Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhím
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 23 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 383 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Thì Ra Là Đồng Môn – Đau Lòng
ăng Thiên Phong?
_ Thiên Phong? – Ta giật mình, quay ra nhìn hắn.
_Thiên Phong? – Trầm lão bá nói, rõ ràng chẳng hề ngạc nhiên gì cả. Hoàn toàn không.
_ “Vẹt lão bá”, ngươi nói theo ta làm gì? – Ta quay sang nhướn mày nhìn.
_ Hề hề, thấy ngươi nói ta nói theo.
Không thèm quan tâm tới ông lão hâm hâm ấy nữa. Ta lại nhìn Lăng Thiên Phong, ánh mắt kinh ngạc tột độ. Đúng, đúng, trong phim bao giờ cũng vậy, giây phút này hai người nhìn nhau, ánh mắt nữ chính kinh ngạc, nam chính đau đớn nhìn người con gái của mình, hận không thể cùng nàng hòa vào làm một.
Nhưng mà,…. Hừ. Ta ghét những kẻ nào làm hỏng cảm xúc a. Tin nổi không, đang giây phút hai người nhìn nhau đắm đuối thì một – ai – đó – thừa – thãi – trong – phòng kêu lên:
_ Ta đói, cho ta ăn.
Lập tức, hai người bọn ta trừng mắt nhìn Trầm lão bá, Thiên Phong nhếch mép lạnh lùng, ra lệnh cho người đứng người:
_ Ngọc Khâm, Tiếu Ngạo, mang ông già này ra ngoài!!!
Lập tức, Ngọc Khâm và Tiếu Ngạo xông vào phòng kéo Trầm lão bá ra ngoài. Trầm lão bá khi bị kéo đi còn oang oang kêu to:
_ Ai là ông già hả? Ta mới có mấy chục tuổi đầu tẹo tẹo. Các ngươi…. Các ngươi, có tin ta kêu cha các ngươi ra đuổi đánh không hả? Đại bất kính …. Đại bất kính a!!! Các ngươi có hiểu tôn sư trọng đạo là gì không?
_ Từ ngày sư phụ ném bọn con vào thanh lâu thì tôn sư đã biến theo gió rồi. – Ngọc Khâm cười khẩy, cuối cùng cũng bắt được con gà béo bấy lâu mong chờ.
_ Oaaaa, rốt cuộc là ai dạy dỗ các ngươi mà các ngươi đối xử với sư phụ như vậy?
_ Là người dạy đó – Trầm Sinh Tuyền Nhân sư phụ. – Tiếu Ngạo tiếp lời.
Trầm lão bá chính thức chán nản hẳn. Ai bảo hắn suốt ngày muốn đi chơi nên mới dạy ra cái loại học trò thế này a. Thật kém, thật kém ( ý hắn là học trò hắn kém chứ không phải hắn, hắc hắc )Mà chung quy cũng đều tại…. Lăng Thiên Phong cả. Đệ tử chết tiệt, chẳng ngoan ngoãn gì hết. Hừ. Đã thế ta làm cho hai ngươi đau lòng muốn chết, hai tên tiểu quỷ ( Liễu Nguyệt và Thiên Phong)
***
Quay trở lại tình huống của ta và Thiên Phong lúc này.
Dù sao Trầm lão bá cũng là sư phụ ta, dù tội ông ấy lớn muốn chết nhưng vẫn phải hỏi thăm mới được.
_ Thiên Phong, huynh đưa Trầm lão bá đi….
Chưa nói hết câu, miệng ta đã bị chặn lại. Thiên Phong mạnh mẽ xâm nhập vào miệng ta. Nụ hôn bá đạo, ngông cuồng, gấp gáp và đầy chiếm hữu. Tay hắn tóm chặt hai tay ta, hôn dồn dập, không cho ta một kẽ hở. Chiếc lưỡi ma mãnh thống lĩnh từng tấc trong miệng, từng tấc từng tấc đều bị khám phá, đôi môi bị cắn, liếm đến chảy máu. Mùi máu nồng tan chảy trong miệng càng khiến Thiên Phong thêm mãnh liệt.Hắn hút trọn máu cùng hương vị nồng nàn đầy mờ ám, không ngừng dây dưa, chiếm lĩnh, điên cuồng.
