Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Vân Mộc Tinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 134 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 576 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:41:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Gặp Mặt Kẻ Thù
hức tạp như vậy sao?” Nghe Cung Tuyết nói, lông mày Vũ Nhạc nhíu vào, tại sao nàng vẫn thấy hắn rất đơn giản vậy?
“Tiểu thư rất nhanh sẽ biết tính tình của chủ tử, ngài ấy và tiểu thư có đặc điểm giống nhau chính là người không đánh ta thì ta không đánh người, nếu ngươi phạm ta thì ta sẽ trả lại gấp mười lần!” Nghĩ đến kết cục của những kẻ phản bội kia, Cung Tuyết rùng mình. Đôi mắt xinh đẹp trong vắt như nước của Vũ Nhạc chớp động, xem ra, nàng vô cùng cần thiết nghiên cứu vị phu quân trên danh nghĩa này.
“Ừ, ta cũng đang mong đợi đây, được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta ăn sáng rồi phải đi tập hợp. Hôm nay, nếu đoán không sai chính là bắt đầu cuộc sống của các học viên.” Nghĩ đến nữ tử thanh nhã áo tím kia, Vũ Nhạc cảm thấy vô cùng hứng thú, nhưng nếu có thể được nàng lựa chọn, cũng không tệ!
Mặt trời mới vừa lên, trong bãi tập của học viện Thánh Đức đã đầy đủ chín mươi hai học viên mới. Bảy Các chủ cũng đã tới hội trường, đứng đầu là Tử Luyến, nàng lạnh lùng nhìn lướt qua, sau đó dịu dàng cười: “Rất tốt, ta thấy tinh thần diện mạo của mọi người coi như không tệ. Vậy thì, ta sẽ nói rõ nội dung chủ yếu của ngày hôm nay. Tạm thời chúng ta không huấn luyện, có chuyện quan trọng hơn phải làm, không sai, hôm nay bảy Các chủ chúng ta sẽ lựa chọn mười học viên phù hợp. Còn sót lại hai mươi hai học viên khác sẽ không bị trả về nhà, điều này mọi người yên tâm. Sau này cứ cuối mỗi một tháng, sẽ có một lần thi tháng. Trong cuộc thi tháng, các ngươi có cơ hội khiêu chiến, nếu đánh bại bất kì một trong các học viên, các ngươi có thể lên cấp, nếu bị người khác đánh bại thì sẽ lui về vị trí học viên dự bị. Cứ như thế tiến hành cho đến khi tốt nghiệp, đã nghe rõ chưa vậy?”
“Báo cáo, em có vấn đề muốn hỏi!” Tử Luyến vừa dứt lời, lập tức có học viên bày tỏ ý kiến. Tử Luyến nhìn người trước mắt có vẻ là thiếu nữ yếu ớt, dịu dàng nói: “Mời hỏi.”
“Xin hỏi, việc đào tạo học viên dự bị có giống với cách dạy bảo của các Các chủ hay không?” Thiếu nữ nhẹ nhàng hỏi, gương mặt thanh tú không để lộ vẻ mặt gì.
“Dĩ nhiên là không giống, trở thành học viên của bảy Các chủ, sẽ được chúng ta hết lòng dạy bảo và cất nhắc, mà học viên dự bị thì chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có phúc lợi duy nhất là mỗi tháng một lần có cơ hội vào cấm địa tu luyện.” Tử Luyến đáng tiếc lắc đầu một cái, thật ra thì vấn đề này nàng không cần trả lời, bởi vì thật sự không cần thiết. Các phúc lợi của học viên dự bị không thể bằng học viên chính thức. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt non nớt này, bây giờ nàng cũng không có lòng dạ ác độc nói ra.
