Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Thu Vũ Dạ Hàn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 187 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 546 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62
ộ Dung Phong nhẹ nhàng cười cười, thực ra cũng thấy hơi hoảng hốt, từ sau khi nghe Tư Mã Minh Lãng nói chuyện của Tư Mã Nhuệ, nàng luôn cảm thấy áy náy với Tư Mã Nhuệ, bởi đã hiểu lầm hắn. Hắn đối tốt với nàng, nàng không phải không biết, chỉ là bây giờ biết, đã mềm lòng, không bằng so với trước kia lạnh nhạt với hắn, trong lòng luôn bất ngờ gợn sóng, thần kinh có phần giống như những cô gái đang yêu.
Tư Mã Minh Lãng từ phía trên đi xuống, ngồi trước bàn bọn họ, ôn hòa cười – “Hai đứa đang nói chuyện gì vậy? Tập trung như thế, ngay cả tổ mẫu gọi hai đứa cũng không hề hay biết.”
Mộ Dung Phong mỉm cười – “Chào Hoàng thúc.”
Nơi này không phải nơi ở trước kia của Tư Mã Minh Lãng, còn có rất nhiều người ngoài, cho nên nàng tuân thủ lễ phép tối thiểu, nhẹ nhàng tránh ánh mắt thân thiết và ấm áp của Tư Mã Minh Lãng, đối mặt hắn, luôn mơ hồ tim đập, luôn khe khẽ mừng vui, nàng sợ Tư Mã Minh Lãng nhìn ra được, như vậy, sẽ rất khó xử.
“Không có việc gì, chỉ là mẫu hậu cảm thấy mệt mỏi, lại không có ánh trăng để ngắm, chỉ nhìn đám tần phi này, chẳng có nghĩa lý gì, cho nên muốn về nghỉ ngơi.” – Ánh mắt Tư Mã Minh Lãng thản nhiên xẹt qua người Mộ Dung Phong, nhìn Tư Mã Nhuệ, trong lòng lại mơ hồ đau, nàng né tránh ánh mắt hắn, chẳng lẽ nàng đã nhìn ra trong ánh mắt hắn đã vượt qua sự quan tâm của trưởng bối? – “Chi bằng chúng ta cũng rời đi thôi, tới nơi khác nghe gió ngắm mưa?”
“Được, được.” – Tư Mã Nhuệ hưởng ứng liền, hào hứng phấn chấn nói – “Con đã muốn rời đi từ lâu, nhưng Phong nhi thấy thú vị, muốn xem một lúc. Giờ vừa hay, cứ để phụ hoàng lo liệu những người kia, chúng ta đi thôi. Dù sao bọn đại ca cũng đã ở đây, có chuyện gì bọn họ sẽ xử lý. Phong nhi, chi bằng chúng ta tới Quan Nguyệt Lâu, chỗ ấy khuất gió mà lại ngắm được mưa. Nàng thấy sao? Hoàng thúc, người thì sao?”
Tư Mã Minh Lãng và Mộ Dung Phong cùng gật đầu ngay.
Ba người lặng lẽ rời khỏi cung Tường Phúc, Thái hậu về phòng nghỉ ngơi, nơi này cũng chẳng duy trì được lâu, rồi cũng tàn.
Hoàng thượng bây giờ trong lòng toàn là Mộ Dung Tuyết, căn bản không nhận ra bọn họ rời đi, cho dù thấy được, y cũng sẽ không ngăn trở, tính cách của Tư Mã Nhuệ hắn không phải không biết, có năm nào mà mấy ngày lễ tết này hắn chịu ở lại cho đến hết đâu? Có thể tới tham gia đã là không dễ dàng.
Tư Mã Minh Lãng lại càng không hợp lẽ thường, nếu chịu theo quy củ, không biết chừng giờ người ngồi ở ngôi vị hoàng đế này là Tư Mã Minh Lãng chứ không phải mình.
Về phần Mộ Dung Phong, Hoàng thượng có cảm giác rõ ràng, nếu không muốn khó xử, tốt nhất đừng làm gì không phải với Mộ Dung Phong. Nàng được Thái hậu vô cùng thương yêu, lại có khai triều thánh hoàng kim bài, lại còn băng tuyết thông minh và không dung chi tục phấn, trêu chọc vào chỉ tự tìm mất mặt.
