What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Vân Mộc Tinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 134 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 576 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:41:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95: Đi Ra Khỏi Luyện Ngục
hen thưởng? Chờ ngươi thắng rồi nói sau!” Mộc Linh nhíu nhíu lông mày đáng yêu, nó cũng không nhận ra thất bại của mình.
Vũ Nhạc cố tình bĩu môi, lắc lắc tay: “Như vậy sao được? Nhất định phải nói rõ trước mới được, vậy đi, nếu ta thắng ngươi thì ngươi phải theo ta, thế nào?”
“Theo ngươi? Nghĩ tốt quá rồi đó, bản thân ta tự do tự tại đã quen, không thể chịu nổi ràng buộc.” Mộc Linh cơ hồ không có suy nghĩ mà thốt lên.
Vũ Nhạc vui vẻ cười: “Không không không, ngươi hiểu sai rồi, theo ta không có ý nghĩ phải khế ước, ngươi vẫn là ngươi, có điều chỉ muốn ngươi là bằng hữu mà thôi, được không?”
“Bằng hữu?” Mộc Linh nhíu mày, nghĩ đến cái lắc tay vừa nãy, ngẫm lại trong tay bọn Kim Linh cũng có cái lắc tay giống như vậy, chẳng lẽ trước kia chúng là tinh linh khế ước của nàng ta? Nếu thật sự là như vậy thì khế ước lại một lần nữa có sao? Vả lại nàng cũng không bắt buộc chúng, mặc dù nếu nàng thắng cũng chỉ làm bằng hữu của chúng nó. Chủ nhân có thiện ý như vậy thật khó tìm được, có lẽ nó nên cho chính mình một cơ hội. Nghĩ tới đây, sắc mặt nó trở nên ôn hòa hơn một chút, ánh mắt nhìn về phía Vũ Nhạc cũng không còn kiêu ngạo như trước, “Được, vậy thì nghe theo ngươi, chỉ cần ngươi có thể thắng ta thì ta sẽ đi theo các ngươi.”
Vũ Nhạc bất động thanh sắc nở nụ cười: “Tốt tốt, vậy hãy mở to mắt mà xem ta phá trận này của ngươi thế nào!” Dứt lời, mũi kiếm vung lên, tám quẻ đồ màu trắng bị quăng lên không trung, không ngừng trở lên to lớn hơn. Đầu ngón tay Mộc Linh hiện lên ánh sáng xanh, tám quẻ đồ dùng tốc độ sắc bén lao về phía sáu người Vũ Nhạc. Lúc này Vũ Nhạc nhắm hai mắt lại, chắp tay hành lễn, trong miệng niệm thần chú, sau đó, mọi người kinh hoàng phát hiện ra từ trong cơ thể Vũ Nhạc kéo ra năm quầng ánh sáng màu vàng, màu xanh lá mạ, màu xanh nước biển, đỏ lửa, màu đất bắn thẳng về phía tám quẻ đồ. Khi năm luồng ánh sáng bao trùm lấy, tốc độ của tám quẻ đồ đột nhiên chậm lại, rồi sau đó tiêu biến một cách kì diệu. Cảnh tượng này không chỉ khiến Mộc Linh khó khăn nuốt nước miếng mà ngay cả đám Cung Tuyết cũng ngừng chiến đấu, đây là chuyện gì xảy ra?
Tiểu Giới và Lạp Lạp đứng giữa không trung lộ ra nụ cười thâm trầm: “Xem ra, chút phản ứng đó là bẩm sinh, tựa như trong cơ thể chủ nhân có năm loại nguyên tố này, chắc hẳng không bởi vì chuyển thế mà biến mất. Chính nàng có thể phát hiện ra mà đáp trả chính xác, vẫn là ngoài dự liệu của
chung ta!"
"Ngươi....Trong cơ thể ngươi lại có năm loại nguyên tố? Ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự là chủ nhân ở kiếp trước của chúng ta?" Mộc Linh vừa rồi còn bán tính ban nghi, lúc này đã kích động thốt lên. Bọn chúng đã ở chỗ này đợi từ rất lâu, cũng biết chính mình đang chờ đợi cái gì, mà Vũ Nhạc chính là người bọn chúng tìm kiếm cả ngàn năm. Chẳng lẽ, đây chính là ông trời an bài sao?
