếu xoa đầu nàng:
- Cũng tốt, ở trong phủ rất buồn bực, nên chơi đùa nhiều một chút. – dường như có chút lo lắng, Phương Mặc đem Mục Tiểu Văn kéo qua rồi ôm vào trong ngực, vùi đầu vào cổ nàng mà lên tiếng. – Vậy nàng đồng ý với ta, không được tới gần hoàng thượng!
Mục Tiểu Văn trấn an mà vỗ vỗ lưng hắn:
- Hoàng thượng hôm nay không phải là chàng chưa từng thấy, có gì phải sợ chứ?
- Ta sợ hắn làm thương tổn nàng.
- Ta có kim bài miễn chết, sao hắn có thể dễ dàng xúc phạm tới ta? Hơn nữa, kỳ thật hoàng thượng cũng không phải mù quáng, hắn vốn là một minh quân thấu tình đạt lý, chỉ cần không làm ra chuyện đại gian đại ác thì tự nhiên sẽ không bị hắn bắt được nhược điểm. Vả lại, chỗ cao không tránh được lạnh, hoàng thượng có một mình ngược lại rất tịch mịch cô độc, với tình tình nương tử của chàng thì nói không chừng có thể làm cho hắn có vài phần kính trọng cũng không chừng. – mới nói xong, Mục Tiểu Văn cảm thấy có điểm không đúng, miệng im bặt.
Quả nhiên thân thể Phương Mặc run lên, qua một hồi lâu mới rầu rĩ lên tiếng:
- Làm sao nàng có thể nói như vậy, nàng biết rõ ta sợ nhất là chuyện như thế. Thật ra nàng hiểu rất rõ hắn, ngược lại quên đi tướng công của mình. Vạn nhất hắn lại có ý với nàng thì biết làm sao bây giờ? Hay là nàng lại một lần nữa thích
Mỗi khi Phương Mặc lo lắng trông cứ như một tiểu hài tử. Bất giác Mục Tiểu Văn thấy buồn cười, biết mình vừa rồi không đúng nên liền nhu hòa nói bên tai hắn:
- Là vì ta đã hoàn toàn rũ bỏ nên mới có thể nói ra miệng dễ dàng như vậy, sao có thể thích hắn một lần nữa chứ. Hôm nay hắn quên ta, ta lại là vợ của chàng; mà trong trí nhớ của hắn thì sự chán ghét ta cũng đã thành thói quen, hắn sao có thể lại thích ta chứ? Cho dù không kiêng kỵ chuyện cũ thì cùng lắm chỉ trở thành những người bằng hữu có cấp bậc thôi.
Phương Mặc lặng im một hồi rồi mới ngẩng đầu lên, đưa tay véo chiếc mũi của Mục Tiểu Văn:
- Dù sao thì nàng phải tận lực tránh xa hoàng thượng ra!
- Được rồi, được rồi, được rồi! Ta chỉ ở bên cạnh chàng, vậy được chưa? – Mục Tiểu Văn bề bộn chọc ghẹo.
Lúc này Phương Mặc mới tỏ vẻ mặt mày hớn hở mà ghé đầu trên vai nàng, trong chốc lát lại ngẩng đầu lên:
- Tiểu Văn …
- Hửm?
Phương Mặc dừng một chút rồi lại cười cười:
- Không có gì!
Sau đó Phương Mặc thực hiện lời hứa mang nàng đi chơi đùa khắp nơi. Phương Mặc rất quen thuộc kinh thành, trước kia cũng có quen biết khá nhiều bằng hữu thuộc hàng đệ nhất ăn chơi trác táng, đa số là con cái mà quan cao phú quý; hôm nay thấy hắn trở về, tránh không khỏi một bữa tụ hội. Phương Mặc và Mục Tiểu Văn đi cùng nhau, đã ra hiệu với nhau từ trước nhưng Mục Tiểu Văn lại hăng hái bừng bừng nên hắn liền bồi nàng một lần nữa quay trở lại chỗ xôm xụ kia.
Mọi người chỉ biết Phương Mặc đoạt chính thê của nhị hoàng tử nhưng không có thêm chút tin tức nào cả. Mục Tiểu Văn đi theo Phương Mặc, nói là quang minh chính đại kỳ thực là cải trang thành nam, lợi dụng thân phận giả mạo là biểu đệ Mục Mộc xa của Văn nương nương.