Ba người cứ âm thầm rời đi như vậy.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy, mỉm cười, trong lòng còn rất nhiều áy náy với tam muội, nhớ ngày ấy, bản thân ở giữa xoay sở, làm cho Mộ Dung Phong thay thế Mộ Dung Tuyết, nay xem nàng sống cũng dễ chịu, hơn nữa Tư Mã Nhuệ cũng không phải không quan tâm đến nàng, ít nhất còn nghe nói là, Tư Mã Nhuệ đã rất ít tới Nguyệt Kiều Các, thời gian ở lại Tứ thái tử phủ càng lúc càng lâu. Điều này làm Mộ Dung Thiên trong lòng có bao nhiêu an ủi, chỉ mong nàng có thể bình an hạnh phúc cả đời.
Quan Nguyệt Lâu, yên ắng và tĩnh mịch, ba người ngồi trước bàn, trên bày bày rượu và thức ăn, gió thổi hiu hiu, mưa rơi tí tách, rời xa cung Tường Phúc náo nhiệt, tâm tình cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Tư Mã Nhuệ chợt nhớ ra điều gì, cười nói – “Phong nhi, khi nàng giả trang Bạch Mẫn, từng thổi sáo, Nguyệt Kiều vẫn in sâu trong trí nhớ tiếng sáo của nàng, vẫn rất yêu thích. Hoàng thúc đây vẫn luôn rất tự tin, tiếng sáo của người cũng thật là du dương, không như tiếng đàn của Tuyết phi hôm nay, tiếng đàn của Tuyết phi hôm nay có quá nhiều cảm xúc bên trong, ngược lại cảm thấy dư thừa, hôm nay chi bằng nàng thổi một khúc sáo, để hoàng thúc nghe một chút, xem người về sau có còn dám tự tin tràn đầy nhận mình là thiên hạ đệ nhất, không thèm để ai trong mắt.”
Mộ Dung Phong mỉm cười, thực ra khúc sáo của nàng chưa chắc đã hay hơn Tư Mã Minh Lãng, nhưng chắc chắn sẽ khiến họ mê mẩn. Nàng có tài nghệ của Mộ Dung Phong, lại có âm nhạc ở thời đại của Bạch Mẫn, là loại âm nhạc mà bọn họ chưa từng nghe qua, bọn họ nhất định sẽ mê muội. Tư Mã Nhuệ đã có đề nghị này, nhân lúc mưa gió này, nàng cũng rất muốn thổi một khúc mà nàng thích.
Nàng nhớ Vương Phi đã từng biểu diễn “Nguyện người dài lâu”, nàng thích giọng ca của Vương Phi, thực ra Bạch Mẫn thích rất nhiều thứ, mà lúc này nàng lại càng muốn cất lên giọng ca lành lạnh thanh thanh của Vương Phi, như bầu không khí xung quanh lúc này, Bạch Mẫn nàng rất thích.
Tiếng sáo cất lên, du dương mát lạnh, cùng tiếng mưa lạnh tí tách rót vào tâm hồn, nhất thời yên ắng, chỉ có tiếng sao trong mưa như thực như mơ, không nắm bắt được.
Biểu tình của Tư Mã Minh Lãng có chút kỳ quái, nữ tử này cho hắn cảm giác mãnh liệt và rung động như thế, nàng có thể cảm động tới chỗ sâu nhất trong lòng hắn, người tuy vẫn thản nhiên, nhưng như biển cả, không biết bên trong ẩn chứa những gì. Đột nhiên cảm thấy hâm mộ Tư Mã Nhuệ, mình tìm kiếm nửa đời người, cũng không gặp được một nữ tử có ý nghĩa như thế, có một số người có thể gặp được mà không thể có được, may mắn nhất chính là, nên gặp ở thời điểm đúng.
Mà hắn cũng không may mắn, khi gặp được rồi chỉ hận là đã chẳng được gặp khi còn chưa gả đi.
Khúc nhạc kết thúc, Tư Mã Minh Lãng cùng Tư Mã Nhuệ đều im phăng phắc.
“Phong nhi, ta thật sự rất ngưỡng mộ nàng!” – Hơn nửa ngày, Tư Mã Nhuệ mới cười nói, trong mắt là ý cưng chiều sâu đậm.
Tư Mã Minh Lãng cũng chỉ mỉm cười – “Quả thực hay!”
Trong thời gian ngắn không ai nói gì thêm, chỉ nghe tiếng mưa gió tịch mịch.
“Lại đây, chúng ta uống rượu!” – Tư Mã Minh Lãng sang sảng cười – “Nếu không thực sự rất lãng phí cảnh sắc này. Phong nhi, có muốn uống chút không?”
Mộ Dung Phong cười – “Sao không.”
Ba người cùng trò chuyện, cùng cười vui, rượu tự nhiên là uống rất thoải mái, suốt một đêm mưa gió này, cũng không biết bao giờ mới ngớt, cũng không biết kết thúc lúc nào, càng không biết làm sao mà về được chỗ ở.