"Trí nhớ của ta chưa hồi phục cho nên vẫn chưa thể trả lời vấn đề của ngươi. Có điều những điều Giới Linh và Băng Hồ vừa nói không thể là giả, nếu như không phải thế thì trong cơ thể ta cũng không có năm nguyên tố của các ngươi. Thế nào bảo bối? Ta đã phá tám quẻ đồ của ngươi, đây là ngươi không muốn thực hiện lời hứa sao?" Vũ Nhạc cười cười nhìn Mộc Linh phía trước đáng yêu tới mức làm người ta muốn vuốt ve, làm sao lại có tiểu yêu tinh đáng yêu thế nào chứ? Thật sự rất chờ mong bốn vị tinh linh kia xuất hiện đó!
"Mộc Linh ta từ trước tới nay đều giữ lời hứa. Mặc kệ trước kia chúng ta có quan hệ như thế nào nhưng dựa vào năm loại nguyên tố trong cơ thể người hôm nay, ta tất nhiên phải đi theo người. Bởi vì, người chính là người mà chúng ta đã chờ đợi cả ngàn năm nay, chủ nhân, xin hãy khế ước ta đi?" vẻ mặt Mộc Linh thật sự chân thành nhìn Vũ Nhạc.
"Ngươi chắc chắn?" Người chờ đợi cả ngàn năm? Vũ Nhạc hơi bất đắc dĩ xung quanh này, tại sao mình lại có không ít người thân như vậy? Bởi vì mình bị nhập kiếp luân hồi nên người bên cạnh cũng đi theo chịu tội sao, đúng là tai họa ngàn năm!
"Chắc chắn, vô cùng chắc chắn!" Đôi mắt màu xanh lục của Mộc Linh hiện lên vẻ kiên nghị làm cho Vũ Nhạc cảm giác rung động, thật lâu sau nàng chích ngón tay mình, nhẹ nhàng ấn lên trán Mộc Linh: "Cám ơn ngươi đã chấp nhận chờ đợi, hoan nghênh gia nhập gia đình của chúng ta, Mộc Linh!"
Mộc Linh hưng phấn gật đầu: "Chủ nhân, cửa ải này người đã qua. Tần thứ tư là Hỏa Linh, tầng thứ năm là Kim Linh, tầng thứ sáu là Thổ Linh, tầng thứ bảy là Thủy Linh. Chúng ta chắc chắn sẽ không thiên vị tình riêng, có thể thông qua hay không chỉ có thể dựa vào thực lực của mọi người. Có điều ta tin tưởng mọi người chắc chắn có thể giải quyết dễ dàng."
Vũ Nhạc mỉm cười: "Đó là đương nhiên, đi thôi." Mộc Linh mỉm cười, bay lên không trung cùng Tiểu Giới và Lạp Lạp, nó vung tay phải lên, tất cả cây cối lui xuống, xuất hiện một cái đầu vòm bằng gỗ: "Đi qua cầu này sẽ là tầng thứ tư!" Vũ Nhạc gật gật đầu, dẫn đầu mọi người đi qua.
Mặc dù tầng thứ tư đến tầng thứ bảy có Mộc Linh dẫn đường nhưng vẫn vô cùng gian khổ như trước, trải qua một năm mới thuận lợi thông qua. Cho đến lúc này, ngọn đèn của tháp Luyện Ngục đã thắp sáng đến tầng thứ bảy. Thời gian hai năm rưỡi trôi nhanh như gió, mà lúc này thực lực của Vũ Nhạc đã tấn thăng tới sơ kì Tử Tông, thực lực của năm người kia cũng đã lên tới đỉnh kì Tử Hoàng. Tiến bộ thần tốc, không thể không nói làm người khác ngạc nhiên.