Đến khi tỉnh táo lại ta đã ngồi trên người Thiên Phong từ lúc nào. Hắn ôm chặt ta vào lòng, nghịch nghịch mấy lọn tóc mai mềm mại của ta.
_ Ta không tin – Hắn nói, giọng âm trầm.
_ Không tin cái gì?
_ Nàng đã có hôn ước.
_ Thì có sao? – Nói vậy thôi chứ trong lòng ta giờ còn rối hơn cả tơ vò.
_ Và điều kì lạ hơn…. Đó là cả ta cũng có hôn ước… trong khi ta hoàn toàn không biết.
_ Hỏi thử mẹ chàng?
_ Mẫu hậu?
_ Còn ai nữa! – Hình như dạo này Thiên Phong của ta ăn nhạt hay sao mà thiếu i ốt quá.
_ Nàng không thấy rất lạ sao, dường như ở đây có hơi trùng hợp?
_ Có gì mà trùng hợp chứ. Chuyện mai mối là chuyện thường mà!
_ Nhưng mai mối với vương gia thì không thể là bình thường được. Ta chẳng hề biết gì cả!
_ Ờ!
_ Ờ? Nàng không có một chút khó chịu nào sao? – Hắn tức giận, bóp chặt lấy tay ta.
_Còn huynh thì sao? – Ta hờ hững hỏi. Hắn còn hỏi sao, lúc này ta buồn, nhưng mà có đau lòng đến mấy cũng phải cố mà tỏ ra bình thản chứ biết làm sao.
Nào ngờ, hắn càng ôm chặt ta hơn, khiến ta ngạt thở,ôm rất lâu, hắn nói khẽ vào tai ta, nhẹ nhàng như chứa đầy tình cảm
_ Ta rất khó chịu, rất khó chịu. Ta không cho nàng cưới ai hết, không ai hết ngoài ta.
_ Vậy phải làm sao? Ngươi cũng có hôn thê cơ mà.
_ Tin ta,ta sẽ quyết làm cho rõ chuyện này. Đừng lo.
Lặng lẽ, hai chúng ta ôm chặt lấy đối phương, siết vòng tay chỉ sợ buông lỏng một giây thôi, người mình yêu thương sẽ tan vào dĩ vãng.
Nhưng hai người hoàn toàn không hay biết, ở một căn phòng cách đó khá xa, một người nào đó đang ăn vô cùng mất ý tứ, tay phải cầm bánh, tay trái cầm vò rượu, trên bàn la liệt thức ăn. Miệng cười ha hả, ăn không ngớt. Dù vậy vẫn không quên lẩm nhẩm:
_ Đừng trách ta, hai tiểu tử ngốc nghếch.
Thật sự thì giờ ta cảm thấy bối rối lắm! ( một cảm xúc chưa từng xuất hiện trong cuộc đời kẻ mặt dày như ta). Haizzzz, ta thật không hiểu nổi bản thân mình nữa, yêu Lăng Thiên Phong thật phòng. Nhưng khi nghe tin sẽ có đính hôn, bản thân ta và hắn sẽ không thể ở bên nhau nữa, vậy mà sao một chút âu sầu cũng không có. Hắn sẽ lấy người khác – hôn thê của hắn, hắn là vương gia, có lẽ nào về tới cổ đại mà còn không thể bên nhau.
Ta bỗng nhớ tới lời Bạch Sỏa nương nương: « đưa ngươi về cổ đại để hoàn thành nốt mối nhân duyên », bỗng giật mình nghĩ tới, có thật Lăng Thiên Phong là một nửa của ta, liệu ta có thật sự Thiên Phong. Không, ta chắc chắn mình yêu hắn, nhưng hắn có phải người cuối cùng hay không? Không thể chắc chắn được.