Trong hội ăn chơi trác táng có một người gọi là Sử Vận Nhi, tính tình đại khái là tùy tiện, trái tim để ngoài ra, có chút tương tự với Mục Tiểu Văn. Vì tên gọi na ná con gái nên bị Mục Tiểu Văn không khách khí mà cười nhạo mấy lần; hắn lợi dụng vóc người nhỏ gầy không chút khí khái nam tử của Mục Tiểu Văn mà châm chọc ngược lại. Hai người cứ cãi qua cãi lại không chút hòa thuận nhưng rất là vui vẻ. Trước kia Phương Mặc và Sử Vận Nhi cũng chỉ là những người bằng hữu cùng bàn rượu thịt, cũng không có gặp gỡ nhiều lắm, thấy Mục Tiểu Văn và hắn ăn ý vui đùa với nhau nhưng sau nhiều phiên h thì hắn biết Mục Tiểu Văn tuyệt đối sẽ không thích loại nam tử này cho nên đành mở một mắt nhắm một mắt, để kệ cho nàng thoải mái.
Sử Vận Nhi không thích những giáo điều trong thư sách, cũng không có hứng thú với quan chức tiến thân nhưng hắn rất hứng thú đối với Mục Tiểu Văn. Mục Tiểu Văn có thể nhanh chóng hòa nhập cái vòng tròn bang hội này, hắn cũng chính là một chất xúc tác có tác dụng gia tăng tốc độ. Đồng thời có hắn dẫn dắt, Mục Tiểu Văn phát minh ra một kiểu chơi bài rất lưu hành trong giới trung lưu, cũng bởi vậy mà nàng rất được hoan nghênh. Mục Tiểu Văn bắt chước sự hảo sảng không chút khó khăn, cửu nhi cửu chi; khi có người ồn ào muốn gặp kiều nương đắc ý của Phương Mặc, Mục Tiểu Văn đứng phắt lên ra mặt nhưng chưa từng có người tin.
Không bao lâu sau, nàng vốn là người dung nhập cái vòng tròn bang hội kia, còn Phương Mặc nghiễm nhiên sắp biến thành chủ nam chi nhóm gia đình, mỗi ngày đều phải chạy tới túm cổ nương tử lôi về nhà ăn cơm rồi.
Sử Vận Nhi cùng Mục Tiểu Văn ghép thành một đội đánh bài nhưng thật ra ngoài dự đoán của mọi người, hai người rất ăn ý, quả thực là không có đường thắng nào. Hiện tại Sử Vận Nhi làm nhà cái đánh thăng cấp (hình như là một trò chơi bài bạc nào đó), bốn người ngồi trong đình đánh bài rất vui vẻ, mấy người bên cạnh cũng trợn tròn mắt mà nhìn cảnh náo nhiệt, hỗn loạn này. Ngay cả nha hoàn cũng chăm chú xem chuyện mới lạ.
Mục Tiểu Văn không phải thường xuyên chơi bài hay đánh cuộc bạc, mặc dù nàng là người mở đầu đem trò bài bạc này truyền bá nhưng sau khi những người khác học được các quy tắc thì so với nàng lại càng lợi hại hơn. Tuy nhiên nàng có các loại phương thức trừng phạt cổ quái kinh ngạc vì vậy các công tử bằng hữu cũng vui vẻ mà đánh cuộc này nọ.
Vài trận tiếp tục, Mục Tiểu Văn và Sử Vận Nhi liền thua nặng, trên mặt dán toàn lá cây. Lúc này mặt thay cho tờ giấy, không có keo dính thì lấy hạt cơm thay làm koe dính; trong mùa hè nóng bức như thế này thì mặt sẽ vô cùng khó chịu. Khi bị một vòng thua khác, mọi người nhao nhao ồn ào hẳn lên, người thì kêu to muốn dán trên cổ.
Sử Vận Nhi trừng mắt nhìn ý không vui:
- Đều tại ngươi làm liên lụy tới ta!