Qua nửa năm nữa, Vũ Nhạc đã gần tới tuổi cập kê, dù nàng mới mười bốn tuổi nhưng cũng đã xinh đẹp tuyệt mĩ động lòng người. Cung Tuyết, Qủa Nhiễm, Bối Khả, Mia sinh ra cùng một ngày, lúc này đã cập kê, các nàng lớn hơn nửa tuổi so với Vũ Nhạc. Hai năm qua vẻ bề ngoài đã trưởng thành quyến rũ hơn, mà ngay cả khí chất cũng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, mỗi người một cá tính càng trở nên sáng ngời hơn. Nói đến biến hóa lớn nhất có lẽ là Mộc Ngư, nàng lớn hơn Vũ Nhạc hai tuổi, hiện giờ đã mười sáu tuổi, đúng là tuổi này giống như đóa hoa tươi đẹp, trầm ổn nội liễm làm cho nàng càng trở nên chói lọi hơn.
Sáu người nhìn cửa đá phía trước cửa tầng thứ tám, làm cách nào cũng không kiềm chế nổi cảm giác khẩn trương, chỉ còn ba tầng nữa thôi, chỉ cần thông qua ba tầng này các nàng có thể quang minh chính đại đi ra ngoài. Đến lúc đó, tất cả mọi thứ sẽ có được kết quả viên mãn.
Vũ Nhạc hít sâu một hơi, dùng lực đẩy cánh cửa kia ra.
Sau thời gian nửa năm, ngọn đèn ở Luyện Ngục tháp đã thắp sáng đến tầng thứ chín. Thực lực của Vũ Nhạc đã đạt tới đỉnh kì Tử Tôn, năm người còn lại cũng đã đạt tới đỉnh kì Tử Tông, lúc thích hợp có thể tiến vào sơ kì Tử Tôn. Tại năm thứ ba này công phu chế dược của Vũ Nhạc cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trực tiếp từ trung cấp Luyện dược sư tấn thăng thành Luyện dược sư cao cấp, xác xuất thành công đạt tới 90%. Thật may sáu người vẫn luôn chăm chỉ, không dùng đan dược để tấn thăng thực lực, thật sự trải qua huấn luyện mới đúng là lựa chọn sáng suốt nhất.
Đến cuối năm thứ tư, khi Vũ Nhạc đứng ở trước mặt Thủ Hộ Giả, lúc đó đã kích động suýt nữa nói không ra lời, nàng nhìn thấy gì?
Một nữ nhân, một nữ nhân vô cùng ôn nhu mỹ miều đang đứng trước mặt nàng, giơ hay tay về phía nàng: “Vũ nhi, bốn năm rồi, cuối cùng cũng đợi được con.”
“Mẫu thân? Sao lại thế, sao lại là người?” Vũ Nhạc nhìn nữ nhân mỹ lệ có chín phần giống mình ở trước mặt, không hiểu nổi kinh hô.
“Bé ngoan, làm sao lại không thể là ta? Mệt mỏi rồi phải không, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi, nghỉ ngơi.” Tay ngọc giơ lên, trước mặt xuất hiện một chiếc bàn ngọc, nàng tao nhã đi về phía trước, tự mình pha trà cho các nàng, nhìn thấy bộ dáng Mộc Ngư ngây ngốc, trên dung nhan tinh xảo của mỹ nhân hiện lên ý cười: “Tiểu Ngư nhi, hồi hồn lại đi, các ngươi đã không dễ dàng đi đến nơi này, nếu lại bị dọa thành ngốc nghếch thì ta sẽ trở thành tội nhân mất.”
“Phu nhân, phu nhân, không phải người đã…?” Mộc Ngư lắp bắp nhìn nữ nhân luôn mang theo ý cười dịu dàng trong trí nhớ, chấn kinh tột đỉnh.
“Đó là giả, nếu không phải như vậy làm sao Vũ nhi có cơ hội trưởng thành hơn chứ?” Nữ nhân mỉm cười, đưa cho các nàng mỗi người một ly trà, sau đó dịu dàng nói, “Đứa nhỏ ngoan, có từng oán hận mẫu thân không?”
Vũ Nhạc không chút do dự lắc đầu: “Làm sao có thể chứ? Kỳ thật ta vẫn tin rằng người không hề rời đi.”