Không hiểu sao khi nghe Trầm lão bá nói vậy, ta không hề phiền lòng dù nhìn biểu cảm của Thiên Phong, ta cũng thật đau lòng, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi. Có thể một phần là do ta tin tưởng hắn, mà lớn hơn …. Là vì đó là lơì nói từ Trầm lão bá.
Đừng trách ta là loại đệ tử không ra gì, ta không phải là kẻ không ra gì mà là sư phụ ta không cho ta có gì. Hừ, ta là ta nghi lắm, nghi nhiều đến mức không còn cảm giác buồn lòng nữa. Thứ nhất, sư phụ đi biệt tăm mấy tháng, tuyệt đối không thể là vì chuyện hôn ước của bọn ta, Liễu tể tướng không rảnh rỗi đến thế. Thứ hai, một khi chuyện Lăng Thiên Phong có hôn thê, hắn là vương gia, tuyệt đối chuyện này phải được làm rùm beng, mà cho dù có giấu thì bản thân hắn cũng cần được biết. Vậy mà hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Thứ ba, dù đã sống ở cổ đại hai, ba năm nhưng bản thân ta vẫn chưa thật sự thích nghi với các nghi lễ cổ đại, hơn nữa khoảng thời gian sống cùng Liễu gia chưa quá hai tuần. Có thể thấy, nếu họ làm mai cho ta là quá nguy hiểm, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng đủ gây phiền toái rồi, Liễu Nguyệt trước kia được xưng tụng là cô nương tam tòng tứ đức, tuy không phải hiền thục nết na gì nhưng cũng là người hiểu biết. Nếu giờ để lộ ra Liễu Nguyệt này không phải Liễu Nguyệt kia, chẳng phải Liễu gia sẽ bị hố nặng sao.
Hơn nữa, Liễu tể tướng làm ở chức cao như vậy nên nhất định có rất nhiều người muốn nhân cơ hội mà hạ bệ Liễu tể tướng, thế nên chắc chắn người ta được mai mối cùng phải là người có chức vị cao tới mức quan lại trong triều không dám dèm pha cho dù ta có thất thố.
Còn Lăng Thiên Phong, việc hắn cưới người nào thì cũng được cả, hắn là vương gia, liệu có cô nương nào mà không muốn lấy hắn. Tuy nhiên, dù triều đại này vương tôn công tử chỉ được lấy 1 vợ nhưng vẫn giữ những tập tục cũ như môn đăng hộ đối, người có thể coi là môn đăng hộ đối với vương tộc, liệu được mấy người.
Không thể là con cái những thương nhân, vì họ chỉ là giai cấp thứ 3 trong xã hội này, những con cái của nông dân thì cũng không được ( trừ phi là người hắn yêu) trong khi hắn và ta đang yêu nhau. Hai cái này có thể loại. Chỉ còn một khả năng là con cái của quan lại trong triều. triều đại này chia thứ bậc quan lại ra làm 7 phẩm, chia theo cấp bậc. Đứng đầu là quân, sau đó là nhất phẩm, nhị phẩm…. Có thể loại toàn bộ quan lại của các cấp từ thất phẩm tới ngũ phẩm. Tính qua tình lại thì thuộc hàng nhị phẩm và nhất phẩm chỉ có ba người Liễu tể tướng, Viên thái sư và Lương Ngự tiền đại vệ tướng quân.
Liễu tể tướng chỉ có 1 cô con gái – là ta. Lương Ngự tiền đại vệ tướng quân chỉ có một nam một nữ, nhưng con gái mới có 6 tuổi rưỡi, chưa đủ tuối cập kề. Chỉ có Viên thái sư – kẻ luôn đối nghịch với Liễu tể tướng là có khả năng nhất, con gái ông ta - Viên Chi Liên – vốn là cháu gái họ của Hoàng Thái Hậu, xinh đẹp ngời ngời,cũng có thể coi là biểu muội xa xôi của Thiên Phong. Đang trong độ tuổi trăng tròn…. Là đối tượng kết hôn hợp lí nhất.