- Ngươi cũng có lợi hại gì đâu! – Mục Tiểu Văn đánh một khủy tay về sau.
Hai người theo lệ ầm ĩ, ào nháo hẳn lên, người bên ngoài bắt đầu ồn ào:
- Hai ngươi thật ra rất khoái bị dán à! Đẩy qua đùn lại làm cái gì?!
Mục Tiểu Văn có chút làm khó hôm nay có bị phát hiện là nữ tử cũng không sao hết, nhưng vì để tận lực chơi đùa, nàng đã mặc vào một bộ nam trang cổ áo dựng thẳng để che đi chiếc cổ thon thon của mình. Nói muốn đem lá cây dán lên cổ, khó tráng khỏi có người tò mò để ý mà phát hiện ra. Suy nghĩ một chút, nàng quyết định lấy mấy cái lý luận của giáo sư ngày trước dạy ra để bổ khuyết.
Mấy công tử ca này tính cách rất hồ hởi nhưng nhìn trên tổng thể thì có cái hơn Phương Mặc, có cái lại kém một bậc. Cứ coi họ như đại hộ nhân gia, ở kinh thành cũng chỉ có thể miễn cưỡng tính vào hàng có quyền thế. Muốn có được nữ tử ôm vào lòng tránh không được vài chuyện phát sinh, cái này cũng kém không ít công sức. Mục Tiểu Văn vốn là nữ tử nên dĩ nhiên hiểu được tâm tư nữ tử, sau khi một vị công tử ca chấm trúng một vị thiên kim tiểu thư thì tất nhiên sẽ theo đuổi không thôi. Tuy nhiên cái hội ăn chơi trác táng này cũng có tiếng kém cạnh gì đâu, làm vậy đâm ra có hình tượng xấu. Vì thế nàng vừa nói như vậy, không có ai tỏ ý không vui.
Mọi người lập tức làm bộ run sợ ngồi đợi, có người đoan chính ngồi bên cạnh bàn đá, có người ôm ngực nghiêng dựa trên chiếc lưng tựa ghế dài trong đình, đều là một bộ dáng nghiêm chỉnh, hứng khởi, rửa tai lắng nghe giáo thụ. Nha hoàn bên cạnh lại làm một ánh mắt trốn tránh, rồi lại tỏ vẻ hết sức chờ mong, ánh mắt chuyển sang thẹn thùng.
Mục Tiểu Văn vén vạt áo, một bước dẫm lên chiếc ghế đá, bắt đầu chỉ điểm giang sơn:
-Chư vị huynh đài, có từng nghe qua ba mươi sáu kế chưa? Đó là một kỳ học liên quan tới quân sự làm rúng động mọi người, cũng là thứ mà Thôi đại nhân sủng thần đương triều yêu mến! Thôi đại nhân là người ra sao thì không cần phải nói rồi, phong lưu lợi hại phi thường, chỉ cần là người kinh thành thì không ai không biết. Về phần hắn có bao nhiêu quý báu bảo bối “ba mươi sáu kế”, nghe nói năm đó vì phòng bị “Ba mươi sáu kế” bị trộm đi, Thôi đại nhân đã đem nó giấu trên người một thiếp thân bên cạnh. Đi tửu lâu, đi săn bắn, thậm chí đi kỹ viện cùng các cô nương vui vẻ cũng không quên mang nó bên người. Qua đó có thể biết là “Ba mươi sáu kế” có bao nhiêu thần kỳ. Nó là một món quà của một vị thế ngoại cao nhân tặng cho Thôi đại nhân, người ngoài không thể nào biết được. Mà bổn công tử đây, may mắn là có biết vị cao nhân kia, chúng ta vốn là bằng hữu nên cũng được truyền thụ không ít. Đối với các ngươi chắc là không có hứng thú hành quân trong chiến tranh cho nên đem tên đổi thành “Ba mươi sáu kế theo đuổi nữ nhân”. Tên như ý nghĩa, cách để theo đuổi một nữ nhân, các vị chắc không có ai biết đâu. Tốt lắm, vậy tiếp theo nên cẩn thận lắng nghe nhé …. – Mục Tiểu Văn bịa chuyện như thật, dù sao Thôi Minh Vũ cũng không có đây, lúc này chắc chưa có ai biết đến ba mươi sáu kế thế nên mọi người cứ để mặ cho nàng nói.