“Báo cáo Các chủ, em không có vấn đề gì nữa.” Đối với câu trả lời của Tử Luyến, nữ tử này tựa hồ rất hài lòng, khẽ gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
“Những người khác còn vấn đề gì không?” Tử Luyến tỏ ra vui vẻ, đứng khoanh tay, chăm chú nhìn từng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt, qua hôm nay, các nàng vẫn có thể cười được không?
“Báo cáo, Tuyết Mạn tiểu đội không có ý kiến.”
“Báo cáo, Dạng Nhiên tiểu đội không có ý kiến.”
“Báo cáo, Yên Nhiên tiểu đội không có ý kiến.”
“Báo cáo, Hỏa Phượng tiểu đội không có ý kiến.”
….
“Báo cáo, Anh Túc tiểu đội không có ý kiến.”
“Anh Túc tiểu đội? Xì, đây là tên quỷ gì vậy?”
“Đúng vậy đúng vậy, cái gì mà anh túc chứ? Chưa từng nghe nói tới.”
“Tám phần không biết chữ, tùy tiện đùa giỡn!”
Nghe các loại âm thanh hỗn loạn đang bàn tán về tên tiểu đội mình, đám người Vũ Nhạc chỉ cười nhạt, sớm muộn cũng có một ngày, Anh Túc tiểu đội sẽ nổi danh khắp đại lục, đến lúc đó, ý nghĩa đích thực của Anh Túc, coi như các ngươi không muốn biết, sợ cũng phải biết…
Anh túc, loài hoa ma quỷ, nó tà ác, nó quyến rũ, nó bất cần đời, nó hoa lệ cao quý, nó âm ngoan sắc bén…Một khi bị dính lên người, sẽ làm cho các ngươi sống không bằng chết, chính là một phát trí mạng, các ngươi chớ chọc vào chúng ta, nếu không, chết không có gì đáng tiếc!
“Phía dưới, ta tuyên bố, mười học viên sẽ vào Tử y các theo thứ tự là: Sáu thành viên tiểu đội Anh Túc, cùng với Hỏa Phượng tiểu đội trưởng Hỏa Phượng, Lăng Ngạo Tuyết tiểu đội trưởng của tiểu đội Tuyết Mạn, Mục Tuyết Dạng tiểu đội trưởng của tiểu đội Dạng Nhiên, Thương Lan Diễm tiểu đội trưởng của tiểu đội Yên Nhiên.” Giọng nói tao nhã của Tử Luyến vừa phát ra, dưới đài phát ra tiếng hút khí lạnh, các nàng vừa nghe thấy cái gì? Sáu thành viên của tiểu đội Anh Túc đều được ở lại Tử y các? Đây… Đây là chuyện gì?
Trong mắt bốn người được gọi tên Hỏa Phượng, Lăng Ngạo Tuyết, Mục Tuyết Dạng, Thương Lan Diễm đều hiện lên ngọn lửa hừng hực, đây là chuyện gì? Các nàng cư nhiên lại ở cùng một đội với nữ tử củi mục trong lời đồn Vũ Nhạc? Lại còn ở Tử y các có thực lực mạnh nhất? Tại sao?
Nghe thấy tiếng bất mãn liên tiếp ở dưới dài, Tử Luyến hơi cong môi: “Ai không phục, có thể nói!”
“Con không phục, tại sao? Tại sao củi mục của Nhạc gia có thể ở cùng một tổ với chúng con? Lại còn ở Tử y các, đây không phải là chuyện cười sao?” Lăng Ngạo Tuyết đích nữ của Lăng thị gia tộc, từ trước đến nay đều không để ai vào trong mắt, nàng ta chằm chằm nhìn Vũ Nhạc, tức giận gầm nhẹ.
“Đúng vậy, đúng vậy, nữ nhân vô học ngu xuẩn này, tại sao có thể bước vào cửa lớn của Thánh Đức? Lại còn muốn đứng ở đây làm đội trưởng tiểu đội Anh Túc, mấy thành viên các ngươi sao lại chọn lựa như vậy? Cũng mắt mù sao?” Công chúa Hỏa Phượng của Hỏa gia tộc điêu ngoa bốc đồng khinh miệt nhìn đám người Cung Tuyết, thái độ khinh bỉ rất rõ ràng.