Có thể thấy khoanh vùng đối tượng thì hôn phu của ta phải là người nằm trong triều đình. Hơn nữa còn thuộc loại có chức vụ không thấp.Và chắc chắn là đàn ông ( Nhím: Ờ, thông minh được một chút mà ngu đi thêm nhiều)
Còn Lăng Thiên Phong, rất có thể hôn thê của hắn là ta, cũng có thể là người khác. Nhưng chắc chỉ có thể là ta hoặc Viên Chi Liên. Mà dường như, cơ hội của ta nhỏ hơn so với Viên Chi Liên.
Ta lập tức chạy ra khỏi phòng, liệu Lăng Thiên Phong có nhận ra điểm bất thường này không? Có nên đi tìm hắn không? Không nên, tự gieo hy vọng cho cả hai, cuối cùng kết quả không như mong muốn chẳng phải càng thêm đau đớn hay sao.
Vì vậy, ta chạy một lượt quanh các tầng tìm Trầm lão bá, nếu Lăng Thiên Phong đã kéo lão bá đi thì chắc chắn không ở gần phòng với ta. Mà trước khi đi, lão bá còn kêu đói, vậy thì xuống tầng tìm là tốt nhất.
Quả nhiên, xuống tới nơi, trưởng quầy cùng đám tiểu nhị đang khổ sở thu dọn tàn tích lung tung, mặt mày ai nấy đều khổ sở, không có một vị khách nào. Cảm giác giống như một cơn bão dữ dội vừa lướt qua đây vậy.
_ Xin hỏi, nơi này vừa có bão? – Ta hỏi mà cảm giác còn hơi run run. Tội nghiệp
_ Còn hơn thế ấy chứ. Vừa nãy có một vị lão bá tới đây bao trọn. Ông ta ăn hết cả thức ăn chúng tôi mua cả một tuần. Thật không hiểu ông ta lớn tuổi vậy mà ăn thật là. …. Cho dù Phong thiếu gia đã đền bù thiệt hại nhưng…. ây, thật sự là khổ cho chúng tôi. – Quầy trưởng than thở, sau đó lại bê một chồng bát đi vào trong bếp.
_ Phong thiếu gia? – Ta hỏi.
_ Chính là người hay đi cùng ngài đấy, Lăng công tử! – Một tiểu nhị tình cờ đi qua, nhanh nhảu nói.
_ ồ, ra vậy – ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu mà trong lòng không khỏi thấy buồn cười, tên ngốc Thiên Phong này không dùng họ đi dùng tên mình, chẳng quá bằng lạy ông tôi ở bụi này. ( Nhím: có cô mới là đồ ngốc ấy)
_ Tiểu nhị, ngươi có biết ông lão đó giờ ở đâu không? – Ta hỏi, dúi vào tay hắn một thỏi bạc.
_ Đương nhiên biết a, chính tôi đưa ông ấy lên phòng mà. Đó là phòng trung tam phía Đông. – Có bạc, ngay cả giọng điệu hắn cũng nhiệt tình hẳn. Đúng là thời nào cũng vậy, tiền bạc quyết định thái độ.
_ …. Cảm ơn ngươi! – hay, hay lắm. Quá hay. Lão bá ở Trung tam phía đông, ta ở trung nhị phía đông. Chẳng phải ở ngay cạnh sao, vậy nãy giờ chạy đi chạy lại muốn rục cả cẳng để làm gì aaaaaaaaaaaaaaaaa!
Ta lên phòng trung tam phía đông, muốn đạp bay cả cửa. Nhưng không, thục nữ không thể làm vậy. Bèn dịu dàng gõ cửa.