Nhưng mà khi tỉnh lại, hoảng hốt, phát hiện mình cùng với Tư Mã Nhuệ đang ôm nhau mà ngủ(Juu: óe o_0), lập tức hoàn toàn tỉnh ngủ, vội vàng kiểm điểm lại bản thân, chỉ nghe tiếng tim mình đập dồn như trống.
Dù cho thân thể này là của Mộ Dung Phong, nhưng cảm nhận là của Bạch Mẫn, nàng thề nàng không biết tất cả đã xảy ra như thế nào, nàng đâu có yêu Tư Mã Nhuệ, có lẽ mới chỉ có chút thích thích, giờ chỉ không ghét hắn mà thôi, sao có thể cứ vậy mà cho phép gần gũi!
Nhưng, thân là vợ của Tư Mã Nhuệ, chuyện này dù sao cũng không tránh được, say rượu như thế, có lẽ sẽ đỡ khó xử hơn. Từ thời đại ngàn năm trước không hiểu sao đến Đại Hưng vương triều này, chẳng lẽ để gả cho Tư Mã Nhuệ, để làm vợ hắn?! (Juu: bingo! Tỷ đoán đúng rầu!)
Hắn rốt cuộc có gì tốt đẹp? (Juu: vô số, nhiều như sao trên trời, như cát ngoài biển…blah blah blah)
Đáng giá nàng từ ngàn năm sau xa xôi trở về đây sao? (Juu: quá xứng đáng, nghìn lần xứng đáng… ~)
Tư Mã Nhuệ ngủ an ổn, rất ngọt ngào, trong mắt vẫn là vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, động tác của Mộ Dung Phong cũng không đánh thức hắn.
Ngoài cửa sổ mưa gió vẫn chưa dừng, Mộ Dung Phong lặng lẽ xuống giường, khóa mình trong áo choàng, ngồi trước cửa sổ, lặng lẽ ngẩn người.
Nàng không nhớ nổi một chút nào chuyện đã xảy ra hôm qua, chỉ nhớ rõ mọi người ngồi cùng nhau uống rượu, vui vẻ, nghe Tư Mã Minh Lãng kể về những điều thú vị mà y biết, rượu kia cũng không nhạt, còn có chút hương vị ngọt ngào, như rượu nho trước kia nàng từng uống, rất ngon. Sau đó, dường như uống thêm, rồi sau đó dường như Tư Mã Minh Lãng bảo “Dừng thôi!”, mọi người liền ra về, rồi sau đó…chuyện gì cũng không nhớ rõ.
Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bài “Nguyện người dài lâu” (lời thơ “Thủy điệu ca đầu” của Tô Thức) này cũng là chị Vương Phi cover của Đặng Lệ Quân(chị này ta thích nhất là bài “Ánh trăng hiểu lòng tôi”:”>), bài này có cực nhiều vơ zần nhưng nổi bật nhất là bản của chị Vương Phi. Năm 2010 chị Dương Mịch có làm cái phim “Cung – Tỏa Tâm Ngọc” (phim này nghe nói hay, xuyên không về Thanh triều nhé:D) và cũng cover bài này làm OST, lấy tên là“Minh Nguyệt”. Ta cũng cất công tìm mấy vơ zần về cho nhà mình nghe đây.
Đặng Lệ Quân’s
Vương Phi’s
Dương Mịch’s
Ca từ: Tô Thức
Dịch: dishe @ yangmi.yuifans (Juu: thông cảm, bạn không có giỏi vậy, bạn tra gg thấy có người dịch r nên bạn ăn mỳ ăn liền =.=”)
Nguyên bản tiếng Hoa:
明月几时有
把酒问青天
不知天上宫阙
今昔是何年
我欲乘风归去
又恐琼楼玉宇
高处不胜寒
起舞弄清影
何似在人间
转朱阁
低绮户
照无眠
不应有恨
何事长向别时圆
人有悲欢离合
月有阴晴圆缺
此事古难全
但愿人长久
千里共婵娟
Dịch nghĩa:
Minh Nguyệt bao giờ có
Nâng cốc hỏi trời xanh
Không biết thiên cung
Xưa nay ra sao
Ta muốn theo gió trở lại
Lại sợ quỳnh lâu điện ngọc
Chỗ cao không tránh lạnh
Múa lên thanh ảnh
Nào giống ở nhân gian
Chuyển lầu đỏ
Hạ cửa lụa
Soi không ngủ
Không ưng thì ghét
Bao giờ thì lại bắt đầu
Người có thăng trầm
Trăng có âm tình tròn khuyết
Việc tình khó tròn vẹn
Chỉ mong người dài lâu
Ngàn dặm cộng thiền quyên
Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng - Thu Vũ Dạ Hàn