In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 308
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 651 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 17:44:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 75: Ta Thông Minh Hơn Ngươi
iễu Yên Nhiên tuy là người có tâm cơ nhiêu và thâm sâu, nhưng mà, dù sao ả cũng chỉ là một nữ lưu không biết võ công, bị Ưu Vô Song một người từng luyện qua Taikondo đẩy như vậy, đương nhiên mất cân bằng, ngã mạnh xuống đất.
Liễu Yên Nhiên tuy xuất thân lầu xanh, nhưng là người từ nhỏ được hầu hạ, tự cho rằng xinh đẹp hơn người, sau khi bị bán đến thanh lâu, trở thành hoa khôi được mụ ma ma chăm sóc chu đáo, ả làm gì có chịu qua cảnh như vậy?
Khi mặt tường cứng chà xát qua da của ả, toàn thân truyền đến đau đớn, khiến ả chịu không nổi lớn tiếng kêu lên.
Ưu Vô Song chỉ ngoáy ngoáy tai, sắc mặt không đổi, nhìn Liễu Yên Nhiên thảm bại té dưới đất, lạnh lùng cười nhạo: “Liễu Yên Nhiên, đây là do ngươi tự chuốc lấy, ngươi chẳng qua chỉ là một thị nhân nho nhỏ, còn dám đến viện lạc ta ngang tàn? Sao không nghe ngóng thử ta Ưu Vô Song là người thế nào?”
Thấy Liễu Yên Nhiên bị Ưu Vô Song đẩy ngã, hai a hoàn theo Liễu Yên Nhiên bị dọa đến kinh hoàng, cũng không dám tiếp tục bắt lấy Ưu Vô Song, nhanh chóng quay đầu lại dìu Liễu Yên Nhiên dậy.
Một trong số ấy tức giận chỉ vào mặt Ưu Vô Song, la lớn: “tên tiện tì, ngươi chẳng qua chỉ là một tiện tì, cả gan dám đẩy ngã tiểu thư nhà ta? Ngươi dám làm tổn hại tiểu thư nhà ta, vương gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“vậy sao?” đối với uy hiếp của a hoàn đó, Ưu Vô Song căn bản không để trong mắt, bởi vì, chỉ cần qua ngày mai, nàng sẽ không còn dây dưa gì với Lãnh Như Tuyết! Chỉ cần lấy được hưu thư, nàng còn sợ tên vương gia quỷ quái kia?
Hơn nữa, tuy rằng giờ nàng chưa có hưu thư trong tay, nhưng thân phận của nàng cũng là thất vương phi, Liễu Yên Nhiên chẳng qua chỉ là một thị nhân nho nhỏ, dám đến viện lạc nàng ngang tàn, nói về lý, Ưu Vô Song cũng có lý hơn.
Mặt Liễu Yên Nhiên co lại một đống, tức giận hét lên: “viện lạc của ngươi? Ưu Vô Song, ngươi chẳng qua chỉ là một tiện tì! Ngươi cho rằng ta không biết sao? Đây là khuôn viên của vương phi ngốc nghếch kia!”
Ưu Vô Song cười kinh bỉ, lạnh lùng nhìn Liễu Yên Nhiên, nói: “vậy sao? Liễu Yên Nhiên, ngại quá, ta chính là vương phi ngốc nghếch mà ngươi nói đây! Sao nào? Hôm nay ngươi đến đây ắt là muốn như những người khác, đến dạy dỗ vương phi ngốc nghếch ta?”
Nhìn thấy hoa dung của Liễu Yên Nhiên từ từ biến sắc, Ưu Vô Song dừng lại, và lại tiếp tục nói mang đầy ác ý: “tiếc là, ngươi có chủ ý sai rồi, vương phi ngốc nghếch ta không dễ ức hiếp như trong tưởng tượng của ngươi!”
Sắc mặt Liễu Yên Nhiên trắng bệt, ả không dám tin nhìn nụ cười của Ưu Vô Song, hét: “ngươi…ngươi…sao có thể như vậy? Ngươi sao lại là vương phi ngốc nghếch?”