“ Cộc … cộc …. Cộc” – một người lịch sự trả lời
“ khò…. Khò…. Khò” – đáp lại
“ Cộc…. cộc” – vẫn cố gắng lịch sự hết mức có thể.
“ khò …. Khò” – vẫn thản nhiên trả lời.
“ Cộc…. cộc…., cộc..cộc.cộc.cộc” – dần mất kiên nhẫn
“ Khò…. Khò…. Khò.khò.khò.khò”
_……..
_ Khò khò….
“BANG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!’
Ta đạp cửa phòng, xông vào quát:
“ Trầm lão bá———–,dậy ngay, dậy ngay”
Và với đủ mọi hình thức, cuối cùng sau một khắc vất vả, cuối cùng cũng làm cho kẻ đang ngủ ngon lành phải ngồi dậy “ thong thả uống trà”.
_ Nha đầu kia, ta muốn ngủ. Ngươi đi đi cho ta.
_ HỪ, lão bá để ta hỏi cái này rồi ngủ tới chết cũng được..
_ Ờ,
_ Cái vụ hôn ước, là thật?
_ Ta đã nói dối bao giờ chưa? – Vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
Cách đây 2 năm, khi ta mới biết lão bá. Ông ấy đã hỏi ta câu này. Ta đã gật đầu một cách thành thật. Và sau 2 năm, khi đã hiểu nhiều về ông ấy, ta đã nhìn bằng ánh mắt vô cùng khinh thường cái kẻ trước mặt.
_ Ngươi làm ta tổn thương đấy, nha đầu.
Ta ậm ừ cho qua. Sau đó lập tức nghiêm mặt trở về vấn đề chính.
_ Cái hôn ước, có phải là của ta với Thiên Phong? – ta hỏi mà ánh mắt tự tin đến phát sợ dù trong lòng đang run như cầy sấy.
_ Oa, dạo này muối i ốt Soài Thành rẻ thật đó. - Trầm lão bá tỏ vẻ ngạc nhiên.
_ Thời này có muối i ốt rồi sao? Ông nội!!!!!
_ Hắc hắc, có mà. Chỉ là chưa gọi là muối i ốt thôi. Còn nếu xét về tuổi, ta ít cũng là cụ của ông nội ngươi đó, nha đầu!
_ Ồ,vâng vâng. Vậy lão bá trả lời đi, phải vậy không?
_ Ta không biết!!!!!
Ta muốn giết người, thật sự muốn xử tội một kẻ nào đó. Kẻ nào ư???? Chính là kẻ béo tròn ngồi uống trà kia kìa. Hừ, biết ta có hôn ước mà không biết hôn phu của ta là ai, thế có khác gì túm đuôi thạch sùng không????
_ Vậy rốt cuộc lão bá biết gì thì nói hết ra xem nào??
_ Ta có biết đâu.
_ Lão bá tưởng ta là đồ ngớ ngẩn sao? Làm gì có chuyện biết có hôn ước mà không biết đối phương là ai? Lại còn cả ta và Thiên Phong đều có hôn ước cùng lúc, mau nói, mau nói.
_ Tiểu oa nhi ngoan, để sư phụ nói con nghe. Nếu nói về độ ngớ ngẩn thì con là nhất rồi. Vì vậy những câu sau ta sẽ coi như không biết.
Lão bá lắc đầu, thở dài ngao ngán.
_ Lão bá, người không nghĩ câu nói vừa rồi sẽ làm tổn thương tâm hồn mong manh của thiếu nữ sao??
_ Hắc, tâm hôn ngươi là tâm hồn chống đạn, ta không lo.