“Mắt nhìn của chúng ta không có tật, không cần Hỏa đại công chúa ngươi quan tâm, làm đội trưởng của chúng ta thì sao, các ngươi muốn cười nhạo sao? Củi mục thì sao? Vô học vô thuật thì sao? Thiếu nữ quần áo lụa là thì thế nào? Hai năm
trước đội trưởng có thể trừng trị các ngươi tới khóc gọi mẹ, hai năm nữa, các ngươi sẽ lại bại tướng dưới tay chúng ta. Đừng tưởng rằng có chút thực lực thì rất giỏi, hài tử, ra ngoài lăn lộn đi, hiểu không?” Cung Tuyết khanh khách cười trừng mắt nhìn mấy nữ nhân vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, nói lời vô tình.
“Này, Hỏa Công chúa đang chất vấn quy củ của Thánh Đức sao?” Mia cười cười nhìn Hỏa Phượng, thi thoảng liếc về phía trên: “Chẳng lẽ? Trong số bảy vị Các chủ, có ai cho đội trưởng của chúng ta đi cửa sau hay sao?”
Khụ… Theo đó là âm thanh hút khí lạnh đột nhiên vang lên, Tử Luyến đang đứng phía trên tự tiếu phi tiếu (*) nhìn Hỏa Phượng: “Hỏa Công chúa? Ngươi… Đang nghi ngờ mắt nhìn của ta?”
(*) Tự tiếu phi tiếu: dường như, hình như, như có như không.
“Không…Con không có ý này, Tử y Các chủ, con tuyệt đối không có ý này, thật sự là bởi vì nha đầu Nhạc gia ở Hỏa Đô thành có danh tiếng quá xấu, khó tránh khỏi con nghĩ như vậy.”
“Đúng vậy, Tử y Các chủ, không chỉ Hỏa Công chúa, ngay cả con cũng nghi ngờ nàng ta làm sao tiến vào! Hôm nay thấy nàng, thật đúng là ngoài ý muốn, còn buồn cười hơn nữa, nàng ta lại còn làm đội trưởng, mấy thành viên đội Anh Túc này, các ngươi…”
“Câm miệng, chúng ta chọn ai làm đội trưởng, các ngươi là thứ gì mà quản? Cút sang một bên đi.” Bối Khả không chịu nổi cảm giác chán ghét trong bụng, nhìn về phía đại tiểu thư Lăng gia trực tiếp quát to, không chút nể mặt.
“Ngươi…Ngươi là thứ gì, lại dám mắng ta?” Lăng Ngạo Tuyết đỏ hết mặt lên, khẩu khí cũng không tốt lành gì.
“Chúng ta mắng ngươi cái gì? Nói to lên, ta nghe không rõ.” Quả Nhiễm lấy tay kéo kéo lỗ tai, mắt dí sát vào Lăng Ngạo Tuyết, bộ dáng nghễnh ngãng không nghe thấy gì.
“Ta còn không biết, trong đội các ngươi lại có người điếc, đúng là chủ nào tớ nấy, mắng ta cái gì sao? Dĩ nhiên là mắng ta là đồ này nọ, nói lớn như vậy, lại còn muốn ta lặp lại.” “Khụ khụ, đừng nói nữa Ngạo Tuyết, Ngạo Tuyết.” Thương Lan Diễm đứng bên cạnh, hình như ý thức được chuyện này có chỗ không đúng, vội vàng ngăn nàng đừng nói nữa, nhưng Lăng Ngạo Tuyết đang giận dữ, làm sao có thể nghe lọt?