“Hả? Thật ư?” Nữ nhân hơi giật mình nhìn Vũ Nhạc, sau lúc lâu mới có chút do dự nhìn Vũ Nhạc: “Làm sao con có ý nghĩ này chứ? Chẳng lẽ do hành động của ta không chu toàn sao?”
“Phụt…” Qủa Nhiễm đang uống trà nghe thấy câu đó, không giữ hình tượng phun thẳng ra. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng: “Ngươi không hề có tố chất phải không?”
Nghe thấy Bối Khả không thể nhịn được nói ra, Qủa Nhiễm đuối lý ngượng ngùng cười: “Thật xin lỗi, bá mẫu, người, người thật biết nói đùa, khả năng nín cười của con quá thấp, người đừng để bụng nhé.”
Nữ nhân mỹ lệ che miệng cười: “Nhiễm nhi không cần khách khí như vậy, nếu có thể thì các ngươi hãy gọi ta là Phương cô cô đi! Tên của mẫu thân là Liễu Phương, cái này con cũng không biết sao?”
Vũ Nhạc thẹn thùng gật đầu: “Đúng, ở dưới vách núi đó con đã mất đi trí nhớ, trước đây có trở lại Yêu Cung cũng không thể tìm thấy bức họa của người, hoặc thứ gì có giá trị.”
“Đó là đương nhiên, ta không có để lại làm sao con có thể tìm thấy chứ? Được rồi, tất cả cũng đã qua, về chuyện của ta sau ngày có cơ hội sẽ cùng các ngươi nói một lần. Có điều hiện tại ta có thứ này muốn cho con xem.” Dứt lời, nàng vung tay lên, một chiếc gương rất cao xuất hiện trước bàn, Vũ Nhạc khó hiểu quan sát trên dưới một lần, vẫn không thể phát hiện ra điều gì: “Mẫu thân? Đây là cái gì?”
“Kính Phù Sinh, gương có thể cho con xem kiếp trước của mình.”Liễu Phong tao nhã vung tay lên, trong gương trực tiếp xuất hiện cảnh Vũ Nhạc bị nổ tung chuyển thế đầu thai…
Một tháng sau, hình ảnh trong kính Phù Sinh từ từ biến mất, Vũ Nhạc từ từ giãn lông mày ra, Liễu Phong nhìn Vũ Nhạc, thành khẩn nói: “Sở dĩ cho con biết toàn bộ chuyện đã xảy ra ngàn năm trước cũng như trong ngàn năm luân hồi, là muốn con chuẩn bị thật tốt. Hiện tại ở bên ngoài đã trở nên rối ren, Thần Vương và Qủy Vương lúc nào cũng có khả năng xâm chiếm đại lục này.Phu quân của con đã chuẩn bị nghênh đón tất cả, mà con lại là nhân vật tranh giành trọng yếu của trận đánh này. Vũ nhi, con có biết kế tiếp con sẽ gặp phải chuyện gì không?”
Vũ Nhạc lẳng lặng đưa mắt nhìn về phía trước: “Trước kia có lẽ không biết, nhưng hiện tại đã minh bạch toàn bộ.”
“Con biết thế thì tốt. Tuy rằng nay con đã đi vào đỉnh phong Tử Đế nhưng phong ấn trí nhớ vẫn chưa cởi bỏ, một đời này con nhất định sẽ dây dưa cùng bọn họ tới cùng. Đi giải quyết đi, chờ con tháo gỡ rõ ràng nút thắt của ngàn năm nay thì tất cả mọi thứ sẽ hoàn toàn sáng rõ.”
“Nương, phu quân của ta không phải là Thiên Duật Dạ sao?” Sau khi Vũ Nhạc nghe xong lời Liễu Phong, tựa hồ phát hiện mình vẫn mơ hồ về loại tình cảm này.
“Đi theo chính trái tim của mình thôi. Ngàn năm trước phu quân của con đích thị là hắn, nhưng mà ngàn năm sau tất cả đều bắt đầu từ con số không. Hãy dùng trái tim của con để cảm nhận, yêu hay không yêu, tất cả đều phụ thuộc vào nơi này.” Chỉ vào lồng ngực Vũ Nhạc, Liễu Phong lộ ra ý tứ không rõ ràng, từ từ biến mất trước mặt các nàng. Vũ Nhạc muốn đuổi theo, lại nghe thấy giọng nói thanh nhã của Liễu Phong truyền tới: ‘Hài tử, đi giải quyết thật tốt chung thân đại sự của chính mình đi, mẫu thân sẽ ở một nơi khác chờ các ngươi.”