Không còn gì để nói, hoàn toàn không.Ta thật sự không biết làm sao nữa, nếu như … giả thiết của ta là đúng thì tốt quá rồi. Nhưng nếu…. thật sự do trùng hợp thì ta biết làm sao, quen Thiên Phong mới vài tháng nhưng ta muốn ở bên hắn, ta thích cảm giác có người bảo vệ, được ôm vào lòng, ta thích cái vẻ ngoa ngán mỗi khi ta bày trò, ta thích vẻ yêu chiều của hắn. Ta thích Thiên Phong, thậm chí nói là yêu cũng được.
Không biết, ta chưa từng yêu, chưa từng thích ai. Nhưng ta biết chắc một điều, nếu phải rời xa Thiên Phong, ta sẽ buồn, sẽ rất đau. Vậy nên, ta phải làm rõ chuyện này.
_ Lão bá, xin người đấy, cho ta biết đi. – Đây là lời cầu xin hoàn toàn chân thật.
Trầm lão bá hơi ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi nheo mắt hỏi:
_ Liễu Nguyệt, ngươi yêu Thiên Phong chứ? – Trầm lão bá thật không muốn hai người họ mắc sai lầm, cả hai đều là đệ tử của hắn, hắn không muốn cả hai phải chịu đau khổ dài lâu. Hơn nữa,, chiếu theo thiên mệnh, để hai người này đến được với nhau, sẽ còn nhiều khó khăn trước mắt.
_ Không biết, nhưng ta không muốn mất Thiên Phong.
_ Liệu ngươi có nhầm lẫn tình yêu với sự chiếm hữu không?
_ Không biết, nhưng ta sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình.
Trầm lão bá lặng lẽ thở dài. Lão bá suy đi tính lại một hồi, cuối cùng, nói:
_ Hãy bảo Thiên Phong trở về phủ. Ngươi cũng mau về nhà. Hai ngươi sẽ sớm gặp lại nhau.
_ Vậy thì hôn ước của chúng ta là một? – Ta hứng khởi, hồi hộp hỏi.
_ Ừm.
_ Cảm ơn laõ bá. – Ta chạy ra khỏi phòng, định sẽ đi tìm mà nói với Thiên Phong.
Nhưng ta không hay biết, lúc đó Trầm lão bá dõi theo ta, lặng lẽ nói: “ Còn phải xem mệnh hai ngươi có hợp không đã.”
***
Ta chạy sang phòng Thiên Phong thì thấy Tiếu Ngạo vẫn đang ngồi trong góc…. vẽ vòng tròn. Lại gần, ta vỗ vai hắn làm ai đó giật mình, trừng trừng nhìn ta.
_ Ngạo huynh, Thiên Phong đâu rồi?
_ Đi rồi….. – Tiếu Ngạo trả lời ta bằng giọng ảo não vô cùng.
_ Đi đâu?
_ Thanh lâu….. Phiêu Sinh ngươi mau đi đi, ngươi ở đây càng làm ta thất vọng về Phong ca hơn thôi.
_…… – ta thì làm sao chứ hả???
_ Oa….. oa….. oa….. sao ca ca của ta lại thích con trai được,…. oa …oa – Nói dứt câu hắn ngồi bịch xuống đất, ôm mặt khóc như đứa con nít.
_ Này, ta là con gái.
Hắn ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn ta, nhìn trái nhìn phải, nhìn từ trên xuống dưới….. nhìn một hồi. Cuối cùng….
_ Oa…. oa… còn lừa ta nữa!
_ …….. – không nói chuyện với tên hâm này nữa.
_ Hắn đi thanh lâu nào???
_ Ý Kim.
_ Ý Kim cái đầu ngươi, Ý Kim là nơi ta và ngươi đang đứng này.
_ Hề hề, ta quên. Huyễn DIệu.
_ Đến đó làm gì? – ta nhíu mày hỏi.
_ Đầu ngươi để trồng rau hả? Đàn ông đến thanh lâu làm gì hả? – Tiếu Ngạo bĩu môi, sau đó cười nham nhở nhìn ta.
Ta thật không biết tên khùng này có bao nhiêu biểu cảm, ban nãy ngồi khóc, sau đó đưa ra vẻ mặt ngớ ngẩn, rồi ngồi cười nham nhở.