Ưu Vô Song nhàn nhã nhìn Liễu Yên Nhiên một cái, giễu cợt nói: “ta đương nhiên không phải là vương phi ngốc nghếch kia, bởi vì, ta thông minh hơn ngươi!”
Bị Ưu Vô Song sỉ nhục như vậy, Liễu Yên Nhiên tức nói không nên lời, tay siết chặt lại với nhau, móng tay nhọn ấn sâu vào lòng bàn tay ả, nhưng mà ả không cảm thấy đau, lúc này ả đang trừng mắt nhìn Ưu Vô Song, hận không thể giết chết nàng!
Hôm nay ả tới đây, vì Vân Nhi giặt rách chiếc váy của ả, mà ả nghe nói, Vân Nhi là a hoàn thân cận của vương phi ngốc nghếch, cho nên, à mới cố ý đến đây gây sự, nhưng không ngờ rằng lại gặp người ả cực kì căm ghét ở đây.
Thấy Ưu Vô Song xuất hiện giải nguy cho Vân Nhi, ả không dể Ưu Vô Song trong mắt, ngược lại còn âm thầm tính kế trừng trị nô tì không biết trời cao đất dày kia!
Nhưng mà, ả không ngờ, mấy ngày nay, nô tì ngày ngày xuất hiện bên cạnh Lãnh Như Tuyết, chính là vương phi ngốc nghếch, hơn nữa, ả không những không ngốc, mà còn rất hung dữ, thậm chí hình như còn biết võ công!
Nghĩ tới đây, Liễu Yên Nhiên cắn lấy răng, căm hận nhìn Ưu Vô Song, uất hận nói: “ngươi là vương phi thì sao? Ngươi không ngốc thì sao? Cho dù vậy, ngươi không phải bị vương gia đuổi đến lãnh cung, đày làm a hoàn? Ưu Vô Song, ngươi đừng quên, ta là người được vương gia sủng ái nhất, ngươi dám động đến ta, vương gia tuyêt đối không tha cho ngươi!”
Đối diện với một nữ nhân có dáng không não kia, Ưu Vô Song thật sự không muốn lo nhiều, sao trong thất vương phủ nay, ai cũng đều thích tên nam nhân đáng chết thích uy hiếp người đó? Tú Nhi kai cũng vậy, Lí ma ma cũng thế, bây giờ ngay cả Liễu Yên Nhiên cũng như vậy!
Ưu Vô Song nghe đến phiền, mấy người này, thích hồ ly giả hổ uy sao? Không thể đổi cái gì mới mẻ hơn sao?
Do đó nàng chỉ còn cách lười nhác nói: “Liễu Yên Nhiên, nếu như ngươi còn đụng đến người của ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cửa bên kia, cút mau!”
Liễu Yên Nhiên tức đến mặt hết xanh rồi lại đỏ, khóe miện thoáng qua tia cười oán độc, sau đỏ phẩy tay áo, dẫn hai a hoàn phẫn hận rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Liễu Yên Nhiên, Ưu Vô Song khẽ nheo mắt, sâu thẳm nội tâmbỗng xuất hiện nỗi bất an.
Bởi vì, khi nãy nàng không bỏ lỡ nụ cười oán độc của Liễu Yên Nhiên, nữ nhân đó, xem ra tuy vẻ ngoài yếu đuối, nhưng mà tâm tuyệt đối đủ ác, hơn nữa, ả không phải Lí ma ma, e là không dễ xử lí như vậy!
Một mực cho đến khi hình bóng Liễu Yên Nhiên biến mất trong lạc viện, Ưu Vô Song mới thu lại ánh mắt, lòng thầm nghĩ: xem ra, lưu lại đây hai ngày, nàng nên cẩn thận một chút, không biết người nữ nhân Liễu Yên Nhiên kia sẽ giở thủ đoạn gì? Nếu như nhằm nàng mà công kích thì nàng lại không sỡ, nhưng nàng sợ là Liễu Yên Nhiên sẽ âm thầm gây khó dễ cho Vân Nhi.
Vương Phi Của Bạo Vương Vương Phi Của Bạo Vương - Nhược Nhi Phi Phi