- Mục huynh, mọi thứ không thể nói quá toàn vẹn được.
Mục Tiểu Văn đem vạt áo từ trong tay hắn giựt ra, bị hắn nhắc nhở vậy, nàng tránh không khỏi lo lắng liệu những người khác cũng có ý nghĩ này. Ánh mắt chắc chắn, kiên định mà bỏ đi nghi ngờ của mọi người:
-Chư vị, trước kia cái này chỉ là một vài kỹ xảo nho nhỏ chứ không hề có tính toán gì hết, hôm nay “Ba mươi sáu kế” đưa ra chỉ để làm trò, nếu các vị suy nghĩ vì hạnh phúc cả đời thì Mục mỗ sẽ không có chút riêng tư thủ đoạn mà quyết định chỉ vạch thật chi tiết.
Có người đặt câu hỏi:
- Mục công tử, ngươi và Thôi đại nhân có quan hệ rất tốt?
Ngực Mục Tiểu Văn giật lên một cái:
- Kỳ thật cũng không tốt lắm. Từng có mấy lần giao tình nhưng bản thân hắn cho dù là tướng mạo hay kiến thức đều không chê vào đâu được cho nên ta mới quan tâm chút chút nên biết được ít chuyện. – mặc dù quan hệ với hắn không phải là tốt lắm nhưng quả thực là cũng đánh giá khen ngợi.
- Ồ, tiếp tục!
- Trước tiên ta nói cho các vị mấy chiêu mưu kế mà công tử ta đây thích. Một là “bắt kẻ trộm bắt vương”, nếu chư vị biết cách lấy lòng cha mẹ nàng, khiến cho nhạc phụ nhạc mẫu tương lai được vui vẻ thì chẳng phải là thành công một nửa rồi hay sao/
Một công tử cười rộ lên nói:
- Nói có lý!
- Hai là “lạt mềm buộc chặt”.Chưvị đều biết, tâm tư nữ tử cực kỳ phức tạp cho dù ngươi đối với nàng tốt, lúc nào cũng kè kè bên cạnh sẽ khó tránh khỏi làm cho nàng sinh chán ghét. Lúc này cần lạnh lùng với nàng vài ngày, thoạt nhìn thì nàng cường đại, kỳ thực không chịu nổi một kích, sau khi bị ngươi ngó lơ không quan tâm thì dù có là người tự tin đến mấy cũng phải nảy sinh cảm giác nghi hoặc là mình bị người ta chán ghét. Cho nên nàng muốn hỏi rõ ràng, thường xuyên qua lại chẳng lẽ ngươi còn không thể đem trái tim nàng trói chặt vào trong lòng bàn tay?
Mấy nha hoàn bên cạnh che miệng cười ha ha rộ lên. Sử Vận Nhi quay đầu nghi hoặc mà nhìn về phía các cô nàng, trong đó có một người đỏ mặt đáp:
- Bẩm công tử, nô tỳ cười chính là vì Mục công tử nói rất có lý.Sử Vận Nhi giật mình, đánh mắt nhìn tới mấy công tử kia cũng gật gù tán thưởng.
Mục Tiểu Văn đắc ý vô cùng:
- Trước đó đã có thành công để lấy làm ví dụ, chẳng lẽ chư vị vẫn còn nghi ngờ đới với bổn công tử sao?
Đã có người không thể chờ đợi mà lên tiếng thúc giục:
- Mục huynh tiếp tục đi!
- Có một kế gọi là “bịa đặt”, còn có một kế gọi là “đả thảo kinh xà”, chư vị hãy nhớ kỹ. Không có mà làm cho nó có, hết lần này tới lần khác sẽ biến thành có, cái này gọi là “bịa đặt”. Đánh cây cỏ, động tới rắn, rắn sẽ chạy mất, cái này chư vị không thể không đề phòng. Bởi vậy, nếu chư vị có yêu thích một nữ tử nào đó mà nàng ấy đối với ngươi vô tình thì lúc này vì để ngừa “đả thảo kinh xà”, nên dùng cách bịa đặt để gây dựng nên hình ảnh của một người hồng nhan tri kỉ. Như vậy thì nữ tử liền nghĩ rằng ngươi là có lòng quan tâm, tương hợp, sẽ buông lỏng cảnh giác đối với ngươi, ngươi có cơ hội tấn công lớp lá chắn bảo vệ mà cướp lấy lòng của nàng. Thành công cũng nằm trong tầm bàn tay rồi.