Ta tức tốc chạy tới thanh lâu Huyễn Diệu, muốn nói cho Thiên Phong biết ta và hắn có thể bên nhau rồi. Nhưng ta thắc mắc, Thiên Phong với thanh lâu làm gì, chắc chắn không phải như những gã đàn ông khác, hắn sẽ không tới đó để tìm thú vui. Ai thì không biết nhưng ta thật sự tin tưởng vào hắn..
Nhưng thật đúng lúc, tính muốn chọc ghẹo người khác nổi lên một cách mạnh mẽ. Ta thật sự muốn trêu đùa Thiên Phong một chút. Hề hề….
Tới thanh lâu Huyễn Diệu, ta bước vào đã gặp ngay Mộ Vị ( mọi người đọc lại chương Liễu Nguyệt tới thanh lâu nhé), cô bé chào hỏi ta, không quá khách sáo cũng không thân thiết.
_ Mộ Vị, cô nương có thấy Phong thiếu gia không?
_ Có ạ. Phong thiếu gia mới vào phòng trong. Nãy giờ ngài ấy uống nhiều lắm, em thấy đám Tiểu Lí, Ngưu tử mang rượu vào nãy giờ.
_ Vậy à. Đưa ta vào.
_ vâng – Mộ Vị nhanh nhẹn chỉ cho tôi phòng đó.
Ta vào trong phòng, căn phòng này giống như phòng ngủ bình thường, có ba gian. MỘt bàn ăn lớn đặt ở gian giữa. Thiên Phong đang ngồi lặng lẽ, uống rượu liên tục. NGọc Khâm ngồi một bên muốn cản cũng không được. Thấy ta tới, hắn nhìn ta như nhìn thấy cứu tinh, nháy mắt ý bảo ta ở lại chịu trận. Trong nháy mắt, hắn trốn mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thiên Phong dường như cũng thấy ta, hắn ngưng uống rượu, nhìn ta. Trông hắn ngồi bình thản, hoàn toàn không giống kẻ say rượu, có điều nhìn vỏ rượu trên bàn, ta biết hắn uống không ít. Ngu ngốc, vì chuyện gì mà phải uống nhiều đến vậy chứ.
_ Phong, rốt cuộc chàng đang làm cái gì? Sao lại uống nhiều rượu đến thế?
_ Lại đây – hắn không trả lời, chị gọi ta lại.
Ta ngoan ngoãn hướng về phía hắn, nhưng chỉ mới lại gần, Thiên Phong đã kéo ta nhào vào lòng hắn. Vòng tay mạnh mẽ ôm ta thật chặt, ta cũng đáp lại hắn như một lẽ dĩ nhiên.
_ Ta rất muốn uống rượu, rất muốn.
_ Vì chuyện hôn ước sao?
Thiên Phong không nói gì nhưng cảm giác cơ thể bị siết chặt hơn nên ta hiểu đó cũng như một lời nhận định. Vì chuyện này mà Thiên Phong uống rượu, xem ra hắn si tình hơn ta tưởng nhiều, xem ra hắn yếu đuối hơn nhiều so với vẻ ngoài lạnh lùng. Nhưng ta thật sự thích như vậy, tức là hắn có yêu thương ta, tức là hắn có quan tâm tới chuyện này. Nếu bây giờ hắn tỏ vẻ cao ngạo, dửng dưng như không biết mới thật làm ta thất vọng.
Nhưng, ta đúng là đồ không ra gì,. Trong lúc người ta đau lòng thế này, ta lại muốn trêu chọc Thiên Phong, mà đúng hơn là thử thách chàng. Ta ghét bản thân mình vô cùng, ta là đồ vô nhân đạo, nhưng thật sự ta vẫn nói:
_ Phong, chàng hãy chấp thuận hôn ước đi.
