I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 308
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 651 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 17:44:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 156: Đệ Đang Lo Cho Nàng Ấy Sao
ãnh Như Phong nói xong mâu đen nhìn chằm chằm Lãnh Như Tuyết, không động thanh sắc.
Thái độ trên mặt Lãnh Như Tuyết cũng không thay đổi, thâm mâu thoáng qua tia quỷ dị, qua một lúc lâu, hắn đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng: “lục hoàng huynh, từ lúc nào mà huynh hiểu ta thế? Ngay cả trong lòng ta nghĩ gì cũng biết được? Vì một nữ nhân thủy tính dương hoa như nàng ta, huynh cho rằng ta nên làm gì? Câu chuyện của huynh thêu dệt hay quá rồi?”
Lãnh Như Phong đối với Lãnh Như Tuyết không phủ nhận cũng không cãi lại, hắn ta chỉ lẳng lặng nhìn Lãnh Như Tuyết, sau đó từ từ nói: “Như Tuyết, nếu như đệ không phải vì nàng ấy vậy thì đệ tại sao lại ở đây mượn rượu giải sầu? Một nam nhân sắp thành thân, trước ngày thành thân mượn rượu giải sầu, việc này không hợp lẽ thường tình? Hơn nữa nếu như đệ thật sự muốn cưới Uyển Tử công chúa thì tạo sao đối với hôn sự không hỏi không lo?”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong lại ngừng, đột nhiên thở dài, nói: “Như Tuyết, đệ hà tất giấu huynh? Là vì đến lúc đó không liên lụy huynh sao? Nhưng mà đệ đừng quên, chúng ta là thân huynh đệ, là huynh đệ cùng một mẫu thân, dù đệ bây giờ có giấu được ta, nhưng sau ngày mai, việc đệ cự tuyệt hôn sự bị phụ hoàng biết được, vậy thì huynh còn có thể đứng ngoài cuộc sao?”
Nghe thấy những lời này của Lãnh Như Phong, sắc mặt Lãnh Như Tuyết khẽ thay đổi, hắn nhìn cánh hoa bay lượn trong không trung, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nói: “lục hoàng huynh, nếu như huynh đã rõ quyết định của ta, huynh hà tất phải biết nữa? Nếu như việc này huynh không biết thì phụ hoàng sẽ không trách tội huynh.”
Tuấn nhan của Lãnh Như Phong thoáng qua tia khổ ải, hắn ta nhìn Lãnh Như Tuyết, âm thanh tuy rất thấp nhưng vẫn khiên định: “Như Tuyết, đệ đừng quên ta là thân ca ca của đệ! Bất kể xảy ra việc gì ta cũng cùng đệ gánh chịu.”
Dứt lời, Lãnh Như Phong đưa tay về phía Lãnh Như Tuyết, ánh mắt đầy sự khiên định.
Nhìn tay Lãnh Như Phong đưa tới, Lãnh Như Tuyết khẽ do dự sau đó cũng đưa tay nắm lấy tay của Lãnh Như Phong, dùng sức nắm chặt lấy nhau.
Lúc này hai huynh đệ họ đồng tâm cùng nhau đối diện với tất cả khó khăn!
Qua một lúc sau, Lãnh Như Phong vỗ nhẹ vai Lãnh Như Tuyết, trầm giọng hỏi: “Như Tuyết, đệ làm như vậy, là vì nàng ấy đúng không?”
Ánh mắt của Lãnh Như Tuyết thoáng qua tia đau khổ, trầm ngâm hồ lâu mới từ từ mở miệng: “cho dù không phải là vì nàng ấy, ta cũng sẽ không cưới Uyển Tử, lần này Tử Việt quốc đột nhiên đề nghị liên hôn với Tây Diệm, tuyệt đối không đơn giản chỉ vì liên hôn, còn về âm mưu của họ, e là có liên quan đến truyền thuyết của Tây Diệm. Mấy năm nay, Tây Diệm gặp nạn liên miên, quốc khố sớm đã trống không, nếu như không phải vì truyền thuyết lưu truyền trăm năm trước của Tây Diệm, e là Tử Việt quốc sớm đã khởi binh xăm lăng nước ta, làm gì đề nghị đến việc liên hôn? Bây giờ họ đột nhiên đề ra việc liên hôn, ắc có dụng tâm!”