Vũ Nhạc giơ tay dừng lại giữa không trung, thật lâu sau mới buông xuống, lộ ra nụ cười chua xót: “Vì sao lại đi trêu chọc nhiều nam nhân như vậy chứ? Từng người đều ưu tú như vậy, muốn lão nương chọn lựa như thế nào đây?”
Cung Tuyết vừa nghe nàng nói, che miệng cười nhẹ: “Chủ nhân, hà tất phải lo lắng như vậy? Chỉ cần người nhìn thấy bọn họ sẽ biết ngay trái tim mình thuộc về ai. Bọn họ cực kì ưu tú không sai, nhưng ưu tú thực sự chỉ có người trong lòng của người thôi!”
Vũ Nhạc ngửa mặt lên trời thở dài: “Hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến đôi lứa thề nguyền sống chết! Một chữ tình lại khiến ta luân hồi mười kiếp, cư nhiên lại làm quả phụ mười kiếp, nương ơi, cái tên Thiên Duật Dạ này quả nhiên không thể trêu chọc được. Đi, đi ra xem, ta ngược lại muốn nhìn xem có tiết mục đặc sắc gì đang chờ ta!”
Khi cửa lớn cửa tầng thứ mười từ từ mở ra, ngọn đèn ở tầng thứ mười cuối cùng cũng thắp sáng. Mọi người trong học viện Thánh Đức vẫn ở ngoài cửa cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Sáu người Vũ Nhạc thoái mái bước ra ngoài, đi qua tháp Luyện ngục này bốn năm, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người, tấn thăng thực lực đến đỉnh kì Tử Đế; năm người còn lại cũng đã đạt tới sơ kì Tử Đế. Sáu người đồng thời đi vào cảnh giới Tử Đế, không biết nếu cứ lấy phong thái này đi ra ngoài sẽ hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt đây?
Khi cửa lớn của luyện tháp địa ngục chính thức mở ra, ngoại trừ các sư phụ Thánh Đức nghênh đón, Vũ Nhạc còn thấy một gương mặt quen thuộc. Thời gian bốn năm đã khiến Vũ Nhạc từ một bé gái lột xác thành một thiếu nữ hào quang chói mắt, cũng khiến cho vị thiếu niên tuấn dật bất phàm trưởng thành một nam nhân khí phách, chín chắn. Hai người ôm nhau một hồi, nàng nói với hắn: “Chàng sẽ gặp báo ứng!” Vậy mà hắn lại nói với nàng: “Ta sẽ cởi đồ chờ nàng đến trả thù.”
Vũ Nhạc đấm vào ngực hắn: “Thối tha không biết xấu hổ, giữ lại sổ ghi nợ giữa chúng ta, từ từ sẽ tính sổ với chàng.” Hai người thân mật nháy mắt trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ học viện Thánh Đức, ngay cả đám người Tử Luyến cũng không che dấu ánh mắt ngỡ ngàng, nam nhân tuấn mỹ bỗng dưng xuất hiện này là ai?
Mãi đến khi Vân Linh viện trưởng đi đến bên cạnh hai người, dùng vẻ trêu chọc cười cười nói: “Không ngờ Cung chủ Tử Minh Cung lại quá bộ đến học viện Thánh Đức của ta, đúng là khách quý!”
Trời ơi, cư nhiên là Cung chủ Tử Minh Cung? Chính là vị Cung chủ Tử Minh Cung trong truyền thuyết là thần long thấy đầu không thấy đuôi đó sao? Thật trẻ tuổi, thật anh tuấn, chẳng lẽ là tình nhân của Vũ Nhạc? Trách không được, trách không được thiếu nữ này từ lúc nhập học đã phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, có phu quân như vậy thì nàng có thể khác sao?
Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên - Vân Mộc Tinh