_ Nàng nói cái gì? – Mặt Thiên Phong trở nên tối sầm lại.
_ Nàng nói cái gì? – Mặt Thiên Phong trở nên tối sầm lại.
_ Ta nói “ Phong, chàng hãy chấp nhận hôn ước đi.” – thản nhiên như không. Chẳng phải nên chấp nhận sao, ta chỉ không nói đối tượng là mình thôi mà.
_Rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì? – Hắn nhíu mày, lạnh lùng hỏi. Giọng nói dường như chứa sự phẫn nộ được kìm nén một cách khó khăn.
_ Nghĩ cái gì là nghĩ cái gì?
_ Ta thật sự không hiểu nổi nàng nữa. Cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
_ Chính ta còn không hiểu – Ta đáp lại.
_ Vì sao lại muốn ta chấp nhận cuộc hôn ước này? Nàng có hiểu rõ ý nghiã của việc này không? – Hắn dù tức giận nhưng vẫn có gắng bình tĩnh hết mức để nói rành mạch từng chữ. Càng lúc ta càng cảm thấy mình thật ngu ngốc và độc ác, đây đâu phải là chuyện để đùa được đâu.
_ Đã bao giờ chàng hỏi về thân thế của ta?
Hắn dường như khá ngạc nhiên khi ta hỏi vậy nhưng sau đó chỉ thở dài, ôm ta vào lòng, vỗ về.
_ Ngốc, nếu đã không muốn nói thì có thể ép được nàng sao?
_Nhưng chưa bao giờ chàng hỏi?
_ Ta biết nàng là ai, Liễu Nguyệt.
_ Chàng biết rồi?
_ Phải!
_ Chàng biết ta là con gái nhà Liễu tể tướng?
_ Biết.
_ Chàng biết điều này từ lâu?
_ Phải.
_ Vậy chàng biết ai là hôn thê của mình chứ?
_ Cái này thì không biết. Có lẽ là bất kì cô con gái của vị quan nào thuộc hàng Tứ Phẩm trở lên.
_ Đúng vậy.
_ Nàng có biết không, đây chính là canh bạc lớn của chúng ta. Luật lệ đương triều chỉ cho phép đàn ông lấy một vợ ( Nhím: tiến bộ ghê). Nếu chúng ta thua, thì sau này sẽ rất khó.
_ Ta biết. – Ta thản nhiên đáp
_ Nàng thật sự muốn thử?
_ Phải, thử một lần xem chúng ta có duyên phận hay không? Hắc hắc, nếu phải thì tốt, không phải thì ta cướp rể.
_ ….. – Một ai đó đang tự hỏi người kia từ đâu rơi xuống.
_ Vậy bao giờ chúng ta trở về.?
_ Ngày mai ta sẽ về thành, trước tiên chắc phải vào cung bái kiến phụ vương.
_ Hắc, chàng đúng là dại gái. Mới thế mà đi đâu cũng kể tuốt luốt.
_ Dại gái là cái gì?
_ Tức là bị người tuyệt vời, đáng yêu, dễ thương siêu đáng yêu như ….. ta quản á. – Không hiểu sao ta có cảm giác mũi mình đang dài ra đến 3m
Dù không hiểu “đáng yêu”, “ dễ thương” là gì nhưng bản thân Thiên Phong biết - chắc chắn là Liễu Nguyệt đang tự khen mình một cách vô tội vạ ( sau vài trăm năm sau, khái niệm này được giới trẻ gọi là tự sướng)
_ Vậy bao giờ nàng về kinh?
_ Ta không biết, còn phải tùy vào Trầm lão bá.
Hai người đang nói chuyện, bỗng cánh cửa mở toang ra, Tiếu Ngạo chạy rầm rập, hét lên:
_ Thiên Phong ca, có biến
Vương Phi Của Ta Nàng Có Phải Nữ Nhân Không Vương Phi Của Ta Nàng Có Phải Nữ Nhân Không - Nhím