Lãnh Như Phong khẽ gật đầu, nói: “đệ nói không sai, lần liên hôn này, Tử Việt quốc đích thực có giấu dã tâm, chắc là vì cái truyền thuyết hư hư thực thực kia mà tới. Tiếc là, phụ hoàng bà đại hoàng huynh không nhìn rõ dã tâm của Tử Việt quốc, ngược lại bởi vì Tử Việt quốc đề ra liên hôn mà vui mừng không ngớt, không biết là đã dẫn sói vào nhà.”
Lãnh Như Tuyết khẽ lắc đầu, nói: “lục hoàng huynh, kì thực phụ hoàng ko hẳn không biết âm mưu của Tử Việt quốc, chỉ vì lần liên hôn này, Tử Việt quốc đề ra, phụ hoàng muốn cự tuyệt cũng khó, hơn nữa, Tây Diệm quốc khó trống rỗng, nếu như trở mặt với Tử Việt quốc vậy thì chiến sự xảy ra, lương thảo và binh mã của Tây Diệm ta lúc này không đủ đối kháng với Tử Việt quốc! Có lẽ phụ hoàng cũng biết dã tâm của Tử Việt quốc nhưng bị ép không thể không đồng ý!”
Lãnh Như Phong trầm tư một lúc nói: “Như Tuyết, đệ nói không sao, những việc này, phụ hoàng nhất định biết, nếu không phụ hoàng sao lại ban cho nàng ấy một tòa phủ đệ để dừng chân sau khi đệ từ nàng ấy chứ? Nghĩ lại thì phụ hoàng sớm đã có an bài! Chỉ là sự an bài chu toàn của phụ hoàng e là sẽ bị đệ làm hỏng!”
Lãnh Như Phong nói xong, bất giác nghĩ tới điều kiện mà Ưu Vô Song đề ra với phụ hoàng, e rằng, phụ hoàngsẽ đã liệu được, nàng ấy tuyệt đối không cùng người khác cùng phụng nhất phu? Nếu không, với thân phận đặc biệt như nàng ấy, phụ hoàng sao lại an tâm để Uyển Tử kia tiếp cận nàng ấy?”
Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, khẽ giật mình, tiếp đó giọng điệu cực kì lo âu nói: “lục hoàng huynh, truyền thuyết ấy là thật sao? Thật là có liên quan đến nàng ấy?”
Lãnh Như Phong khẽ gật đầu: “nếu như ta đoán không lầm, nàng ấy chính là người có thể giải được kiếp nạn của Tây Diệm, chỉ là, việc này e rằng phụ hoàng đã biết, hơn nữa đại hoàng huynh chắc cũng đoán được một ít.”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngừng lại, đột nhiên nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Như Tuyết, đệ đang lo cho nàng ấy sao? Kì thực đệ không cần lo, phụ hoàng đã phái người bảo vệ nàng ấy nghiêm ngặc rồi!”
Lãnh Như Tuyết trầm ngâm không nói gì, xem như mặc nhận lời của Lãnh Như Phong, nhưng mà hắn rất nhanh đã cười khổ nói: “vậy sao? Vậy thì tốt! Chỉ sợ nàng ấy không cam tâm bị phụ hoàng nhốt trong kinh thành!”
Lãnh Như Phong sửng sốt, nói: “Như Tuyết, đệ nói thế là có ý gì? Không lẽ nàng ấy còn có nơi khác có thể đi?”
Lãnh Như Tuyết cười khổ, quay đầu nhìn về phía bầu trời đầy hoa, đáp: “bây giờ nàng ấy đã hồi phục tự do, e rằng nàng ấy sẽ về bên người nàng ấy yêu.”
Nghĩ tới nam tử bạch y phiêu diêu, đãm nhã tựa thần tiên, lòng Lãnh Như Tuyết bất giác đau nhói, trong lòng nàng, đến cuối cùng cũng không có hắn, mà chỉ có vị nam tử tựa thần tiên kia.
Vương Phi Của Bạo Vương Vương Phi Của Bạo Vương - Nhược Nhi Phi Phi