“Ha ha, thì ra là mắng ngươi là đồ này nọ nha, ôi trời ơi, cho nên ngươi cùng với đồ vật gì đó là cùng chủng loại à, thất kính thất kính.” Quả Nhiễm cố nén vui vẻ trong bụng, vẻ mặt hưng phấn nhìn sắc mặt Lăng Ngạo Tuyết chuyển từ xanh sang trắng, từ trắng sang đỏ: “Ngươi…Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ, lại dám gạt ta?”
“Không biết xấu hổ cái gì? Ôi, là ngươi đang nói ta sao?” Quả Nhiễm chỉ vào cái mũi của mình, bộ dáng không nghe rõ nhìn về phía Lăng Ngạo Tuyết. Lăng Ngạo Tuyết vừa định há miệng ra, lại bị Thương Lan Diễm lôi lại, tựa hồ ngăn cản nàng nói tiếp. Lăng Ngạo Tuyết giãy dụa vài cái, không biết Thương Lan Diễm nói bên tai nàng cái gì, khuôn mặt trở nên trắng bệch, mím chặt môi, không nói tiếp nữa.
Cục diện lập tức yên tĩnh lại, Vũ Nhạc khoanh tay trước ngực, thỉnh thoảng ngáp mấy cái, tốt lắm, mấy đứa con nít này, lời nói không có chút thông minh nào cả? Rất thú vị sao?
Tử Luyến nhìn thấy phía bên cạnh mình rốt cuộc yên tĩnh lại, mặc dù trên mặt có chút vui vẻ, nhưng lời nói ra lại vô cùng băng lãnh: “Tử y Các nghe lệnh!”
“Có!” Mười người mặt biến sắc, vội vàng đứng nghiêm chỉnh, Tử Luyến đảo mắt qua, tự tiếu phi tiếu nói: “Thật cho ta thể diện rồi, hử? Mới ngày thứ nhất, đã ra oai với ta? Các ngươi thật có khả năng nhỉ, đã như vậy, chứng tỏ các ngươi tu luyện linh lực cũng không tệ? Mục tiêu là cấm địa, mau cút vào cho ta, mười ngày, trong vòng mười ngày nếu các ngươi không ra được thì sau này lập tức cút về với ông bà đi!” Dứt lời, bóng dáng màu tím biến mất trên khán đài. Đám người Vũ Nhạc liếc nhau một cái, tâm ý tương thông cái gì cũng không cần nói, bay thẳng về hướng cấm địa. Đám người Lăng Tuyết Mạn sau khi lấy lại tinh thần, đều có bộ dáng không tin nổi: “Nàng vừa mới nói gì? Cấm địa? Là cấm địa của học viện Thánh Đức? Không lầm chứ?”
“Tin tưởng thính lực của ngươi đi, ngươi nghe rất rõ ràng, chính xác là cấm địa.” Trong bốn người chỉ có Thương Lan Diễm lộ vẻ thành thục, sau khi giật mình, xoay người đi về phía cấm địa, nếu là tu luyện lại kém hơn một đứa củi mục, không khỏi quá mất mặt.
Vẻ dịu dàng trên mặt Mục Tuyết Dạng cũng trở thành khiếp sợ, nhưng chỉ thoáng qua, ngẩng đầu lên lại khôi phục bộ dáng nữ tử ngoan ngoãn: “Phượng nhi, Tuyết nhi, đi thôi, nếu không đi sẽ rớt ở phía sau.” Dứt lời, nàng không nói lời vô dụng nữa, nhún chân một chút bay thẳng về phía cấm địa.
Hỏa Phượng và Lăng Ngạo Tuyết cố nén lửa giận trong lòng, hậm hực giậm chân rời đi.
Nhìn theo bóng lưng các nàng rời đi, Thanh y Các chủ Lê Mạn, Hồng y Các chủ Điệp Nhã nhìn nhau cười một tiếng, những người này xem thường Vũ Nhạc, phải chịu thua thiệt rồi…!
Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên Vương Gia Quá Khí Phách Vương Phi Muốn Vùng Lên - Vân Mộc Tinh