Mọi người xung quanh vì kinh ngạc mà không tự chủ vỗ tay đen đét tán thưởng, Mục Tiểu Văn quả thực là như bạy bổng lên chín tầng mây.
- Giương đông kích tây cũng có nghĩa như vậy. Còn có kế “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, “ám độ trần chiếm giữ” vân vân, đều là những phương pháp theo đuổi nữ tử rất có hiệu quả. Hơn nữa thường xuyên nói chuyện với nàng, cùng nàng xây dựng tốt mối quan hệ bàn bè tốt nơi khuê phòng, trở thành tri kỉ bầu bạn, trước sau đều có lợi, cái này cũng quan trọng không kém.
… …
- … Kỳ thực nói nhiều như vậy nhưng khi vận dụng các phương pháp nàng phải linh hoạt vô cùng. Quan trọng nhất còn phải phụ thuộc vào tính ý của nàng ấy, phải thật lòng suy nghĩ cho nàng; về phần đoán biết tâm tử của nàng thì chư vị nhân tiện giao cho ta đi, cam đoan sẽ đoán một người một chuẩn. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chỉ cần chư vị đồng ý cố gắng, cho dù chỉ là nửa đốm lửa nhỏ thì cũng có thể làm cho nó thổi bùng thành một ngọn lửa lớn, dĩ nhiên sẽ nhu ý ôm được mỹ nhân trong tay!
Sau khi diễn giảng xong, không khí ban đầu còn ngừng trệ, nửa khắc tiếp theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Mục Tiểu Văn mặt mày hớn hở, cười vô cùng thoải mái mà tiếp nhận, cứ như là một ngôi sao trước hàng ngàn công chúng hâm mộ. Và giât tiếp theo, nàng lại thấy mọi người mặt mang hoảng sợ vội vàng quỳ sấp xuống trên mặt đất.
Mục Tiểu Văn kinh ngạc quay đầu lại thì phát hiệnoàng thượng đã đứng sau nàng cách đó không xa, xem sắc mặt thì phỏng chừng đã đứng một hồi lâu rồi. Phía sau là Thôi Minh Vũ đang trừng trừng đôi mắt hoa đào, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, phỏng chừng cũng nghe được câu chuyện nàng bịa đặt về hắn. Nói cách khác, ngay từ đầu là tới rồi!
Nha hoàn, gã sai mặt xung quanh sớm đã bị Mục Tiểu Văn hấp dẫn lực chú ý, phủ đệ của Sử Vận Nhi là một nơi luôn mở rộng cửa phủ cho người ta dễ dàng tiến vào. Hễ là người mặc trang phục có ba phần chỉnh tề thì chỉ cần ném ấy gả thủ vệ vài đồng bạc thì chúng cũng sẽ coi như mèo mả gà đồng mà cho vào, chứ đừng nói là hai vị công tử trông như thần tiên này. Có ai mà ngờ được hoàng thượng đột nhiên giá lâm chứ?
Cái hội ăn chơi trác táng này cũng không phải là có cấp bậc cao cho lắm nên cũng chưa có người nào gặp qua hoàng thượng; nhưng Thôi Minh Vũ trời sinh tính tán mạn, đi lại ở trong thành này như cơm bữa nên không thiếu những người quen biết hắn. Bởi vậy, là người có mắt nhìn được thì có thể nhận ra cái người lẫm lẫm phong tư đứng trước Thôi đại nhân kia chính là đương kim hoàng thượng. Sau khi một người quỳ sấp xuống thì tất cả những người còn lại cũng đều phản ứng theo mà quỳ xuống.
Khổ rồi Mục Tiểu Văn ơi, phản ứng chậm chút, ngây ngốc nhìn một hồi mới chịu khuất thân.
- Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Vứt Đi Nương Nương Vứt Đi Nương Nương - Nhược Thiếu